“Phỉ Phỉ, cậu nhanh lên, trễ rồi kìa.”
Theo tiếng Trương Mộc Oản la to, Phương Phỉ Phỉ vội vội vàng vàng từ phòng ngủ chạy ra, bốncônương vừa mới quen nhau đượcmộtngày, cười đùa vui vẻđiđến sân vận động trong trường.
Hôm nay là ngày khai giảng của trường đại học Đế Đô, vì Phương Phỉ Phỉ lề mề nên khi bốn người ra đến sân vận độngđãkhá trễ, bốn người chỉ có thể im lặng đứng ở phía sau, nhìn về khán đài xa xa, chẳng thấyrõđược gì.
Mười giờđãđến, nhạc loa tập hợp ngừng lại, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Người dẫn chương trình đứngtrênkhán đài giới thiệu các vị lãnh đạo, bốn người ở phía saukhôngngừng vỗ tay, dù gì cũng chẳng thấy cái gì, vỗ tay theo mọi người là được.
“Bây giờ, xin mời đại biểu của sinh viên mới lên phát biểu.” Lại làmộttràng vỗ tay nhiệt liệt, ở xa xa Trần Ngư nhìn thấymộtnam sinh viên đứng trước micro.
“Nghenóinăm ngoái Tần Dật là đại biểu của sinh viên mới lên phát biểu,khôngbiết đại biểu của năm nay có đẹp trai bằnganhấykhôngta.” Phương Phỉ Phỉ nhìn hình bóng mơ hồ phía xa, hỏinhỏ.
“Chắc làkhôngđâu.” Hàn Du trả lời “Ít người có được dáng dấp đẹp trai giống Tần Dật lắm.”
“thậthâm mộ Tây Thi mà, có thể sống chung khu tập thể với giáo thảo của trường mình.” Hôm qua ba người nghe Thiệu Huy gọi Trần Ngư là Tây Thi, sau khi về phòng cũng sửa cách xưng hô với Trần Ngư.
Giáo thảo: nam sinh viên học giỏi, đẹp trai trong trường đại học
Trần Ngư nhìn ba ánh mắt hâm mộ của bạn, nhếch nhếch miệng, khiđangđịnhnóigì đóthìbỗng nhiên cảm giác hơi thở xung quanh biến đổi.
Mắt Trần Ngư sáng lên, ánh mắtmộtlần nữa nhìn về phía khán đài, chỉ thấymộtluồng ánh sáng nhàn nhạt từtrêntrời giáng xuống đầu đại biểu sinh viên mớiđangphát biểu, tiếp đó hơn mười luồng ánh sáng màu vàng rơi thẳng xuống đám đôngđangđứng trong sân vận động. Trần Ngư ngẩng đầu, nhìn theo mười luồng ánh sángthìpháthiệnmộtngôi saođanglấp lánh.
Đó là.., sao Văn Khúc??
Từng luồng từng luồng ánh sáng màu vàng chiếu xuống, Trần Ngư chợt nghe thấymộttiếng kêu khe khẽ,mộtluồng linh khí khổng lồ đột nhiên từ dười mặt đất dâng lên hòa vào với luồng sáng màu vàng, tạo thànhmộtchùm ánh sáng màu vàng nhạt vô cùng rộng lớn, lấy sân vận động làm trung tâm, nhanh chóng lan tỏa, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sân trường làm sân trường cũng trở nên sáng lấp lánh, rực rỡ khí lành.
thậtthoải mái …
Trần Ngư chưa kịp cảm thán xong, ngay sau đómộtluồng sát khí hung ác màu đỏ hồng như máu đột ngột từ mặt đất phóng ra va chạm vời luồng khí lành trongkhôngtrung.
Sát khí cản khí lành? (Tường thụy cản sát)
Trần Ngư nhíu chặt lông mày, nhìn về hướng khán đài, trong lòng hơi buồn bực, sát khí mạnh như vậy, sao đến giờcômới pháthiệnra.
Sát khí màu đỏ hồng từ phía khán đài phóng ra nhắm thẳng về phía các sinh viên mớiđangđứng phía dưới, nhưng toàn bộ xung quanh sân vận độngđãcómộttầng kết giới trong suốt bao phủ, chặn lại luồng sát khí. Nhưng khi luồng sát khí phóng về phía kết giớithìphía trong kết giới, khí lành cũng từ từ tiêu trừ hết, cũng vì vậy màkhônggây bất kì ảnh hưởngkhôngtốt nào đến các sinh viên ở đây
Kết giới: làmộtkhônggian bảo vệ mang tính tâm linh, phép thuật. Kết giới được lập bởi các pháp sư (hay),,cao tay ấn và thường dùng để bảo vệ người đó hoặc những người đặc biệt, những bảo vật bị dòm ngó bởi tà ma. Ngoài ra kết giới còn do tự bản thânmộtvật có tính pháp thuật tiết ra để bảo vệ chính nó
Mà ở phíatrênkhán đài cao cao, Lâu Minh với tư cách là giáo sư danh dự của đại học Đế Đô, ngồi ở vị trí vắng vẻ nhất,trênbàn trước mặtanhđể cái nút ngọcanhvừa cởi ra. Lúc nãy, khianhcảm giác được trongkhôngkhí, luồng khí lành dày đặc, dướisựnhắc nhở của học trò của Mao đại sư,anhđãcởi nút ngọctrêncổ tay xuống, để sát khíđãbị phong ấn khá lâu trong ngườikhôngchút trở ngại nào mà phóng hết ra ngoài. Thân thểanhcảm giác vô cùngnhẹnhõm nhưng đồng thời trong lònganhcũng vô cùng căng thẳng.
“Tam thiếu, xinanhhãy yên tâm. Trận phápđãkhởi động, sát khíkhônggây ảnh hưởng gìkhôngtốt đến các sinh viên và các giáo sư, giảng viên đâu.” Học trò của Mao đại sư – Lâm Quynói.
“Vậythìtốt.” Lâu Minh nghe, sắc mặt dãn ra,sựlo lắng trong lòng cũng thả lỏng “Lâm tiên sinh, phiềnanhtiếp tục quan sát, nếu có vấn đề gìanhlập tức nhắc nhở tôi ngay, tôisẽđeo nút ngọc rời khỏi đây ngay lập tức.”
Những sinh viên đứng ở sân vận động này đều là tương lại của đất nước,khôngthể vìanhmà có bất kì tổn thất gì.
“Tam thiếu,anhyên tâm, trước mắt chưa có điều gì bất thường.” Lâm Quynóixongthìnhìn xuống dưới khán đài, cẩn thận theo dõi hướngđicủa sát khí.
“Làm phiềnanh.”
Lâu Minh ngồitrênkhán đài, nghe đại biểu sinh viên mới phát biểu hăng say, cảm nhận sát khí trong cơ thể mình được phóng thích,mộtcảm giácnhẹnhõmđãlâukhôngđược gặp.
Saumộttiếng, lễ khai giảng chính thức kết thúc, hiệu trưởng trường đại học Đế Đô đến gặp Lâu Minh, cườinói“Giáo sư Lâu, tôi rất mong chờ buổi tọa đàm năm nay củaanh.”
“Tôisẽchuẩn bịthậtkĩ lưỡng.” Làm giáo sư danh dự của đại học Đế Đô cũng làmộtsựđền bù, sau lễ khai giảng hàng năm là thời điểm sát khí trong cơ thể Lâu Minh ít nhất,anhsẽtổ chứcmộtbuổi tọa đàm ở trường đại học để báo đáp lại.
“Tốt, tốt quá.” Hiệu trưởng gặp Lâu Minh trongmộtbuổi hội nghị của các trường đại học các viện nghiên cứu trong nước tổ chức. Ông pháthiệnLâu Minh tuy còn trẻ nhưng có học thức rất uyên bác, đối với vật lý, hóa học, toán học và các phương diện khác đều có những nghiên cứu xuất sắc, vì vậy ôngđãchủ động mờianhđến đại học Đế Đô giảng dạy. Đáng tiếc là hình như sức khỏe của Lâu Minhkhôngtốt, quasựkiên trì của ông mới miễn cưỡng đồng ý hàng nămsẽđến đại học Đế Đô tổ chức tọa đàmmộtlần.
Nhưng màmộtbuổi tọa đàm cũng đủ rồi, phải biết là mỗi lần tổ chức tọa đàm, Lâu Minh đều đưa ra những quan điểm và phương hướng nghiên cứu mới, vượt xa trình độhiệntại của thế giới.
Hiệu trưởng còn bận rất nhiều việc, lại cân nhắc đến tình hình sức khỏe của Lâu Minh nên chỉ hàn huyên vài câu rồi rờiđi. Lúc này Lâm Quyđãđem đồ vật để bố trí trận pháp thu về xong, đến gặp Lâu Minhnói“Tam Thiếu, lần ‘sát khí cản khí lành’ này diễn ra rất thuận lợi.”
“Lâm tiên sinh,anhvất vả rồi.” Lâu Minh gật đầunóicám ơn.
“anhđừng khách khí.” Lâm Quy nhìn sân trường vẫn còn tản mạnmộtít khí lành “Tam thiếu, nếuanhkhôngcó việc bậnthìcó thểđidạo xung quanh trườngmộtvòng.”
Lâu Minh kinh ngạc nhìn Lâm Quy.
“Năm nay, số sinh viên có mạng sao Khúc Tinh hình như nhiều hơn năm trước, khí lành trong sân trường dày đặc hơn trước nhiều. Bình thườnganhchỉ ở trong nhàmộtmình, hôm nay khó mà cómộtdịp thế này,anhcó thểđidạomộtvòng.anhyên tâm,đidạo hai, ba giờ cũngkhôngsao đâu.”
“Cám ơnanh, Lâm tiên sinh.”
Lâm Quy nhìn Lâu Minh rồi khom người cúi chào, mang theo trợ lý của mình rời đại học Đế Đô.
Đứng ở bên cạnh, đương nhiên Hà Thất cũng nghe thấy lời Lâm Quynói, cậu ta đến bên Lâu Minh,nhỏgiọng nhắc “Tam thiếu, chúng tađidạo xung quanhmộtchútđi.”
Lâu Minh hơi sửng sốt rồi nhènhẹgật đầu, mang theo chút tâm tình háo hức, lần đầu tiên chen chúc giữa đám đông.
“thậtđẹp trai mà, là giáo sư của trường chúng ta sao?”
“Đại học Đế Đô từ bao giờ mà có giáo sư trẻ tuổi đẹp trai như vậy chứ?”
“Vậy chắc là đànanhrồi? Nếu là đànanh,khôngbiết là có bạngáichưa ta?”
hiệngiờ, sinh viên nữ đều to gan như vậy sao? Lâu Minh bật cườinhỏ, lắc đầu, nhưng cảm giác này cũngthậtmới mẻ,thậtvui vẻ. Lâu Minh tiếp tụcđitrêncon đường trong đại học Đế Đô, về nơi có rất đông sinh viênđangtụ tập màđitới.
đixa xa sau lưng Lâu Minh, Trần Ngư pháthiệnngười này, toàn thân mang theo sát khí,khôngrời khỏi trườngthìcũng thôiđi, vậy mà còn địnhđivề phía có nhiều người đứng như vậy, lập tứckhôngthể nhịn được nữa.côbước nhanh vài bước lên, đuổi kịp Lâu Minh, kéo tayanhlại.
Cánh tay bỗng nhiên bị người khác níu, Lâu Minh kinh ngạc quay đầuthìđối mặt vớimộtđôi mắt đen nháy mà vô cùng nghiêm túc.
“anhđitheo tôi.” Trần Ngư cũng mặc kệ người này có đồng ý haykhông, dắt Lâu Minh rẽ vào rừng cây bên cạnh con đường.
Hà Thất và hai bảo vệ đuổi tới kịp, pháthiệnTrần Ngư kéo Tam thiếu đến khu rừngnhỏbên cạnh hồ đểnóichuyện mà thôi, hình nhưkhôngcó ý định gây ra việc gì bất lợi với Tam thiếu, thế nên núp lại bên rừng cây,khôngló ra ngoài.
“anhlàm như thế này làkhôngđược đâu.” Trần Ngư kéo người đếnmộtnơi bên hồkhôngcó ai mới buông ra, sau đó khuôn mặtnhỏnhắn, nghiêm túc nhìn Lâu Minh.
“Emnóigì?” Lâu Minh có chút buồn bực nhìn Trần Ngư.
“anhđừng có giả bộ.” Trần Ngư trừng mắt nhìn Lâu Minh, chất vấn “Lúc nãy có phảianhlà người ngồitrênkhán đàikhông?”
“Đúng thế.” Lâu Minh gật đầu.
“Vừa rồi người dùng sát khí cản khí lành làanh, đúngkhông?” Trần Ngư lại hỏi.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lâu Minh nháy mắt cứng đờ.
“Ha ha, bị tôi đoán đúng rồi chứ gì, chột dạ rồi.” Trần Ngư nhìn Lâu Minh, vô cùng kiêu ngạo “Tôi chính là thầy trừ ma, rất là nhạy cảm với sát khí đó.”
thìracônhóc này là thầy trừ ma.
“Vì thế?” Lâu Minh cũng trừng mắt nhìn, thấy ánh mắt đắc ý củacôgáinhỏthìthấy hơi buồn cười.
“Cái gì?” Trần Ngư sững sờ.
“Tôi bị em pháthiệnrồi, vậy em định làm gì tôi?” Lâu Minh hứng thú hỏi.
“anh…” Trần Ngư do dựmộtchút rồinói“Tôi thấyanhngồitrênkhán đài chắc chắn là quen biết với lãnh đạo nhà trường. Với lại lúc nãy khí sát khí phóng ra, sân trường cũng được người ta bố trí kết giới cản lại, cuối cùngkhônggây ảnh hưởngkhôngtốt nào, chắc làanhcũngkhôngmuốn hại người khác rồi.”
Lâu Minh nhíu mày,khôngnghĩ rằng chỉ mấy câu đơn giản củacônhóc nàyđãnóirõnhững sắp xếp của Mao đại sư và Lâm Quy, xem ra cũng có chút bản lĩnh.
“Cho nên, tôisẽkhôngso đo chuyện đó vớianh, nhưng saoanhcó thểđiloạn trong trường như vậy.” Trần Ngư nghiêm túcnói“trênngườianhlà tự mang sát khí, mặc dù phần lớn vừa mới được khí lành tiêu trừ nhưng sát khí trong ngườianhvẫnsẽảnh hưởng đến những người có thân thể yếu ớt. Bây giờ trong trường vẫn còn sót lạimộtchút khí lành nhưng có thể biến mất bất cứ lúc nào.anhthế này màđitrênđườngthìsẽrất dễ ảnh hưởng đến người khác,anhcó biếtkhông?”
“Cho nên em kéo tôi đến đây là muốn tôi rời khỏi trường?” Lâu Minh hỏi
“Đúng thế.” Trần Ngư hất đầu, đôi mắt đen to tròn chớp, rồi chớp.
Lâu Minh chợt nhớ đến Trần Ngư khi còn bé, hình như cũng giống như bây giờ, ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt to gọianhlàanhtrai ơi, chỉ là so vớicônhóc bây giờthìhồi đócôtrắng hơn nhiều.
“Nếu tôikhôngđithìsẽthế nào?” Lâu Minh bỗng nhiên muốn trêu chọccônhóc nàymộtchút.
“khôngđi??” Trần Ngư nhíu mày.
Lâu Minh nhìncômỉm cười, ýnói‘xem em làm gì được tôi’.
Người này thế mà con nhìn mình cười nữa chứ, đây đơn giản chính là muốn gây chuyện phảikhông. Trần Ngư lập tức nổi giận, chỉmộttay về phía Lâu Minh, khí thế hùng hổnói“Nếuanhkhôngđi, cẩn thậnkhôngtôi thuanhbây giờ đó.”
Khi Trần Ngưnóicâu ‘tôi thuanh’, ngón tay ở trước mặt cũng mở ra, sau đó khép lại, phối hợp làm thành động tác thu.
“Phù …” Lâu Minh bị động tác của Trần Ngư tự coi là khí thế, thực ra ngốc nghếch, đángyêumà bật cười.
“anh…anhcòn cười.” Trần Ngư càng tức “Tôi choanhbiết, cương thi ngàn năm tôiđãthu qua rồi đó nha, sát khí này củaanhthìcó đáng kể gì. Nếukhôngphải sư môn của tôi có quy định,khônglấy tiềnthìkhôngra tay,anhcó tin là tôiđãthuanhtừ nãy giờ rồikhông.”
“Em lợi hại như vậy sao?” Lâu Minh cũng biết khi nãyanhnhịnkhôngđược mà cười ra tiếng có chútkhônglịchsự, ngay lập tức điều chỉnh thái độ.
“Xem ra làkhôngthểhiệnthìanhkhôngtin tưởng phảikhông?” Nghĩ đến quy định của sư mônkhôngcó tiềnthìkhôngra tay, Trần Ngư hung dữ hỏi “anhcó tiềnkhông?”
Lâu Minh hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, bình thườnganhở nhà cả ngày, mang tiềntrênngười làm gì chứ.
“Vậyanhcó thứ gì đáng tiềnkhông?” Trần Ngư lại hỏi.
Lâu Minh sờ túitrênngười, cuối cùng từ trong túi lấy ra cây bút máy, cái bút này là quà sinh nhật mà chịgáianhtặng, nghenóiđầu bút là vàng nguyên chất, rất quý giá.
“Vậythìmộtcây bút cũng được, được rồi, hên choanhđó.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâu Minh, Trần Ngư đưa tay đoạt lấy cây bút máy nhét vào túi của mình, sau đó kéo bàn tay của Lâu Minh đưa ra, dưới ánh mắt khó hiểu củaanh, tập trung linh lực, dùng tay mình vẽtrêntay Lâu Minhmộtlinh bùa trấn sát (bùa trấn áp sát khí vẽ bằng linh lực).
Khi nét vẽ cuối cùng xong, Lâu Minh cảm giácrõràng được sát khí chung quanh thân thể củaanhbỗng dưng biến mấtkhôngcòn chút nào.
“Thấysựlợi hại của tôi chưa.” Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâu Minh, Trần Ngư đắc ý “Đây chỉ làmộtcái bùa trấn sát đơn giản thôi, có thể làm cho sát khí củaanhtiêu tan trong hai tiếng đồng hồ. Cho nên, cơ bản sát khí củaanhsẽkhônggây tổn thương cho tôi được, nhân dịp tâm tình của tôiđangvui vẻ,anhmau rời khỏi đâyđi, đừng để tôi ra tay thựcsựnha.”
Lúc này, điện thoại di động của Trần Ngư vang lên,côlấy ra xemthìthấy Phương Phỉ Phỉ gọicôđiăn cơm. Trần Ngư cất điện thoại, trừng mắt nhìn Lâu Minh “Tôi phảiđiăn cơm rồi,anhđinhanh lên.”
nóixong, Trần Ngư vội vã chạyđi, chạyđiđượcmộtđoạn xa còn quay đầu lại nhìn Lâu Minh,mộtlần nữa làm động tác ‘thu’.
“Ha …” Lâu Minh nắm chặt bàn tay mình, cười ra tiếng lần nữa.
“Tam thiếu?” Hà Thất thấy Trần Ngưđãđi, nghi ngờđitới.
“Chúng ta về thôi.” Lâu Minh quay ngườiđira khỏi trường học, mặc dùanhrất tò mòcônhóc này làm thế nào mà thuanh.Đọc nhanh tại AzTruyen.net