trêncon đường núi gập gềnh, vắng vẻkhôngmộtbóng người,mộtbóng đen cao khoảng hai mét, đứng cách Lâu Minh chưa đến nửa mét, cúi đầu nghi ngờ đánh giá người mà nó cho là đồng loại với nó.
Gào! Tại sao đồng loại này nhìnkhônggiống nó lắm nhỉ?
Tại saotrênngười đồng loại này ngoài sát khí còn có hơi thở của người sống.
“Gào!” Cương thi hét lớnmộttiếng, đưa tay bắt lấy bả vai của Lâu Minh, mặc kệ người trước mắt có phải là đồng loại của nó haykhông, sát khítrênngười của người nàysẽlà thuốc bổ cho nó. Chỉ cần ăn người này, nósẽkhôngphải trốn tránh hai Thiên Sư kia cả đêm như vậy.
Lâu Minh biết sức lực củaanhkhôngthể bằng cương thi nên cũngkhôngthèm giãy dụa, chỉ mặc cánh tay thô to của cương thi bám lấy bả vaianh, bắt đầu nhấcanhlên khỏi mặt đất.
“Gào!” Cương thi hét lớnmộttiếng, hơi thở tanh hôi phun vào mặt Lâu Minh làmanhkhôngkìm được mà nhăn mặt.
“Tam thiếu!” Lúc này Phan Phongđãgượng đứng lên được, cậu ta thấy Lâu Minh bị cương thi bắtthìsợ vỡ mật, ánh mắt đỏ hồng định chạy về phía Lâu Minh.
“Lui ra phía sau mau!” Lâu Minh vừa dứt lời đồng thời tay phải kéo nút ngọctrêntay trái xuống, sát khí đỏ như máu nhưmộtquả bomkhôngkhí nổ tung trong nháy mắt.
“Ầm!”
Phan Phong bị áp lực sát khí đánh trúng, cả người bị đẩy lùi ra ngoài, lăn lông lốc xuống mặt cỏ ven đường.
“Gào? Gào! Gào …!” Cảm nhận được sát khí trong cơ thể Lâu Minh trong nháy mắt bùng nổ ra ngoài, cương thi cảm thấy nó xong đời rồi. Nó định buông móng vuốtđangchụp lên vai Lâu Minh ra rồi tránh né, nhưng rồi nó chợt pháthiện, nókhôngthể vung thoát khỏi đối phương.
Lâu Minh híp mắt, hai cánh tay bắtthậtchặt hai tay cương thi,khôngcho cương thi có cơ hội tránh thoát. Lâu Minh cảm nhận đượcmộtnguồn hơi thở vô cùng thoải mái từ cơ thể cương thi vận chuyển quasựtiếp xúc giữa hai lòng bàn tay chuyển đến ngườianh, Lâu Minh biết đây là sát khí trong cơ thể cương thi.
Lâu Minhkhôngnghĩ tới khianhchạm vào cương thi, thân thểsẽtự động hấp thu sát khí trong cơ thể của đối phương, nhưng cho dù làanhbiết,anhcũngkhôngcó lựa chọn nào khác. Phan Phong và hai cảnh vệ đềukhôngphải là đối thủ của cương thi, Trần Ngưthìlại hôn mê bất tỉnh, lúc nàyanhcũng buông taythìtất cả mọi người đềukhôngthể sống sót.
Đối với người khác, sát khíthậthung ác, lạnh lẽo, nhưng đối với Lâu Minh, mặc dù hơi lạnhmộtchút nhưng lại rất dễ chịu. Theo sát khíkhôngngừng vận chuyển khắp kinh mạch và các lỗ chân lông, Lâu Minh cảm giác được cánh tay của mình dần dần có sức mạnh.
Lâu Minh thử giơ cánh tay của mình lên, cơ thể cao lớn của cương thi bị Lâu Minh nâng lênmộtcách dễ dàng.
“Gào!! Gào …” sát khí trong cơ thể cương thiđãbị Lâu Minh hấp thu bảy tám phần, lúc nàyđãkhôngcòn sức lực mà giãy dụa, nó ủ rũ cụp đầu, yếu ớt gào thét, cho đến khí chút sát khí cuối cùng trong cơ thể cũng bị hấp thụ. Thân thể cao lớn nứt nẻ khô khốc rồi hóa thành tro bụi, tản mát rơitrênbãi cỏ trong ánh bình minh lấp ló phía xa xa.
Vì bị nút ngọc phong ấn trong thời gian dài nên cơ thể Lâu Minh rất yếu ớt, cái cảm giác tỉnh táo, bừng bừng sức sống tràn ngập sức mạnh như thế này, Lâu Minh chưa bao giờ cảm nhận được. Nhưng luồng sát khí trong cơ thể càng ngày càng biến động mạnh mẽ, nhắc nhởanhrằng sát khí trong ngườianhsẽbùng phát ngay tức khắc.
Lâu Minh quay đầu, nhìn thoáng quacôgáinhỏđangnằm hôn mê bất tỉnh trong ánh sáng vàng yếu ớt của buổi bình minh và ba người línhđangnằm cách đókhôngxa, rồi quay đầu chạy về phía dãy núi. Sát khí của Lâu Minhđãtăng vọt vô số lần nhưngkhôngcó lần nào màanhcó thể nhớ được,anhkhôngbiết sau khi mình mấtđilí trísẽgây ra việc gì.
Ba lính cảnh vệ cũngkhôngthể ngăn đượcanhsau khi sát khí bùng phát, mặc dù Trần Ngưkhôngbị ảnh hưởng nhưng lúc nàycôđãbị hôn mê,anhkhôngthể ở chungmộtchỗ với họ mà đợicôtỉnh lại được. Ôm ý nghĩ như vậy, Lâu Minh rờiđi,anhmuốn trước khi sát khí hoàn toàn bùng phát,anhphải tìmmộtnơikhônglàm ảnh hưởng đến người bình thường.
Khi bóng dáng Lâu Minh khuất sau rừng cây, vẫn đứng ởmộtnơi bí mật quan sát từ nãy đến giờ,anhem nhà họ Nghiêm mới lén lútđira.
“thìra là thựcsựcómộtcon cương thi khác.anhHai, có phải con cương thi lúc nãyđãnuốt mất con cương thi mà chúng ta truy lùngkhông?” Nghiêm Hân nhìn về hướng Lâu Minh vừa chạyđi, hỏi.
“Hình như là vậy.” Vẻ mặt Nghiêm Uy nghiêm nghị gật đầu.
“anhHai, hình như bên kia có người.” Nghiêm Hânnóixong, hai người vội vàng chạy về phía xe Jeep. Khi đến gần, cả hai nhìnhiệntrường vô cùng thê thảm có bốn người hôn mê, vẻ mặt Nghiêm Hân muốn khóc “anhHai, có phải là chúng ta gặp rắc rối rồikhông?”
“Hình như bọn họ vẫn còn sống, mau cứu người trướcđã.” Nghiêm Uy quay người chạy về phía Phan Phong, còn Nghiêm Hânthìchạy về hướng Trần Ngư.
Nghiêm Uy kiểm tra thương tích của Phan Phong, ngẩng đầu kêu emgáimình “Hân Nhi, xemtrênngười bọn họ có vết thương gìkhông, nếu cóthìdùng linh lực diệt hết thi độctrênngười họđi.”
Những vết thương khác bệnh viện có thể điều trị, nhưng nếu để thi độc xâm nhập vào cơ thểthìkhôngcó cách nào cứu được.
“Vâng.” Nghiêm Hân kiểm tra vết thương củacôgáitrước mặt mình, thấycôgáinày ngoài cái trán bị sưng,trênthân thểkhôngcó vết thương rách da nào. Nhưng mà vừa rồi hai con cương thi chiến đấu ác liệt như thế, sát khí bùng phát khổng lồ, Nghiêm Hân nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên dùng linh lực để làm sạch chocôbé nàyđã.
Khi linh lực tinh khiết xuyên qua lỗ chân lông truyền vào cơ thể Trần Ngư, linh lực trong đan điền của Trần Ngư lưu chuyển nhanh chóng, có linh lực tẩm bổ, Trần Ngư nhanh chóng tỉnh lại.
“Em tỉnh rồi sao? Có chỗ nàokhôngthoải máikhông?” Nghiêm Hân thấy Trần Ngư tỉnh lạithìkích động hỏi.
Sát khí nặng quá!
Trần Ngư vụt ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, pháthiệnkhôngthấy Lâu Minh đâu,côcuống lên, chống tay lên ngồi dậy vội vàng chạy ra ngoài.
“Ài, em vừa mới tỉnh, đừng lộn xộn.” Nghiêm Hân vội kêu lên.
Trần Ngư chạy quanh hai xe Jeep, thấy chỉ có ba người lính đặc chủngđangnằm nhưng vẫnkhôngthấy Lâu Minh đâu, ngay cả con cương thi trước khicôhôn mê cảm nhận được cũngkhôngthấy đâu.
Trần Ngư nhìn người thanh niênđangxử lý thi độctrênngười Phan Phong, hỏi “Hai người là ai?”
“Chị là Nghiêm Hân, đây làanhtrai chị Nghiêm Uy, chúng tôi vừa … vừa …” Nghiêm Hân ấp a ấp úngkhôngbiết nênnóithế nào.
“Con cương thi kia là do hai người dẫn tới?” Cương thi làmộtsinh vật rất hiếm khi ra ngoài, trừ bị bị bắt épthìkhôngbao giờ ra khỏi mộ huyệt. Mà haianhem nhà họ Nghiêmrõràng là Thiên Sư, trùng hợp xuấthiệnở chỗ này, Trần Ngư có thể chắc chắn khẳng định, con cương thi bỗng nhiên xuấthiệnkia có liên quan đến hai người này.
“Em cũng là Thiên Sư sao?” Tu vi của Nghiêm Uy cao hơn nhiều so với Nghiêm Hân, cậu tađãnhận ra linh khí vận chuyển quanh người Trần Ngư.
“Con cương thi kia đâu? Hai người khi đến đây có nhìn thấy người nào kháckhông?” Trần Ngưkhôngtrả lời câu hỏi mà hỏi lại, với sát khí củaanhBathìcương thi bình thường cơ bản làkhôngdám đến gầnanhBa, nhưng bỗng nhiên cảanhBa và cương thi đều biến mất, điều này làm Trần Ngư cảm thấy vô cùng bất an.
“Con cương thi kiađãchết rồi.” Nghiêm Hân chỉ chỉ lên bãi cỏ.
Trần Ngưđitới mấy bước, nhìn thấytrênbãi cỏ phủmộtlớp bụi, đây là tro bụi cương thi sau khi bị diệt.
“Khi chúng tôi chạy đến, vừa lúc thấymộtcương thi khácđangăn cương thi kia, sau đó, cương thi đó chạy mất.” Nghiêm Hân giải thích.
“Ăn??”
Ăn, là chỉmộtcon cương thi hấp thu sát khí củamộtcương thi khác, thừa hưởng sát khí của cương thi bị hấp thu đồng thời giết chết đối phương.
Mặc dù sát khítrênngườianhBa là tiêu chuẩn củamộtcương thi ngàn năm, nhưng về bản chấtanhấy vẫn là con người mà, sao lại …
“anhấy chạy theo hướng nào rồi?” Trần Ngư nôn nóng hỏi.
“Bên kia.” Nghiêm Hân chỉ về hướng Lâu Minh vừa chạyđi.
Trần Ngư móc la bàn, muốn dùng la bàn tìm vị trí của Lâu Minh nhưng có thể là Lâu Minhđãchạy quá xa, la bànkhôngcảm nhận được.
“Em định tìm vị trí của cương thi kia sao?” Nghiêm Hân thấy Trần Ngư lấy la bàn ra để định vịthìsuy đoán,nói“Em đừngđithìhơn, con cương thi mà haianhem chị truy lùng có tám trăm năm đạo hạnh, vậy mà lại bị cương thi kia ăn trong nháy mắt, chứng tỏ cương thi đó ít nhất phải là ngàn năm. Cương thi ngàn năm chúng takhôngđánh lại đâu.”
Trần Ngưkhôngcó thời gian để ý đếncôta,côchạy về hướng Lâu Minh vài bước, đồng thời rót linh lực vào la bàn, la bàn vù vù chấn động hai lần nhưng vẫnkhôngtra được vị trí của Lâu Minh.
Khi Trần Ngưđangkhôngbiết tìm cách gìthìlại nghe Nghiêm Hânnói“Con cương thi kia ở hướng đông nam cách đây hai cây số.”
Trần Ngư quay phắt đầu lại, thấy trong tay Nghiêm Hânđangcầmmộtla bàn có hình thù kì lạ,côhỏi “côcó thể dò được vị trí sao?”
“Đây là la bàn ông nội chịđãsửa lại, chuyên để tìm vị trí của cương thi, chưa từng sai lần nào.” Nghiêm Hân kiêu ngạo đáp.
Ánh mắt Trần Ngư sáng lên, giật phắt la bàn trong tay Nghiêm Hân.
“côlàm gì vậy? Đưa trả la bàn cho tôi.” Nghiêm Hân vội kêu lên.
Nghiêm Uy nghe tiếng emgáimình kêu to, vội vàng đứng lên, nhíu mày nhìn Trần Ngư.
“Con cương thi vừa rồi chắc chắn là do hai người dẫn đến phảikhông?” Giọngnóicủa Trần Ngưkhôngthân thiện nữa.
anhem nhà họ Nghiêm chột dạkhôngnóigì.
“Bây giờ tôi mượn la bàn này để tìm người, ở đây giao lại cho hai người, hai người thanh lọc thi độctrênngười họ cho sạchsẽ, chờ tôi trở về.” Trần Ngưnóirồi xoay người rờiđi.
“Nhưng mà …”
“Hân Nhi!” Nghiêm Uy cắt ngang lời emgái.
“anhHai, la bàn đó là em trộm mượn của ông nội, nếucôta làm hỏng nóthìsao?” Nghiêm Hân vội la lên.
“Chúng ta cứu người trướcđã.” Nghiêm Uy khiển trách “Nếukhôngphải là chúng ta đem cương thi đuổi đến đâythìbọn họ cũngkhôngxảy ra chuyện gì. Về tình về lý chúng ta đều phải chịu trách nhiệm.”
“Dạ.” Nghiêm Hân chột dạ cúi đầu,đitheoanhtrai cứu hai người còn lạiđanghôn mê.
Ở nơi khác, dựa vào chỉ dẫn của la bàn, Trần Ngư chạy nhanh xuyên qua khu rừng. Cũng may làcôlớn lên ở vùng rừng núi nên tốc độ chạy trong rừng câykhôngchậm chút nào. Thời gian dần trôi qua cũng rút ngắn khoảng cách giữacôvà Lâu Minh.
Chạy được khoảng hai mươi phút, cũngkhôngbiết có phải là Lâu Minhđãmệt mỏi haykhông, mà kim của la bàn bỗng nhiên dừng lại.
Trần Ngư thu hồi la bàn, chạy nhanh hơn, cuối cùng sau khi xuyên qua rừng cây, tạimộtcốc núi giữa hai quả núinhỏ,cônhìn thấy Lâu Minh.
Lúc này, vốn làmộtchàng traianhtuấn, sạchsẽ, bây giờ áo màu nâu nhạttrênngười Lâu Minh dính đầy lá khô, ngón tay thon dài trắng nõnđãdính đầy vết bẩn,anhquay lưng về phía Trần Ngư ngẩng đầu về hướng Đông nhìn bầu trời, dường nhưđangchờ ánh bình minh ló dạng.
“Vù vù vù!”
La bàn mà Trần Ngư mượn từ Nghiêm Hân bỗng nhiên chấn động, bởi vì sát khí quá nặng, kim đồng hồ mãnh liệt quay vài vòng rồi bỗng nhiên bất động.
Còn la bàn của Trần Ngưthìkích động từ trong túi vải bay ra, bay vòng quanh người Trần Ngưkhôngngừng phát ra cảnh báo.
“anhBa?” Trần Ngưkhôngđể ý đến cảnh báo của la bàn, cẩn thận bước về trước mấy bước.
“Rắc rắc!”
Lâu Minh xoay người lại, đạp trúng nhánh cây khô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng về phía Trần Ngư. Trần Ngư bị ánh mắt sắc bén của Lâu Minh quét tới,khôngkìm được mà nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, thế mà mắtâmdương lại tự động mở ra.
Trong cốc núi vốn tối tăm mù mịt, lúc này biến thànhmộtbiển máu, đứng giữa biển máu này, đôi mắt đỏ ngầu kia của Lâu Minh tựa nhưmộtcon ma vương từ trong truyện tranh xé ráchkhônggian mà bước đến, lạnh lẽokhôngmang theo chút hơi ấm nào.
“Vù vù …”
mộttrận gió thổi qua, trước mắt Trần Ngư bỗng nhiên xuấthiệnmộtcảnh tượng mờ ảo, hình như là hình ảnh củamộtngười nam vàmộtngười nữ cầm kiếm đứng đối đầu nhau.
“Huynhsẽgiết ta sao?” Người nữ hỏi.
“sẽ!” Người nam quả quyết trả lời.
“Quả nhiên đàn ông đều là đồ lừa đảo” Người nữ phẫn nộnói.
Người nam im lặngkhôngnóigì.
“Vù vù …” Lạimộttrận gió thổi qua, hình ảnh kia dường nhưđãbị gió thổi tan biến, bên taikhôngcònâmthanh kì lạ nữa, Trần Ngư lại ngẩng đầu nhìn, Lâu Minhđãđứng trước mặt Trần Ngư.
“anhBa?” Trần Ngư cómộtcảm giác kì lạ, sát khí khổng lồ như vậythìphong ấn phải hoàn toàn mất hiệu lực mới đúng. Nhưng nhìnanhBakhônggiống như bị mấtđilí trí, mà sát khí quanh người giống như rất ổn định.
Lâu Minh nâng cánh tay lên,nhẹnhàng vuốt khuôn mặt mềm mại của Trần Ngư, sau đó lại nângmộttay khác lên, chạmnhẹlên cánh môi mềm mại củacô.
“anhBa?anhcó thể nghe emnóichuyệnkhông?” Động tác của Lâu Minh rất dịu dàng nhưng cảm giác nàythậtkì quái, Trần Ngưkhôngđược tự nhiên, muốn né tránh.
Nhưng cơ thể củacôvừa mới lùi lại chút xíu, động tác của Lâu Minh vừa mới còn rất dịu dàng bỗng nhiên trở nên thô bạo.anhngăn động tác của Trần Ngư lại, rồi kéo giật ngườicôvào ngườianhrồi mạnh mẽ hôn lên môicô.
“Ưm!” Trần Ngưđãhôn Lâu Minh rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên bị Lâu Minh hôn.khônggiống như khicôđộ khí choanh, Lâu Minh hôn ngang ngược mà càn quấy, cuốn lấy đầu lưỡi củacô, đem môicôhút đến tê dại.
Trần Ngư hoảng sợ mở to hai mắt,mộtcảm giác tê dại từ lòng bàn chân lan truyền đến vỏ não.
Đây là …côbịanhBa sàm sỡ hả?
Ánh mặt trời hồng rực cuối cùng cũng nhô lên từ phía chân trời, chiếu khắp rừng cây và lên đôi nam nữđanghôn nhau trong cốc núi.
Động tác ôm Trần Ngư của Lâu Minh bỗng nhiên thả lỏng, Trần Nga cảm nhận được nguồn sát khí khổng lồ sắp bùng nổ,khôngkịp nghĩ nhiều,côđuổi theo cánh môi của Lâu Minh định rờiđi, hôn lên lần nữa,mộtluồng linh khí tiến vào trong cơ thể Lâu Minh.
Ánh mặt trời ấm áp tiếp tục chiếu sáng cốc núi, sát khí đỏ như máu cũng dần tảnđitrong ánh nắng rực rỡ.
Trần Ngư nhìn Lâu Minhđangmê man nằm gối đầutrênchâncô, vẻ mặt biến đổi vô cùng phức tạp.
“Nếu như khi người đó hôncômàcôkhôngcảm thấy chán ghét, như vậy là có thểcôđãthích người ta rồi.”
“Nếu nhưcôhônmộtngười, sau đó lại muốn hôn tiếp, như vậy chắc chắn làcôthíchanhta rồi.”
Trần Ngư chớp chớp mắt, dường như muốn kiểm nghiệm điều gì đó, cúi đầu xuống lướtnhẹlên môi của Lâu Minh.
Tác giả có lời muốnnói:
Phan Phongđanghôn mê:thậtlà tiếc mà,khôngcó người nào chứng kiến được màn này.Đọc nhanh tại AzTruyen.net