Điện thoại của Trần Ngư để quên trong phòng, cân nhắc đến chuyện cái trán củacôbị thương, nếu bị mẹ Trần nhìn thấycôsẽchẳng biết giải thích thế nào, thế là Trần Ngư định leo trộm từ cửa sổ vào phòng, cầm điện thoại rồi trở về trường học. Chờ đến khi nghỉ đôngthìvề nhà, đến lúc đó chắc vết thương cũng khỏi rồi.
Trần Ngư vừa nghĩ, vừa thoăn thoắt từ cây ngô đồng trèo qua cửa sổ,đangđịnh đặt chân lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt kỳ lạ củaanhtrai nhà mình.
“anh…anhHai?” Trần Ngư yên lặng rút bàn chân đặttrênbệ cửa thu về đứng lúng túngtrênchạc cây.
“…” Trần Dương nhìn thoáng qua cái trán bị thương của emgáinhà mình, lại liếc nhìn thân câykhôngto hơn cánh tayanhbao nhiêu, thả cái thước trong tay xuống, bước đến mở cửa sổ “Vào trong trướcđã.”
Trần Ngưkhôngngờ mình bị bắt tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn vô cùng thuần thục nhảy vào.
Thấy động tácnhẹnhàng, linh hoạt mà thuần thục của emgáinhà mình, bỗng nhiên Trần Dương có thể lý giải nguyên nhân emgáimình có thể ‘lén lút’ có quan hệ với Lâu Tam thiếu ngay dưới mí mắtanhmàanhkhônghay biết gì.
“anh, … saoanhlại vào phòng em?” Trần Ngư hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là vì chuyện tối qua.
“Cửa sổ phòng emđãbị vỡ,anhlên đo lại kích cỡ rồi tìm người sửa lại cho em.” Trần Dươngnói.
“A … Dạ.” Bịanhtrai nhắc nhở như thế, lúc này Trần Ngư mới pháthiện, quả nhiên cửa sổ của phòng mìnhđãbị vỡ vụnmộtgóc,cônghĩ nghĩ rồinói“Chắc là hôm qua khi la bàn bay rađãđụng vỡ cửa sổ.”
La bàn bay ra từ cửa sổ? Đây làkhôngmuốn giấu diếm nữa?
Trần Dương nhìn hai tay trốngkhôngcủa emgái“La bàn đâu?”
Đêm qua, khi chiến đấu với quái vật kia, la bànđãcó công rất lớn, vậy mà hôm nay lạikhôngthấy la bàn đâu nên Trần Dương mới tò mò hỏi.
“Em để ở nhàanhBa rồi.” Trần Ngư đáp
“anhBa?” Trần Dương hơi sửng sốt “Lâu Tam thiếu?”
“A? Dạ!” Trần Ngư gật đầu.
đãgọi thân thiết như vậy rồi? Trần Dương vừa đo cửa sổ vừa tiếp tục hỏi “Tại sao lạikhôngmang về? Sao lại để ở trong nhà … Tam thiếu?”
“Đêm qua, linh khí trong la bànđãhết sạch mà linh khí trong nhàanhBa rất dồi dào nên em để la bàn ở đó cho nó hấp thu linh khí.” Trần Ngư giải thích.
“Linh khí …” những từ mà Trần Dương tưởng chỉ trong tiểu thuyết mới nhìn thấy,khôngngờanhlại được nghe thấy trong thế giới thực.
“Dạ, nhàanhBa là nơi có linh khí đậm nhất trong toàn Đế Đô.” Trần Ngưnói.
“Nên … Em vì chuyện linh khí nên mới quen biết với Lâu Tam thiếu?” Trần Dương suy đoán.
“A? Dạ.” Chuyện tối quađãbịanhtrai pháthiện, Trần Ngư cũngkhôngcó ý định giấu diếm nữa.
Trần Dương hít sâumộthơi,anhđặt cây thước xuống, lại liếc mắt nhìn cửa phòngđãbị mình đóng chặt, sau đó mới lên tiếng hỏi “Đêm hôm qua cái vật đó là cái gì?”
“Là Ma Vương, do Kỳ Trường Minh sai đến.” Trần Ngưnói.
“Ma Vương? Kỳ Trường Minh?” Nghe thấy tên Kỳ Trường Minh, trong nháy mắt Trần Dươngđãcó thể suy đoán đầu đuôi mọi chuyện “Kỳ Trường Minh muốn hại em vì chuyện ở đường Phúc Thanh hôm đó?”
Đường Phúc Thanh chính là địa điểm Trần Ngưđãđánh nhau với Kỳ Trường Minh.
“Vâng.” Trần Ngưnói“Hôm đó, emđangđithi,đangthi đượcmộtnửathìpháthiệncó người thông qua bùa chú ám hại em.”
“Ám hại??” Vẻ mặt Trần Dương lo lắng nhìn Trần Ngư.
“Emkhôngsao, nhưng chắc là môn thi toán cao cấpsẽkhôngđược tốt, toán cao cấp lại khó như vậy,khôngbiết là có qua được haykhôngnữa.” Trần Ngư nhân cơ hộinóirõkhả năngkhôngqua môn toán cao cấp luôn.
“anhHai, chắc làanhkhôngbiết đâu, trong giới huyền học chúng em việc lợi dụng thuật pháp và bùa chú để ám hại người khác là điều tối kỵ, giống như … người thường vi phạm pháp luật á, chỉ có điều Thiên Sư dùng thuật pháp để ám hạithìkhôngđể lại chứng cứ mà thôi.”
‘Trong giới huyền học chúng em’?? Quả nhiên chúng takhôngphải là người trong cùngmộtthế giới!
“Lúc đó, em tức muốn chết, em vẫn cònđangthi đó, thế màhắnta dám ám hại em, mà emđãhứa vớianhlà thi chothậttốt nên mới kích động chạyđitìmhắnta báo thù.”nóiđến đây, Trần Ngư hơi chột dạ nhìn về phíaanhtrai nhà mìnhnói“Ngày hôm đó, khi bịanhvà cảnh sát Khâu pháthiện, đúng là lúc emđangtính sổ vớihắnta. Emkhôngcố ý giấuanh, chỉ tại chuyện nàynóirathìngười bình thường đềukhôngtin tưởng.”
“Trong mắt em,anh… chỉ là người thường?” Lý trínóivớianh, Trần Ngưkhôngsai,anhchỉ là người bình thường nhưng tâm lý Trần Dương vẫnkhôngthoải mái.
“Em … emkhôngcó ý này.” Trần Ngư ấp úng giải thích “Dù saothìmọi người đâu nhìn thấy ma, với lại chính phủkhôngphải là có chủ trươngkhôngđược truyền bá mê tín dị đoan sao?”
“Nếu như đêm quaanhkhôngđuổi theo bắt gặp,thìcó phải là em vẫn định giấu diếmanhvới cả nhàkhông?”nóiđến đây, Trần Dương chợt nhớ đến cái đêmanhgặp Trần Ngư ngoài đường “Đêm hômanhgặp em, thực ra emkhôngphải làđiquán net, cũngkhôngphải là ham mê trò chơi, emđangđilàm cái chuyện mà em gọi là chuyện của giới huyền học, chính làđitrừ ma, đúngkhông?”
“Vâng.” Trần Ngư thànhthậtgật đầu.
“Mấy tháng nay, trong khianhvà ba mẹkhôngbiết gì, emđixử lý … emđibắt ma bao nhiêu lần?” Trần Dương hỏi.
“không… emkhôngnhớrõnữa.”
“khôngnhớrõ, nhiều đến mứckhôngnhớ nổi?” Trần Dương càngnóicàng tức giận “Là em chủ độngđitìm ma đúngkhônghay là ma quái ở Đế Đô nhiều đến mứcđiđến đâu em cũng gặp được?”
“Là em chủ động.” Trần Ngư chột dạnói.
“Tại sao em lại muốnđilàm những việc này, chẳng lẽ chính phủ cũng bố trí cho những Thiên Sư như các emđilàm những loại nhiệm vụ này sao?” Trần Dương quát.
“Em … em muốn xây đường.” Trần Ngưkhônghiểu tại saoanhtrai mình lại tức giận như vậy.
“Cái gì?” Trần Dương nghekhônghiểu.
“Em muốn xây đường, em muốn xâymộtcon đường vòng qua núi lớn cho thôn Đại Mộc, khi em rời khỏi thôn Đại Mộcđãhứa với ông nội và trưởng thôn rồi.” Trần Ngư tủi thân nhìn Trần Dương “Emđãnóivớianhvà ba mẹ rồi mà.”
Trần Dương hơi giật mình, Trần Ngưnóiđúng, đúng làcôđãnóiqua,nóitừ rất lâu rồi. Lúc đó,côcòn hỏi bọn họ muốn xâymộtcon đường vòng qua núi lớnthìhết bao nhiêu tiền. Chađãđồng ý với emgáisẽtìm bạn ở tỉnh Thanh Sơn hỏi thăm giùm chuyện xây sửa đường, nhưng mà đến nay vẫn chưa có tin tức chính xác.
“Em vì muốn kiếm tiền?” Trần Dương hiểu được.
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu.
“Em có biết xâymộtcon đường vòng quanh núi lớn hết bao nhiêu tiềnkhông?mộtmình em kiếm nổikhông?” Tuy hiểu được nhưng trong bụng Trần Dương vẫn đầy lửa vì Trần Ngưkhôngbiết tự lượng sức mình.
“Emkhôngbiết hết bao nhiêu tiền, nhưng em nghĩ kiếm được nhiêu tiềnthìcứ kiếm thôi.” Trần Ngưnói“Mấy năm trước, trưởng thônđãnóivới em, lúc đầu chính phủđãnóisẽgiúp thôn chúng em xây đường, dự kiến khoảng 200 triệu nên vẫn chưa đủ tài chính chi, dự án vẫn còn treo ở đó, nên em định kiếm khoảngtrêndưới 200 triệu gì đó là được.”
Trần Ngưnóixong, quay người mở ngăn kéo lấy ramộtthẻ ngân hàng, vui vẻnói“Emđãkiếm được 40 triệu rồi đó, theo tốc độ nàythìtrước khi tốt nghiệp đại họcthìemsẽkiếm đủ.”
Trần Dương bị tốc độ kiếm tiền của emgáinhà mình mà vô cùng khiếp sợ, nhưng năng lực kiếm tiền cao như vậy cũng tương đương với việc gặp nguy hiểm rất lớn.
Trần Dương nhìn băng gạc trắngtrêntrán emgáinhà mình, nghĩ đến cảnh tối qua,côbị Ma Vương dí lên núi giả, bóp cổ nâng lên giữakhôngtrung. Tưởng tượng đến cảnh Trần Ngư ở những nơi màanhkhôngnhìn thấy, cùng những thứyêuma quỷ quái đánh nhau, chịu thương tíchtrênngười cũngkhôngdámnóivới người nhàthìcảm thấy vô cùng căm hận, hậnsựbất lực của mình.
Trần Dương lớn hơn Trần Ngư sáu tuổi, khi Trần Ngư mất tích, Trần Dươngđãlà đứanhỏhiểu chuyện. Mười mấy năm qua, chỉ cần nghĩ đến người emgáinày làanhlại cảm thấy khó chịu, sau đóanhluôn tự nhủ với bản thân, sau nay nếu emgáitrở về, nhất địnhanhsẽbảo vệcôthậttốt,khôngcho bất cứ kẻ nào làm tổn thươngcô.
hiệngiờ, emgáiđãtrở về, nhưng chính mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn emgáimình bị thương nhưng lại chẳng làm được điều gì. Bỗng nhiên, Trần Dương nhận ra, thực raanhchẳng có tư cách gì mà nổi giận với Trần Ngư, vìanhchẳng làm được bất cứ điều gì.
“Có phải Lâu tam thiếu thường xuyên giúp emkhông?” Trần Dương đột nhiên hỏi.
“Vâng,anhBađãcứu em rất nhiều lần.” Trần Ngưkhôngnghĩ ngợi gì đáp.
“Nhiều lần?” Quả nhiên là thường xuyên bị thương sao?
Trần Dương nhếch môi, trong lòng tràn đầy thất bại,anhchăm chú nhìn Trần Ngưmộtcái, cầm cái thướctrênbàn rồi quay người ra khỏi phòng Trần Ngư.
Việc bắt maanhkhônglàm được, nhưng nhìn chằm chằm Kỳ Trường Minhthìđối vớianhkhôngphải là việc gì khó.
Trần Ngư thấyanhtrai mới còn bừng bừng tức giậnđãđứng lênđimất, nhịnkhôngđược mà nghi ngờ chớp chớp mắt.
Nhưng rất nhanh,côném nghi ngờ này ra sau đầu, Trần Ngư tìm được điện thoại di động, rồi lấy túi vải đựng bùa chú, nghĩ nghĩ rồi mở điện thoại nhắn cho ông nội.
Tôi muốn xây đường: Ông lão, hôm qua con gặp Ma Vương, suýt chút nữathìtiêu đời. Sau này con gặp phải Ma Vươngthìphải làm thế nào?
Ảnh đại diện của ông Ngô vẫn còn là màu xám, tất nhiên làđangoffline, nhưng Trần Ngư cũng chẳng lạ gì nữa.cônhét di động vài túi, vô cùng quen thuộc từ cửa sổ nhảy ra ngoài, rồi cẩn thận từ cửa chínhđira đường.
Trần Dương mới từ nhà lái xeđicục cảnh sát, nhìn thấy dáng người quen thuộc của emgáimình,anhnhớrõlàkhôngthấy Trần Ngư dưới lầumột, đoán chắccônhóc này lại nhảy cửa sổđirồi.
Trần Dương cảm thấy nỗi bất lựcthậtsâu, thở dàimộthơi, ấn còi xe, rồi dừng xe cạnh Trần Ngư “”Lên xeđi,anhđưa em về trường.”
“Cám ơnanhHai.” Trần Ngư vui vẻ ngồi vào xe, đượcanhtrai quan tâm thế nàythậtlà tốt.
==
Mao đại sư kiểm tra thân thể của Lâu Minh, xác nhận sát khí trong cơ thể Lâu Minhđãkhôi phục bình thường như trước,khôngcó gì bất thường. Hà Thất cũng mang theo đoàn bác sĩ đến biệt thựnhỏkiểm tra toàn thân cho Lâu Minh, kết quả kiểm tra cho thấy Lâu Minh vô cùng khỏe mạnh.
“Xem ra Trần tiểu hữu đúng là có vài phần đặc biệt.” Mao đại sư hỏi “Ông nội của Trần tiểu hữu có liên lạc đượckhông?”
“đãliên lạc rồi.” Lâu Minhnói“Thi Thiđãkể chuyện của tôi cho ông nộicôấy rồi, nhưng hình như ông ấy cũngkhôngcó biện pháp giải quyết. Nhưng Thi Thiđãnóiđợi ông nộicôấy đến Đế Đô,côấysẽnóiông nội đến gặp tôi để xem lạimộtlần nữa.”
“Vậy cũng chỉ có thể chờ mà thôi.” Mao đại sư thở dàinói.
“Mao đại sư, pháp khí của Thiên Sư như các ngài, có gì đáng chú ýkhông?” Đột nhiên Lâu Minh hỏi.
“Pháp khí? Sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này?” Mao đại sư kinh ngạc hỏi.
“trênngười Thi Thi chỉ có bùa chú và la bàn, ngoài rakhôngcòn pháp khí gì khác.” Lâu Minhnói“Mà công dụng của la bàn chủ yếu là để phòng ngự và tính toán, tính tấn công của bùa chúthìcó hạn, nên tôi muốn nhanh chóng tìmmộtmón pháp khí nào đó có khả năng tấn công cho Thi Thi.”
Chỉ cần Lâu Minh vừa nghĩ đến hôm qua Trần Ngưkhôngmang bùa chú trong người, chỉ có thể bị động tránh nésựtấn công của Ma Vươngthìnhíu mày lại.
“Pháp khí tấn công?” Mao đại sư trầm ngâmmộtlát “Các môn phái khác nhausẽcó pháp khí đặc thù khác nhau nhưng mà thông thường nhất chính là kiếm gỗ đào và kiếm đồng, pháp khí có niên đại càng lâuthìlinh lực càng mạnh, uy lực càng lớn.”
“Kiếm đồng?” Lâu Minh nghĩ đến thanh kiếm có thể là pháp khí kiếp trước của mình.
“Cậu muốn đưa thanh kiếm đồng kia cho Trần tiểu hữu?” Mao đại sư nhìn dáng vẻ của Lâu Minhthìbiếtanhđangsuy nghĩ gì.
“Nếu tôi làm báo cáo lêntrênxinthìchắc làsẽcó được thanh kiếm đồng này.” Lâu Minhnói.
“Cậu …” Mao đại sư nhớ đến lúc sáng Lâu Minhđãnóivới ông ‘tôi quan tâmcôấy’, câunóiđến miệng lại thay đổi “trênlý thuyếtthìcó thể, lần trước Trần tiểu hữukhôngphảiđãmượnmộtlần rồi sao?”
“Đúng thế.” Lâu Minh gật đầu, lại hỏi “Đúng rồi, Mao đại sư, cònmộtchuyện tôi muốn hỏi ngài?”
“Nhiều năm qua chưa thấy cậu đưa rayêucầu gì với tôi, vậy mà hôm nay hết lần này đến lần khác lại vì Trần tiểu hữu?” Mao đại sưnói.
“khôngphải …” Lâu Minh cười “Lần này là vì tôi, tôi muốn ngài mở phong ấn mắt tôi.”
“Cậu muốn khôi phục mắtâmdương?” Vì Lâu Minh có sát khí trời sinh trong người nên từnhỏđãnhìn thấy hồn ma. Lúcnhỏ, sát khí của Lâu Minhkhônglớn như bây giờ, rất nhiều hồn ma đều thích dán lên người Lâu Minh làmanhbị dọakhôngnhẹ, Mao đại sư bèn dùng thuật pháp phong ấn mắtâmdương của Lâu Minh.
Sau này, Lâu Minh trưởng thành, sát khí càng ngày càng mạnh, hồn ma bình thườngkhôngdám đến gần Lâu Minh nhưnganhcũngkhôngcó ý định mở phong ấn, dù saothìphong ấn nàykhôngảnh hưởng gì đến sinh hoạt củaanh. Nhưng hôm nay, tại saoanhlại nghĩ đến chuyện mở phong ấn này.
“Cậu vẫn là vì Trần tiểu hữuđi, vì muốn bảo vệcôấy tốt hơn khicôấy gặp nguy hiểm.” Mao đại sư chắc chắnnói.
“Mao đại sư.” Giọng Lâu Minh nghiêm túc “Lúc trước, tôi luôn nghĩ đến việc rời xa người nhà vì chỉ có như vậy mớikhônglàm tổn thương họ. Chỉ có Thi Thi là người duy nhất tôi muốn bảo vệ đồng thời cũng là người tôi có khả năng bảo vệ.”
“Ai!”
Mao đại sư thở dàithậtsâu,khôngngờ ngay cả người như Lâu Minh cũngsẽrơi vào lưới tình, tìnhyêunam nữ quả là thứ phức tạp nhấttrênthế gian, may mà ôngđãxuất gia từ sớm.
==
Ăn cơm tối xong,đangở thư viện ôn tập, cuối cùng Trần Ngưđãnhận được hồiâmcủa ông lão.
Ta là đại hào: Con gặp Ma Vương rồi? Vận khí của con tốt vậy, còn có thể gặp được Ma Vương dướiâmphủ lên đâyđidạo?
Tôi muốn xây đường:khôngphải từâmphủ lên mà là Ma Vương do Thiên Sư luyện thành, chắc là phải cắn nuốtkhôngít hồn phách rồi đó.
Ta là đại hào: Ma Vương luyện thành, có phải là Thiên Sư phái Bạch Tông?
Tôi muốn xây đường: Conkhôngbiết, chỉ biếthắnta tên Kỳ Trường Minh,hắnta còn dùng bùa chú ám hại con.
Ta là đại hào: Dùng bùa chú ám hại?
Tôi muốn xây đường: Đúng ạ. Nhưng màkhôngám hại được con, còn bị con đánh chomộttrận tơi bời. Vì thế nênhắnta mới sai Ma Vương đến giết con, may mà cóanhBa,khôngthìcon tiêu đời luôn rồi.
Ta là đại hào: Ai bảo conkhônghọc cho tốt đểmộtcon Ma Vương luyện thành mà cũng làm khó được.
Trần Ngư liếc mắt, nhưng nghĩ đến việc đúng là trước đây khi ông lão dạy các loại thuật pháp,côkhôngthèm học, thế là đành phải gõ chữ: Vậy bây giờ ông dạy cho conđi, con hứasẽcố gắngthậtchăm chỉ mà.
Ta là đại hào: Để ông tìm thuật pháp triệu hồi Ma Vương chân chính rồi gửi mail cho con, chỉ cầnmộtlà có thể đánh mười loại hàng giả cũngkhôngcó vấn đề gì.
Trần Ngư vô cùng vui mừng, còn muốn hỏi thêm mấy việcthìhình đại diện của ông lãođãlại biến xám rồi.
“Lại offline, đệ tửyêuquý của ông là mình đây suýt nữa tiêu đời mà cũngkhôngbiết an ủi được mấy câu.” Trần Ngư buồn bực ném điện thoại lên bàn.
Trong quán internet củamộttòa nhà nào đó ởmộtthành phố nào đó, ông lão từ phòng baođira.
“A, ông nội, ông lại muốn đặt cơm bên ngoài sao?” Nhân viên quản lý tiệm net thấy ôngthìân cần hỏi han.
“không, cậu đặt giúp tôimộtvé máy bay, đến Tề Dương.” Ông Ngô đáp.
“Ông phảiđirồi sao? Hai ngày nữa là giải đấu quốc gia mở rồi, ông có tham giakhông?” Nhân viên quản lý hỏi.
“Đánh chứ, hai ngày nữa tôi về.”đimộtchuyến đến Tề Dương, hủymộtphái Bạch Sơn, hai ngày là đủ rồi.
Dám khi dễ cháugáita hả, xem ra là ông rời giang hồ quá lâu rồi!!
Tác giả có lời muốnnói:
Kỳ Trường Minh: Ai làm người nấy chịu!
Ông Ngô: Nghĩ hay lắm!Đọc nhanh tại AzTruyen.net