Xưởng vũ khí quânsự.
Lâu Minh kiểm tra đối chiếu các số liệu, xác định các chỉ số của lần thử này đều chính xác mớiđira ngoài, vừađivừanóivới trưởng khoa Vương trọc đầu “Lúc trước, vũ khí sản xuất ra có vấn đề, chắc là do khi sản xuất mọi người sử dụng vật liệu mới để chế tạo khuôn đúc. Loại vật liệu này có độ dày khác với vật liệu thường dùng, mặc dù bình thườngsẽkhôngảnh hưởng đến tạo hình thành phẩm, nhưng do tôi thiết kế là vũ khí. Mà đối với vật liệu để sản xuất vũ khí cho dù cósựchênh lệch vô cùngnhỏcũngsẽảnh hưởng đến hiệu quả sử dụng.”
“thìra là thế, quả nhiên là kĩ thuật khoa học càng cao cấpthìcác chi tiết càng quan trọng.” Trưởng khoa Vương tỉnh ngộ “Vật liệu mới nàyđãđược đưa vào sử dụng mấy năm trước, tính năng rất tốt, chưa từng xảy ra sai sót gì. Công việc cầnsựtư duy chất lượng cao như thế này, bên chúng tôi đúng làkhôngbằng. Lâu viện sĩ,anhđúng là giỏithật.”
“Lúc đó tôi cũngkhôngnghĩ tới.” Lâu Minh khiêm tốnnói“Mấy ngày nay, tôi nghiên cứu dây chuyền sản xuấttrêntất cả các thiết bị sản xuất, mãi vừa rồi mới pháthiệnđược vấn đề. Đây chính là ‘người ngoài tỉnh táo, người trong u mê’, trưởng khoa Vương vẫn luôn sử dụng loại vật liệu này để chế tạo khuôn đúc nên tất nhiên làkhôngnghĩ đến vật liệu khuôn đúc có vấn đề.”
“Lâu viện sĩ,anhchỉ cần vẻn vẹn có hai ngày mà có thể nghiên cứu hoàn toàn mấy trăm loại thiết bị trong các dây chuyền sản xuất của chúng tôi, năng lực đến mức này, quả thực là …”
“Ông đừng khách khí.” Lâu Minhnói“Tôi ở đây được ít ngày, ông vẫn nên nhanh chóng chế tạo khuôn đúc mớiđithôi, sản xuất lại loạt vũ khí mới xem có vấn đề gìkhông. Đúng dịp tôi còn ở đây, nếu có vấn đềthìđể tôi điều chỉnh lại.”
“Đúng vậy, tôiđilàm ngay đây.” Trưởng khoa Vương biết Lâu Minhkhôngở lại lâu được,khôngcùng Lâu Minh khách sáo nữa, vội vàngđira ngoài tìm người chế tạo khuôn đúc mới.
Lâu Minh cười cười, lấy điện thoại trong túi ra, theo thói quen mở Wechat,trênđó vẫn còn hình ảnh do Trần Ngư gửi đến,cônhóc đội mũ lông màu trắng,trêntay cầm xiên thịt dê nướng, vô cùng vui vẻ.
Lâu Minh giật giật ngón tay, nhấn nút tải lưu về điện thoại.
“Tam thiếu.” Sắc mặt Điền Phikhôngđược tự nhiên chạy đến cổng xưởng vũ khí.
“Có chuyện gì vậy?” Lâu Minh thấy vẻ mặt Điền Phi bất thườngthìnghi ngờ hỏi.
“Bộ trưởng và Mao đại sư đến.” Điền Phinói
Lâu Minh nghe thếthìkhôngnóigì, chỉ cất điện thoại vào túi rồiđira ngoài, vừađiđược hai bướcthìnghe Điền Phinóibổ sung “Còn có tiểu thư Trần Ngư nữa.”
Lâu Minh bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Điền Phi “Ai?”
“Bộ trưởng đem tiểu thư Trần Ngư tới.” Điền Phi cẩn thận nhìn sắc mặt Tam thiếu nhà mình.
“…” Lâu Minh nhếch môi, sải bước ra ngoài, khi đến phòng tiếp khách của xưởng vũ khí, liếc mắt liến thấy ba nhà mìnhđangnóichuyện say sưa vớicônhóc ngốc kia.
“anhBa!” Khi Lâu Minh bước vào phòng khách, Trần Ngư cũng nhìn thấy.cônhảy từtrênghế lên, chạy về phía Lâu Minh.
Lâu Minhkhôngdấu vết tránh némộtchút.
Trần Ngư sững người, chẳng lẽ biểuhiệncủacônhiệt tình quá mức?
Lâu Minh vất vả khống chếkhôngđể mình nhìn về phía Trần Ngư, ánh mắt quét về phía Mao đại sư. Mao đại sưnhẹgật đầu, vẻ mặt vô cùng ưu sầu.
Lâu Minh nhìn dáng vẻ của Mao đại sư, tất nhiên là biết mọi việcđãbị lộ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đối mặt với ánh mắt tìm tòi của ba mình.
“Ba, con có chuyện muốnnóivới ba.” Lâu Minhnóithẳng.
Lông mày Lâu Tân Thành nhíu lại, đây là lần thứ hai, Lâu Minh dùng giọng điệu nàynóichuyện với ông.
Lâu Tân Thành đặt chén trà xuống, đứng lênnói“Chúng ta vào bên trong rồinói.”
Lâu Minh bỏ qua ánh mắt sốt ruột của Trần Ngư,đitheo bộ trưởng Lâu vào bên trong.
Cảm giác được thái độ nghiêm túc của Lâu Minh, Trần Ngư khó hiểu nhìn về phía Điền Phi “Công việc củaanhBakhôngthuận lợi sao ạ?”
Điền Phi lắc đầu.
Mao đại sư thở dài, buồn bực hớpmộthớp trà.
“khôngphải sao?” Trần Ngư suy tưmộtlát, rồi tự cho là mình thông minhnói“A, tôi biết rồi, có phải quan hệ giữa hai ba con nhàanhBakhôngtốtkhông? Vì thếanhBa nhìn thấy bác Lâuthìkhôngvui.”
“Ai!” Mao đại sư buồn bực lại rót cho mình ly trà.
Điền Phi nhịnkhôngđược mà khóe miệng giật giật, rất muốn vào nhóm chat để buôn dưa.
==
Gian phòng bên trong, dù bận rộn nhưng Lâu Tân Thành vẫn ung dung ngồitrênghế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâu Minh, chờanhmở miệng trước.
“Ba biết chuyện rồi.” Lâu Minh dùng câu khẳng định.
Vẻ mặt hòa hoãn lúc đầu của Lâu Tân Thành, nghe xong câunóicủa Lâu Minhthìgiận tái mặt “Nếukhôngphải ba tự mình pháthiệnthìcó phải con vẫn định giấu diếmkhông?”
“Vâng, đúng ạ.” Lâu Minh dứt khoát thừa nhận.
“Con …” Lâu Tân Thành khó thở, nhưng là ngườiđãtrải qua nhiều thăng trầm nên ông mau chóng bình tĩnh lại. Ông hít sâumộthơi, khó hiểu nhìn Lâu Minh “Tại sao con lại gạt ba? Con biếtrõba vì chuyện sát khítrênngười con mà nghĩ bao nhiêu là biện pháp. Bây giờ khó khăn lắm mới cómộtngười có thể áp chế sát khítrênngười con, sao con lại phải gạt ba?”
“Vì Thi Thi cũngkhôngcó cách giải quyết hoàn toàn sát khítrênngười con.”
“Vậythìsao chứ. Có người có thể ngăn chặn khi sát khí của con bùng phát, đối với ba, đối với quốc gia mànóiđều là tin vô cùng tốt.” Lâu Tân Thành làmộtngười lý trí, những năm gần đây, ôngđãsử dụng hết tất cả các biện pháp để giải quyết sát khítrênngười Lâu Minh. Ông chưa bao giờ mong chờmộtkỳ tích là có ngườisẽhoàn toàn giải quyết sát khítrênngười Lâu Minh. Nhưng chỉ cầnmộtchút thôi cũng đủ để ông vui mừng khôn xiết.
“Bây giờ bađãbiết, ba định làm thế nào?” Đột nhiên Lâu Minh hỏi.
“Tất nhiên là để con bé ở bên người con.” Lâu Tân Thànhkhôngchút nghĩ ngợinói.
Quả nhiên …
“Đemcôấy làmmộtphong ấn sống của con, giống như cái nút ngọc này sao?” Lâu Minh hỏi.
“Vậythìsao đâu?”
“côấy là người,côấy mới mười tám tuổi.côấy có ước mơ, có hoài bão, có những nơi muốnđi, có ngườicôấy thích.côấykhôngphải là đồ vật.” Lâu Minh chỉ cần nghĩ,cônhóc hoạt bát đángyêuđó, sau nàysẽgiốnganhphải ở trong biệt thựnhỏcả đờithìcảm thấykhôngthể tỉnh táo được.
Lâu Tân Thành nhìn thái độ kích động của Lâu Minh, nét mặt trở nên tế nhị “Con rất xúc động, tại sao con lại xúc động như vậy?”
Lâu Minh hơi căng thẳng, rồinói“Ba, mười lăm tuổi conđãphải sốngmộtmình trong biệt thự, cuộc sống khép kín rời ra xã hộithậtchẳng dễ chịu chút nào. Conkhôngmuốn người khácsẽgiống con, đặc biệt là người này vẫn luôn giúp đỡ con.”
“côbékhôngchỉ vì con,côấy còn vì quốc gia.” Tri thức của Lâu Minh là tài sản của quốc gia, tất cả những ngườiđangbảo vệ Lâu Minh đều làđangvì quốc gia mà cống hiến.
“…” Lâu Minh hiểu được là mìnhkhôngthể thuyết phục ba mình,anhnhắm hai mắt lại, giọng mềm nhũn “Vậythìduy trì nhưhiệnnay có đượckhôngba?”
Lâu Tân Thànhkhônghiểu nhìn Lâu Minh.
“Sau khi Thi Thi biết chuyện sát khítrênngười con,côấy vẫn luôn cố gắng giúp đỡ con. Vậy nên ba đừng cố gắng cộtcôấy chungmộtchỗ với con, hãy đểcôấy như bây giờđi, khi con cầnthìcôấy có mặt là được rồi.” Lâu Minhnói.
“Vậythìcó gì khác nhau đâu?” Lâu Tân Thành khó hiểu.
“Đại khác làsựkhác nhau giữa tự nguyện và ép buộcđi.” Lâu Minh nhìn thẳng ánh mắt ba mình.
Lần trước Lâu Minh dùng ánh mắt này nhìn ba mình là khiđangthương lượng với ông, khi sát khí củaanhbùng phát màkhôngcó cách nào khống chếthìphải xử lý như thế nào. Lúc đó, Lâu Minhđãyêucầu khikhôngthể khống chế sát khí củaanhthìphải tiêu diệtanh, ôngkhôngđồng ý. Lúc đó Lâu Minhđãdùng ánh mắt như bây giờ nhìn ông,nói“Nếu để đánh đổi cho việc con còn sống mà phải để người khác trả giá,thìcon xin tự nguyệnkhôngsống nữa.”
“Được.” Lâu Tân Thànhnhẹgật đầu.
Lâu Minh hơi kinh ngạc vì ba mình lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Lâu Tân Thành thản nhiên nhìn Lâu Minh, nếu Lâu Minhkhôngmuốn cho Trần Ngư có cảm giác bị ép buộcthìduy trì như bây giờ cũng tốt. Dù saothìtheosựquan sát của ông,côbé Trần Ngư này rất thích con trai ông, chắc chắnsẽkhôngđứng ngoài đâu. Còn việc khác … chỉ cần hạn chế con bé rời khỏi Đế Đôthìlúc nào cũng có thể tìm người.
“Còn chuyện của mấy người Hà Thất.” Lâu Minh vừa dứt lời, vẻ mặt Lâu Tân Thành biến đổi.
“Bađãđể bọn họ phục vụ cho conthìhọ là người của con, trong tình huống tính mạng của conkhôngnguy hiểm, họ phục tùng mệnh lệnh của con cũngkhôngcó gì sai.” Nếu baanhđãbiết chuyệnanhlừa ông, như vậy chuyện bọn Hà Thấtkhôngbáo cáo kịp thờisẽbị coi làkhônghoàn thành nhiệm vụ. Lâu Minh sợ ba mìnhsẽkỷ luật mấy người Hà Thất.
“Chuyện sát khí của con bùng phát là chuyện lớn như vậy, vậy màkhôngbáo cáo. Như vậykhôngsai gì cả sao?” Lâu Tân Thành chất vấn.
“Nếu nhưkhôngcó Thi Thi, chờ mấy người họ báo cáo cho ba xongthìchắc là conđãmất khống chế rồi, mấy cậu ấy chỉ còn theo mệnh lệnh diệt trừ con.” Lâu Minhnói“Nênnóihaykhôngnóicho ba biếtthìba cũng đâu thể thay đổi được kết quả đâu.”
“Con …”
“Đương nhiên là nếu bađãbiết chuyện của Thi Thi, sau này con cũngkhôngngăn cản họ báo cáo với ba nữa.” Ngay sau đó, Lâu Minhnóithêm.
Lâu Tân Thành nghiêm mặt, tất nhiên làkhôngvui vẻ gì.
“Ba, nửa năm qua, sát khí của conđãbùng phát ba lần rồi, thời gian của con chắc làkhôngcòn nhiều lắm đâu.” Lâu Minh cười khổ “Tối thiểuthìba hãy để cho con trong lúc còn có thể làm chủ được mình, cho con được bảo vệ những người bên cạnh conđi.”
Trong nháy mắt, khí thế toàn thân Lâu Tân Thành như bị rút cạn, coi như có thể ngăn chặn sát khítrênngười Lâu Minh cũngkhôngđược, ông nhất định phải tìm cách giải quyết hoàn toàn sát khítrênngười Lâu Minh.
==
Lâu Minhmộtmình quay lại phòng khách, Trần Ngư cao hứng bừng bừng chạy đến “anhBa.”
“Hai ngày này cóđichơi vuikhông?” Lâu Minh cười hỏi.
“Cũng được ạ. Ở đây có rất nhiều món ăn ngon.” Trần Ngưnói“Khi nàoanhxong việc, em dẫnanhđiăn nha, em mời khách.”
“Rộng rãi dữ vậy.” Lâu Minh trêu chọc “Nhưng phải chờ mấy ngày nữa nha,anhcòn bận mấy ngày nữa, em về khách sạn trướcđi.”
“Nhưng em vừa mới đến mà, em có chuyện muốnnóivớianhnè.” Trần Ngư vô cùng đáng thương.
“Em muốnnóigì vớianh?” Lâu Minh tò mò.
Trần Ngư nhìn mấy bóng đèn lớnnhỏtrong phòng,nhỏgiọngnói“Em muốnnóiriêng vớianh.”
Lâu Minh nhịnkhôngđược cườimộttiếng “Được rồi, chờanhhết bậnthìsẽnghe emnói.”
“Dạ, vâng.” Trần Ngư liên tục gật đầu, mấy ngày nữa cũng được,côcòn phải sắp xếp từ ngữ cáiđã.
Đợi đến khi Hà Thất lái xe đến, Lâu Minh tự mình đưa Trần Ngư ra xe, hai ngườinóitạm biệt, khi Lâu Minh định đóng cửa xethìTrần Ngư chợt gọi Lâu Minh.
“anhBa.” Trần Ngư ngồi ở ghế sau, đưa tay vẫy vẫy Lâu Minh.
Lâu Minh kinh ngạc, cúi đầu “Sao thế?”
“anhBa, sát khítrênngườianhhình nhưkhôngđược ổn định đó.” Trần Ngưnhỏgiọng.
“thậtsao? Vậy để chút nữaanhtìm Mao …” hai chữ cuối chưa kịpnóira, Trần Ngư bất ngờ hôn lên môianh, chỉ chạmnhẹrồi tách ra ngay.
Cảm xúc ấm áp còn chưa tan biến, Lâu Minh choáng váng nhìncônhóc trước mắtđangcười trộm như mèo vớ được cá, hồi lâukhôngnóilên lời.
“Em giúpanhphong ấnmộtchút.” Trần Ngư cười hắc hắc.
thìra là thế, cảm giác căng thẳng trong lòng Lâu Minh buông lỏng xuống, nhưng động tác đóng cửa xe vẫn còn rất bối rối.
Mà Trần Ngư sau khi vụng trộm ‘sàm sỡ’ Lâu Minhthìngồi ghế phía sau ngốc nghếch cười rộ lên.
Còn Hà Thất, nhìn thấy hết thảy, trong lòng cảm xúc lẫn lộn (bách vị tạp trần).
Sau khi Trần Ngư rờiđi, Lâu Minh tiếp tục công việc của mình, chỉ làkhôngbiết có phải là tác dụng của tâm lýkhông, khoảng mười giờ tối, Lâu Minh đột nhiên cảm giác được sát khítrênngười mình đúng làkhôngổn địnhthật.
anhdo dựmộtchút, rồi cho người tìm Mao đại sư đến.
“Cậu sao rồi?” Mao đại sư nhìn thấy Lâu Minhthìhỏi.
“Mao đại sư, có phải sát khítrênngười tôikhôngđược ổn địnhkhông?” Lâu Minh hỏi.
Mao đại sư khựng lại, lại kiểm tramộtlúc lâu nút ngọctrêntay Lâu Minh, lắc đầunói“Lúc trước, sát khí của cậuđãđược Trần tiểu hữu phong ấn lại, sát khí trong người cậu cũng đượccôấy hấp thụmộtphần. Mặc dù phong ấn của Trần tiểu hữu có giảmđi, sát khíđãlưu chuyển trong người, nhưng sát khí trong người cậu vẫn chưa đến mức bùng phát.”
“Nhưng mà … tại sao tôi luôn cảm thấy sát khítrênngười tôikhôngổn định.” Lâu Minh nghi ngờ hỏi.
“Để tôi kiểm tra lại.” Mao đại sư nghe Lâu Minhnóivậythìduỗi tay đặt lên cổ tay Lâu Minh, dùng linh lực bắt đầu kiểm tra.mộtlúc sau, ngón tay Mao đại sư bỗng run lênmộtcái, ông hoảng sợ nhìn Lâu Minh “Gần đây cậu có gặp phải chuyện gì đặc biệtkhông?”
“Lâu Minh lắc đầu “Sao thế ạ?”
“Tốc độ lưu chuyển của sát khí trong người cậu tăng đột biến, gấp ba bình thường.” Mao đại sưnói“Nếu như theo tốc độ này mànóithìsát khí trong người cậusẽtăng trưởng rất nhanh.”
“…” Lâu Minh hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, dường như trong chớp mắtanhcó thể nhìn thấy đường vân tay biểu thị cho sinh mệnh củaanhđột nhiên rút ngắn chỉ cònmộtphần ba.
Sát khí trong cơ thể Lâu Minh gần giống như của cương thi nhưng dù sao thân thể củaanhcũngkhôngphải cương thi. Cho nên, ngay từ sớm Mao đại sưđãnhắcanh, nếu như sát khí tích tụ đếnmộtmức độ nhất định nào đóthìthân thể củaanhkhôngcó cách nào phụ tải được, như vậyanh…
Đây cũng làmộtnguyên nhân Lâu Minhkhôngdám thừa nhận làanhthích Thi Thi,anhđãđược định trướckhôngphải là người sống lâu.
“Dựa theo tốc độ nàythìtôi còn bao lâu nữa?” Lâu Minh hỏi.
“Nhất địnhsẽcó biện pháp.” Mao đại sư an ủi “Sát khí của cậu bỗng nhiên tăng trưởng nhanh như vậy, nhất định là có tác động từ bên ngoài, chắc chắnsẽcó biện pháp giải quyết. Bây giờ cậu nghĩ lại xem, gần đây cậu có gặp chuyện gì ảnh hưởng đếnsựtăng trưởng của sát khíkhông?”
Sát khí? Lâu Minh nhớ lại rồinói“Hôm đó khi chúng tôi gặp cương thi giữa đường, tôiđãhấp thu sát khí trong cơ thể nó.”
“Khó trách!” Sắc mặt Mao đại sư tái xanh “Riêng sát khí trong người cậuđãmạnh như vậy rồi, cậu cònđihấp thu sát khí của cương thi làm gì?”
“Tôi cũngkhôngbiết tại sao, tôi chạm vào cương thithìsát khí tự động hút qua người tôi.” Lâu Minhnói“Lúc trước khi chạm vào ác ma cũngkhôngcó cảm giác này.”
“Cương thi?” Mao đại sư suy tưmộtlát “Cậu đừng vội, để tôi điều tra xem chuyện gìđãxảy ra.”
Lâu Minh gật đầu.
Mao đại sư vội vội vàng vàng rờiđi, trong đêmđixe vào nội ô thành phố Bình, gặp Nghiêm Sùng Minh.
Tác giả có lời muốnnói:
Tây Thi:anhBa, sát khí trong ngườianhlạikhôngổn định.
Tam thiếu:khôngphải đâu,anhthấy trong người bình thường mà.
Tây Thi: Em là Thiên Sư, emnóikhôngổn định làkhôngổn định.
Tam thiếu: …Đọc nhanh tại AzTruyen.net