Chờ đến khi hồn vía lên mây của Lâu Minh trở về vị trí ban đầuthìTrần Ngưđãrời khỏi phòng sách. Trong phòng sách vắng lặng chợt vang lên tiếng điện thoại, là mẹ Lâu gọi điện đến hỏi thăm nhưng dường như Lâu Minhkhônghề nghe thấy.
anhngồi thừtrênghế, trong miệng vẫn lưu lại cảm giác tê dại khi đầu lưỡi của Trần Ngư liếm qua, mỗi lần nhớ lại, đều làmanhlâng lâng như mất hết sức lực.
cônhóc, emđangđùa với lửa đó, em có biếtkhông?
Lâu Minh khó chịu nhắm mắt lại, trái tim trong cơ thể xụi lơ nhảy nhót dữ dội, tựa như mỗiâmthanh làmộttiếng trống thúc giụcanhđilàmmộtviệc gì đó màanhvẫn luôn kiềm chế mìnhkhôngđược làm.
“Cốc cốc!”
Hà Thất đứng ngoài gõ cửa, chờ trong chốc látkhôngthấy Lâu Minh trả lời. Hà Thất hơi nhíu mày,mộtlát sau lại gõ cửa lần nữa, lúc này mới vang lên giọngnóicủa Lâu Minh kêu cậu tađivào.
“Tam thiếu.” Hà Thất đẩy cửa bước vào.
“Có chuyện gì sao?” Lâu Minh vẫn duy trì tư thế ngồitrênghế, thậm chíkhôngthèm quay đầu nhìn Hà Thất.
“Phu nhân vừa gọi điện thoại choanhmàkhôngthấyanhnghe máy.”
Lâu Minh sững người, đưa tay cầm điện thoạitrênbàn, quả nhiên pháthiệncó hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ Lâu. Vừa rồianhvẫn luôn ngồi đây mà, saoanhlạikhôngnghe thấy nhỉ.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoàiđi.”
“Vâng.”
Sau khi Hà Thất rờiđi, Lâu Minh điều chỉnh cảm xúc lạimộtchút rồi mới gọi điện lại cho mẹ Lâu.
==
Trần Ngư mang theo sát khí đầy người, vui sướng chạytrênđường phố Đế Đô. Nếu như lúc này có người mở mắtâmdương ra, nhìn xa xa giống như thấymộtnữ cương thi toàn thân mang sát khí đỏ như máu chạy lăng quăngtrênđường.
Con vật của nămsẽxuấthiệnvào giờ Tý, chính là thời điểm cách thời khắc giao hòa giữa năm cũ và năm mớimộtcanh giờ, hóa thành vô số phân thân tản máttrênkhắp thế gian, cắn nuốt hết nhữngkhôngkhí dơ bẩntrêntrần gian. Ngày bình thường, những thứ dơ bẩn nàysẽtrộn lẫn trongkhôngkhí, yếu ớt làm người takhôngcảm nhận được. Nhưng trong vòngmộtcanh giờ khi con vật của năm xuấthiện, những thứkhôngkhí dơ bẩn nàysẽgiống như quả cầu tuyếtkhôngngừng tụ lại, càng lăn càng lớn, cuối cùng tụ tập lại trước mặt con vật của năm, cho nómộtngụm nuốt sạch.
Nhưng trong khoảng thời gian đểkhôngkhí dơ bẩn tụ lại trước mặt con vật của năm, khi nhữngkhôngkhí dơ bẩn nàysẽtụ lại thành từng đámnhỏsẽlà đồ ăn đại bổ cho ác ma.
Cho nên, mỗi năm vào lúc giao thừa, cùng vớikhôngkhí mới củamộtnăm mới đếnthìmộtbộ phận ác ma cũng lớn lên theo. Đến mức mỗi dịp ăn Tết, mạng huyền học đềusẽtổ chức hoạt động trừ ma cỡ lớn.mộtcon ác ma đổi lấymộtđiểm tích lũy, Trần Ngư tính toán, mặc dù hôm nay trừ makhôngcó trả phí, nhưng nếu bắt đượcmộttrăm con, như vậycôcó thể lên cấp độ A, có tư cách nhận nhiệm vụ có giá trịmộttrăm vạn.
Nghĩ đếntrênmạng huyền học còn treo những nhiệm vụ màcôchỉ có thể xem,khôngthể nhận làm, lập tức Trần Ngư cảm thấy cả người phấn chấn, hăng hái vô cùng, hôm nay, đừng có ai nghĩ đến việc ngăn cảncôthăng cấp nhá.
Trần Ngư nắm chặt hai tay, đưa tay ngănmộtchiếc taxi chạy đến vùng ngoại ô. Vì phân thân của con vật của năm xuấthiệnở rất nhiều nơi, phần lớn là vùng rừng núi thưa thớt người ở, mà trong quá trình ngưng tụ,khôngkhí dơ bẩn cũng di động, phần lớn hình thành những cụmkhôngkhí trong vòng bán kính năm dặm quanh nơi con thú của nămsẽxuấthiện, đồng thời, ác ma cũngsẽtụ tập nhiều ở đó.
Bởi vậy … trong lễ mừng năm mới, đón giao thừa trong nhà làmộtlựa chọn vô cùng tốt, bởi vì nếu chạy loạn khắp nơi trong ngày nàysẽdễ dàng gặp ma.
Đằng sau xe taxi Trần Ngư ngồi làmộtchiếc xe hơi màu đen theo sát phía sau.
Vì hôm nay là giao thừa, nghĩ đến việc ở bên ngoài có quá nhiều ác ma, Lâu Minh sợ Trần Ngư xảy ra chuyện, đặc biệt cử hai trợ lý mang theo bùa huyền sátđiphía sau Trần Ngư.
“Tôi thựcsựlàkhônghiểu lắm.” Trình Bằng vừanóivừa nhìn chiếc xe taxi ở trước mặtkhônggầnkhôngxa.
“khônghiểu cái gì?” Điền Phi vừa báo cáo hướngđicủa Trần Ngư cho Hà Thất vừa hỏi.
“Tam thiếu muốn bảo vệ tiểu thư Trần Ngư, tại sao lại phải lén lút.” Vấn đề này Trình Bằng mãikhônghiểu, nếu như muốn bảo vệthìkhôngphải là càng ở gần càng dễ bảo vệ sao? Với lại, bọn họ có xe, tiểu thư Trần Ngư muốn đến chỗ nào cũng được, tiện hơn phải đón xe nhiều.
“Bởi vì …” Điền Phi ra vẻ bí hiểm, khó đoán “Thích là buông thả,yêulà kiềm chế.”
Trình Bằng liếc nhìn Điền Phi, ghét bỏnói“khôngcó việc gì làmthìcũng đừng xem mấy bộ phim truyền hình vớ va vớ vẩn, sướt mướt than khóc nữađi.”
==
Khi xe đến vùng ngoại thànhđãgần mườimộtgiờ ba mươi, mặc dùkhôngkhí dơ bẩn còn chưa bắt đầu ngưng tụ nhưngâmkhíđãhết sức dày nặng trong rừng cây, hầu nhưkhôngcần cố gắng tìm cũng có thể pháthiệnmấy bóng hồn mađanglơ lửng.
Trần Ngư nhìn xung quanh rồi chọnmộtvị trí cóâmkhí yếu nhất trong rừng cây màđiđến. Bình thường Thiên Sư hay chọn nơi có ấm khí dày đặc nhất, bởi vì ở đósẽtập trung nhiều ác ma có khả năng gây hại lớn. Nhưng hôm nay, mục tiêu của Trần Ngư là cố gắng trừ đượcmộttrăm con ma, thời điểm mấu chốt như vậy cũngkhôngcần phải chú ý lắm đến vấn đề chất lượng.
Trần Ngưđivào rừng cây, nhìn những ác mađangcho là bí mật trốn sau những nhánh cây,nóilớn “Đầu tiên, tôi giới thiệumộtchút, tôi là thầy trừ ma, chút nữa tôisẽbắt đầu bắt ma, nếu mấy ngườikhôngmuốn bị tan thành tro bụi,thìtrong vòng năm phút hãy rời khỏi nơi này ngay.”
Trần Ngư vừanóixong, trong rừng câymộtlần nữa khôi phụcsựyên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạcthìkhôngcòn tiếng động nào khác. Trần Ngư cũngkhôngvội chờ được đáp lại, chỉ cầm điện thoạitrêntay, định chơi đấu địa chủ năm phút. Nếu như năm phút sau, nhưng ác ma này vẫnkhôngrờiđi, như vậycôchỉ có thể ra tay.
Sột soạt …
Lờinóicủa Trần Ngư vẫn có tác dụng nhất định,mộtsố ác ma nhát gan,khôngmuốn tan thành tro bụiđãbayđimất, cònmộtsốthìvẫn ôm tâm lý may mắn ở nguyênmộtchỗ.
Năm phút trôi qua, Trần Ngư cất di độngthậtkĩ, hoạt động tay chân cho giãn cơ, mang theo sát khí đầy người, bắt đầu ra tay trừ ma.
Trước kia, Trần Ngư trừ ma là dựa vào bùa chú và linh lực, nhưng hôm naycôtrừ ma dựa vào sát khí hấp thutrêncơ thể Lâu Minh. Dùng linh lực trừ ma có thể làm sạch ác khí trong linh hồn của ác ma, nếu oán niệm của ác makhôngsâu, thậm chí có thể được linh lực siêu độđiluân hồi. Nhưng nếu dùng sát khí trừ mathìchỉ có thể tiêu diệt cho tan thành tro bụi mà thôi, nên đây là lý do mà trước khi ra tay, Trần Ngư mới đưa ra lời cảnh báo như vậy.
Ác ma chứng kiến năng lực mạnh mẽ của Trần Ngư, lại chạymộtsố, nhưng trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, Trần Ngưđãtiêu diệt được ba mươi ác ma.
Vù vù!
Dường như cómộtdòng khí thổi qua, Trần Ngư pháthiện, oán khí và ác khí của ác ma sau khi bị đánh tan bay phiêu lãng trongkhôngtrung bắt đầu từ từ tụ lại thànhmộthình cầu, rồi bay vềmộthướng. Trần Ngư cảm nhận đượcmộtnguồn sức mạnh thần kì, đó là … con vật của năm xuấthiệnrồi.
Trần Ngư cúi đầu xem sát khítrênngười mình, pháthiệnsát khí màcôhấp thutrênngười Lâu Minh, bị tiêu haomộtít do lúc nãycôra tay trừ ma, vậy nhưng chẳng suy chuyển chút nào dưới lực làm sạch mạnh mẽ của con thú của năm.
“Đúng làkhôngđượcthật.” Lúc đầu cứ nghĩ khi sát khí chuyển qua ngườicôcó thể được làm sạch,thìra là cũngkhôngđược.
“Ác ma, xem kiếm của ta đây.” Khi Trần Ngưđangcòn sững người,mộttiếng quát chói tai chợt vang lên, sau đómộtthanh kiếm gỗ đào chợt bổ xuống vai Trần Ngư làm sát khíđangvây quanh ngườicôrung động lên rồi tiêu trừđimộtchút.
Trần Ngư bị đau cau mày, theo hướng thanh kiếm nhìn người mới đến, pháthiệnlàmộtthiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hỏi “Cậu làm gì vậy?”
“Ta chính là truyền nhân đời thứ mười lăm của nhà họ Tần, Tần Quan Hải, ác ma, chịu chếtđi.” Người thiếu niên lại giơ kiếm gỗ đào lên định chém về hướng Trần Ngư lần nữa, Trần Ngưkhôngthể nhịn được nữa,mộtcước đạp tới.
“A!” Tần Quan Hải kêu lên thảm thiết, cả người bay ra ngoài.
“Tiểu sư đệ.”mộtgiọngnóilo âu từ phía bìa rừng truyền đến, tiếp đómộtthanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vội vàng chạy đến.
“Sư huynh, ác ma này rất lợi hại đó, huynh mau mau thuđi.” Tần Quan Hải che bụng bị Trần Ngư đạp đau, chỉ vàocôkêu lên.
Người thanh niên nhìn Trần Ngư với cả người đầy sát khí mà giật mình,nóithầm, ác ma này sát khí nặng quá. Ngay lúc đó, Trần Ngư quay đầu lại, động tác chạy của người thanh niên ngừng lại, quamộthồi lâu mới nhìn Trần Ngư làmmộtđộng tác cúi chàothậtsâu “Vị đạo hữu này,thậtthất lễ quá.”
Đạo hữu?? Tần Quan Hảikhôngthể tin nhìn Trần Ngư.
“Sư đệ nhàanhhình như mắtkhôngđược tốt, vậythìđừng có chạy loạn bên ngoài chứ.” Trần Ngư nhịnkhôngđược mànóimóc.
“thậtxin lỗi, sư đệ nhà tôi có thể là do nhìn thấy sát khítrênngườicônên mới hiểu lầm như vậy.” Thực ra người thanh niên đối với việc sát khítrênngười Trần Ngư còn kinh khủng hơn cả ác ma cũng rất là tò mò.
“Sư huynh,côấy … là người?” Lúc này Tần Quan Hải từ dưới đất bò lên, vẻ mặtkhôngthể tin được nhìn Trần Ngư.
“Tiểu sư đệ, đừngnóilung tung, mau xin lỗiđi.” Kiến thức của người thanh niên hiển nhiên là sâu rộng hơn tiểu sư đệ nhàanhta nhiều,mộtngười mang theo sát khí nồng đậm như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, tự nhiên đứng ở đây, có thể thấy là tu vi sâukhônglường được.
“thậtxin lỗi …” Tần Quan Hải biết đối phươngkhôngphải ác ma mà là ngườithìđỏ mặt lênnóixin lỗi.
“Cậu cho rằng tôi là ác ma mới xông lên?”
“Dạ.” Thiếu niên đỏ mặtnhẹgật đầu.
“Tu vi của cậu có chừng ấy mà cũng dám liều lĩnh xông lên sao?”mộtthân sát khí này củacôcó thể ngang với ác ma sáu trăm năm, còn thiếu niên này vừa nhìn là biết thời gian tu luyện thuật pháp chưa được bao lâu, cũngkhôngbiết dũng khí từ đâu mà có.
Thiếu niên nghe thếthìcàng cảm thấy xấu hổ.
Giờ Týđãđến, con vật của năm bắt đầu cắn nuốtkhôngkhí dơ bẩn, lấy con vật của năm làm trung tâm, trong vòng bán kính năm dặm, ác ma cũng bắt đầu náo động. Trần Ngưkhôngđể ý đến hai người này nữa, nghĩ đến mục tiêu còn phải tiêu diệt bảy mươi con ác ma nữa, Trần Ngư quay người ra khỏi rừng cây,đivề phía ác mađangtụ tập.Đọc nhanh tại AzTruyen.net