Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 76




Khi Ông Ngô truyền thuật cấm cho Trần Ngư,đãdặnđidặn lạicônếu tu vikhôngđủthìkhôngđược tùy ý sử dụng. Dựatrênthái độ lười nhác tu luyện trước đây của Trần Ngư, ông Ngô thậm chí cảm thấy con nhóc đó có lẽ cả đời này cũngkhôngcó cơ hội sử dụng thuật cấm này.khôngngờ mới rời thôn Đại Mộc chưa được bao lâu, vậy mà dám to gan sử dụng đến cả thuật cấm luôn rồi.

Dám cướp người với Diêm Vương là việc làm nguy hiểm đến mức nào, ngay cả chính ông cũngkhôngdám tùy tiện sử dụng linh tinh. Khi ở quán net, cảm nhận được thuật cấm bắt đầu khởi động, ông tức giận đến mức hậnkhôngthể lấy cái tẩu thuốc này gõ sưng đầucôcháugáikhônglàm ông bớt lo kia.

Hai giờ sau, ông Ngô từ quán net chạy ra sân bay, ông đoán là thuật cấm cũngđãkết thúc, thế là lấy điện thoại di động gọi cho Trần Ngư.

Kết quả,mộtcuộc, hai cuộc, ba cuộc … đầu bên kia điện thoại vẫnkhôngcó người bắt máy.

“Con nhóc chết tiệt kia,khôngphải là nóđãxảy ra chuyện gìthậtrồi chứ.” Hiếm khi ông Ngô phải nhíu mày.

Quỷ saikhôngthể tùy tiện câu hồn phách của người sốngđi, nhưng nếu có người can thiệp làm xáo trộn hoạt động bình thường củaâmphủ, quỷ sai có thể mang sinh hồn của người này xuống dướiâmphủ trước, sau khi thẩm vấn, định tội rồi mới quyết định xử lý như thế nào.

nóicách khác, nếu Trần Ngư bị quỷ sai câu hồnđi, như vậy trong vòng hai mươi bốn giờ, thân thểsẽbị hôn mê. Nhưng sau hai mươi bốn giờ, sau khiâmphủ thẩm vấn có kết quả xử lý, nếu tội danh nghiêm trọng, sinh khí trong sinh hồnsẽbị tước đoạt, như vậy coi như làđãchết.

Ông Ngô tính thời gian, từ sân bay chỗ ông bay đến Đế Đô mất hai giờ, từ quán net đến sân bay cũng mất hai giờ. Còn hai mươi tiếng, ông định đến Đế Đô xem tình hình của Trần Ngư,khôngcó việc gì là tốt nhất, nếu quảthậthồn phách bị câuđi, vậy ông cũng đànhđimộtchuyến xuốngâmphủ. Mặc dù ôngkhôngmuốn xuốngâmphủ trước khi tuổi thọ hết mà chết giàmộtchút nào.

“Thưa quý khách, chuyến bay số hiệu MU2066 đến Đế Đôsẽbị hoãn lại vì nguyên nhân thời tiết, kính mong quý khách thông cảm và chờ đợi.” Hệ thống loa sân bay vang lên tiếng nhắc nhở việc chuyến bay bị delay.

“Máy bay bị hoãn?”

“Tôi biết ngaysẽbị delay mà, thời tiết xấu quá.”

“Vậy đến lúc nào mới bay được a.”

“Chắc phải chờ hết giông.khôngbiết đến lúc nào mới hết mưa giông đây trời.”

Ông Ngô nghe hành khách bàn tán xung quanh, đứng dậyđilại trước cửa sổ phòng chờ, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời dày đặc mây đen, đoán chừng mưa giông còn bao lâu mới hết, sau đóđivề phía phòng vệ sinh của phòng chờ máy bay.

Mặc dù ông Ngô là thầy trừ ma,khôngam hiểu phong thủy và xem bói nhưng cũng có thể nhìn đoán thiên văn. Lúc nãy, khi quan sát bầu trời, ông Ngô tính toán mưa giông phải mười hai giờ sau mới hết được. Coi như là mười hai giờ sau máy bay mới cất cánh, chờ ông tìm được Trần Ngưđãkhôngcòn thời gian mang người từâmphủ trở về.

Ông Ngôđiđến phòng vệ sinh, tìmmộtphòng xa nhất,đivào, khóa trái cửa.

đãkhôngliên lạc được với Trần Ngư, vậythìông đành phải làmmộtchuyến đếnâmphủ tìm hiểu tình hình. Nếu hồn phách Trần Ngưkhôngở dướiâmphủ, vậythìông đến Đế Đô chậmmộtchút cũngkhôngsao, nếu hồn phách Trần Ngưđãở dướiâmphủ,thìông đến sớmmộtchútsẽcó thời gian giải quyết lâu hơn.

Hạ quyết tâm, ông Ngô đậy nắp bồn cầu xuống, dứt khoát ngồi lên, nhắm mắt lại, niệm thần chú. Trong nháy mắt khi hồn phách rời thân thể (ly thể), ông Ngôđangngồi thẳngtrênnắp bồn cầu, bỗng nhiên mất hết sức lực ngã nghiêng dựa vào vách ngăn phòng vệ sinh, cả người nhìnkhôngcó chút sức lực nào.

Ông Ngôkhôngdám trì hoãn quá lâu, dùng linh lực mở cửaâmrồi nhanh chóngđivào. Mặc dù hồn phách ly thểmộtthời giansẽkhônggây ảnh hưởng gìkhôngtốt đến thân thể, nhưng bây giờkhôngphải ôngđangở nhà mà là ở sân bay. Nếu kéo dài thời gian, bị người bình thường pháthiệnthân thể của ông, chắc chắnsẽtưởng lầm là thi thể của người chết, đến lúc đókhôngthể biết được là họsẽbáo cảnh sát hay là đưa ông đến bệnh viện.

Nhưng mà lúc nàyâmphủ cũngkhônggiống như trong truyền thuyết, phim ảnh,côhồn dã quỷ ở khắp nơi. Bây giờâmphủ thiết kế cơ sở hạ tầng còn phồn hoa hơn dương gian nhiều,côhồn dã quỷsẽđược tập trung lại trong các căn hộ bên bờ sông Vong Xuyên,khôngcó chuyện gì làmthìcó thể cùng nhau ra ngoài dạo phố, nếu may mắn có thể gặp được tổ tiên bảy tám đời của chính mình, cùng tâmsựmộtchút chuyện năm đó về lịch sử gia tộc.

“Hình như phòng ở còn nhiều hơn so với trước kia nữa.” Ba mươi năm trước, ông Ngôđãtừngmộtlần xuốngâmphủ, khi đó bên dòng sông Vong Xuyênkhôngcó nhiều căn hộ và cửa hàng như thế này.

“Sách tham khảo thi công chức mới nhấtanhđãmua chưa?”

“Tôi mua rồi, lần này tôi phải ôn tậpthậttốt, thikhôngđậu công chức là phảiđiđầu thai đó.”

“Đúng vậy a, tôikhôngmuốnđiđầu thai đâu.”

“…” Bây giờ ông Ngôđãbiết vì sao dướiâmphủ có nhiều phòng ở hơn rồi.

(Các cư dân thânyêucủaâmphủ chúng ta,hiệntạiâmphủđangtriển khai kế hoạch đầu thai làm động vật quý hiếm, mỗi lần đầu thai thành động vật quý hiếm, có thể đổi lấy đời sau được đầu thai làm phú nhị đại (con nhà giàu), mỹ nữ xinh đẹp (tuyệt thế mỹ nữ), soái ca, ba lựa chọn chomộtlần làm động vật quý hiếm.)

(Nếu thời gian sống sóttrêndương gian đủ dài, sau khi chết nếu muốn thi công chứcsẽđược cộng điểm thưởng, hoan nghênh các bạn cư dânâmphủ nhiệt tình báo danh.)

“Nếu năm naykhôngthi đậu công chức, tôisẽchọn đầu thai thành động vật quý hiếm có tuổi thọ tương đối ngắn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy đó, lúc trước có người nào đó, vì đầu thai làm cá sấu Dương Tử (cá sấu sống ở sống Dương Tử), sau đó được cộng thêm mười phần trăm điểm mà thi đậu công chức đó.”

“…” Hồn ma bây giờ có ý tưởngthậtđặc biệt.

Cái gọi là nơi đăng ký cho tử hồn (hồn người chết), chính là nơi mà mỗi hồn ma sau khi chết xuốngâmphủ đều phải đến đây đăng ký, tử hồn phải đăng ký, đương nhiên sinh hồng cũng phải đăng ký. Tư duy của ông Ngô rấtrõràng,điđến đó trước nhìn xem có tên của Trần Ngư trong sổ đăng kýkhông, như thế là có thể xác định Trần Ngư có bị mang xuốngâmphủ haykhông. Nếu nhưkhôngcó tên con bé, ôngsẽquay lại cửaâmphủđivề, nếu như có tên, ông lại phải nghĩ cách cứu người ra.

Nếu như Trần Ngưđãbị quỷ sai đưa đếnâmphủ, như vậy nhất định chỗ nàysẽcó ghi tên. Ông chỉ cần xem trong vòng hai giờ qua, trong sổ có ghi tên những sinh hồn nàođãbị đưa đếnthìbiết Trần Ngư có bị đưa đến đâykhông.

Nhưng mà sinh hồn dướiâmphủ rất dễ nhìn thấy, cho nên khi bước xuốngâmphủ, ông Ngôđãtrang bị cho mìnhmột‘phép che mắt’ (chướng nhãn pháp), che lại hơi thở (khí tức) của mình lại làm cho ông và tử hồnkhôngcó gì khác biệt.

Chỗ ghi danh có tổng cộng bảy cửa sổ, sau cửa sổ là nơi cho tử hồn ghi danh, chỉ có cửa sổ ngoài cùng bên phải là chỗ sinh hồn ghi danh. Những cửa sổ khác đều tương đối bận rộn, chỉ có cửa sổ này là vô cùng nhàn nhã, quỷ sai ngồi bên trong uể oải dựa lưng vào ghế chơi điện thoại di động.

“Chào ngài, xin hỏimộtchút, ngài xem giùm tôi congáitôiđãchết hay chưa đượckhôngạ?”mộtông lão chạy đến bên cửa sổ hỏi.

“Ông Dương, sao ngày nào ông cũng đến hỏi cái này vậy?” Giọngnóicủa quỷ sai vô cùng bất đắc dĩ.

“Tôi cảm thấy con bé sắp chết rồi.” Ông Dươngnói.

“Ông Dương, ông quá nóng vội rồi, sao ông cứ muốn congáiông chết nhanh vậy.”

“Tôikhôngphải là sợ nókhôngchết, tôi sợ đến lúc tôiđiđầu thai rồi nó mới chết, như vậythìtôi chẳng có cách nào quất cho nó mấy roi được nữa.”

“Tôi biết là khi ông còn sống, congáiôngđãngược đãi ông, đợi congáiông xuốngâmphủ, đương nhiên làsẽphải chịu phạt.” Quỷ sai an ủi.

“Nhưng nếukhôngtự tay đánh nó mấy roi, tôiđiđầu thai cũng chẳng muốn mở mắt!” Ông Dương vô cùng đau đớnnói, cái nỗi đau ‘chếtkhôngnhắm mắt, sốngkhôngthể mở mắt’ nào ai có hiểu được.

Ông Ngô đứng bên cạnh yên lặng quan sát hồi lâu, lúc này mới cẩn thận bước tới.

“Chào ngài, tôi tới đăng ký.” Ông Ngônói.

Nhân viên đăng ký ở cửa sinh hồn ngẩng đầumộtcái, ông Ngô liền gỡ bỏ ‘phép che mắt’trênngười mình.

“Tên.” Xác định đây là sinh hồn, quỷ sai mới bỏ điện thoại trong tay xuống, uể oải bật máy tính lên.

“Trương Hổ” Ông Ngô tùy tiện bịa ramộtcái tên.

“Tại sao lại xuốngâmphủ?” Quỷ sai hỏi.

“Tôi là Thiên Sư, xuốngâmphủ tìm Hắc Bạch Vô Thường hỏi chút chuyện.”

“Thiên Sư? Đầu năm nay, Thiên Sư có thể xuất sinh hồn xuốngâmphủkhôngnhiều lắm.” Quỷ sai vừanóivừa gõ gõ đánh đánhtrênmáy tính, sau đó nhíu mày hỏi “Saotrênhệ thốngkhôngcó tên củaanh?”

Việc quản lý củaâmphủ đối với sinh hồn tương đối lơi lỏng, nguyên nhân chủ yếu là vì sinh hồn xuấthiệndướiâmphủ thường có hai loại. Loại thứ nhất là bị quỷ sai câu sai hoặc câu nhầm sinh hồn, mà quỷ sai câu nhầmsẽđưa sinh hồn đến đây để trực tiếp đăng ký. Mà sinh hồn xuống nhầmâmphủ, vìtrênngười có sinh khí nên rất bắt mắt, dễ dàng bị quỷ sai pháthiệnmang đến đăng ký.

Loại thứ hai chính sinh hồn của Thiên Sư xuốngâmphủ, lại nàythìtương đối ít, hệ thống củaâmphủ đối với Thiên Sưtrêndương gian đều đăng ký quản lý, chỉ cần kiểm tratrênhệ thống, sau đó ghi vào sổ là xong.

“Tôi lần đầu tiên tớiâmphủ, trong hệ thống sao lại có tên của tôi được?” Ông Ngô tỏ vẻkhôngbiết.

“anhmới đến đây lần đầu tiên nênkhôngbiết,âmphủ chúng tôi đều có ghi chép danh sách tên của Thiên Sư dương gian cácanh, cho dùanhcó xuống dưới này hay chưa, tôi đều có tư liệu.” Quỷ sai vừanóivừa kiểm tra lần nữa “Đúng làkhôngcó tên củaanh.”

“Sao lại thế được, ngài cho tôi nhìnmộtchút.” Ông Ngô thò đầu vào.

Chắc là quỷ sai cũngkhôngnghĩ đến chuyện có người giả mạo sinh hồn,khôngnghi ngờ gì, trực tiếp quay màn hình máy tính về phía ông Ngô “anhxemđi,khôngcó tênanhmà.”

“Đứng yên!” Nhân lúc quỷ saikhôngđể ý, ông Ngô triển khai phép đứng yên, quỷ sai bị thuật pháp tác động đứng yênkhôngthể động đậy.

Ông Ngô nhìn xung quanh, thấy quỷ sai ở các cửa sổ khác đềuđangbận rộn,khôngai chú ý tới bên này, thế là chồm người qua, lấy con chuột trong tay quỷ sai, nhấn mở sổ ghi chép tình hình sinh hồn đăng ký hôm naytrênmáy vi tính.

Cũng may là ôngđãlăn lộn ở quán internet nửa năm trời, nếukhôngthìchẳng biết cách nào mà sử dụng máy tính, lần trước ông xuống đây,rõràng là còn dùng sổ ghi chép thủ công.

Ông Ngô mở ra, hôm nay toàn bộâmphủ sinh hồn đến đăng ký chỉ có hai trường hợp, đều là sinh hồnđinhầm xuốngâmphủ, đăng ký xong đều được đưa trở về,khôngthấy tên của Trần Ngư đâu.

Con nhóc chết tiệt kiakhôngbịâmphủ câu hồn, chẳng lẽ nó sử dụng thuật cấm thành công rồi? Trong lòng ông Ngô đột nhiên dâng lênmộtniềm tự hào,khônghổ là mình dạy bảo.

Ông Ngô yên lòng, nghĩ đến thời gian ông ởâmphủ cũngđãgầnmộtgiờ, phải nhanh về thôi, nếukhôngbị người khác pháthiệnông nằm ngất trong phòng vệ sinh, chuyện báo cảnh sátkhôngphải làkhôngcó khả năng.

Ông Ngô trả con chuột về lại chỗ cũ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hoảng sợ của quỷ sai, ông lấy điện thoại di động quỷ sai vừa bỏ xuống nhét lại vào tay quỷ sai, cười cườinói“Đúng làkhôngcó tên của tôi, ngài tiếp tục chơi điện thoạiđi.”

Ông Ngônóixong, cũngkhôngquay đầu lạiđithẳng về hướng cửa chính phòng ghi danh.

Nhân viên sát bên cạnh cửa sổ sinh hồn, quay người nhìn đồng nghiệp bên cạnh, pháthiệnđồng nghiệp vẫnđangchơi điện thoại di động như cũ, trong lòng ghen tỵ, vừa cúi đầu tiếp tục làm việc. Ai bảo mìnhkhôngcó ô dù,khôngđược phân công việc nhàn nhã.

Khi ông Ngô đến sảnh lớn phòng đăng ký, lại triển khai thuật ‘che mắt’ lên người mình, địnhđira cửaâmphủthìtình cờ gặp phải hai người quen.

“Ngô Lễ?” Hắc Vô Thường liếc mắtmộtcái liền nhận ra ông Ngô “Lão Bạch, cậu nhìn xem, kia có phải là Ngô Lễkhông?”

“…” Ông Ngô chửi thầmmộttiếng, thôi hỏng rồi.

“Đúng rồi.” Bạch Vô Thường nhìn thoáng qua ông Ngô.

Hắc Vô Thường giao hồn phách mình vừa câu về cho đệ tử bên người để cậu ta đưa vào đăng ký, còn mình và Bạch Vô Thườngđivề hướng ông Ngô.

Hắc Vô Thường nhìntrênnhìn dưới người ông Ngô “Cuối cùng cậu cũng chết rồi?”

“…” Ta tha thứ cho ngài vìkhôngnhìn pháthiệnra thuật ‘che mắt’ lão phu mới nghiên cứu ra gần đây.

“Ghi danh chưa vậy?” Bạch Vô Thườngnóixong định lấy điện thoại di động ra.

“Vẫn chưa đâu.” Ông Ngô vội vàng ngăn cản.

Động tác nhìn điện thoại của Bạch Vô Thường ngừng lại, nghi ngờ nhìn về phía ông Ngô.

“Các ngài cũng biết là ta … trước đókhôngphải … ha ha ha … tuổi trẻ hơi bồng bộtmộtchút.” Ngô Lễ cười khannói.

“Giờ biết sợ rồi,đãnóitrước với cậu rồi, làm người phải biết khiêm tốn.” Hắc Vô Thường trêu chọc “Con người đều là thế, khi còn sống làm việc gìkhôngphải, sau khi chết đều phải trả giá rất lớn.”

“Tôi bây giờ hối hận lắm rồi. Nên mới đứng ở cửa này kiểm điểm bản thân.” Vẻ mặt ông Ngô vô cùng ân hận.

“Tránh được hôm nay cũngkhôngtránh được ngày mai.” Bạch Vô Thườngnói“Ở đây làâmphủ, nếu cậu muốn ở lậuthìcả đời phải làmcôhồn dã quỷ đó.”

“Tránh được lúc nào hay lúc ấyđã.” Ông Ngô vừa khóc vừa cườinói.

“Xem cậu sợ kìa.” Hắc Vô Thường vỗ vỗ bả vai ông Ngônói“Haianhem tôi tan việc rồi, muốnđiuống chén rượu. Tình cờ gặp cậu ở đây, mời cậumộtchén, sau đó tôi dẫn cậuđighi danh.”

“…” Tôikhôngmuốnđi, tôi thựcsựkhôngmuốnđiđâu.

Cho dù trong lòng ông Ngôkhôngtình nguyện đến cỡ nào, cuối cùng vẫn bị Hắc Bạch Vô Thường kéo vào quán rượu.

“Việc lúc trước cậu phạm phải, sau khi cậu ghi danh xong, chắc chắnsẽbịđitù dưới mười tám tầng địa ngục. Đến đây, coi như là chúng tađãquen biết từ trước, hôm nay uốngmộttrậnthậtsảng khoáiđinào.” Hắc Vô Thườngnói.

“không…khôngcần khách khí vậy đâu.”

“Lão Bạch, tôi mời rượu, chút nữa cậu mời hát nha.”

“Được!!!” Bạch Vô Thường dứt khoát gật đầu.

Còn muốnđihát nữa hả!!! Mẹ nó … lúc ông tỉnh lại là ở nhà hỏa táng hay là ở bệnh viện đây?

==

Sáng sớm hôm sau.

Nhân viên quét dọn sân bay khi đến quét dọn phòng vệ sinh, pháthiệnnhà vệ sinh cuối cùng vẫn luôn đóng cửa, gõ cửa lạikhôngcó người trả lời. Bácgáinghi ngờ, cúi đầu nhìn qua khe cửathìpháthiệnchân người.

“A a a … người chết.”

Thế là lúc sáng sớm hôm sau, khi mẹ Trầnđangđưa điện thoại cho Trần Ngư, cuộc gọi đầu tiên mà Trần Ngư nhận được là cuộc gọi của cục cảnh sát trong thành phố nào đó gọi đến.

“Xin chào, xin hỏicôvà Ngô Lễ tiên sinh có quan hệ gì với nhau?” Đồng chí cảnh sát hỏi.

“Ông là ông nội của tôi,đãxảy ra chuyện gì sao?” Trần Ngư nghi ngờ hỏi.

“Ngô Lễ tiên sinh, sáng nayđãđược pháthiệnchết trong phòng vệ sinh của sân bay, bước đầu nghi ngờ nguyên nhân chết là đột tử, mongcôđừng quá đau lòng.” Giọngnóicủa đồng chí cảnh sát nặng nề “Mời thân nhân nhanh chóng đến nhận lại thi thể, làm thủ tục sau đó mới có thể đưađihỏa táng.”

“Chờmộtchút … Đừng đưađihỏa táng a.” Trần Ngư giật nảy mình “Ông của tôikhôngdễ chết như vậy đâu.”

“Còn cần thân nhân đến làm thủ tục mới có thể hỏa táng, nếu như thân nhân có thắc mắc về nguyên nhân chếtthìchúng tôi có thể thu phí để thựchiệngiám định pháp y.” Cảnh sát lại bổ sung.

“Đừng đừng … có lẽ ông ấy chưa chết đâu.” Trần Ngưđãbị dọa sợ muốn khóc rồi.

Ông nội à, ôngđanglàm cái gì vậy?!!

Tác giả có lời muốnnói:

Ông Ngô: Đâykhôngphải là phương thức ra sân mà tôi muốn.Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.