Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 5




Xeđãrời trang trại ngựa được mười phút mà Thiệu Huy vẫn còn ngồi phía sau cườikhôngngừng, vừa cười vừa chỉ Trần Ngưnói“Tây Thi,anhkhôngngờ em là người xấu như vậy nha.”

Thiệu Huy chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi của Trương Văn Văn lúc nãy lạikhôngnhịn được cười.

“Vì sao Trương Văn Văn nghe emnóivậy mà lại sợ hãi như thế.” Tần Dật lý trí hơn Thiệu Huy nhiều,anhcảm thấy giọng của Trần Ngư lúc nãy vô cùng chắc chắn,khônggiống nhưnóixạo.

“Còn vì cái gì nữa, chắc chắn là lá gan của Trương Văn Văn quánhỏ.” Thiệu Huynói“Chỉ tiếc là ban ngày, nếu vào buổi tối, đếnanhcũng bị nổi da gà nè.”

Thiệu Huy bắt chước điệu bộ của Trần Ngư, lặp lại lời Trần Ngưđãnóivới Trương Văn Văn “Có phải nửa tháng trước cậu từng đến gần hồ nướckhông, ở đó cómộtbé trai khoảng bảy tám tuổi chết đuối, nó gọi cậu là chịgái, chị ơi, chị cứu em với …hiệngiờ nóđangbám vào vai cậu kìa.”

“Cậu câm miệng.” Tần Dật đánh cái chát vào ngón tayđangchỉ ra của Thiệu Huy.

“Có phải cậu cũng thấy sởn gai ốckhông?” Thiệu Huy hỏi “Có phải cậu cảm thấy khi mình chỉ vào ngườisẽthựcsựcảm thấy có vật gì đó bám lên ngườikhông?”

Tần Dật nhếch môikhôngnóigì nhưng sắc mặtkhôngmấy dễ chịu.

Trần Ngư ởmộtbên nhìn rất vui vẻ.

So với bầukhôngkhí vui vẻ ở phía sau, tâm tình của Trần Dương ngột ngạt hơn nhiều. Bởi vìanhnhận ra rằng, thái độ của Trương Văn Văn đối với Thi Thi ngày hôm nay chính là thái độ của đại đa số những người trong tầng lớp của họ đối với Thi Thi. Chỉ là những người đósẽkhôngthểhiệnthái độrõràng như Trương Văn Văn mà thôi, nhưng trong lòng bọn họ chắc chắnkhôngxem trọng Thi Thi.

Dù chocôlà emgáiruột củaanh, congáicủa thị trưởng thành phố nhưng màcôđãbị lừa bán từnhỏ. Mười lăm năm trôi qua có thểkhôngảnh hưởng đến trưởng thành củamộtngười nhưng trong mắt những người đó, đây làmộtvết nhơ của Thi Thi. Chỉ cần Trần Dương nghĩ đến việc có người ở nơianhkhôngnhìn thấy, lén lút bàn tán hoặc là xem thường emgáianh,anhliền cảm thấy nóng giận.

“Tây Thi,anhcó chuyện muốn hỏi em. Em có thểkhôngcần trả lời nhưng em đừng giậnanhnha, tạianhtò mò quá mà.” Thiệu Huy mở to đôi mắt mèo đầy hiếu kì nhìn thẳng vào Trần Ngư.

“anhhỏiđi.” Trần Ngư buồn cười nhìnanh.

“Ông của em thựcsựlà thầy trừ ma hả?”

“Thiệu Huy!” Lời Thiệu Huy vừa dứt, Tần Dậtkhôngnhịn được quát lớn.

“Tớ rất tò mò mà.” Thiệu Huy có chút tủi thân.

Trần Dương nhìn vào kính chiếu hậu ngó emgái,anhkhôngquát Thiệu Huy cũngkhôngnóilời ngăn cản. Bởianhbiết Thiệu Huykhôngcó ác ý vàanhcũng thấy tò mò thái độ của emgáiđối với chuyện này.

“Đúng vậy ạ, ông của em là thầy trừ ma.” Trần Ngư thản nhiên gật đầu.

“trênthế giới này có mathậtsao?” Thiệu Huynhỏgiọng hỏi.

“Tinthìcó,khôngtinthìkhôngcó.” Trần Ngư trả lời.

Thực ratrênđời nay, phần lớn người takhôngnhìn thấy ma, chỉ khi nào bị ma quấn lên người mới có thể cảm nhận được hồn ma tồn tại. Nhưng những người bị hồn ma quấn lên đều là những người có oán thù, có oán thù tự nhiên trong lòngsẽcó ma. Cho nên câunói‘tinthìcókhôngtinthìkhôngcó’, đứng ởmộtgóc độ nào đó xem xétthìhoàn toàn đúng.

Thiệu Huy nghe xong, liền tự động quyết địnhtrênđời nàykhôngthể có ma,anhtiếp tục tò mò hỏi “anhcũngđãgặp qua thầy bói, khi coi bói cho người ta luôn luônnóimấy câu tốt đẹp vớ vẩn, người nào cũng giống người nào để cho người ta nửa tin nửa ngờ. Ông của em là thầy trừ ma, có phải cũng cómộtđống lời giải thích giống như những lời emnóivới Trương Văn Văn lúc nãy?”

“Lúc nãy emnóithậtđó, em nhìn thấytrênvai Trương Văn Văn cómộtđứa bé khoảng bảy tám tuổi, người ướt sũng như từ dưới nước mới lên, nó bám chặt lấy vai của Trương Văn Văn, giống như vậy nè …” Trần Ngưnóirồi đưa tay về phía Thiệu Huy muốn bám vào bả vaianh.

“A …” Thiệu Huy bị hù hítmộthơithậtsâu, vừa trốn tránh vừa hét “khôngmuốnnóithìthôi, đừng có dọaanh.”

“Đáng đời.” Tần Dật cườitrênnỗi đau của người khác, ném ra hai chữ.

“Hi hi …” Trần Ngư che miệng cười trộm,khôngtiếp tục dọa Thiệu Huy nữa.

Trần Dương nhìn phản ứng của emgái, chân màyđangnhíu chặt cũng giãn ra.khôngcó tức giận xấu hổ đến mứckhôngmuốnnóichuyện, cũngkhôngthẹn quá hóa giận, Thi Thi đối với tuổi thơ của mình thản nhiên ung dung,khôngkiêu ngạo,khôngtự ti.

Xe quay trở lại khu tập thể bộ đội, ba người hẹn ngày khai giảng đại học Đế Đôsẽgặp lại, sau đó Thiệu Huy, Tần Dật lái xe về.

Về đến nhà, ăn cơm tối với ba mẹ rồi Trần Ngư lấy lý dođichơi mệt nênđinghỉ sớm. Thế là trong phòng khách chỉ còn lại ba mẹ Trần và Trần Dương.

“Hôm nayđãxảy ra chuyện gì vậy con?” Mặc dù lúc ăn tối, Thi Thi vẫn luônnóirằngđichơi rất vui vẻ nhưng vẻ mặt Trần Dương luôn nghiêm lại, thị trưởng Trần biết là còn chuyện gì khác nữađãxảy ra.

Trần Dương cũngkhônggiấu giếm, kể chuyện của Trương Văn Văn ra.

Thị trưởng Trần nghe xong, lông mày nhíu chặt, mẹ Trầnthìvô cùng tức giận “Nhà họ Trương dạy congáikiểu gì vậy,thậtquá quắt. Để mai mẹnóichuyện với Trương phu nhân mới được.”

“Bànóichuyện vớimộtmình nhà họ Trương nhưng bànóiđược hết với những nhà ở Đế Đô nàykhông?” Thị trưởng Trầnkhôngđồng ýnói.

“Vậy ông bảo phải làm sao bây giờ?” Mẹ Trần tức giận “Tôi vất vả bao nhiêu mới tìm được congáivề lại dễ dàng để người ta khi dễ như vậy sao? Lúc đó conđangở đâu mà trơ mắt nhìn emgáicon bị người ta bắt nạt như vậy?”

“…” Trần Dương vô cùng oan ức nhìn mẹ mình “Thi Thi rất lợi hại đó mẹ, đâu cần connóigiúp đâu.”

Tiếp đó, Trần Dương lại kể chuyện Trần Ngư hù dọa Trương Văn Văn cùng cuộcnóichuyệntrênxe với Thiệu Huy cho ba mẹ Trần nghe.

“Con cảm thấy emgáikhôngbởi vì chuyện sống ở quê mà tự ti, em ấy rất thích thôn Đại Mộc cũng rất tôn kính ông Ngô.” Ông Ngô chính là ngườiđãnuôi dưỡng Trần Ngư “Có lẽ những năm đó, em ấy sống vui vẻ hơn là chúng ta nghĩ.”

“Connóikhôngsai.” Thị trưởng Trần đồng ý “Vả lại, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà Thi Thi có thể tự mình thi đậu đại học Đế Đô, mà điểm còn cao như vậy nữa. Bà ra ngoài hỏiđi, mấy đứanhỏnhà người quen chúng ta có đứa nào thi đạt điểm cao như vậykhông? Những đứa xem thường Thi Thi của chúng ta, chúng takhôngcần để ý, sau nàykhônggặp mặt nữa là được.”

“Vậy là xong thôi sao?” Mẹ Trần vẫn còn tức giận.

“Trần Dươngđãnóirồi đó thôi, congáicũng đâu chịu thiệt, với lại …” Thị trưởng Trần nhìn con trai “Nếu emgáicon chịu ấm ức consẽmặc kệ hay sao?”

“Tất nhiên làkhôngrồi ạ.” Trần Dương lập tức đảm bảo.

Mẹ Trần nghe xong, tâm trạng mới khá hơnmộtchút, nhưng trong lòng vẫn ghi nhà họ Trương vào sổ thù vặt. Lần sau mà Trương phu nhân đến làm quen nịnh nọt, bà nhất định làkhôngthèm để ý.

Mà bên này, sau khi lấy lý do lên lầu nghỉ ngơi nhưngthậtra là nhận được tin nhắn báo của ngân hàng về số dư tăng lên, Trần Ngư ngồi xếp bằngtrêngiường tám chuyện với ‘Mưa bay tháng ba’.

Tôi là tiểu hào: Tôiđãnhận được tiền.

Mưa bay tháng ba: Ngườianhem,anhđúng là cao nhân mà, con ma nữ đạo hạnh trăm nămđãbịanhđánh tan rồi à? Hôm nay người của tôi đến kiểm tranóilàmộttíâmkhí cũngkhôngcó, sạchsẽnhư chưa từng có hồn ma ở đó.

Tôi là tiểu hào: Tôikhôngđánh tan, tôi mở cửaâmtiễn nó xuốngâmphủ rồi.

Mưa bay tháng ba: Móa, kích động.JIP, kích động. JIP

Tôi là tiểu hào: …

Mưa bay tháng ba:anhcó thể mở cửaâmluôn sao

Mưa bay tháng ba: Ngườianhem, cao nhân, cao nhân mà!anhmới là ‘tiểu hào’, vậy ‘đại hào’thìlàm sao.

Trần Ngư nhìn câu này mới nhớ đếncôchưa đổi tên cho tài khoản QQ này, vậy là mở trang thông tin cá nhân sửa lại tên.

Tôi muốn xây đường: Tôikhôngphải là tiểu hào.

Mưa bay tháng ba: …

Mưa bay tháng ba: Ngườianhem, gu thưởng thức củaanhthậtđặc biệt.

Tôi muốn xây đường: Tôiđãnhận tiền,khôngcó gìthìtôi out đây.

Mưa bay tháng ba: Khoan, khoanđã…

Mưa bay tháng ba: Ngườianhem,anhthêm bạn với tôiđi, sau này có việc tôi nhờanhgiúp đỡ đượckhông?

Trần Ngư liếc nhìn điện thoại vừa mới nhận tin nhắn tài khoản cộng thêm năm mươi vạn, nhíu mày trả lời.

Tôi muốn xây đường: Còn phải xemanhtrả tôi nhiêu tiềnđã.

Mưa bay tháng ba: Ngườianhem,anhyên tâm.mộttrăm vạn lần này làkhôngtính giá mở cửaâm. Nếu lần sau có việc cần tìmanhmở cửaâm, giá tiền chắc chắnsẽcao hơn.

Cao hơnmộttrăm vạn??? Trần Ngư phấn khích ngồi thẳng người.

Tôi muốn xây đường: Vậy sau này có việcanhcứ tìm tôi, nếu có thời gian tôisẽnhận.

Mưa bay tháng ba: Vậy chúng ta thêm bạn trước?

Trần Ngư chấp nhận lời mời kết bạn của ‘Mưa bay tháng ba’, logout, rồi ôm điện thoại di động lăn qua lăn lại “Nhiều tiền quá, nhiều tiền quá, ha ha ha …”

Trần Ngư lănmộtlúc rồi đứng lên, lấy thẻ ngân hàng trong túi ra để trước mắt, vô cùng hùng hồnnói“Ông lão, ông yên tâm, đường ở thôn Đại Mộc con bao hết, sau này tấm thẻ này chính là quỹ riêng để xây đường cho thôn Đại Mộc.”

“Nhưng mà …” Trần Ngư tự hỏi “Xâymộtcon đường hết bao nhiêu tiền trời.”

Trần Ngư cầm điện thoại lướt net tìm kiếm nhưngkhôngtìm được cái gì, nghĩ nghĩ rồi quyết định sau này có cơ hộithìsẽhỏi ba nhà mình, dù gì ông ấy cũng là thị trưởng, việc xây đường này chắc chắn ông nắmrõ.

Vù vù

Bỗng nhiên, túi vảitrênđầu giường rung rung, Trần Ngư định thần, thò tay lấy chiếc la bàn từ bên trong ra.

“Màythậtlà yếu quáđi.” Trần Ngư xem xétmộtlúcthìthấy linh khí bên trong la bàn còn rất ít, tập tức oán giận “Dùng mày mở cửaâmcómộtlần mà màyđãmất linh khí rồi? Lúc trướckhôngphải là ông lãođãdùng mày rất nhiều lần rồi hay sao?”

Vù vù

La bàn rung rung hai lần, kim la bàn nhanh như chớp chỉ về hướng bắc.

“Mày lại nghĩ đến chuyện đó à?” Trần Ngư nhìn phương hướng la bàn chỉ biết là nó muốn làm gì, quả quyết từ chối “khôngđược, chỗ đókhôngthểđi, màykhôngthể từ từ hấp thụ kinh khí trongkhôngkhí hay sao?”

Vù vù, vù vù

La bàn rung càng mãnh liệt.

“Tao biết, tao biết, nhưng mà tao cũngkhôngcó cách nào nha.”

Thực ra Trần Ngư cũng rất rầu rĩ, thực lực củacôbây giờ muốn mở cửaâmthìphải nhờsựhỗ trợ của la bàn, mà la bàn vì giúpcômở cửaâmmà hao phímộtlượng linh khí rất lớn. Bản lĩnh của ông Ngô rất cao thâm, dùng la bàn mở cửaâmlà chỉ để tính toán phương hướng và vị trí mà thôisẽkhôngtiêu hao quá nhiều linh khí của la bàn. Đây cũng chính là lý do ông Ngô có thể nhiều lần sử dụng la bàn để mở cửaâmmà linh khí của la bàn vẫn tràn đầy, mà Trần Ngư chỉ dùng la bàn mở cửaâmmộtlần, linh khíđãgiảm hơnmộtnửa.

Nhưng mà nếukhôngcósựtrợ giúp của la bàn, Trần Ngư cũngkhôngchắc chỉ dựa vào thực lực củacôcó thể mở ra được cửaâmhaykhông, mà coi nhưkhôngmở cửaâmthìbản thân la bàn cũng có chức năng bảo vệ. Nếu vô tình gặp phải ác ma lợi hại, thực lực củacôcó hạn mà la bàn lại mất linh khíthìcôsẽgặp nguy hiểm.

Trần Ngư nhìn về hướng bắc, trong lòng rất muốn đến ngôi biệt thự tràn đầy linh khí đó. Lần này trừ ma,côđãtiêu mất sáu lá bùa trừ ma sơ cấp, tiêu mất linh khí trong la bàn mà linh khí của bản thâncôcũng tiêu hao mấtmộtnửa.

Linh khí củacôtiêu haothìkhôngcó gì, chỉ cầncôchăm chỉ tu luyệnthìmộttuần sausẽkhôi phục như cũ. Nhưng còn la bàn, chờ nó hấp thụ linh khí tự nhiên trongkhôngkhíthìchắc phải đến hai ba tháng mới xong. Hai ba tháng mới kiếm đượcmộttrăm vạn, nếu tính như thếthìtốc độ kiếm tiềnsẽgiảmđinhiều.

Trần Ngư cắn ngón tay, ánh mắt dao động giữa la bàn và thẻ ngân hàng, cuối cùng tiền tài,không,nóichính xác là khát vọng xây đường cho thôn Đại Mộcđãchiến thắng. Nó thúc đẩycômộtlần nữa từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, theo bóng đêm, quen đường quen nẻo mò đến biệt thựnhỏcủa nhà họ Lâu.

Trần Ngư cảm nhận linh khí bốn phía của khu nhà, chọnmộtvị trí và mật độ linh khí dày đặc hơn những chỗ khác, đàomộtcái hố, đem la bàn bỏ vào.

Vù vù …

Dường như la bàn đối với vị tríhiệngiờ của mình cực kỳ bất mãn,rõràng bên trong tường linh khí còn đậm đặc hơn, vì sao lại đặt nó ở đây.

“Mày ngoan ngoãnmộtchút cho tao.” Trần Ngư gõ gõ la bàn,nhỏgiọng trách mắng “Taonóicho mày biết, nhà này là nhà người ta, chúng takhôngthểđivào, có biếtkhông? Đào trộm chân tường nhà người ta cho mày ăn trộm linh khíđãkhôngđúng rồi, mày vừa vừa phải phải thôi chứ. Tao cứ chôn mày chỗ này trướcđã, khoảng ba ngày là mày hấp thu xong linh khí, lúc đó tao đến đào mày lên.”

Vù vù

La bàn vẫn chưa hài lòng lắm.

“Mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu, còn lèo nhèo là đến chân tường tao cũngkhôngcho mày ở nữa giờ." Trần Ngư thấy cuối cùng la bànđãchịu im, đặt nó xuống, lấp đất lên, sau đó còn dùng chân dậm dậm cho chắc, rồi lấymộthòn đá bên cạnh chặn lên rồi mới len lén chạy về nhà.

Trần Ngư vừađikhỏi chưa được hai phút, cửa nhà họ Lâu vẫn đóng chặt bỗng dưng mở ra,mộtngười đàn ông mặc đồ rằn riđira, đến chỗ Trần Ngư vừa chôn la bàn, đào lên, mang nó vào trong nhà.

Tác giả có lời muốnnói:

Lâu Minh:cônhóc này, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ!Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.