Trần Như sợ ông Ngôthậtsựbị đưa đến nhà hỏa táng, liên tục dặn dò chú cảnh sát để nguyên ‘thi thể’ của ông nội, sau đó vội vàng cúp điện thoại, gọi cho Lâu Minh.
“anhBa, cứu mạng a!”
Đêm qua, thấy Trần Ngư khóc đau lòng như thế nên cả đêm Lâu Minh khó chịukhôngngủ được. Sáng nay vừa nhận cuộc gọi của Trần Ngư lại nghe được ba chữ kinh dị như thế làmanhsợ hãi đứng phắt lên “Em bị làm sao?”
“khôngphải em, là ông nội em.” Trần Ngư vội vàng kể lại chuyện của ông Ngô, sau đó năn nỉ “Em sợ cảnh sát thựcsựđưa ông emđilàm gì đó,anhBa có thể giúp em nhờ người đưa ông nội ra khỏi cục cảnh sát trướckhông.”
Lâu Minh nghe đầu đuôi câu chuyện, tâm trạng từ sợ hãi chuyển thành im lặng, nghe giọngnóimềm mại của Trần Ngư năn nỉ,khôngchút nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay “Em đừng lo, bây giờanhcho người bay trực thăngđiđón ông Ngô.”
“Cám ơnanhBa, em cúp máy trước,anhnhanh cho ngườiđigiúp em nha.”
“Chờmộtchút.” Lâu Minh lên tiếng.
“Dạ?”
“Em … cảm giác của em bây giờ tốt hơn chưa?” Lâu Minh quan tâm hỏi.
“Em tốt hơn rồi, chút nữasẽxuất viện.” Trần Ngư cười đáp.
“Ừ, tốt quá.” Nghe tiếng cười quen thuộc củacônhóc, tâm tình của Lâu Minh cũng tốt hơn theo “Vậy em nghỉ ngơiđi,anhcho ngườiđiđón ông Ngô, khi nào xonganhbáo cho em.”
“Vâng!”
Lâu Minh cúp điện thoại, ra khỏi phòng sách giao nhiệm vụ cho Trình Bằng tìm người xử lý chuyện này.
Thế là, hai mươi phút sau, trong cục cảnh sát của thành phố nào đó được đón tiếpmộtđội quân đội vũ trang súng ống đầy đủ, khiêng cáng cứu thương, đem ông Ngô ra khỏi túi bọc tử thi, rồi dưới ánh mắt kinh dị của cảnh sát và bác sĩ pháp y, cẩn thận khiêngđi.
==
âmphủ, trong phòng KTV nào đó.
Ông Ngô bỏ ramộtbuổi tối, tâm trạng từ lo lắng chuyển sang bất chấp tất cả.khôngcó cách nào a, Hắc Bạch Vô Thường giữ ông cả đêmkhôngchịu thả, lúc này thân thể của ông chắc chắnđãcó người pháthiệnrồi.
“Mấy giờ rồi?” Hắc Vô Thường uống hơi nhiều.
“Trờiđãsáng rồi.” Vẫn luôn chú ý thời gian, ông Ngô trả lời.
“Ngô Lễ à, cậu phải tập cho quenđi.” Hắc Vô Thường chỉ ông Ngônói“âmphủthìlàm gì có ngày đêm, phương pháp tính thời gian ở dương giankhôngdùng được dưới này đâu.”
“Cậu uống nhiều quá rồi đấy.” Bạch Vô Thường ghét bỏ nhìn đồngsự.
“Tôikhôngphải là quá vui mừng sao! Cái thằng này cuối cùng cũng chết rồi, ha ha …” Hắc Vô Thường chỉ vào ông Ngô cười ha ha.
“…” Ông Ngô giật giật khóe miệng, kiềm chếkhôngnổi điên.
Bạch Vô Thường có chút đồng tình nhìn ông Ngô,nói“đithôi, cậu nênđighi danhđi.”
Mặt ngoài ông Ngô bất đắc dĩ gật đầu, trong đầu lại vụng trộm tính toán, Hắc Vô Thườngđãsay rồi, ông có thể từ tay Bạch Vô Thường thoát ra được có tỉ lệ phần trăm là bao nhiêu.
Ông Ngô vừa tính toán, vừađisau lưng Hắc Bạch Vô Thường ra khỏi KTV,đangmuốn tìm cơ hội thích hợp để chạyđithìbên tai chợt vang lên tiếng loa.
“Chú ý, chú ý, các hồn ma xin hãy chú ý, sau đây là lệnh truy nã. Vào giờ Mùi ba khắc hôm qua,mộtkẻ mạo danh là Thiên Sư Trương Hổđãchui xuốngâmphủ, ở trước mắt nhiều người đánh bị thương nhân viên công vụ phòng ghi danh,hiệnđãbị truy nã toànâmphủ. Trong video này là băng ghi hình tại sảnh lớn phòng ghi danhđãghi nhận được bóng lưng, nếu ai nhìn thấy bóng lưng nào tương tự hoặc sinh hồn xa lạ, hãy lập tức báo ngay cho quỷ sai truy nã gần nhất.”
“Các hồn ma hãy chú ý, các hồn ma hãy chú ý, sau đây là lệnh truy nã. Ngày hôm qua …”
Loa thông báo phát loa ba lần, trong lòng ông Ngô mang chút tâm lý may mắn liếc nhìn màn hình lớn phía trước, mặt lập tức tái mét: Chết mẹ, sao dướiâmphủ lại có camera giám sát, với lại … mình lúc nào đánh bị thương nhân viên công vụ chứ.
“Có người dám … xông vàoâmphủ sao?” Hắc Vô Thường quay đầu nhìn ông Ngônói“khôngngờtrêndương gian cũng có người lớn gan giống cậu …”
“Cậu nhìn ngườitrênmàn hình kiađãrồi hãynói.” Bạch Vô Thường ra hiệu cho Hắc Vô Thường nhìn lên màn hình treotrêntường.
“Ừm??” Hắc Vô Thường quay đầu nhìn màn hình lớn, liếc mắtmộtcái liền nhận ra tội phạm truy nã là ai “Đâykhôngphải là Ngô …”
Ông Ngôkhôngđợi Hắc Vô Thườngnóixong, vèomộtcái chạy biến ra ngoài.
Bạch Vô Thường sớm có chuẩn bị, móc câu hồn trong tay theo sát văng ra ngoài, ông Ngô xoay mình mấy vòngtrênkhôngtrung, tránh thoát công kích, rồi xoay người đámộtcước cho xích câu hồn quay trở về.
Nhưng thuật ‘che mắt’trênngười ông Ngô, ngay khi đụng phải xích câu hồn liền tan biến trong chớp mắt.
“Sinh hồn!!”
“Oa, nơi này có sinh hồn …”
“Mặc quần áo giống tội phạm truy nã kìa …”
“Nhanh, nhanh lên, gọi quỷ sai mau …”
Ông Ngô chửi thềmộtcâu, chạy vào đám hồn mađanghỗn loạn.
“Ngô Lễ, để mạng lại!!”mộttiếng thét lớn vang lên, theo đómộtmặt đầu trâu to bự bỗng xuấthiệntrênbầu trời Vong Xuyên.
“Ngưu huynh!” Ông Ngô nhìn đầu trâu bự chảng xuấthiện, bị dọa mà chạy nhanh hơn.
“Ầm!”mộtlưỡi búa khổng lồ từtrênkhôngtrung đập xuống, ông Ngô lăn mình tránh né, xông vào dãy nhà chung cư phía trước. Đầu trâu lại giơ búa định đập xuống lần nữa.
“Lão Ngưu, nếu cậu bổ nát tòa nhà này, tiền lương của năm trăm năm tới đừng có nhận đấy.” Mặt Ngựa kịp thời lên tiếng ngăn cản.
Đầu Trâu nghe Mặt Ngựanóithìcàng tức hơn nhưng cũngkhôngdám đánh xuống nữa, chỉ có thể trừng đôi mắt trâu, nhìn trongmộtđống hồn ma lít nha lít nhít tìm vị trí của Ngô Lễ để đậpmộtphát cho trúng.
“Đầu Trâu với Mặt Ngựa,khôngphải là người ở Vong Xuyên mà trực tiếp chạy đến đây bắt người, thù này có bao lớn a.” Đứng xem diễnmộthồi, Hắc Vô Thường nhịnkhôngđược mà oán thầm.
“Lần trước, khi Ngô Lễ đến đây cướp người, Đầu Trâu Mặt Ngựađangphụ trách câu hồn.” Bạch Vô Thường nhắc nhở.
“Sau đó, tại lần khảo sát đó, chúng ta được xếp thứ nhất.”
“Bọnhắnbị trừ năm trăm năm tiền lương.”
Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, cùng thu hồi móc câu hồn, quay trở vào KTV vừa ra khỏi chưa được hai phút. Đúng thế, bọn họ cảm thấy mình vẫn còn có thể hátmộthai canh giờ nữa.
mộtbên ông Ngô chạy trối chết, vừa cố gắng chạy về hướng cửaâmphủ “Trâu huynh, Mã huynh, hàng năm tôi vẫn đốt vàng mã cho cácanhmà …”
Đầu Trâu, Mặt Ngựa mỗi ngườimộtbúa, đánh quên trời đất.
“Lần trước tôi trong tình huống bắt buộc mà thôi, tôi xin lỗi mà, xin lỗi …”
“Vậy để tôi ném cậu vào chảo dầu năm trăm năm rồi hãynói…”
Giê su ma cà na xí muội … Ông Ngô thề, đời này ông chưa bao giờ mà khốn đốn như vầy đó.
(Còn nữa)Đọc nhanh tại AzTruyen.net