Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 53




“Thi Thi, em thựcsựnhìn thấy ma sao?” Thiệu Huy mong ngóng nhìn Trần Ngư.

“Vâng.” Trần Ngư dứt khoát gật đầu, nếu Trương Văn Văn và Sở Tiêuđãnóivới hai người này,thìTrần Ngư cũngkhôngcần phải giấu diếm nữa. Huống chi,côchỉ lười phảinóira thôi chứ cũng chẳng có ý định giấu ai cả.

Thiệu Huy kích động nắm chặt tay Trần Ngư “Trương Văn Văn cònnói, em còn lợi hại hơn Thiên Sư bình thường rất nhiều.”

Trương Văn Văn còn quảng cáo miễn phí chocô? Trần Ngư hơi ngạc nhiên.

Trần Ngư khiêm tốn đáp “So với người giỏi hơnthìkhôngbằng, so với ngườikhônggiỏithìhơn là cái chắc.”

“Dù saođinữa, xin emđicùnganhđếnmộtnơiđã.” Thiệu Huynóixongthìthúc giục Tần Dật “Tần Dật, cậu lái nhanh chút nữađi.”

“Tới ngay rồi đây.” Tần Dật trả lời.

Trần Ngư tò mò nhìn ra ngoài cửa xe, xeđiquamộtngã tư, rẽ phải rồiđivàomộtbệnh viện.

Lúc này, điện thoại trong tay Thiệu Huy bỗng vang lên, Thiệu Huy nhận điện thoại, chỉ nghe bên kia truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Trương Văn Văn “anhThiệu Huy,anhmau tớiđi,anhấy sắpkhôngđược rồi.”

“Bọnanhđangđến dưới lầu rồi.” Sắc mặt Thiệu Huy trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Tần Dậtđangđịnh tìm chỗ đậu xe, nghe thếthìchuyển tay lái, lái xe đến dưới khu điều trị nội trú “Cậu mang Thi Thi lên trướcđi.”

“Ừ.” Thiệu Huynóixong, kéo Trần Ngư từ ghế ngồi xuống xe.

Bị lôi kéo ép xuống xe,thậtra Trần Ngư rất muốnnóirằng:anhthả em ra để em tự xuống từ phía bên kiakhôngphải là nhanh hơn sao? Nhưng mà tất nhiên là bây giờ Thiệu Huyđanghoảng hốt,khôngthể để ý nhiều như vậy được.

anhlôi Trần Ngưđangcòn ngơ ngơ ngác ngác chạy thẳng lên khu điều trị nội trú, vào thang máy lên tầng mười sáu, sau khi ra khỏi thang máy tiếp tục lôi Trần Ngư chạy nhanh về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửamộtphòng điều trị VIP.

“Trần Ngư!!” Trương Văn Văn nhìn thấy Trần Ngư, vẻ mặt vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

Trong phòng bệnh có bốn người, đầu tiên Trần Ngư nhìn thoáng qua Trương Văn Vănmộtchút rồi ánh mắt rơi vàomộtđạo sĩ trung niên mặc áo choàng dàiđangngồi cạnh giường bênh.côthấy người đạo sĩ trung niên kia cầmmộtkhối ngọc bội có linh khí dồi dào, làm phép chuyển linh khí từ ngọc bội sang thân thể của người thanh niênđangnằmtrêngiường bệnh.

“Tử Dương, Tử Dương sao rồi ạ?” Thiệu Huy gạt mấy người ra rồi chạy đến bên giường bệnh.

“Trần Ngư, xin cậu hãy cứuanhấyđi.” Trương Văn Văn thấy Trần Ngư đứng bất độngthìchạy vội đến cầu xin.

Lần đầu tiên Trần Ngư bị người ta khóc lóc cầu xin,côdùng sức định rút tay ra, nhưng Trương Văn Văn lại tưởngcômuốn hất taycôta ra, thế là lại dùng sức nắmthậtchặt.

Lúc này Thiệu Huy cũng định thần lại,anhquay đầu nhìn Trần Ngư kêu “Thi Thi, em mau tới nhìn xem?”

“côbuông ra coi!” Trần Ngư xạm mặt, nhìn Trương Văn Vănđangnắm tay mình, kêu lên.

“Trần Ngư, lần trước đều là do tôikhôngđúng, tôikhôngnênnóicậunóibậy, tôi xin lỗi cậu, xin cậu hãy cứuanhtôiđi.” Trương Văn Văn khóc sưng cả mắt, hiển nhiên làcôta rất lo lắng cho ngườianhnày.

“cônắm tay tôithìlàm sao tôi qua đó được.” Trần Ngư bó tay luôn rồi.

“Á …” Trương Văn Văn sửng sốt, rồi dường như phải bỏng vội vàng thả lỏng tay Trần Ngư ra.

Lúc này, Trần Ngư mớiđiđến cạnh giường bệnh, đứng quanh giường bệnh là mẹ Trương, Sở Tiêu, Thiệu Huy đều lui về sau đồng thời mong chờ nhìn về phía Trần Ngư.

Trần Ngư nhìn thoáng qua người thanh niên nằmtrêngiường bệnh, người thanh niên này có nét giống với Trương Văn Văn, chỉ là làn dađãtái nhợt gần như trong suốt, có thể nguyên nhân là do nằm bệnhmộtthời gian dài, gương mặt thoạt nhìn hết sức gày gò. Người thanh niênđangyên tĩnh ngủ say, nhưng trong cơ thể, sinh khí từng chútmột, từng chútmộttrôiđi.

Hỗn hợp sinh khí và linh khí người đạo sĩ trung niên đưa vào cùng nhau chảy về phía cái lỗ đen bằng quả bóng bàn nơi ấn đường của người thanh niên, nếu nhưkhôngphải người đạo sĩ trung niên nàykhôngngừng rót linh lực vào,thìsinh khí trong cơ thể người thanh niên này có lẽđãsớm chấm dứt.

“A!” Người đạo sĩ trung niên bỗng nhiên hừmộttiếng, nhìn mồ hôi hột đầy đầu và hai tay co rút là biết ông takhôngcòn cầm cự được bao lâu.

“Đạo trưởng Triệu!” Mẹ Trương lo lắng kêu lên.

“Trương phu nhân … bần đạo … chỉ sợ là …khôngduy trì được nữa rồi.” Đạo trưởng Triệu khó khănnói.

“Kiên trìmộtlát nữa!” Bỗng nhiên Trần Ngư lên tiếngnói.

Từ khi Trần Ngư bước vào phòng bệnh, đạo trưởng Triệuđãbiết là congáiphu nhân Trươngnóiđúng,côbénóicôgáinhỏnày đúng làmộtThiên Sư, nhìn linh lực quanh thân củacôbé này còn mạnh hơn ôngmộtchút. Nhưng do từ khi vào phòng, Trần Ngư vẫnkhôngcó hành động gì, mà đạo trưởng Triệu lại phải tập trung duy trì sinh khítrênngười Trương Tử Dương nên vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm Trần Ngư.

Bây giờ, thấy Trần Ngư chủ động lên tiếng, đạo trưởng Triệu như trút được gánh nặng,nói“Ba … ba phút.”

“Được, thế là đủ” Trần Ngư vừanóivừa móc la bàn trong túi vải ra.

Trước đó, vì đánh thức sát khí ngủ đông trong cơ thể Lâu Minh nên thân thểcôcũng hấp thukhôngít sát khí. Mặc dù mấy ngày nayđãkhôi phục được phần nào nhưng để an toàn,côquyết định mượn linh khí trong la bàn cho chắc ăn.

“Vù vù!”

La bàn trong tay Trần Ngưkhôngmấy vui vẻ, chấn động mấy cái, dường như muốnnói, sao mỗi lần tôi vừa hút đầy linh khí làcôlại kiếm chuyện ép khô tôi.

“Ngoan nha, tối nay tao cho mày qua bên kia ngủ.” Trần Ngư dỗ dành.

Lúc này la bàn mới an tĩnh lại, Trần Ngư đưa taynhẹnhàng némđi, la bàn xoay tròn trongkhôngtrung rồi dừng lại trước đầu Tử Dương,mộtnguồn ánh sáng nhàn nhạt tỏa xuống, bao trùm toàn bộ thân thể người thanh niên.

Trong phòng bệnh, những người khác mặc dùkhôngnhìn thấy ánh sáng của linh khí, nhưng cái la bàn đen nhánh tự động trôi bồng bềnh giữakhôngtrung cũng đủ làm người khác chấn động, Thiệu Huy vừa Tần Dật vừa mới bước vào đều giật mình.

Khi ánh sáng linh khí chiếu xuống, lỗ đen nơi ấn đường của người thanh niên chợt ngừng việc hấp thu sinh khí, ngược lại, bắt đầu hấp thu linh khí do la bàn rót xuống.

Trần Ngư nhân cơ hội này, duỗi tay ra, mượn linh lực của la bàn vẽtrênấn đường của người thanh niênmộtcái bùa chú, đem sinh khí trong cơ thể người thanh niên phong ấn lại.

Cuối cùng, khi bùa chú được vẽ xong, phong ấn được khởi động, lỗ đen ban đầu to bằng quả bóng bàn bắt đầu co lại, cuối cùng biến thànhmộtđiểm đen nơi ấn đường, đây là nơi bùa chú được phong ấn. Trần Ngư đưa tay thu hồi la bàn, đạo trưởng Triệu cũng ngừng động tác vận chuyển sinh khí, lảo đảomộtcái, ngã về cái ghế đằng sau ông.

“Sao rồi ạ?” Mẹ Trương thấy hai người cùng dừng động tácthìlo lắng hỏi.

Đầu tiên, đạo trưởng Triệu nhìn thoáng qua Trần Ngư nhưng thấy Trần Ngư cúi đầu,khôngbiếtđangsuy nghĩ gì, nên đành phải lên tiếng giải thích “Tình trạng của Trương thiếu tạm thờiđãđược khống chế, nhưng trước đó, cậu ấyđãbị hút quá nhiều sinh khí, chỉ sợ …”

“Chỉ sợ gì ạ?” Mẹ Trương kích độngnói.

“Sợ là vẫn chưa tỉnh lại được?” Đạo trưởng Triệu thở dàinói.

“Vẫn chưa tỉnh lại là có ý gì? Con trai tôi cứu được hay làkhôngcứu được đây?” Mẹ Trương rối loạn hỏi.

Bà vốn cho là con trai mình bị bệnh nguy hiểm, bác sĩ bó taykhôngcứu được, nhưng congáibà lại tìm được đạo sĩnóicho bà biết con trai bà là bị người khác dùng thuật pháp hãm hại. Bây giờ vất cả lắm mới có thể khống chế được tình huống, vậy mà người ta lạinóicó thể con trai bàkhôngtỉnh lại được, mẹ Trương cầm cựđãlâu cuối cùngkhôngchịu nổi mà sụp đổ.

“Mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnhmộtchút.” Trương Văn Văn ôm lấy mẹ mình trấn an.

Đứngmộtbên, Tần Dật đột nhiên hỏi “Có biện pháp nào cứuanhấy đượckhôngạ?”

“Trừ phi có thể thu hồi sinh khíđãbị người ta hútđi.” Đạo trưởng Triệu nhìn thoáng qua Trần Ngưnói“Nhưng tu vi của bần đạo quá thấp,khôngpháthiệnđược ai là ngườiđãhútđisinh khí của Trương thiếu?”

Tần Dật theo ánh mắt của đạo trưởng Triệu nhìn về phía Trần Ngư nãy giờ vẫnđangtrầm ngâm, chợt lên tiếng hỏi “Thi Thi, em có biện pháp nàokhông?”

“A?” Trần Ngư đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, tất nhiên làkhôngnghe được vấn đề Tần Dật hỏi.

“Đạo trưởng Triệunóilà phải thu hồi sinh khí mà Tử Dươngđãbị hútđithìanhấy mới có thể khôi phục được, em có biện pháp thu hồi sinh khíkhông?”

“Tôikhôngmuốn!”

Trần Ngư đột nhiên quay đầu, nhìn về phía giường bệnh, hồn phách của Tử Dương vừa ngồi dậy, ánh mắt người thanh niên đầy cầu khẩn, nhìn Trần Ngư lắc đầukhôngngừng.

Quả nhiên là tự nguyện!

Đoạt sinh khí của người khác là tà thuật phản ý trời, nên dù được sử dụng thành công nhưng cũngkhôngthể bị hútđithuận lợimộtcách kì lạ như vừa rồi. Lúc đó, Trần Ngưđãcảm thấy kì lạ rồi, bây giờ xem ra, quả nhiên người thanh niên này tự nguyện để người ta hútđisinh khí của mình, hơn nữa đem chính mình, ngày sinh tháng đẻ và máu sống của mình cho đối phương.

Lông mày Trần Ngư nhíu lại,khôngbiết phải làm thế nào,mộtbên là người bệnh tự nguyện chịu chết,mộtbên là người thân cố hết sức ngăn cản,côbỗng dưng bị cuốn vào việc riêng nhà người khác mà thấy buồn bực.

“Thi Thi?” Tần Dật.

“côkhôngnên ngăn cản ‘thuật đổi mệnh’!” Trương Tử Du.

“Trần Ngư à.” Trương Văn Văn.

“côkhôngđược tổn thươngcôấy!” Trương Tử Du.

“Câm miệng!” Bị nhiều ngườinóinhao nhao mà Trần Ngư cảm thấy đau cả đầu, khoác túi vải lên, đẩy đám ngườiđira khỏi phòng bệnh.

Trước đây,côchỉ gặp qua ác ma, hoặc là đánh chết, hoặc là siêu độ, chưa khi nào gặp trường hợp phức tạp như thế này.côcầnkhônggian yên tĩnh để suy nghĩ xem rốt cục phải giải quyết như thế nào mới ổn thỏa.

Trong phòng bệnh, cả đám người sững sờ, mẹ Trương tuyệt vọng ngồi sõng xoàitrênmặt đất, Trương Văn Văn cắn môi, lập tức buông mẹ Trương ra, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài đuổi theo Trần Ngư.

“Trần Ngư, emgáiTrần Ngư.” Trương Văn Văn đuổi kịp Trần Ngưđangđứng trước cửa thang máy “Trần Ngư, tôi xin cậu, cầu xin cậu cứuanhtrai tôiđimà, chuyện lúc trước là tôikhôngđúng, tôi xin lỗi cậu, sau này tôi …”

“Chuyện lúc trướcđãbỏ qua,côđừng nhắc lại nữa.” Trần Ngư biết Trương Văn Văn muốnnóilại chuyện nhóc ma rơi xuống nước.

“Nếu cậu tha thứ cho tôi rồithìcậu cứuanhtrai tôiđi, có đượckhông?” Trương Văn Văn cầu xin, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Trần Ngư.

“Văn Văn!” Sở Tiêu chạy đếnthìtrông thấy Trương Văn Văn muốn quỳ xuốngthìvội vàng chạy đến đỡ Trương Văn Văn.

đangđịnh đưa tay cản lại, Trần Ngư thấy Sở Tiêuđãngăn Trương Văn Văn, vì thế lặng lẽ rụt tay lại.

“EmgáiTrần Ngư, chuyện lúc trước tất nhiên là Văn Văn làmkhôngđúng nhưng cũngkhôngthể tráchmộtmình Văn Văn. Nếu nhưkhôngphải em nhắccôấytrênngườicôấy có hồn ma bámthìcôấy cũngkhôngsợ hãi màđitìm Thiên Sư.” Sở Tiêu nhịnkhôngđượcnói.

“…” Trần Ngư yên lặngmộtlúc lâu, thực racôcũng biết là Sở Tiêunóiđúng, lúc trước nếukhôngphảicôcố ý hù dọa Trương Văn Văn, đứa bé kiađãsớmđiđầu thai,sẽkhôngphát sinh những chuyện sau này nữa.

Lúc đó,cônhìn thấy Trương Văn Văn mà cảm thấy tức giận như vậy là bởi vì nhóc ma đó dùng tay bịt kín miệng Trương Văn Văn, hồn phách vừa mới chết nên vô cũng yếu ớt, nếukhôngphải là vì quá sợ hãi hoặc là có oán hậnthìkhôngthể có khả năng khống chế sức mạnh của Trương Văn Văn. Cho nên chắc chắn là lúc đầu Trương Văn Văn muốn tìm người siêu độ cho nhóc ma nhưng sau đó đổi ý, tìm người thu cậu nhóc, nhóc ma ý thức được nguy hiểm nên theo bản năng mà che miệng Trương Văn Văn,khôngđể chocôtanóichuyện.

Chuyện nàynóirõràngthìcảcôvà Trương Văn Văn đều có lỗi, nên Trần Ngư siêu độ cho nhóc ma là đền bù áy náy, lại để cho Trương Văn Văn lấy danh nghĩa nhóc ma quyên góp cho trẻ em vùng núi, tích đức là để cho nhóc ma có cơ hội đầu thai tốt hơn.

nóiđến cùng, Trương Văn Văn bị như thế cũng có chút liên quan đếncô, nghĩ như thế Trần Ngư ngẩng đầunóivới Trương Văn Văn “côqua đây với tôimộtchút.”

Trương Văn Văn ngẩn người, sau đó cùng Trần Ngư đứng quamộtbên vắng người.

Trần Ngư nhìn Tần Dật và Thiệu Huy cũngđãđuổi đến đây cùng Sở Tiêuđangđứng cách đókhôngxa,nhẹgiọng hỏi Trương Văn Văn “Nếu bản thânanhcủacômuốn chếtthìcôcó còn muốn cứuanhtakhông?”

“Cái gì?” Trương Văn Vănkhôngthể tin, cao giọng.

“anhcủacôsỡ dĩ bị như vậy là do có người cầm ngày sinh tháng đẻ và máu sống củaanhta, sử dụng ‘thuật đổi mệnh’, đổi tuổi thọ củaanhtraicôchomộtngười nào đóđãsắp chết.” Trần Ngưnói“Loại thuật pháp nàykhôngkhó phá, điều khó khăn chính làanhtraicôtự nguyện.”

“Cái gì … Cậu có ý gì? Vì saoanhtrai tôi tại tình nguyện chứ?” Vẻ mặt Trương Văn Văn tràn đầy ngờ vực.

“Biến!” Trần Ngư nhíu mày, cảm thấy chuyện nàykhôngthể domộtmìnhcônóiđược, nghĩ đến đây, ngón trỏ và ngón giữa tay phải Trần Ngư khép lại, từ từ vạch ngang trước mắt Trương Văn Văn.

Trương Văn Văn phản xạ nháy mắtmộtcái.

“Bây giờcôtrở về phòng bệnhđi,côcó thể nhìn thấyanhtraicôrồi.” Trần Ngưnói.

“Hả?” Trương Văn Văn vẫn chưa hiểu.

“Mắtâmdương tạm thời chỉ có hiệu lực trong ba mươi phút,côtranh thủđi.” Trần Ngư thúc giục.

Lúc này Trương Văn Văn mới phản ứng lại, nửa tin nửa ngờ chạy về phía phòng bệnh.

“Văn Văn?” Sở Tiêu thấy Trương Văn Văn bỗng nhiên chạyđi, nghi ngờ nhìn thoáng qua Trần Ngư rồi cũng xoay người chạy theo.

Tần Dật và Thiệu Huyđitới, Thiệu Huy nhìn Trần Ngư hỏi “Thi Thi, lúc nãy emnóigì với Văn Văn vậy?”

“Chuyện này xem như là chuyện riêng của gia đìnhcôấy, emkhôngthểnóichoanhbiết, nếu muốnanhcó thểđihỏi Trương Văn Văn.” Trần Ngư đáp.

Tần Dật và Thiệu Huy liếc nhìn nhau, Thiệu Huy tiếp tục hỏi Trần Ngư “Vậy … tình trạng của Tử Dương còn có thể cứu đượckhông?”

“khôngphải là vấn đề có thể cứu được haykhôngmà là vấn đề có muốn cứu haykhông?” Trần Ngư nhíu mày đáp.

“Em có ý gì? Có thể cứuthìđương nhiên phải cứu chứ, cái gì mà có muốn cứu haykhông?” Tần Dậtkhônghiểu hỏi.

Đúng lúc này, trong phòng bệnh bỗng truyền đến tiếng ồn ào, Tần Dật và Thiệu Huy sợđãxảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy vào.

Chờ bọn họ chạyđi, Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại di động gửi cho Thiệu Huy tin nhắn (anhchuyển lời cho Trương Văn Văn, phong ấn của em có thể duy trì trong bảy ngày, trong bảy ngày, nếuanhtraicôấy nghĩ thông suốtthìnóicôấy đến tìm em.)

Nhắn tin xong, Trần Ngư bước vào thang máy rờiđi, dọc đườngđi, tâm tình vô cùng tệ, cảm xúc sa sút này vẫn còn cho đến tối, ngay cả Lâu Minh cũng nhận ra.

“Được nghỉ đông mà sao em lại buồn bã vậy?” Lâu Minh ngạc nhiên hỏi.

“Em gặpmộtchuyện màkhôngbiết nên giải quyết như thế nào?” Trần Ngư cau màynói.

“Emnóira đểanhgóp ý cho.” Hiếm khi Lâu Minh thấycônhóc có tâmsự, vì thế mà có chút tò mò.

“Vâng, hôm nay emđãgặpmộthiệntượng kỳ quái.” Trần Ngưkhôngnóitên Trương Văn Văn mà sử dụng đại từ chung, sau đó kể mọi chuyện cho Lâu Minh nghe “VậyanhBa,anhcho rằng em nên cứu haykhôngnên cứu người này?”

“Em cũngđãnói‘thuật đổi mệnh’ là trái với lẽ thường, bình thường hẳn là tìm cách cứu người này về chứ.”

“Nhưng mà người này tự nguyện vì người khác mà đổi mệnh a.” Trần Ngưnói“Từmộtgóc độ nào đó mànói, người được người kia cứusẽcómộtcơ hội tiếp tục sống sót, nếu như em ra tay ngăn cản ‘thuật đổi mệnh’, như vậy cũng tương đương là emđãgiếtmộtngười khác.”

Lâu Minh hơi sững người “Nhưng mà người đókhôngphải là người đáng lẽ phải chết sao?”

“Cũngkhônghoàn toàn, nếu đối phương là cường hào ác bá, hoặc là ác ý hãm hại như vậythìem ra tay ngăn cảnsẽkhôngphải lăn tăn gì hết. Nhưng vấn đề là, giữa hai người bọn họ là tự nguyện.” Trần Ngưnói“Giống như khi xảy ramộtvụ tai nạn xe cộ, đứngtrênđường là đứa bé, nhưng đứng ở ven đường, người mẹ theo bản năng nhào đến cứu. Nếu như em có biện pháp ngăn cản chuyện này,anhnóiem có nên ngăn cản người mẹ cứu con mình haykhông?”

“…” Vấn đề này cũng làm khó Lâu Minh, vốn là bi kịchthìkết thúc như thế nào cũng đềukhôngmỹ mãn.

“Nếu mà emkhôngnhìn thấythìcũng đượcđihoặc là emkhôngđủ năng lực giải quyếtthìem cũngkhôngthấy áy náy gì, nhưng mà em lại nhìn thấyrõràng, lại có năng lực ngăn cản được, sao em có cảm giác hai người họ ai chết cũng đều làm em có liên quan a,thậtlà phiền chếtđithôi!!!” Trần Ngư buồn bực ôm gối ôm lăn lộntrênghế sô pha “Thực ra emkhônghiểu nổi hành động của người này,anhta như vậykhôngsợ người nhà củaanhta đau lòng hay sao chứ?”

“Tại sao em lại thấy bực bội?” Lâu Minh chợt lên tiếng hỏi “Em hoàn toàn có thể coi như em chưa từng gặp qua chuyện này. Khi người nhà củaanhta đến tìm em giúp đỡ, em cũng có thể lựa chọnkhôngnhúng tay vào.”

“Thế nhưng mà, emđãnhìn thấy a, emkhôngcó cách nào coi như là em chưa từng thấy qua.” Trần Ngư buồn bựcnói.

Lâu Minh nhịnkhôngđược cườimộttiếng, đưa tay kéo gối ôm Trần Ngưđangôm trong lòng,nói“Đứng dậy nào, đừng buồn bực nữa.”

Trần Ngư tiếp tục ôm gối ôm ngồi bất động.

“Em có biết vì sao em cảm thấy bực bộikhông?” Lâu Minh hỏi

“Emkhôngbiết.” Trần Ngư buồn buồnnói.

“Vì em là người lương thiện.” Lâu Minh chợtnói

Trần Ngư đẩy đẩy gối ôm, liếc nhìn Lâu Minh “Em mớikhôngphải là người lương thiện, khi em bắt ma, cho dù ma có đáng thương cỡ nào, em cũng đều thu nó.”

“Đó là vì em biết, đưa bọn họđiđầu thai là kết quả tốt nhất cho mấy con ma đó.” Lâu Minhnói“Nhưng chuyện nàykhônggiống. Emnóingười nàyđangđánh đổi mạng sống của mình để cứumộtngười khác, sâu trong lòng em cũngkhôngmuốn người này chếtđi, đúngkhông?”

“…” Trần Ngư sửng sốtmộtchút, ôm gối ôm ngồi dậy “Emkhôngbiết.”

“Nếu cómộtbiện pháp vẹn cả đôi đường, em có làmkhông?” Lâu Minh hỏi.

“Nhưng màkhôngcó biện pháp nào vẹn cả đôi đường cả.” Trần Ngưnói“’Thuật đổi mệnh’ chỉ có thể sử dụng với người sắp chết, nên trong hai người họ nhất địnhsẽcómộtngười chết.”

“Nếu chuyện này emkhôngthể bỏ mặc đượcthìem hãyđitìm hiểurõràng mọi chuyệnđi.” Lâu Minhnói“Nhỡ đâu khi em tìm hiểurõràng mọi chuyện,sẽcó biện pháp tốt hơnthìsao?”

“Nếu vẫnkhôngcó biện pháp tốt hơnthìsao?” Trần Ngư hỏi

Lâu Minh nghĩ nghĩ rồinói“Hoặc coi như là em vìanh,anhrất tò mò, hai người đó có thể có mối quan hệ gì mà người đó có thể dùng tính mạng của mình để đổi cho người khác như vậy.”

“Ừm …” Trần Ngư rối rắmmộtchút rồinói“Nhưng mà quy định của môn phái nhà em, khi ra tay nhất định phải lấy tiền.”

Lâu Minh cười khúc khích “Vậyanhsẽtrả tiền nhờ em điều tra chuyện này choanhnha,mộtđồng, đượckhông?”

“mộtđồng? Ít như vậy thôi á. Được rồi, nể giao tình giữa hai chúng ta, em nhận,anhcó lời nha.” Trần Ngư quăng gối ôm ra, cầm quả táotrênbàn bắt đầu gặm.

Lâu Minh thấy Trần Ngưđãkhôi phục tinh thần, nhịnkhôngđược cườimộttiếng.

Chỉ tốn cómộtđồng màanhcó thể làmcônhóc tham tiền này phải ra tay, xem ra làanhcó vị trí rất lớn trong lòng củacônha.

Tác giả có lời muốnnói

Trong group chat của nhóm trợ lý.

“Trần tiểu thư vừa ra tay là có mấy trăm vạn, vậy mà Tam thiếu chỉ cầnmộtđồng là có thể nhờcôấy ra tay?”

“Quả nhiên là Trần tiểu thư cũng thích Tam thiếu nhà chúng ta.”

“Nhưngrõràng là Tam thiếu có rất nhiều tiền mà!”

“Cái này gọi là tình thú!”Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.