“Đạo hữu,côđừngđi, con ác ma này cóâmkhí rất mạnh,mộtmình bần đạo sợ là đối phókhôngnổi.” Hỏa Mục Chân nhân thấy người đồng nghiệptrênngười tràn đầy linh khí mà lại bỏđikhôngnóitiếng nào, vội vàng kêu lên.
“Đạo trưởng, ôngnóigì vậy?” Vẻ mặt Trần Ngư ngơ ngác nhìn Hỏa Mục Chân nhân.
“A,thìra chỉ làcôgáinhỏ.” Hỏa Mục Chân nhân thấy đối phương xoay người lại, pháthiệnđối phương chỉ làcôgáicòn rất trẻ, chắc vẫn còn là học sinh, thế là vội vàng kêu “Bạn học,cônhanhđikhỏi đâyđi, chỗcômới đứng có ba con ác ma đó.”
“…” Trần Ngư sững người,khôngnghĩ là người đạo trưởng này lại đơn thuần như thế, lập tức cảm thấy lương tâm có chút bất an.
“Ác ma,khôngđược hại người, để ta đưa các ngườiđiđầu thai.” Hỏa Mục Chân nhân vung kiếm gỗ đào xông tới.
Sau lưng, Trần Ngư nghe tiếng hô vangkhôngngừng “Lập tức nghe lệnh!”, vô cùng bình tĩnhđira ngoài. Trận đấu giữa ma và người này, kết cục như thế nàođãrõnhư ban ngày.
Nhưng vì phòng ngừa Hướng Nam ra tay quá nặng mà làm bị thương vị đạo trưởng kia, Trần Ngư cũngkhôngrời khỏi công viên mà ngồitrênbăng ghế phía trước cổng công viên. Thời gian rảnh rỗikhôngcó gì làmthìlấy điện thoại di động ra gõmộtđoạn văn bản báo cáo nguyên nhân phát sinhâmkhí dày đặc ở khu vực này, sau khi soạn tương đối,đangđịnh nhấn nút gửithìthấy đạo trưởng vô cùng chật vật chạy ra.
“Đạo trưởng, ông sao thế?” Xuất phát từ việc áy náy lương tâm vì lừa gạt đạo trưởng ngây thơ, Trần Ngư quan tâm hỏi.
“Bạn học, saocôcòn chưađi?” Đạo trưởng thấy Trần Ngư còn ngồi trong công viênthìvô cùng lo lắng hỏi.
“Tôi … tôi ở đây phơi nắng mà.” Trần Ngư đáp.
“Bạn học,trênngườicôcó linh khí vô cùng dồi dào, chính là linh hồn mà ác ma thích cắn nuốt nhất,côrời khỏi đây mau lênđi.” Đạo trưởngđãhoàn toàn coi linh khítrênngườicôlà linh khí của người bình thường.
“Ác … ma ư.” Trần Ngư liếc nhìn sau lưng đạo trưởng, Hướng Nam mang theo sắc ma nữ và Tiểu Khangđangnấp sau gốc cây nhìn về bên này.
“Bạn học, bần đạo chính là Thiên Hỏa Quan Hỏa Mục Chân Nhân, lúc nãy trong rừng cây có ba con ác ma, nếu tôikhôngcó mặt kịp thời, có thểcôđãbị bọn chúng làm hại.” Ánh mắt Hỏa Mục Chân nhân chân thànhnói“Nêncômau mau rời khỏi đâyđi.”
“Ấy …” Ainóilà người thành phố lạnh tình, vị đạo trưởng này chính là người tốt nè.
“Tôi nhất định phải báo việc này lên Văn phòng huyền học, để họ nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ, phái Thiên Sư giỏi đến đây xử lý mới được.” Hỏa Mục Chân nhân vừanóivừa lấy điện thoại ra bấm số của Văn phòng huyền học.
Điện thoại? Báo cáo nhanh cho Văn phòng huyền học, đây là báo cáo nguyên nhân khíâmở đây tăng đột biến hay sao, vậy saocôcó thể lấy tiền thưởng được??
khôngđược!! Trần Ngư cầm điện thoại di động, đem tin nhắnđãđánh sẵn lập tức gửi đến trang web huyền học.
(Đinh, nhiệm vụđãđược xác nhận, xin vui lòng chờ xác minh, sau ba ngày làm việc, tiền thưởng nhiệm vụsẽđược chuyển đến tài khoản của bạn.)
Nhìn thấy tin nhắn hệ thống, Trần Ngư thở phàonhẹnhõm.
“Văn phòng huyền học phảikhôngạ? Tôi là Thiên Hỏa Quan Hỏa Mục Chân Nhân, tôi muốn …”
Trần Ngưkhôngcòn quan tâm Hỏa Mục Chân nhânnóigì nữa,côcònđangcảm thấy may mắn vìđãkịp thời ‘đoạt’ lại đượcmộtvạn tiền thưởng đây, cũng may là từ trước đến giờ, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụcôđều xác nhận ngay. Người tanói‘vai ác chết vì haynóinhiều, tiền tài biến mất là do chần chừ’, quả nhiên là chí lí.
“Bạn học, saocôvẫn chưađi?” Hỏa Mục Chân nhânnóichuyện điện thoại xong thấy Trần Ngư vẫn đứng nguyên chỗ cũthìla lên “cômau rời khỏi đâyđi,côchỉ có linh khí lạikhônghiểu thuật pháp, rất dễ chọc phải ác ma.”
“Híc, tôi … tôiđibây giờ đây.” Trần Ngư làm bộ như muốn rờiđi.
“Chờmộtchút.” Hỏa Mục Chân nhân rút trong túimộttấm danh thiếp đưa cho Trần Ngưnói“Nếu cảm thấy có gì đó bất thườngthìhãy gọi cho tôi.”
“…”
“Bạn học, tư chất củacôkhôngtệ,côcó muốn học thuật phápkhông, để tôi giới thiệu cho mấy môn phái.” Hỏa Mục Chân nhânnói“Dù saothìthể chất củacôdễ thu hút hồn ma như thế, nhờ ngườikhôngbằng nhờ mình.”
“…” Vẻ mặt Trần Ngư phức tạp,nói“Tôisẽsuy nghĩ.”
Hai người cùng nhau ra khỏi công viên, sau đó tách ra, Hỏa Mục Chân nhân vừađivừa cảm thán: giới huyền học bây giờ yếu quá, hạt giống tốt nhưcôbé kiakhôngcòn nhiều lắm.
Trần Ngư lề mề năm phút, đoán là Hỏa Mục Chân nhânđãđixa, mới quay lại rừng cây trong công viên.
“Sao thế, cậu có chuyện muốnnóivới tôi?” Lúc ở cổng công viên, từ xa Hướng Namđãnháy mắt ra hiệu cho Trần Ngư, chắc là có chuyện muốn tìmcô.
“Tôi muốn xincômộtchuyện.” Hướng Nam nhìn ánh mắt nghi ngờ của Trần Ngư “Đưa Duy Duy và Tiểu Khangđiđầu thai.”
Tiểu Khang hình nhưđãbiết trước điều này, nghe Hướng Namnóivậythìchỉ ôm chặt lấy đùi cậu ta, chỉ có sắc ma nữthìphản ứng dữ dội hơn.
“Hướng Nam,anhmuốn bội tình bạc nghĩa với em sao!!” Sắc ma nữ gào khócthậtto.
“…” Hướng Nam giật giật khóe môi,khôngnóigì.
“Cậuđãlàm gì với người ta?” Trần Ngư buôn dưa lê.
“Tôikhônglàm gì cả!” Hướng Nam kìm chế cơn giận.
“anhcó,rõràng làanhcó mà,anhhôn em, Tiểu Khang cũng thấy mà.” Sắc ma nữnói.
“Lúc đó là tình hình đặc biệt.”nóiđến hôn, hồn ma có tư tưởng truyền thống sáu trăm năm ngượng ngùng đỏ mặt.
“Chỉ hônmộtchút mà thôi, việc này có tính gì đâu, chínhcôkhôngphải làđikhắp nơi hôn soái ca sao?” Trần Ngư khó hiểu.
“Làm sao giống nhau được.” Sắc ma nữnói“Tôi hôn những người kia, họkhôngthấy tôi,khôngbiết là tôi hôn họ. Nhưng Hướng Namthìkhônggiống mà,anhấy hôn tôi tôi biết, mà tôi cũng rất thíchanhấy hôn tôi.” Sắc ma nữnóiđến phần sau, vẻ mặthiệnlên vẻ e thẹn.
“Với lại người xưa rất truyền thống, chạm tay congáimộtchút thôi cũng muốn chịu trách nhiệm, mà đây còn là hôn người ta nữa đó, cho nên tôi muốn chịu trách nhiệm với Hướng Nam.” Sắc ma nữ đỏ mặtnói.
“…” Hướng Nam cảm thấy cho dù cậu ta nhảy xuống sống Hoàng Hà cũngkhôngrửa sạch được.
“Với lại … nụ hôn với Hướng Nam là nụ hôn đầu củaanhấy đó, hi hi …thậtlà ngại quáđià.” Sắc ma nữnóixong, hai tay che mặt vô cùng vui vẻ.
“…” Hướng Nam bực bội, khíâmquanh người tăng lên gấp đôi.
“Tôinóinày,côcó phải là bổ não quá mứckhông.” Trần Ngưkhôngnhịn được mà đập tan ảo tưởng củacônàng “Người xưa đều kết hôn sớm,côđừng tưởng nhìn Hướng Nam còn trẻ,khôngchừng người tađãkết hôn có vợ có con rồi đó.”
“khôngthể nào!” Sắc ma nữkhôngnghĩ ngợi gì mà phản đối ngay.
Trần Ngư nhìn về Hướng Nam.
Chẳng biết tại sao, vẻ mặt của Hướng Nam trở nên u ám “Lúc tôi qua đời là mười tám tuổi, cùng thê tử ‘chỉ phúc vi hôn’ được nửa năm.”
Thê tử: vợ theo ngôn ngữ của thời xưa.
Chỉ phúc vi hôn: (Chỉ bụng mànóichuyện cưới xin) ýnóicha mẹ đôi bên hứa gả con cho nhau từ khicôdâu chú rể còn trong bụng mẹ.
“côxem …” Vẻ mặt Trần Ngư ‘tôinóikhôngsai chứ’
Sắc ma nữ như bị sét đánh, đau lòng năm giây, sau đónói“khôngsao, emkhôngngạianhcưới hai lần.”
“…”âmkhí quanh người Hướng Nam lại tăng vọt.
“Tôinóinày, thời tiết bây giờđãlạnh lắm rồi, cậu có thể đừng hạ nhiệt độ xuống nữakhông.” Cảm nhậnkhôngkhí càng ngày càng lạnh, Trần Ngưkhôngnhịn được mà oán trách.
Hướng Nam sững người, hơi thở quanh người thu lại.
“Được rồi, việc chịu trách nhiệm haykhôngchịu trách nhiệm là chuyện của hai người, tôikhôngxen vào,hiệngiờ chỉ cầnnóivới tôi muốnđiđầu thai haykhônglà được.” Trần Ngưnói“Nhưng mà tôinóitrước, tôiđãra taythìphải thu lệ phí đó, lúc trước cậu đưa cho tôi hết đồ cổ rồithìgiờ còn tiền nữakhông.”
“ChịgáiThiên Sư, ba mẹ Tiểu Khang có tiền.” Tiểu Khang bỗng nhiên lên tiếng.
“Em?” Trần Ngư sửng sốtmộtchút rồi hỏi “Em định báo mộng cho ba mẹ em sao?”
“Dạ.” Tiểu Khang gật đầu.
“Ba năm trước tôi gặp được Tiểu Khang trong ngõ hẻm, lúc đó nhócđangbịmộtác ma truy sát, hồn pháchkhôngổn định, suýt nữathìbị ‘hồn bay phách lạc’, tôi nuôi nhóc hai năm mới ổn định lại được.” Hướng Namnói“Vốn là định chờ cậu nhóc dưỡng hồn phách cho tốt mớiđiđầu thai.”
“Được, vậycôấy có muốnđicùng luônkhông?” Trần Ngư chỉ vào sắc ma nữ đứngmộtbênnói“Nếu hai người muốnđicùngmộtlúc, tôi chỉ cần mở cửaâmmộtlần, tiết kiệm chi phí.”
“Tôikhôngmuốn!” Sắc ma nữ vẫnkhôngtình nguyện.
“Câm miệng.” Hướng Namkhôngnhịn được nữa quát “Bây giờ emđãlà ác ma, nếu như vẫn còn lưu lạc ở trần gian quá lâu, coi như là may mắnkhôngbị Thiên Sư bắtđithìsau này cũngkhôngcòn cơ hội được đầu thai nữa.”
Trước đó, vì cứu cậu ta mà sắc ma nữkhôngtiếc biến mình thành ác ma, nếu nhưcôở bên cạnh cậu ta quá lâuthìcó khả năngkhôngthể đầu thai được nữa.
“Em …” Sắc ma nữ nghe thấy có thểkhôngđầu thai đượcthìhơi sợ hãi,nói“Vậy … em ở bênanhthêmmộtthời gian nữa.”
“Xem ra là emthậtsựkhôngmuốnđiđầu thai?” Hướng Nam tức giận “Emđãmuốn chết như vậy,thìđể Trần Thiên Sư thu em luônđi.”
“khôngcó ai trả tiềnthìTrần Thiên Sưsẽkhôngthu em đâu.”đãtiếp xúc mấy lần, sắc ma nữ vô cùng hiểu tính mê tiền của Trần Ngư.
“Khụ …” Trần Ngư nhịnkhôngđược mà ho khan, mặc dùnóikhôngsai, nhưng mà nghe cứ là lạ thế nào ấy.
“Em cho rằng Thiên Sư nào cũng giống như … sao, nếu như gặp đạo trưởng như lúc nãythìsao?” Hướng Namnói.
Giống như … là muốnnóigì? Sao phải dùng ba chấm thế kia, có can đảmthìcậunóira coi, tôi cam đoankhôngđánh cậu đâu.
“anhsẽbảo vệ em, đúngkhông.” Sắc ma nữ vô cùng sùng bái nhìn Hướng Nam “Vừa rồi người đạo trưởng kiakhôngphải là đối thủ củaanh.”
“anhkhôngthể lúc nào cũng bảo vệ em được.” Vẻ mặt Hướng Nam khó coi “Đưa hai ngườiđiđầu thai,anhcòn có chuyện phải làm.”
“anhđãbị nhốt sáu trăm năm rồi, những ngườianhquen biết chắc chắn là chết từ lâu rồi,anhcòn có chuyện gì phải làm.” Sắc ma nữ hỏi “Với lại, người chết là hết, những chuyện khi còn sống chúng ta nên quên hếtđi, chúng ta nên …”
“anhkhôngquên được!” Ánh mắt Hướng Nam trở nên lạnh lẽo “anhmuốnđinhìn xem con cháu của những kẻđãnhốtanhsáu trăm năm nayhiệnnay sống thế nào.”
Nãy giờ vẫn cònđangkhôngyên lòng, Trần Ngư đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Hướng Nam.
“cômuốn thu tôi?” Hướng Nam nhìn thẳng Trần Ngư.
“hiệntạithìkhông, nhưng nếu cậu hại người khác, tự nhiênsẽcó Thiên Sư đến thu cậu.” Trần Ngưnói“Nếu lúc đó nhiệm vụ do tôi tiếp nhận,thìtôisẽra tay.”
“Vậy đến lúc đónóisau.” Hướng Namnói“Làm phiền Trần Thiên Sư tiễn họđitrướcđã.”
Trần Ngư nhìn thoáng qua sắc ma nữ dường nhưđãbị dọa, sau đónói“Vậy đêm nay mọi người báo mộngđi, để ba mẹ Tiểu Khang lấy danh nghĩa Tiểu Khang quyên góp vàomộtquỹ từ thiện nào cũng được số tiền năm mươi vạn trở lên. Sau khi quyên tiền xong, hồn phách của Tiểu Khangsẽcó ánh sáng công đức, lúc đó tôi nhìn thấysẽbiết.”
“Được, vậy phiềncôtối mai lại đến.” Hướng Namnói.
“Tôiđiđây.” Sau đó Trần Ngư quay người, rời khỏi công viên.
==
Bệnh viện Đế Đô, phòng 2206.
Lúc đầu chỉ cómộtmình Trương Tử Du trong phòng bệnh, bây giờ có thêmmộtgiường bệnh nữa bên cạnh.trênđó,mộtcôgáicó gương mặt thanh tú, xinh đẹpđangnằm,côgáikhoảng hai mươi tuổi, mái tóc dài đen nhánh được vuốt quamộtbên. Mặc dùcôđanghôn mê nhưng vẫn có thể nhận ra khí chất dịu dàng, cổ điển củacôgái, làm bất cứ ai nhìn cũngkhôngnhịn được mà đau lòng.
Mẹ Trương nhìn hai thân hình hôn mêtrêngiường bệnh, nghĩ, nếu nhưkhôngphảicôbé này làm con trai bà hôn mê bất tỉnh,thìmẹ Trương cảm thấy vô cùng hài lòng với việccôtrở thành con dâu bà.
Mẹ Trương thở dài, rời khỏi phòng bệnhđiqua phòng nghỉ cho thân nhân người bệnh, ba Trươngđangngồi cùngmộtngười đàn ông trung niên mặc quần áo vest dáng vẻ là người thành đạt và hai vị đạo trưởngđangbàn luận gì đó.
Người đàn ông trung niên có dáng vẻ thành đạt tên Liễu Tu Thành, là ba củacôgáinằm bên trong – Liễu Mộc Nhã, ông tanói“Phong ấntrênngười Tử Dương có thể duy trì trong bảy ngày, bây giờđãqua hai ngày rưỡi, chúng ta còn bốn ngày rưỡi nữa.”
“Liễu tiên sinh, tôiyêucầu ông dừng ngay việc sử dụng ‘thuật đổi mệnh’ lên người con trai tôi.” Ba Trương là cục trưởng cục cảnh sát vô cùng khí thếnói.
“Cục trưởng Trương, ‘thuật đổi mệnh’ nàyđãlàm đượcmộtnửa, nếu tùy tiện ngừng, Nhã Nhã nhất địnhsẽchết mà Tử Dươngkhôngchắc có thể tỉnh lại.” Liễu Tu Thànhnói.
“Ông muốn uy hiếp tôi sao?” Ba Trương vừa nghĩ đến việc con trai mình bị người đàn ông này hại thành như thế nàythìhậnkhôngthể móc ngay súng ra xửhắnta ngay tại chỗ.
“Cục trưởng Trương, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông, tôi cũngkhôngngờ Tử Dương vì cứu Nhã Nhã mà có thể làm như vậy, nếu như tôi mà biếtthìnhất định tôisẽngăn cản chúng nó.” Liễu Tu Thành khuyên “Giải pháphiệnnay của chúng ta chỉ có thể là phối hợp với hai vị đạo trưởng, bắt được ác mađãgây nên chuyện này, chỉ có như thế mới cứu được mạng của hai đứanhỏ.”
Cũng có thể hoàn toàn hóa giải lời nguyền rủa đối với nhà họ Liễu.
Mặc dù ba Trương rất phẫn nộ nhưng vẫn phân biệtrõràng chuyện nặngnhẹ, ông khôi phục cảm xúc, nhìn hai vị đạo trưởngnói”Đạo trưởng Hà, đạo trưởng Khâu, hai vị có chắc chắn haykhông?”
Đạo trưởng Hà trầm ngâmmộtlát rồinói“Con ác ma này có đạo hạnh sáu trăm năm, tu vi của nó chúng takhôngthể khinh thường, chúng tôi cần chuẩn bịthậtkĩ càng.”
“Đúng thế, pháp khí, đàn tế, bùa chú, trận pháp đều cần chuẩn bịthậtkĩ lưỡng.” Đạo trưởng Khâu cũngnói.
“Những thứ này tôiđãcho người chuẩn bị xong hết rồi, tôi muốn hỏi là, hai vị có chắc chắn tiêu diệt được con ác ma kiakhông?” Liễu Tu Thành hỏi.
“Chúng tôi còn cần phải mượn thêm pháp khí gia truyền của tiên sinh nữa, kiếm Thanh Minh.” Đạo trưởng Hànói“Kiếm Thanh Minh là pháp khíđãcó ngàn năm tuổi, lại được gia tộc Liễu tiên sinh bảo tồn rất kĩ lưỡng, chỉ cần bị thanh kiếm này đâm trúngthìác ma kia nhất địnhsẽbị tiêu diệt tan thành tro bụi.”
“Được, chỉ cần tiêu diệt được ác ma kia, kiếm Thanh Minh này tôi xin được dâng làm lễ tạ cho chùa Thiên Hỏa.”
Đạo trưởng Hà và đạo trưởng Khâu nghe thếthìvô cùng vui mừng,âmthầm quyết định, đêm nay nhất định phải dốc hết sức lực ra, tìm thêm mấy ngườianhem nữa đến giúp đỡ, nhất định phải diệt được con ác ma kia.
==
Đêm hôm sau, ăn tối xong, Trần Ngư mang theo la bàn định đến công viên gần khu Kim Nguyên để tìm mấy người Hướng Nam, khiđira tới cửathìgặp được Thiệu Huy và Tần Dật.
“Thi Thi, em ra ngoài à, có muốn để bọnanhđưa emđikhông?” Thiệu Huy nghĩ đến việc sau khi Trần Ngưđi, mẹ Trương nghenóiTrần Ngưkhôngchịu ra tay giúp đỡ, ở phòng bệnh mắng to Trần Ngư là đồ máu lạnh vô tình, làm bây giờ cậu ta nhìn thấy Trần Ngư lại hơi chột dạ.
“Chưa chắc là emđãcùng đường với mấyanhđâu.” Trần Ngưkhôngđể lắm.
“Em địnhđiđâu?” Bỗng nhiên Tần Dật lên tiếng hỏi.
“Công viên Phi Mã khu Kim Nguyên.” Trần Ngưnóiđịa chỉ.
“Tiện đường, tiện đường, bọnanhcũng định đến khu Kim Nguyên.” Thiệu Huy vui vẻnói, sau đó chân chó giúp Trần Ngư kéo cửa sau xe mờicôvào ngồi.
Trần Ngư cũngkhôngkhách khí,nóicám ơn rồi ngồi lên xe.
“Thi Thi, muộn như vậy mà em còn ra công viên làm gì?” Thiệu Huy vừa dùng di động định vị địa chỉ, pháthiệncông viên Phi Mã cách địa điểm bọn họ cần đến cũng rất gần, chưa đếnmộtcây số, nhưng mà công viên này rấtnhỏ, ban đêm rất vắng người.
“Emđisiêu độ cho oan hồn.” Trần Ngư đáp.
Trong nháy mắt, bên trong xe trở nênthậtyên lặng, mặc dù Thiệu Huy và Tần Dật biết Trần Ngư làm gì nhưng bỗng nhiên nghe được vẫn cảm thấy là lạ.
“Ha ha ha … vậythìem nhớ chú ý an toàn nhé.” Thiệu Huy cười khannói.
“Đúng rồi.” Trần Ngư suy nghĩmộtchút rồi quyết định vẫn hỏi “Phong ấn em đặt chỉ có tác dụng trong bảy ngày, bây giờđãlà ngày thứ tư, tình hình của Tử Dương như thế nào rồi.”
Mặc dù Trần Ngưkhôngmuốn xen vào nhưng cũngkhôngthể hoàn toàn coi nhưkhôngbiết, mà đúng lúc hôm nay gặp được Thiệu Huy và Tần Dật,côcảm thấy có duyên nên quyết định vẫn nên hỏi quamộtchút.
“À à … coi như là vẫn tốtđi.” Thiệu Huy đưa tay sờ sờ mũi, lúng túngnói.
“Vẫn tốt?” Trần Ngư hỏi “anhta tỉnh lại rồi?”
“Vẫn chưa.”đanglái xe, Tần Dật bỗng lên tiếng “Người nhà chú Trương mời Thiên Sư khác đến,đãtìm được phương pháp giải quyết. Hôm đó, là tụianhsuy nghĩ chưa hết nênđãmang đến phiền phức cho em.”
“Đúng vậy,anhxin lỗi,anhkhôngnên kéo em vào chuyện này.” Thiệu Huy cũng xin lỗi.
“Thiên Sư khác?” Trần Ngư hơi nhíu mày, xem ra là nhà họ Trươngkhôngquan tâm đến ý nguyện của Trương Tử Dương mà quyết định cưỡng ép chấm dứt trận pháp này.
Được rồi, nếu nhưđãtìm Thiên Sư khác, như vậythìcôkhôngcòn quan hệ gì đến chuyện này nữa.
Tác giả có lời muốnnói:
Sắc ma nữ: Người xưa như cácanhkhôngphải chỉ nắm taymộtcái là muốn chịu trách nhiệm kết hôn với người ta hay sao?
Hướng Nam: Vậy em ra ngoài đường sàm sỡ đầy đàn ôngthìtính sao?
Sắc ma nữ: Ôi trời, bây giờ là thời đại nào rồi, màanhvẫn còn giữ tư tưởng cổ hủ như vậy.
Hướng Nam: Ha ha …Đọc nhanh tại AzTruyen.net