Khi Trần Ngư tỉnh lạithìđãlà buổi tối, ông Ngô và Lâu Minhđangngồi chơi cờ vây cách đókhôngxa.
“Thi Thi, em tỉnh rồi hả?” Đầu ngón tay của Lâu Minh còn kẹp quân cờ trắng, nghiêng đầu về phía Trần Ngư mỉm cười.
“Dạ!” Trần Ngư ôm chăn lông ngồi lên, vừa chuẩn bị duỗi lưng cho đỡ mỏithìpháthiệnthân thể mình có chút gì đókhôngđúng, hình như hơi thở trong ngườiđãtrôi chảy hơn. Trần Ngư chớp chớp mắt, thử huy động linh lực trong cơ thểmộtlần nữa.
Lâu Minh hạ quân cờ chốt, ông Ngô cầm quân cờtrêntay nhìn nước cờ chốt suy nghĩ hồi lâu vẫnkhôngđặt xuốngthìchợt nghe cháugáikêu hét om sòm, dọa ông làm tay mất thăng bằng, quét ngang nửa bàn cờ.
“Om sòm gì thế, tại con mà làm hỏng bàn cờ rồi đây này.” Ông Ngô thờ phì phò mắng.
Lâu Minh im lặng nhìn bàn cờ màanhđanggiành lợi thếđãbị phá hủy, EQ rất caokhôngvạch trần ông Ngô.
“Ông nội,anhBa, linh lực của con lại vận chuyển được rồi nè.” Trần Ngư kích động nhảy tới nhảy luitrênghế sô pha.
“Biết rồi, đừng nhảy nữa.” Vẻ mặt ông Ngô ghét bỏ.
Trần Ngưkhôngthèm để ý đến ông nội, vọt đến trước mặt Lâu Minh, vui vẻnói“anhBa, linh lực của em lại sử dụng được rồi, sau này em còn có thể giúpanhphong ấn sát khí được rồi nè.”
“Ừm.” Lâu Minh nhìn dáng vẻ vui mừng nhảy cẫng lên của Trần Ngư, nhớ đến lời ông Ngôđãnóivớianh.
“Cậu có biết là nếu như vừa rồi cậu hấp thu sát khí trong linh hồn của Trần Ngưthìcó thể cậusẽchếtkhông.”
Đối với câu hỏi của ông Ngô, lúc đó Lâu Minhkhôngtrả lời, mặc dùanhbiết sát khí trong cơ thể mình vô cùng bất ổn, Mao đại sư cũngnóithân thểanhcầm cự được nhiều nhất là ba năm nữa. Nhưng có lẽ bởi vì xác định được thời gian như thế nênanhmớikhôngchút nghĩ ngợi gì mà hấp thu sát khítrênngười Trần Ngư màkhôngcân nhắc đến hậu quả.
Nhưng nếuanhbiết được hậu quảthìsao … Lâu Minh cảm thấy chắc chắn là mình vẫnsẽlựa chọn như vậy, dù sao thời gian còn lại củaanhcũngkhôngcòn nhiều, mà tương lai của Trần Ngưthìlại còn rất dài.
“Ông nội, vậy mà ông còn gạt con làkhôngcó cách nào.” Trần Ngư trừng mắt lên án ông nộikhôngđáng tin cậy nhà mình, hạicôỉu xìu mãi, đến ngủ cũngkhôngngủ ngon được.
“Đó là do số con may mắn thôi.” Ông Ngô như có nhưkhôngnhìn thoáng qua Lâu Minh.
Khóe miệng Lâu Minh mỉm cười, nhìn ông Ngô khẽ gật đầu, thầm cám ơn ông.
Hừ! Ông Ngô ghét bỏ nghiêng đầu qua chỗ khác, cuộc đời Ngô Lễ của ông ghét nhất là hành vi ngu ngốc ‘làm việc tốt màkhôngcần lưu danh’, nếukhôngphải là sợ cháugáimình cảm thấy áy náy, ai thèm gánh nỗi ‘oan ức’ nàytrênlưng làm gì.
==
Lúc ăn cơm tối, Trần Ngư đưa ông Ngô về nhà mình.
Biết ông Ngô đến Đế Đô, ba mẹ Trầnđãchờ ở nhà từ sớm, mẹ Trầnđãthay đổi hết đồ dùng trong phòng nghỉ cho khách, cân nhắc đến việc ông Ngô làmộtngười có vị trí cao như vậy nênđãtrang trí căn phòng theo kiểu cổ xưa, đồ gỗ các kiểu cho người có tuổi tác và địa vị cao ở.
“Ông Ngô, chúng tôi vẫn muốn cảm ơn ông mà đến hôm nay mới có cơ hội.” Mẹ Trần kích độngnói.
“Lần trướckhôngthể đích thân đến thôn Đại Mộc để cám ơn mọi người, vãn bối thấythậtcó lỗi.” Thị trưởng Trần cũngnóitheo.
Hai người ba mẹ Trần thực lòng cảm kích ông Ngô, nếu lúc trước chỉ là vì ông Ngôđãcứu được Thi Thi nhà họ, bây giờ còn là việc ông Ngôđãdạy thuật pháp cho Thi Thi mới cứu được Trần Dương con trai họ. Ông Ngô có ân cứu mạng với cả hai con của ba mẹ Trần nên lòng cảm kích này đúng làkhôngcó từ ngữ nào có thể diễn tả thành lời.
“Hai ngườikhôngcần khách khí như thế.” Ông Ngô cười ha ha, từ trong ba lô của mình lấy ra hai lá bùa đưa cho ba mẹ Trần mỗi ngườimộttấm “Lần đầu tới cửa, cũngkhôngcó gì làm lễ gặp mặt, đây là bùa trừ ma cao cấp do tôi vẽ ra. Hai người mang theo nó,thìma quỷ bình thườngsẽkhôngdám tiếp cận, còn nếu bên cạnh có ác mathìnósẽnóng lên để cảnh báo, rất là hữu dụng đó.”
Nghe ông Ngônóinhư thế, thị trưởng Trần còn bình tĩnh,trênmặt vẫn luôn nở nụ cười, còn mẹ Trầnthìsắc mặt dần trắng bệch.khôngcó ma quỷ đến gần là chuyện tốt, nhưng mà ý thứ hai …khôngbiết có phải là ảo giác haykhông, mẹ Trần bỗng nhiên cảm thấy lá bùa trừ ma này có chút nóng phỏng tay.
Chẳng lẽ trong nhà lúc nào cũng có ác ma, chỉ do là bàkhônghay biết thôi sao?
Nghĩ đến việc ông Ngôđitàu xe mệt nhọc (ba mẹ Trầnkhônghay biết ông cụ mà bọn họ nghĩ mệt nhọc vì tàu xe,đãở trong khu tập thể này ngủmộtgiấcđãđời rồi), ăn cơm tối xong, ba mẹ Trần cũngkhônglàm phiền ông Ngô nữa mà để Trần Ngư đưa ông về phòng nghỉ ngơi.
Đưa ông Ngô về phòng nghỉ, khi trông thấy cách trang trí trong phòng trở nên sang trọng, rực rỡ hẳn lên, Trần Ngưkhôngnhịn được mà cảm thánmộtcâu “Mẹ con vậy mà dám đổi hết đồ đạc trong phòng luôn.”
Ông Ngô tất nhiên cũng nhận ra thái độ kính trọng của ba mẹ Trần đối với ông, nhưng đối với ngườiđãtrải qua việc đời như ông, việc này cũng là bình thường. Ông nhìn qua cách bài trí trong phòng, đồ gỗ xung quanh,trênbàn sách còn đặt cả giấy mực, bút nghiên.
“Con ở phòng nào?” Ông Ngô thu hồi mắt rồi thuận miệng hỏi.
“Con ở phòng kia.” Trần Ngư chỉ căn phòng thứ nhất bên phải của lầu hai.
“Ông qua nhìnmộtchút.”
Trần Ngưkhôngnghi ngờ gì, đưa ông Ngô đến phòng ngủ của mình, đẩy cửa phòng giới thiệu “Con ở phòng này, phònganhtrai con bên cạnh, ba mẹ con ở dưới lầu.”
Ông Ngô gật đầu, ánh mắt quét qua phòngmộtlượt rồi dừng lại chỗ bàn sách …trênđó để hai máy vi tính “Sao con lại có hai máy tính?”
“mộtcái là trong phòng có sẵn,mộtcái làanhtrai con mua cho con cái laptop chuyên chơi game.”
Laptop chuyên chơi game!!!
Ông Ngôđiqua, vô cùng tự nhiên nhìn ngắm laptop chơi game, sau đó thản nhiênnói“Cái này cho ông nha.”
Ba mẹ Trần suy nghĩ rất nhiều, duy chỉ cókhôngnghĩ đến là người lớn tuổi như ông Ngô có lẽkhôngthích giấy mực bút nghiên mà lại thích chơi game hơn.
“…”
Dường như sợ Trần Ngưkhôngcho, ông Ngô ôm laptop xoay người dứt khoát rờiđikhôngchút lưu luyến.
Nhìn ông nội nhà mìnhđidứt khoát như thế, nếu Trần Ngư cònkhôngrõvì sao ông muốn đến phòng củacôthìđãkhôngphải là người sống chung với ông mười lăm năm.
“Cốc cốc!”
Qua hai phút, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, Trần Ngư mở cửa, nghi ngờ nhìn ông nội nhà mìnhđangđứng phía trước.
“Nhóc con à, mật khẩu wifi nhà con là gì thế?” Ông Ngô cười rạng rỡ hỏi.
“…”
==
Sáng hôm sau, thị trưởng Trầnđilàm ngày cuối năm, Trần Ngưđicùng mẹ Trần đến bệnh viện thăm Trần Dương. Tuy Trần Dương còn hôn mê nhưng tình hình hồi phục rất tốt, bác sĩnóikhoảng hai ngày nữa là tỉnh lại.
Mẹ Trần yên lòng, nghĩ đến việc ông Ngôđangở nhàmộtmình nên cũngkhôngđể Trần Ngư ở lại bệnh viện lâu.
Trong lòng Trần Ngư còn băn khoăn hỏi ông nội việc giải quyết sát khítrênngười Lâu Minh nên cũngkhôngở lại. Sau khi cùng mẹ nghe bác sĩ thông báo tình hình của Trần Dương xong liền trở về nhà. Sau đó, kéo ông Ngô cònđangngủ thẳng giấc từtrêngiường dậy.
“đãsắp mườimộtgiờ trưa rồi mà ông vẫn còn ngủ sao.” Trần Ngư khiếp sợkhôngthể tin.
“Tuổi tác lớn rồi, thích ngủ nướng.” Ông Ngô vừađiđến phòng vệ sinh vừanói.
“…” Làm nhưcôchưa bao giờ biết người lớn tuổi nào khác sao?
Hôm qua, sau khi rời nhà Lâu Minh, cuối cùng ông Ngô cũng đồng ý với Trần Ngưsẽnghĩ cách giúp Lâu Minhmộttay.
Hôm qua, sau khi Lâu Minh hấp thu sát khí của Trần Ngư, vì sợ Trần Ngư biết chuyện mà áy náy nên Lâu Minhđãnhiều lần xin ông giúpanhche giấu. Mặc dùnóilà vì nể mặt mũi cháugáinhà mình nên ông mới chịu gánh ‘oan ức’ này, nhưng trong lòng ông Ngô vẫn có cách nhìn khác đối với Lâu Minh.
Quan trọng nhất là …hôm qua, sát khí trong linh hồn Trần Ngư lại có thể tự động chảy ra ngoài về hướng cơ thể Lâu Minh làm ông Ngô rất là nghi ngờ. Sát khí vận chuyển trongkhôngkhí xung quanh làm ảnh hưởng đến con người, nhưng tuyệt đốisẽkhôngthể có ý thức mà chảy vàomộtngười nào đó được.
Nếu nhưnóiđây là đặc thù của cơ thể Lâu Minh, gặp phải sát khísẽtự động hấp thu, như vậythìchỉ sợ Lâu Minhkhôngthể sống đến bây giờ được. Cho nên, giải thích duy nhất được đưa ra chính là … con nhóc nhà mình và thằng nhóc kia cómộtmối liên hệ nào đó.
“Ông nội, ôngđãnghĩ ra biện pháp nào chưa?” Trần Ngư thấy từ khi ông Ngô tới đây vẫn ngồitrênghế sô pha ngẩn người nhìn Lâu Minh, nhịnkhôngđược mà lên tiếng thúc giục.
“Gấp cái gì.” Ông Ngô tức giận trừng mắt nhìn cháugáinhà mình, sau đó mới nhìn về phía Lâu Minh, lười biếngnói“Nhà cậu có nhiều tiềnkhông?”
“A?” Lâu Minh sửng sốt rồi lập tức nhớ đến quyđịnh của môn phái mà Trần Ngưđãtừngnóivớianh,nói“Cũng được ạ.”
“Vậythìđimua mấy món pháp khíđi, có càng nhiều linh khí càng tốt.” Ông Ngônói.
“Cóyêucầu cụ thể gìkhôngạ?”
“Pháp lực càng mạnh, có niên đại càng cổ xưathìcàng tốt.” Ông Ngônói“Tìm đượcthìlại tới tìm ta.”
“Vâng.” Lâu Minh thấy ông Ngôkhôngnóigì thêmthìcũngkhônghỏi nữa, chỉ gật đầu đồng ý.
Loại diễn xuất của người bềtrên‘chỉnóiviệc cho cậu làm,khôngcầnnóicho cậu lý do’, Trần Ngư có thể nhịn khi ông Ngô đối xử với người khác như thế, nhưng lạikhôngnhịn được khi ông Ngô đối xử như vậy với Lâu Minh. Thế là tự tay rótmộtlý trà đưa đến trước mặt ông Ngô, cười hỏi “Ông nội, ông muốn tìm pháp khí, cụ thể để làm cái gì?”
“…” Ông Ngô liếc nhìn cháugáinhà mình hiếm khi mà ‘chân chó’ như vậy, thản nhiên nhận ly trà uốngmộtngụm, sau đó mới lên tiếng “anhBa nhà con …”
Câu ‘anhBa nhà con’ vừa thốt lên, Trần Ngưthìchẳng cảm thấy gì còn Lâu Minh lại ngượng đến mức đỏ bừng cả mặt, trong lòngkhôngngừngnóivới chính mình: chắc là ông Ngôkhôngcó ý gì đâu, ông ấy chỉ thuận miệngnóithôi, Lâu Minh, mày đừng có hiểu lầm.
“Sát khí của cậu ấy đến từ linh hồn,nóicách khác là có khả năng có từ kiếp trước, mỗimộtđời linh hồn của cậu ấysẽđều mang theo sát khí.” Ông Ngônói“Trước đó ôngđãdạy con,trênthế gian này, sát khí phân thành hai loại,mộtloại có thể làm sạch,mộtloạikhôngthể làm sạch. Sát khí của Lâu Minh thuộc về loạikhôngthể làm sạch.”
“Thựcsựlàkhôngcó biện pháp gì sao ạ?” Trần Ngư nghe xong còn kích động hơn so với Lâu Minh là người trong cuộc “Nếu nhưkhôngthể làm sạch, chẳng phải làanhBasẽmang sát khí đời đời kiếp kiếp luân hồi sao.
“Nghe ông Ngônóixongđã.” Lâu Minh lên tiếng trấn an Trần Ngư.
Ông Ngô nhìn thoáng qua Lâu Minh, nhíu mày,nóithầm, cậu ta vẫn giữ được bình thản, tốt lắm.
Thực ra, Lâu Minhđãđược nghe giả thuyết về sát khí của mìnhsẽtheoanhluân hồi từ ông Nghiêm, nghe rồi cũng quen nên cũngkhôngcó phản ứng gì lớn.
“Theo lý thuyết mànói,trênđời nàykhôngcó việc gì làkhôngthể làm, nếu cóthìđó là thực lựckhôngđủ hoặc dokhôngtìm được phương pháp thích hợp.”
“Phương pháp gì ạ?” Mắt Trần Ngư sáng lên.
“Vẫn chưa tìm thấy.” Ông Ngô đặc biệt ‘thích ăn đòn’, trả về bốn chữ.
“…” Trần Ngư nghẹn họng, cảm thấy ông nộiđangcố ý chơicô, tức giận muốn nhổ hết râu của ông.
Lâu Minh cũngđãnhìn ra, ông Ngô rất thích trêu chọc Trần Ngư, lại thêm Trần Ngư là người nóng tính, dăm ba câu liền xù lông, lập tức nín cười giữ người lại “Thi Thi, em đừng kích động, nghe ôngnóihết cáiđã.”
Ông Ngô nhìn Trần Ngưmộtlần nữa lại được Lâu Minh xoa dịu, vẻ mặt đáng tiếc,nóitiếp “Sát khí trong cơ thể Lâu Minh, trước mắt mànóithìkhôngcó cách nào làm sạch. Cho dù ông có phong ấn sát khí lạithìnósẽtiếp tục mạnh thêm trong cơ thể cậu ấy.”
“Bởi vì sát khí của con …khôngphải do hấp thu sát khí bên ngoài mà hình thành, mà là do linh hồn của chính con sinh ra.” Lâu Minh hiểurõ.
“Đúng thế.” Ông Ngô gật đầu “Linh hồn của cậu tương đương vớimộtvật chứa sát khí to lớn, thời gian càng dài, sát khí trong sâu tận linh hồn tràn ra càng nhiều, thân thể của cậu từ từsẽkhôngchứa nổi, vì thế đây là nguyên nhân mà cậukhôngthể sống lâu được.”
“Cho nên … phong ấn đối với cậu mànóiđãkhôngcòn chút ý nghĩa nào.” Ông Ngônói“Muốn kéo dài tuổi thọ cho cậu, chỉ còn cách đem linh hồn của cậu tách rời sát khí.”
Tách rời?
Lâu Minhkhôngthể tin nhìn ông Ngô.
“Linh hồn và sát khí có thể tách rời sao ạ?” Trần Ngư cũng là lần đầu tiên nghe thấy điều này.
“trênlý thuyết là có thể …” Ông Ngônói“Trong cuốn sách cổ xưa của phái Lạc Sơn chúng ta có ghi chép về điều này nhưng mà đến nay vẫn chưa có người nào thử qua.”
Ông Ngô nhìn Lâu Minh, giọngnóinghiêm túc “Chờ đến khi tìm được pháp khí thích hợp, tasẽlấy linh hồn của cậu ra, dùng bí thuật (thuật pháp bí mật) tách sát khí với linh hồn của cậu riêng biệt rồi gửi vào trong pháp khí. Quá trình nàysẽcó điều gì xảy ra, ta cũngkhôngbiếtrõ, linh hồn của cậu và linh hồn của người bình thườngkhônggiống nhau, ta thậm chíkhôngdám cam đoan, khi lấy linh hồn của cậu ra có thể đưa trở lại nguyên dạng được haykhông.”
“nóicách khác … hoặc là thành công, hoặc là chết?” Lâu Minh tổng kết hỏi.
Ông Ngô gật đầu: Nên cậu … có còn muốn thử haykhông.
Tác giả có lời muốnnói:
Ngày nào đó, nhà họ Trần nhận được chuyển phát nhanh.
Mẹ Trần: Đây là cái gì?
Nhân viên chuyển phát: Bàn phím chuyên dụng cho game thủ.
Ông Ngô: Con nhóc Trần Ngư này bắt đầu ham mê chơi game rồi hả, tịch thu! (bàn phím laptop dùngkhôngthuận tay chút nào a!)Đọc nhanh tại AzTruyen.net