“Thi Thi, đừng đoán bừa.” Lâu Minh bất đắc dĩ nhìn Trần Ngư.
Điền Phi ôm hộp gỗ, cúi đầukhôngdám để cho Tam thiếu nhìn thấyanhtađangcười trộm, he he … “sàm sỡ” là muốnnóiđến việc đó đó sao?
Trần Ngư nghịch ngợm lè lưỡi “Emnóiđùa thôi, lúc đầu em cứ nghĩ là thanh kiếm này ghét em bởi vì em và nóđãđánh nhau, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể là nóđangbảo vệ chủ nhân. Ông nội emđãnói, pháp khí có linh tínhsẽtự mình lựa chọn chủ nhân. Sức mạnh của thanh kiếm này đến từ sát khí,trênđời này người có sát khí nặng chắckhôngai qua đượcanhBa, nên em nghĩ thanh kiếm này chịu khuất phụcanh, coianhlà chủ nhân của nó.”
“Mà hôm đó, đúng lúc nó gặp em phong ấn sát khí củaanhBa, nên chắc là nó coi em là kẻ địch mà bảo vệ chủ nhân.” Trần Ngư vừanóivừađivài bước về phía Lâu Minh, thanh kiếm đồng lại rungmộtcái, lập tức Trần Ngư kích độngnói“anhnhìn xem, em khẽ đến gầnanhlà nó lại nổi dậy, chắc chắn là muốn bảo vệ chủ nhân.”
“Yên lặng!” Lâu Minh nhìn thanh kiếmđangrung động khẽ quátmộttiếng, thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh lại.
“Quả nhiên là nó rất nghe lờianhBa, so với la bàn của em còn ngoan hơn nhiều.” Trần Ngư vừa dứt lời, la bàn trong túi vải lập tức rung động bày tỏ bất mãn.
Trần Ngư móc la bàn ra,nóivới nó “Đừng rung nữa, yên lặngđi.”
La bànkhôngthèm để ý đếncô, tủi thân tiếp tục rung động, dường nhưđangoán trách: Tôi cứucônhiều lần như vậy, vậy màcôdám so sánh tôi với cái thằng oắt kia.
“Đừng lắm lời, mày nhìnđi, taonóimày yên lặng mà mày có thèm nghe tao đâu.” Trần Ngưnóichuyện với la bàn nhưđangnóivới bạn bè.
La bàn dừng lạimộtchút,khôngrung động nữa, nhưng chỉ được hai giâythìtiếp tục tủi thân rung động.
“Được rồi, được rồi, là do tính cách của mày quá hoạt bát.” Trần Ngư dụ dỗnói.
La bàn vui vẻ rung lên hai lần, sau đó mới yên lặng.
Trần Ngư bất đắc dĩ nhìn Lâu Minh nhún vai, dường như muốnnói,anhxem …
Nếu như là lúc trước, Lâu Minh mà nhìn thấy Trần Ngưnóichuyện với la bànsẽcảm thấy kì lạ, nhưng bây giờanhcảm nhận được cảm xúc của thanh kiếm đồngmộtcáchrõràng nênanhcó thể hiểu cách giải thích lúc nãy của Trần Ngư.
Cảm nhậnsựvui mừng và thân mật từ thanh kiếm đồng truyền đến, ánh mắt Lâu Minh phức tạp nhìn thoáng qua hộp gỗ, sau đó để Điền Phi mở nắp hộp ra.
“Vù vù.” Thanh kiếm thấy nắp hộpđãmở ra, nằm trong hộp gỗ vui vẻ rung động, trong lòng Lâu Minh biết nó rất vui sướng, dường như muốnnóivớianh: mau cầm tôi lênđi, thử sử dụng tôiđi.
“Taokhôngthể đụng vào mày.” Lâu Minh thử đáp lại nó.
“Vù?” Thanh kiếm đồng vô cùng mất mát.
“Nếu tạo chạm vào mày, sát khí trong ngườisẽbùng phát, taosẽbị mấtđilý trí.” Lâu Minh giải thích.
“Vù? Vù!!” Thanh kiếm đồng rung động mãnh liệt,mộtcảm xúc phẫn nộ chợt sinh ra, Lâu Minh có thể cảm nhận được nỗi oán hận và phẫn nộ đó nhưng lạikhôngbiết thanh kiếmđangoán hận điều gì.
“Mày bình tĩnh lạiđi.” Lâu Minh thở dài,anhnhận ra thanh kiếm này cũng dễ làm người khác phải quan tâm.
Thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh lại.
“Thi Thi, cũng chính làcôbé mày định tấn công lúc nãy, là bạn của tao, màykhôngthể làmcôấy bị thương, nghekhông.” Lâu Minhnói.
Trần Ngư nghe Lâu Minhnóivậy, lập tức nhón chân nhìn phản ứng của thanh kiếm.
“Vù vù!!” Lâu Minh cảm giác đượcsựnguy hiểm, thanh kiếmđangmuốnnóiđến nguy hiểm, lànóivề Trần Ngư sao?
“côấykhôngnguy hiểm,côấy phong ấn sát khí của tao là để cứu tao.” Lâu Minh giải thích.
“Vù …vù!!” Thanh kiếm đồng rung động càng mãnh liệt, dường như cảm xúc của nó rất phức tạp, Lâu Minh cảm nhận đượcsựxáo động trong cảm xúc của nó nhưngkhôngbiết nó muốnnóiđiều gì.
“Tóm lại, màykhôngđược làm tổn thươngcôấy.” Lâu Minh ra lệnh.
“Vù? Vù!” Thanh kiếm đồng lập tức bay ra khỏi hộp, vèomộtcái bay về hướng Trần Ngư.
Trần Ngư hoảng sợ, quăng la bàn trong tay ra. La bànđãở trong biệt thự nhà họ Lâu, hấp thụ linh khí tràn đầy nên vô cùng xông xáo bay đến chiến đấu với thanh kiếm đồng.
cônhóc Trần Ngư chết tiệt kia khen mi, ta đánh chết mi nè!
Lâu Minh thấy thanh kiếm đồng bayđi, lập tức nôn nóng,anhnổi giận quát thanh kiếmđangbaytrênkhôngtrung “Quay về!”
“Vụt!”đangmuốn chiến đấu sống chết với la bàn, thanh kiếm nghe lệnh lập tức dừng giữakhôngtrung, la bàn thấy đối phương bất động nên thừa cơ bay đến đập hai lần lên thanh kiếm. Thanh kiếm rung động hai cái, cuối cùng vẫn bay trở về trước mặt Lâu Minh.
“Nếu mày coi tao là chủ nhân của màythìkhôngđược làmcôấy bị thương.” Lâu Minh nghiêm nghị trách mắng “Nếukhôngtao khóa mày lại đó.”
“Vù …” Lâu Minh bỗng cảm nhận được cảm xúc tủi thân vô cùng vô tận ập đến làmanhcảm thấy chua xót trong lòng, nhưnganhvẫn kiên địnhnóira “Mày có đồng ýkhông?”
Thanh kiếm đồngtrênkhôngtrung vẫnđanggiãy dụa, giống như đứa trẻ conđanghờn dỗi.
Trần Ngư cảm thấy nó có chút tội nghiệp, đứng cách xa kêu lên “Ai da, taosẽkhônglàm tổn thương chủ nhân của mày đâu mà, màykhôngcần đề phòng tao, nếukhôngsẽbị khóa lạithậtđó, khóa vào nhà bảo tàng, mấy trăm, mấy ngàn năm cũngkhôngra được đâu nha.”
Thanh kiếm nghe thấy Trần Ngưnói, mũi kiếm liền chuyển hướng về phía Trần Ngư, la bànđangcòn dạo trongkhôngtrung, thấy thế lại bay qua đập nómộtcái.
Thanh kiếm đồng tức lắm, muốn đánhmộttrận ba trăm hiệp với la bàn, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của Lâu Minh, cuối cùng chỉ có thể tủi thân dừng giữakhôngtrung.
“Quay về hộpđi.” Lâu Minh vừa dứt lời, thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn bay trở lại hộp gỗ. Ánh mắt Lâu Minh phức tạp nhìn thoáng qua thanh kiếm, rồinóivới Trần Ngư “anhđịnh tặng em thanh kiếm này để phòng thân, nhưng giờ chắc làkhôngđược rồi.”
“Đâu chỉkhôngđược, đừng để đến lúc emđangđấu với ác ma, nó ở đâu từ phía sau đâm emmộtcái là emđãcám ơn lắm luôn rồi.” Trần Ngư cũngkhôngdám có nó.
Lâu Minh tưởng tượng đến cảnh này, lông mày nhíu lại “Vậy quên việc nàyđithôi.”
Việc tìm pháp khí chỉ có thể nghĩ cách khác.
Mỗi ngày, vào buổi tối, Trần Ngư đều đến biệt thựnhỏnhà họ Lâu hai tiếng đồng hồ, thanh trừ hết sát khítrênngười. Nhưng hai ngày nay, sát khítrênngườicôđãthanh trừ gần hết nên cũngkhôngcần chờ đủ hai giờ. Sau khi cùng Lâu Minh ăn tối xong, Trần Ngư cầm ba bùa hộ mệnh Mao đại sưđãluyện chế, quay về nhà.
Điền Phi ôm hộp gỗ, hỏi Lâu Minh “Tam thiếu, vậy chúng ta có trả lại thanh kiếm đồngkhông?”
Lâu Minh nhìn hộp gỗ, trong đó truyền đến cảm giác thân thiết làmanhcó chútkhôngnỡ “Thôi cứ nhận lấy,khôngtrả lại nữa.”
“Vậy …anhđịnh để ở đâu?” Điền Phi cảm thấy thanh kiếm này có thể tự mình bayđi, hình như là để ở đâu cũngkhôngan toàn lắm.
“Cậu tìmmộtcái két sắt, khóa lại để trong phòng tôiđi.”
“Vâng.” Điền Phi đáp lời rồiđithựchiện.
==
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trần Ngư lấy cớ hôm quacôđichùa dâng hương xin ba bùa hộ mệnh cho ba mẹ vàanhtrai rồi đưa ra.
“Quả nhiên là congáihiểu chuyện, mẹ nuôianhcon hai mươi mấy năm, chưa thấy nó mua cho mẹ cái gì.” Mẹ Trần nhận dây đeo bùa hộ mệnh, vui vẻ đến mứckhôngkhép miệng lại được.
Mặc dù thị trưởng Trầnkhôngđến mứcnóithẳng ra giống như mẹ Trần nhưng động tác còn nhanh hơn nhiều so với mẹ Trần, ông lập tức đeo ngay lên cổ tay.
Trần Dương cũngkhôngđể ý đến lời oán trách của mẹ mình,anhbỗng nhiên có cảm giác ‘mọi người đều say chỉ có mìnhanhtỉnh’, bởi vìanhbiết, Trần Ngư đưa ra ba bùa hộ mệnh này là hàngthậtgiáthậthẳn hoi.
Mọi người tiếp tục trò chuyện, lúc này người làm đemmộthộp quà đến “Phu nhân, quà thăm bệnhđãchuẩn bị xong.”
Thị trưởng Trần nhìn thoáng qua hộp quànói“Bà định đến thăm thằng bé Tử Dương hả?”
“Vâng.” Mẹ Trần thở dài “mộtđứanhỏthậtngoan sao bỗng nhiên lại bị bệnh chứ. Tôi cũng là người nhìn nó lớn lên, nó bị bệnh như thế, tôi cũng phải đến thămmộtchút.”
“Tử Dương bị bệnh gì?” Thị trưởng Trần hỏi.
“Tôi cũngkhôngbiết, chỉ nghenóilà bị bệnh,khôngrõlà bệnh gì, nghenóithằng bé vẫn luôn hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Mẹ Trầnnói“Hôm qua tôi gặp Lệ Phân, cả người đều gầyđi, nhìn tiều tụy lắm.”
Lệ Phân là tên mẹ của Trương Tử Dương.
“Trần Dương, con đến thăm thằng bé chưa?” Mẹ Trần hỏi con trai.
“Gần đây con hơi bận, chỉ nghenóimà vẫn chưađithăm được.” Trần Dươngnói“Chút nữa tan làm, con cũng ghé thămmộtchút.”
“Thi Thi chắc làkhôngbiết Tử Dương phảikhông, thằng bé làanhtrai Trương Văn Văn.” Mẹ Trần thấy congáicúi đầukhôngnóitiếng nàothìgiải thích “Tử Dương làmộtđứanhỏrất hiền lành, nó còn hiểu chuyện hơn cả emgáiVăn Văn của nó.”
“Con biết, conđãgặpanhấy rồi.” Trần Ngư đáp.
“Con gặp rồi sao? Gặp lúc nào?” Mẹ Trần kinh ngạc.
“À, … hai ngày trước, Tần Dật và Thiệu Huy đến thămanhấy nên tiện thể mang conđicùng.” Trần Ngư đáp.
“Tình hình của thằng bé lúc đó thế nào?” Mẹ Trần thuận miệng hỏi.
“Rất … rất nghiêm trọng, vẫn còn hôn mê.” Trần Ngư ấp a ấp úng đáp.
“Hai ngày trướcđãhôn mê, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng đó.” Mẹ Trần lo lắng đáp.
Bên cạnh, Trần Dương như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua emgáimình,anhnhìn đồng hồ, thấyđãđến giờđilàm, thế là đứng lên “Thi Thi,khôngphải emnóilà hẹn bạnđinhà sách sao? Đểanhchở emđiluôn nè!”
“A? Dạ.” Trần Ngư nhìn ánh mắt ám chỉ củaanhtrai, ngoan ngoãn gật đầu.
Khi xe rời khỏi khu tập thể, quả nhiên Trần Dương lên tiếng hỏi “Là Tần Dật và Thiệu Duy dẫn emđithăm Tử Dương?”
Tần Dật và Thiệu Huy có lẽsẽgiới thiệu cho Tử Dương và emgáimình làm quen nhưng tuyệt đốisẽkhôngdẫn Trần Ngư lúc đó còn chưa quen biết Tử Dương đến thăm bệnh. Với lại mấy ngày quaanhcũng nghe được ít chuyện, nghenóinhà họ Trương tìm mấy đạo sĩ đến phòng bệnh.
“thìlà …thìlà …”
“Em biếtkhông, khi emnóidốithìsẽnóilắp.” Bỗng nhiên Trần Dươngnói.
“…” Trần Ngưnóithầm: quả nhiênkhônglừa được cảnh sát, thế là thànhthậtnói“anh,anhcòn nhớkhông? Khi lần đầu tiên gặp Trương Văn Văn, emđãdọacôấy.”
Trí nhớ của Trần Dương rất tốt, rất nhanh,anhnhớ đếnsựviệc ngày hôm đó, sau đó nhíu mày “Lúc đó emnóitrênvai con bé cómộtthằng nhóc ma, chẳng lẽ làthật?”
“Vâng, sau đó em giúp nó siêu độ rồi.” Trần Ngưnói“Nên Trương Văn Văn biết em là Thiên Sư.”
Làm cảnh sát, tư duy logic và năng lực liên tưởng của Trần Dương rất nhanh, Trần Ngư chỉnóihai câu,anhđãđoán được đại khái “Trương Tử Dươngkhôngphải bị bệnh bình thường mà bị ma quỷ quấy nhiễu?”
“khôngcó quan hệ với ác ma, ngược lại là có liên quan đến Thiên Sư.” Trần Ngưnói.
“Mấy đứa đó tìm em là muốn em giúp đỡ?” Trần Dương nghĩ đến việc bây giờ Tử Dương vẫn còn nằm trong bệnh viện,thìhỏi “Ngay cả em cũngkhôngcó cách giải quyết sao?”
“Chuyện này tương đối phức tạp,nóithế nào nhỉ?” Trần Ngư do dựmộtchút rồinói“Emđãgặp linh hồn của Trương Tử Dương, chínhanhtakhôngmuốn tỉnh lại nên emkhôngmuốn nhúng tay vào.”
“Chính Tử Dươngkhôngmuốn tỉnh lại sao?” Trần Dương kinh ngạcnói“Chuyện này người nhà họ Trương biếtkhông?”
“Emđãnóivới họ, emnóivới họ nếu Trương Tử Dương muốn tỉnh lạithìđến tìm em,khôngthìemsẽkhôngra tay. Nhưngđãqua hai ngày rồi, người nhà họ Trương vẫnkhôngđigặp em, chắc là Trương Tử Dương vẫnkhôngmuốn tỉnh lại.” Trần Ngưnói“Chuyện nàythậtrắc rối, nếu giải quyếtkhôngtốt, emsẽdễ bị dính líu luật nhân quả, nên nhà họkhôngđến tìm emthìem cũngkhôngxen vào.”
“Nhân quả?” Mặc dù Trần Dương nghekhônghiểu nhưng cảm giác được đâykhôngphải là điều tốt lành gì, thế là cau mày “anhnghenóimấy ngày nay nhà họ Trương tìm rất nhiều đạo sĩ và Thiên Sư đến, chắc làkhôngtìm đến em đâu, tốt nhất emkhôngnên xen vào.”
“Vâng.” Trần Ngư gật đầu “Nếu họkhôngđến tìm em, em mặc kệ.”
Trần Dương nghe thấythìnhăn lông mày, vốnkhôngmuốn cho Thi Thi xen vào, nhưng nghĩ đến việc Trương Tử Dương còn hôn mê bất tỉnhthìlạinói“Nếu nhà họ đến tìm em, em nhớnóichoanh,anhđicùng em.”
“Vâng, cám ơnanhHai.” Trần Ngư cười hì hì.
Tâm trạng của Trần Dươngkhôngnhẹnhõm như emgáinhà mình, theo lời của Trần Ngư,sựviệc của Trương Tử Dương, Thi Thi hoàn toàn có năng lực giải quyết. Chỉ là vì Trương Tử Dươngkhôngmuốn tỉnh lại nên vì nguyên nhân nào đó nên Thi Thi mớikhôngra tay giúp đỡ. Nếu như cuối cùng nhà họ Trương vẫn đến nhờ Thi Thithìtám, chín phần mười làsẽép buộc Thi Thi giúp họ.
Mặc dùanhcó thể hiểu được tâm trạng nhà họ Trương, nhưngkhôngmộtai có thể ép buộc emgáicủaanhđược.
==
Trần Dương đưa Trần Ngư đến nơicômuốn đến, khu biệt thự nội thành Đế Đô tấc đất tấc vàng,anhnhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hỏi “Em lạiđitrừ ma sao?”
“không, hôm nay em chỉ đến điều tra thôi.” Trần Ngưnói“Có báo cáonóikhu vực gần đây khíâmrất nặng,trêntrang web huyền học ra nhiệm vụ cho Thiên Sư đến điều tra, em chỉ cần tìm nguyên nhân khíâmtăng lên là được. Gặp phải ác ma em cũngkhôngra tay, emsẽbáo cáo lên mạng huyền học trước, chờ mạng huyền học lại ra nhiệm vụ, lúc đó em mới tiếp nhận xử lý, thế mới kiếm được hai phần tiền chứ, he he..”
“…” Trần Dương im lặng “Xem ra em rất thích hợp học tài chính.”
Trần Ngư xuống xe,khôngtốn chút sức lực nào tìm đến nơiâmkhí dày đặc nhất, tốn hai mươi phút, cuối cùng đứng trướcmộtcông viênnhỏtrong rừng cây.
Trần Ngư đứng cảm nhận, lập tức có chút phiền lòng,âmkhí nặng như vậy, nếu mạng huyền học công bố nhiệm vụ chắc là phải cấp bậc Ađi, xong rồi, saocôkiếm hai lần tiền được đây.
Khi Trần Ngư cònđangthở dài ảo não, ba bóng dáng từ rừng cây bay ra, Trần Ngư ngẩng đầu nhìn, a, ma quen.
“Là mấy người sao!” Trần Ngư nhìn hai ma lớn,mộtmanhỏtrước mặt, chính là mấy hồn macôvừa cứu từ tay Kỳ Trường Minh mấy hôm trước.
Sắc ma nữ đứng ở đằng xa,khôngdám đến gần Trần Ngư, vẻ mặt sợ hãinói“Trần Thiên Sư,côđến bắt chúng tôi sao?”
“Ai! Mấy người có cấp bậc quá cao, tôikhôngbắt nổi.” Đúng là thế mà, với sức mạnh của Hướng Namthìchắc chắn nhiệm vụ phải là cấp A, tài khoản củacôkhôngthể nhận nhiệm vụ được rồi.
“Cái gì?” Sắc ma nữ và Hướng Nam liếc nhau,khônghiểu gì cả.
“À, tôinóinày, mấy người đừng loanh quanh ở đây nữa, làm ảnh hưởng đếnkhôngkhí xung quanh hết rồi nè.” Trần Ngưnói“Đặc biệt là Hướng Nam, khíâmcủa cậu nặng như vậy, cậu cứ luẩn quẩn nơi phố xá đông đúc như thế nàythìrất dễ gặp phải người thường.”
“côthậtsựkhôngđến bắt chúng tôi?” Hướng Nam nghi ngờ hỏi.
“Cậu muốn tôi bắt mấy người hả? Vậy cậu ra phía trước khu biệt thự dọa mấy người có tiềnđi, sau đónóivới người ta nhất định phải chi tiền mời tôi, tôi rất vui lòng tới.” Trần Ngư trợn trắng mắt đề nghị.
“…” Lập tức Hướng Nam câm miệng.
“Nghe lệnh ngay lập tức!” Ngay lúc hai ngườiđangnóichuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng gào to, Hướng Nam nhạy bén nhấc tay phải lên,mộtnguồn khíâmdựng lên thành hàng rào chắn bao bọc sắc ma nữ và Tiểu Khang bên trong, lá bùa va chạm với hàng ràoâmkhí.
“Đùng!”mộtngọn lửa xanh bốc lên.
“Đạo hữu, bần đạo là Thiên Hỏa Quan Hỏa Mục Chân Nhân, mong rằng đạo hữu giúp tôi thu con ác ma kia lại.”mộtđạo sĩ già tóc xám nhìn Trần Ngư hô lên.
Hướng Nam biến sắc, liếc mắt nhìn Trần Ngư.
Trần Ngư đoán chừng thực lực giữa hai bên, sau đó hai tay đút túi, thản nhiên rờiđi.
“Đừng giết chết nhé, nếukhôngsáu trăm năm tu hành của cậusẽbị hủy đó.” Trần Ngư nhắc nhở Hướng Nam.
Tác giả có lời muốnnói:
Sắc ma nữ: Emđãnóimà, Trần Thiên Sư là Thiên Sư tươi mát thoát tục nhất mà emđãtừng gặp.
Hướng Nam: …Đọc nhanh tại AzTruyen.net