Vì thời gianđithành phố Bình hơi dài, Lâu Minhnóiphải chuẩn bị hếtmộttuần lễ, Trần Ngư lấy lý dođidu lịch với bạn học để qua loa đối phó với ba mẹ Trần, nhưng cònanhtrai nhà mình,khôngthể qua quít như vậy, chỉ có thể ăn ngaynóithật.
“Em muốnđithành phố Bình với Tam thiếu?” Vẻ mặt Trần Dương vô cùng kinh ngạc
“Vâng!” Trần Ngư gật đầu, trong mắt làsựhưng phấn và kích động.
“Tại sao em phảiđi?” Trần Dương khó hiểu hỏi.
“anhBa cho emđimà.” Trần Ngư đáp như đúng rồi.
Người ta cho emđithìem liềnđitheo hả?
Trần Dương nhìn nét mặt emgáinhà mình lộrõsựngây thơ, cục nghẹn trong lòngkhôngbiết phải làm sao, cố kìm nén hỏi tiếp “anhmuốnnóilà, Tam thiếuđithành phố Bình tại sao lại muốn đưa emđicùng.”
Lúc này Trần Ngưđãhiểu,nói“Vì phòng ngừa sát khíanhấy tăng vọt a.anhBanói, lúc trước, bởi vì sát khí trong cơ thểanhấykhôngổn định,anhấykhôngdámđiđâu xa nhà. Lần này vì có emđicùng nênanhấy mới đồng ý đến thành phố Bình.”
Sát khí? TừnhỏTrần Dươngđãlớn lên trong khu tập thể này, những đứa con nít trong khu tập thể đều biết, hai dãy nhà phía sau khu tập thể là khu vực cấm,khôngai có thể đến đó. Còn vì lý do gì? Những lời truyền miệng bí mậtnói, khi tới gần nhà Tam thiếusẽxảy ra chuyệnkhôngtốt, nhưng chỉ là vì ngại thân phận của Tam thiếu màkhôngai dám đồn chuyện này ra ngoài mà thôi,khôngngờ lại là vì sát khí.
thìra Thi Thi có thể khống chế sát khí trong cơ thể Tam thiếu, tráchkhôngđược mà Tam thiếu đối xử đặc biệt với Thi Thi như thế, nhưng mà …
“Em rất thích thành phố Bình sao?” Trần Dươngkhôngcách nào bỏ qua vẻ mặt hưng phấn và vui vẻ của emgáinhà mình.
“Em chưa từng đến đó,khôngbiết là thích haykhôngnữa ạ.” Trần Ngư lắc đầu.
“Vậy em vui vẻ như vậy làm gì?” Trần Dươngkhôngnén nổi, hỏi.
“Vì em được cùnganhBa ra ngoài nè, còn được ngồi máy bay trực thăng nữa đó.” Trần Ngư hưng phấn “Nghĩ đến đó thôi là em lại thấy vui muốn chết à.”
“Thi Thi, có phải là em …”
“Dạ?”
“trênđườngđiphải cẩn thận, đừng làm phiền đến Tam thiếu.” Trần Dương thở dài, cảm thấy mình quá lo lắng, emgáinhà mìnhrõràng còn chưa biết gì, mà người như Tam thiếu, chắc làsẽkhôngthíchmộtcônhóc lách cha lách chách như vậy đâu nhỉ?
==
Hai ngày sau, trời vừa rạng sáng, Lâu Minh và Trần Ngư ngồitrênxe hơi, yên lặng rời khỏi khu tập thể,đithẳng đến sân bay quânsựở ngoại thành.đicùng có hai vị cảnh vệ vàmộttrợ lý là Phan Phong.mộttrợ lý khác, ngày hôm trướcđãbay máy bay dân dụng đến thành phố Bình trước rồi.
Khi đến sân bay quânsự, máy bay trực thăngđãsẵn sàng đậutrênđường băng.
“anhBa, đây là lần đầu tiên em được ngồi máy bay trực thăng đó.” Sau khi lên máy bay, Trần Ngư tò mò nhìn ngắm máy móc bên trong máy bay.
“anhcũng là lần đầu tiên.” Lâu Minh cườinói.
“Hở??? Hình như chúng ta có chung rất nhiều lần đầu tiên đó.” Trần Ngư như pháthiệnđiều gì đó thú vị.
Cái gọi là ngườinóivô tình người nghe cố ý, Lâu Minh nghe xongthìthân thể cứng đờ, trái tim hoảng hốt đập loạn xạ.
“Lần đầu tiênđinhà hàng ăn lẩu, lần đầu tiênđiTrường Thành du lịch, lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng …” Trần Ngư đếm từng cáimột.
“Còn gì nữakhông?” Lâu Minh thấycôđếm vui vẻ như vậythìkhôngkìm được mà hỏi thêm.
“Có a!” Hai mắt Trần Ngư đảo tròn, che miệng cười trộm.
“Còn gì nữa?” Lâu Minh nhớ lại, hình nhưkhôngcòn gì nữa mà.
“Lần đầu tiên sàm sỡ và bị sàm sỡ a.” Trần Ngư cười hì hì.
Trong đầu bùm lênmộttiếng, Lâu Minhkhôngkìm được mà nhớ đến đôi môi mềm mại và lông mithậtdài củacônhóc, cổ họng chợt khô nóng,anhkhẽ rũ mắt xuống,khôngdám nhìn vào mắt Trần Ngư.
“A …nóinhư vậy, chúng ta giống như làđangnóichuyệnyêuđương vậy.” Trần Ngư nhớ đến mấy phim truyền hình mà mình từng xem, hình như nam nữ chính khinóichuyệnyêuđương cũng giống như vậy, cùng nhau ăn cơm, xem phim, du lịch, sau đó … hôn hôn?
“Đầu óc em nghĩ chuyện gì đâukhôngvậy?” Lâu Minh đưa tay gõthậtmạnh lên trán Trần Ngư, khiển trách “Máy bay sắp cất cánh rồi, mau cài dây an toàn vào.”
“anhBa, đau quá à.” Trần Ngư tủi thân che trán.
“…” Lâu Minh cũng biết là lúc nãy mình ra tay hơi nặng, chỉ là lúc nãyanhbị hoảng hốt nênkhôngkhống chế được lực tay. Lúc này, nhìn ánh mắt lên án củacônhóc, trong lòng Lâu Minh càng cảm thấy chua xót và áy náy.
Trần Ngưkhôngcó tâm tư phức tạp như Lâu Minh, sau khicôxoa xoa trán, cúi đầu bắt đầu cài dây an toàn cho mình. Nhưng dây an toàn của máy bay trực thăngkhônggiống với dây an toàntrênxe hơi,cômày mò lúc lâu nhưngkhôngbiết cách nào cài.
Ngồi bên cạnh Lâu Minh thở dài, tháo dây an toàn của mình ra, nghiêng người qua cầm lấy dây an toànđãbịcônhóc xoắn lại thành mớ bòng bong, nhanh chóng và lưu loát cài lên giúpcô.
Sau khi cài chắc, Lâu Minh ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt to sáng long lanh của Trần Ngư, còn nhìnanhchớp chớp hai lần. Trong lòng Lâu Minh lại hoảng hốt mà nhanh chóng dời mắt, sau đó nhìn thấy vết đỏtrêntrán Trần Ngư, lại cảm thấy đau lòng.
“Đau nhiềukhôngem?” Lâu Minh tự tráchnói.
“Giờkhôngđau nữa rồi ạ.” Trần Ngư lại đưa tay xoa xoa trán. Đúng vậy, giờkhôngcòn đau như nãy nữa.
“Congáikhôngđược tùy tiệnnóichuyệnyêuđương như vậy với con trai.” Lâu Minh ngồi thẳng lên, cài dây an toàn của mình.
“Tại sao ạ?” Trần Ngư khó hiểu.
“Bởi vì …sẽdễ dàng bị lừađi.”
“anhBa,anhsẽlừa em sao?” Trần Ngư kinh ngạcnói.
“…” Lâu Minhkhôngđược tự nhiên, xoay người sang chỗ khácnói“Chờ máy bay bay ổn định rồithìem tranh thủ ngủmộtlúcđi. Khi máy bay hạ cánh, chúng ta còn phảiđimộtđoạn nữa.”
“Vậy …” Có lẽ là vì muốn cứu vớt Tam thiếu gia đáng thương của chúng ta, lúc này máy bay bỗng nhiên khởi động. Trần Ngư oa lênmộttiếng, kích động kêu “Máy bay bay rồi.”
Lâu Minh nghiêng mặt,khôngdấu vết thở phàomộthơi.
Máy bay bay từmộtgiờ sáng đến năm giờ sáng mới đến sân bay quânsựthành phố Bình. Vìđanglà mùa đông nên năm giờ sáng, sân bay thành phố Bình vẫn chìm trong bóng tối.
Khi máy bay hạ cánh,khôngbao lâuđãnhìn thấy hai chiếc xe Jeep quân đội màu xanhđiđến, mọi người đổi phương tiện lên xe Jeep,đithẳng đến xưởng vũ khí quânsựnằm trong vùng núi sâu hẻo lánh.
Có lẽ lúctrênmáy bay, Trần Ngưđãquá hưng phấn, nên khi ngồitrênxe Jeepmộtlúcthìđãcảm thấy buồn ngủ,cônghiêng đầu tựa vào cửa sổ thủy tinh ngủ thiếpđi.
Khi Lâu Minh thấy Trần Ngưđãthựcsựngủ say, mới đưa tay tới kéo đầu Trần Ngư dựa vào vaianh, sau đónhẹgiọngnóivới Phan Phongđanglái xe phía trước “Cậu chạy xe chậmmộtchút.”
“Vâng.” Động tác của hai người ở ghế saukhôngthoát khỏi hai mắt của Phan Phong, thực ra trước khi Lâu Minhnói, chân của cậu tađãđặttrênphanh xe rồi.
Mặc dù thời tiết mua đông rất lạnh nhưng bầu trời lại vô cùng trong trẻo, Lâu Minh nhìn qua cửa sổ xe, nhìn về phía chân trời xa xa, nơi đó còn vài đốm saonhỏlấp lánh, đẹp nhưmộtbức tranh.
==
Xe Jeep chạytrênđường, hai bên là đồi núi nhấp nhô được phủ cây cối xanh rì. Trongmộtrừng câynhỏcách sân bay quânsựkhoảng 30km, có hai người nam nữ trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi hình nhưđangtìm kiếm gì đó.
“anh, cương thi kia chạyđiđâu rồi?” Nghiêm Hân cầm la bàn trong tay, vừa đo vừa hỏi.
“La bànkhônghiển thị hả?” Nghiêm Uy cầm lấy la bàn từ tay emgái, kim la bàn chuyển hai lần, cuối cùng đung đưa giữa hai điểm khác nhau.
“Có phải la bàn bị hỏngkhônganh, sao lại chỉ hai hướng.” La bàn này là của ông nội Nghiêm Hân sửa lại, chuyên dùng để dò dấu vết của cương thi, chưa sai bao giờ.
“Có thể có hai cương thi ở gần nhaukhông?” Nghiêm Uy cau màynói“Hân Nhi, chúng ta đừng tìm nữa nha, nếu có hai con cương thithìchúng takhôngthể đấu được với chúng nó.”
“khôngthể nào, ở dãy núi này chỉ cómộtcương thi mà thôi, emđãkiểm trađikiểm tra lại rất nhiều lần rồi mà.” Nghiêm Hânnói.
“Nhưng la bànkhôngthể chỉ sai được, em xem này, nó dò được hai nơi có sát khí.” Nghiêm Uy chỉ cho emgáinhìn.
“Có phải la bàn bị hỏngkhông? Chúng tađãtìm ở đây cả đêm rồi, la bàn vẫn luôn chỉmộtđiểm, với lại trong cùngmộtđịa điểm,khôngthể nào tồn tại hai con cương thi được.”
“…” Nghiêm Uy biết emgáimìnhnóicó lý nhưng ở nơi này bỗng nhiên xuấthiệnnguồn sát khí khác, bất kể có phải là cương thi haykhôngthìtrực giác của cậu ta cũng nhắc cậu takhôngnên mạo hiểm.
“anhHai,anhnhìn nè, kim đồng hồ ngừng lại rồi.” Nghiêm Hân kêu lên.
Nghiêm Uy cúi đầu nhìn, pháthiệnkim la bàn vừa rồikhôngngừng lay động giữa hai điểm, bỗng nhiên ngừng lại ở giữa.
“anhxem, emđãnóilàkhôngthể có hai cương thi mà.” Vẻ mặt Nghiêm Hân mừng rỡ “anhHai, chúng ta nhanh lênmộtchútkhônglà trời sáng bây giờ.”
==
Cách xe Jeep khoảng năm mươi mét, hai bóng người chạy trong rừng cây, hướng về phía đường chính cạnh bìa rừng chạy đến.
Trong lúc nằm ngủ mơ, Trần Ngư cảm nhận có sát khíđangđến gần, chợt mở mắt.
“Tỉnh rồi hả?” Lâu Minh thấy Trần Ngư tỉnh giấc, cúi đầunhẹgiọng hỏi.
“thìra làanhBa.” Trần Ngư mơ mơ màng màng rồi lại nhắm mắt lại, nhưng chỉmộttích tắc,côlại mở mắt ra,khôngđúng,anhBa vẫn luôn ở bêncô, tại sao lại có sát khí từ phía trướcđangtiến tới gần.
“Ầm!!”
Cùng với tiếng phanh xe chói tai của Phan Phong, nhưng chiếc xekhôngkịp dừng lại, đụng phảimộtbóng đen từ bên hông đường lao ra.
Trần Ngư theo quán tính dúi đầu về hàng ghế trước, Lâu Minh vội vàng đỡcô, lo lắng hỏi “Thi Thi, emkhôngsao chứ?”
“Đừng xuống xe!” Trần Ngư còn chưa kịp ngẩng đầuđãlên tiếng trước.
“Cái gì?” Lâu Minh còn chưa ngherõ.
“nóimọi người đừng xuống xe, đó là … cương thi.” Tiếng cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng Trần Ngư, chiếc xe Jeepđãbị thứ gì đó nhấc lên cao, quaymộttrăm tám mươi độ trongkhôngtrung rồi bay vào đụng vào gốc cây bên đường, bắn ngược trở lại. Ầm ầm ầm, những tiếng động liên tiếp vang lên, mặc dù Trần Ngưđãđược Lâu Minh ôm vào lòng nhưng vẫn bị lực xung động mạnh mẽ làm choáng váng.
“Ầm ầm!”
trênchiếc xe Jeep thứ hai, hai cảnh vệ thấy Lâu Minh xảy ra chuyện, mở cửa xe rút súng nhắm bắn vào bóng đen phía trước, nhưng cương thi nào có sợ súng đạn …
“Gào!” Con cương thi nàyđãbị hai người đuổi chạy cả đêm, bây giờ gặp mấy người nhìnkhôngcó tí uy hiếp nào, lập tức toàn bộ sát khí đều tấn công lên mấy người Lâu Minh.
Cảnh vệ thấy súngkhôngcó uy hiếp gì đối với bóng đen, biết làđãgặp phải đối tượngkhôngphải người bình thường, thế là ném súng xuống, chạy đến phối hợp đánh tay đôi với cương thi.
Hai cảnh vệ mặc dù có võ công giỏi nhưng đối phó với cương thi ‘đao thương bất nhập’ (súng, daokhônglàm bị thương được), sức mạnh lại vô cùng lớnthìkhôngphải là đối thủ của nó, huống hồtrênmóng tay cương thi còn có thi độc (độc của thi thể). Hai người chiến đấu với cương thi được khoảng năm phút, lần thứ ba bị cương thi đánh bay đập vào vách đá, choáng váng ngất xỉu.
“Gào!” Cương thi sung sướng gầm thét.
Phan Phong từ trong xe cố hết sức bò ra,khôngđể ý đến đầu cậu tađangchảy đầy máu, bò đến phía sau xe nhìn Lâu Minh và Trần Ngư.
“Tam thiếu!” Phan Phong thấy cánh tay Lâu Minh chảy máu, lập tức trong lòng run rẩy dữ dội.
“Cứu Thi Thi trướcđi.” Lâu Minh lên tiếng “Tôikhôngsao!”
Phan Phongkhôngdám chần chừ, dùng hết sức gỡ cửa xe, đỡ lấy Trần Ngư vẫn cònđangchoáng váng trong tay Lâu Minh, cẩn thận chuyển ra phía ngoài xe, sau đó lại quay lại kéo Lâu Minh ra ngoài.
“Tam thiếu,anhsao rồi?” Phan Phong kiểm tra thương tíchtrênngười Lâu Minh, thấy Lâu Minh chỉ bị trầy damộtchút, còn lạikhôngcó việc gìthìlo lắng trong lòng mới hạ xuống.
“Gào!”
Nghe tiếng gào thét, Phan Phong ngẩng đầu nhìnthìthấy hai cảnh vệ nhà mình bị ném bay ra ngoài, Phan Phong biến sắcnói“Tam thiếu,anhđưa tiểu thư Trần Ngưđitrướcđi.”
nóixong, lập tức chạy về phía trước, ngăn cản cương thi.
“Ầm!”
Lâu Minh mới ôm Trần Ngư đứng dậythìmộttiếng vang ầm ầm từ phía sau truyền đến, Lâu Minh theo phản xạ quay đầu, liếc mắtthìthấy Phan Phongđãbị dí lên cửa xekhôngthể động đậy.
“Tam thiếu …đimau!” Phan Phong cố gắng đứng lênmộtlần nữa.
“Gào!” Cương thi nghi ngờ nhìn qua Lâu Minh, nó pháthiệntrênngười đàn ông này có hơi thở quen thuộc, mà người phụ nữthìlại có hơi thở mà nó chán ghét, thế là nó sải bướcđivề phía Lâu Minh.
Con ngươi Lâu Minh co lại, xoay người đem Trần Ngư đặt lên mặt đất, rồi quay người tiếp đón.
Tác giả có lời muốnnói:
Mới từ hôn mê tỉnh lại, Phan Phongkhôngđể ý đến việc mìnhđangở bệnh viện, cầm điện thoại lên báo cáo tình huống.
(Tiểu thư Trần Ngưnóikhi ở cùng Tam thiếu giống nhưnóichuyệnyêuđương, còn Tam thiếunóitiểu thư Trần Ngư phải cẩn thận,khôngđể bị người khác dụ dỗ lừa gạt.)
(Cậu tỉnh rồi hả?)
(Còn có sức buôn dưa lê, xem ra là chưa chết được.)
Bác sĩ quân y xông đến tịch thu di động, quát “Mấy người lính các cậu, chẳng người nào chịu nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh dậy là làm nhiệm vụ ngay được hả.”
Con cua: Bác sĩ,anhhiểu lầm rồi.Đọc nhanh tại AzTruyen.net