Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 49




“Tam thiếu!”

“Tam thiếu!”

Nhóm trợ lý từ biệt thự chạy ra hay nãy giờ đứng bên ngoài giúp Trần Ngư đều vội vàng chạy tới.

Trình Bằng là người đầu tiên chạy đến bên Lâu Minh, khi cậu ta thấy quần áo của Lâu Minh phủmộtlớp sương giá mờ mờthìvô cùng hoảng hốt.

“Tránh ra!” Trình Bằng đẩy mạnh Trần Ngư vẫn cònđangngơ ngác, cùng các trợ lý khácđãchạy vội đến, đem Lâu Minhkhôngthể động đậy khiêng vào biệt thự.

Đột nhiên, Trần Ngưkhôngkịp đề phòng mà bị đẩymộtcái,côcũngkhôngtức giận hỏi Trình Bằng tại sao lại đẩycômà từ từ mở hai lòng bàn tay của mình ra. Trong tầm mắt, hai bàn tay trắng nõnđãđỏ bừng cả lên, cảm xúc lạnh lẽo vẫn còntrênda truyền lên hệ thống thần kinh củacô.

Đôi tay này, lúc nãyđãôm,anhBa.

Trần Ngư lấy lại tinh thần, co chân chạy vội về phía biệt thựnhỏ.

“Tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư vừa chạy được hai bướcthìbị Hà Thất đuổi kịp ngăn cản.

“Trợ lý Hà,anhBa,anhấy …”

“Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu tạm thờisẽkhôngcó việc gì.” Hà Thất an ủi.

“Tôi muốnđigặpanhấy.” Trần Ngư vô cùng nôn nóng, có người sống nào mà lại có nhiệt độ cơ thể thấp như vậy được chứ.

“Trước khicôvào biệt thự, phiềncôgiúp Tam thiếumộtviệc trướcđã.” Bỗng nhiên Hà Thấtnói.

“Cái gì?” Trần Ngưkhônghiểu.

“Vừa rồi vì cứucô, Tam thiếuđãcởi bỏ phong ấn.” Hà Thấtnói“Mặc dù thời gian rất ngắn nhưng cókhôngít sát khíđãphát tán ra ngoài, vì để tránh những phiền toáikhôngcần thiết, xincôxử lýmộtchútđi.”

Trần Ngư sững sờ, điều nàykhôngphải làcôkhôngbiết, khi mở nút ngọctrêntay Lâu Minh, Trần Ngưđãnghĩ, chút nữacôsẽvẽmộtlá bùa tinh lọc để làm sạch sát khí xung quanh. Nhưng bởi vì đột nhiên Lâu Minh xảy ra chuyện, Trần Ngư quá sốt ruột mà quênđimất.

Trần Ngư gậtnhẹđầu, quay ngườiđiđến địa điểm Ma Vương vừa biến mất, tay phải nâng lên, ngưng tụ linh lựctrênđầu ngón tay, giơ lên trongkhôngkhí vẽ ramộtlá bùa tinh lọc.

Bùa chú hình thành trong nháy mắt, rồi tản ra, hóa thành muôn vàn tia sáng, làm sạch tất cả sát khí vàâmkhí còn sót lại trongkhôngkhí.

Mới từ trong nỗi khiếp sợ lấy lại tinh thần,đangđivề phía emgáinhà mình, Trần Dương nhìn thấymộtcảnh này. Emgáinhà mình đứng trong công viênnhỏtrống trải, ngón tay tùy tiện vẽ lên trongkhôngkhí mấy cái, sau đó, chỗ đó bắn ra muôn vàn tia sáng. Kỳ diệu hơn là, sau khi ánh sáng tảnđi, bầukhôngkhí nặng nề đè nén trong công viên bỗng chốc trở nên thoải mái, dường như ánh đèn đường cũng sáng hơn vài phần.

Đây tuyệt đốikhôngphải là do tác dụng của tâm lý.

Đầu óc Trần Dương cảm thấy mông lung, đến khianhtỉnh táo lạithìTrần Ngưđãchạy vào biệt thựnhỏnhà họ Lâu.

Lúc nãy, khi Hà Thất cùngmộtđội cảnh vệ chạy đến hỗ trợ, Trần Dương cũngkhôngnghĩ nhiều. Nơi này dù sao cũng là khu vực gần biệt thựnhỏnhà họ Lâu, cảnh vệ nhận thấy nguy hiểmthìchạy ra xem xét là bình thường. Nhưng khi chính Lâu Tam thiếu tự mình chạy ra bên ngoài, emgáinhà mình lại trực tiếp nhào vào lòng đối phương. Trần Dương bỗng nhiên ý thức được, đâykhôngphải là việc màanhvẫn cho là bình thường, emgáinhà mình quen biết Lâu Tam thiếu.

Emgáinhà mình vừa mới trở về Đế Đô được nửa năm, phần lớn thời gian đều ở trường đại học, vậy mà chẳng những quen biết Lâu Tam thiếu mà mối quan hệ này còn vô cùng quen thuộc.

Quen thuộc đến mức khi cảnh vệ thấy emgáimình gặp nguy hiểmsẽchạy ra hỗ trợ, quen thuộc đến mức Lâu Tam thiếu phải tự mình chạy ra cứu người.

“Trần thiếu, xin lỗianh.” Cảnh vệ canh cửa giơ tay ngăn Trần Dương địnhđivào.

“Tôi …” Bình thường, Trần Dương tuyệt đốisẽkhôngđến gần ngôi biệt thự này, nhưng bây giờ Thi Thiđangở trong đó “Emgáitôi ở trong đó.”

“thậtxin lỗi,anhkhôngthểđivào được.” Vẻ mặt cảnh vệkhôngthay đổi,nói.

Trần Dương im lặngmộtlúc lâu, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong biệt thự.

Khi Thi Thi vừa mới trở về, Lâu Tam thiếu liền cho người mang quà tặng đến. Từ trước đến giờkhôngbao giờ để người khác tuy ý ra vào biệt thự, vậy mà emgáimìnhthìcó thể tự do ra vào, còn có, lúc nãy, Lâu Tam thiếu còn tự mình chạy ra cứu người …

Cho nên, Thi Thi ở trong đósẽan toàn.

Trần Dươngkhôngvào được, lại xác định Trần Ngưkhôngcó chuyện gì liên xoay người định về nhà trước.anhvừađivừa nghĩ lại những việcđãxảy ra. Cái vậtkhôngthể nhìn thấy là cái gì? Vì sao lại đến tìm Thi Thi?

“Ông của em là thầy trừ ma.”

La bàn, lá bùa, thầy trừ ma, chẳng lẽ …

Cái suy đoán vô cùng hoang đường mà lại rất hợp lý làm tam quan của Trần Dương hoàn toàn sụp đổ, emgáinhà mình là thầy trừ ma??

Trần Dương đứng tại chỗ, đem mọi chuyện suy nghĩ từ trước ra sau, từ sau ra trước, càng nghĩ càng cảm thấy chẳng có suy đoán nào hợp lý hoàn toàn,anhnhẹnhàng thở dài, quyết định chờ Trần Ngư về nhà rồinóichuyệnrõràng vớicô.

Trần Dương lạiđivề phía trướcmộtđoạn, ánh mặt rơitrênchiếc áo khoác lông màu vàng nhạt ven đường, đây là chiếc áoanhlàm rơi khi đuổi theo Trần Ngư. Trần Dương dừng lạimộtchút, sau đó nhặt áo lên, quay người trở lại biệt thựnhỏnhà họ Lâu.

“Đây là áo của Thi Thi, phiềnanhđưa cho em ấy giùm tôi.” Trần Dươngnói.

Cảnh vệ nhận áo khoác từ Trần Dương.

“Còn …” Trần Dương nhìn thoáng vào cửa biệt thự “Phiềnanhchuyển lời cho Thi Thi, sau khi tôi về nhàsẽnóivới ba mẹ là em ấy có việc gấp phải về trường.”

Nhìn tình hình này, tối nay chắc là Thi Thikhôngvề nhà được rồi, vìkhôngđể ba mẹ lo lắng, Trần Dương đành giúp emgáimình che giấu.

==

Lầu hai, trong phòng ngủ của Lâu Minh, bảy người trợ lýđangchen chúc trong phòng, tất cả đều mặt ủ mày chau nhìn Tam thiếuđãđông thành người băngđangnằmtrêngiường.

Sát khí trong cơ thể Tam thiếu bắt đầu ngủ đông, năng lượng trong cơ thểsẽbị đóng băng, mặc dù bọn họ có thểkhôngchút e sợ nào mà ở bên Tam thiếu,khôngsợ sát khí làm ảnh hưởng nhưng Tam thiếukhôngmuốn bọn họ thấy tình trạng này củaanh.

“Liên hệ với Mao đại sư chưa?” Có người hỏi.

“Vừa gọi điện rồi, nhưng Mao đại sưđangđira ngoài, phải đến rạng sáng mới trở về được.”mộtngười khác trả lời.

“Bây giờ, chúng ta phải làm thế nào?”

“…”

Trong phòng ngủkhôngcó ai trả lời, vì bọn họ biết,mộtkhi Tam thiếu ngủ đôngthìchỉ có thể chờ đến lập xuân. Sau lập xuân, chính Tam thiếusẽtừ từ tự tỉnh dậy, còn trong khoảng thời gian này,anhsẽluôn ngủ say.

“anhBa,anhBa đâu?” Xử lý xong sát khí, Trần Ngư đẩy cửa chạy vào,côliếc mắt liền nhìn thấy Lâu Minhđangnằmtrêngiường.

Trần Ngư chạy đến bên giườngthìngay lập tức nhận ra điều khác lạ, sinh khítrênngười Lâu Minhđangtừ từ biến mất? Trần Ngư bị dọa đến mức làm con người hơi co lại, đưa tay sờ lên mạch đập của Lâu Minh, mạchđãyếu đến mứckhôngcòn sờ được nữa.

“Sao lại như thế này?” Mặc dù Ma Vương rất mạnh nhưng nếu đối đầu với sát khí củaanhBathìkhôngphải là đối thủ mà, nênkhôngcó khả năng Ma Vương làm tổn thương đượcanhBa.

“Cònkhôngphải là tạicô!” Trình Bằng nhịnkhôngđược quát.

“Trình Bằng!” Hà Thất hạ giọng quát “Đây là việc Tam thiếu tự quyết định,khôngphải lỗi của tiểu thư Trần Ngư.”

Tất nhiên là Trình Bằng biết là do chính Tam thiếu muốn ra ngoài, nhưng nếukhôngphải là vì Trần Ngưthìtrong thời điểm nhạy cảm như thế này, Tam thiếu chạy ra ngoài làm gì.

“Tại sao lạinóilà tại tôi,đãxảy ra chuyện gì?” Trần Ngư quay về phía hai người hỏi “Tại sao sức sống củaanhBa càng ngày càng yếu, sát khítrênngườianhấy dường như cũng biến mất.”

Sáng mai Mao đại sư mới về đến đây, mấy người bọn họ lạikhônghiểu huyền học, nơi này người có thể giúp đỡ Tam thiếu cũng chỉ có người là Thiên Sư – Trần Ngư.

Hà Thất suy tưmộtlát rồi quyết địnhnóirõmọi chuyện cho Trần Ngư biết “Sát khí trong cơ thể Tam thiếusẽbiến hóa theo mùa. Mùa hè và mùa thuthìtương đối ổn định, mùa xuân là thời điểm phát triển mạnh mẽ nhất còn mùa đôngthìlà thời điểm sát khí suy yếu nhất.”

Trần Ngư nghe mà sững người, bởi vì Lâu Minh luôn mang nút ngọctrênngười nên Trần Ngư cũngkhôngpháthiệnsựbiến hóa sát khí trong cơ thể củaanh.

“Vào thời điểm đông chí, sát khí trong cơ thể Tam thiếusẽngủ đông.”

“Ngủ đông?”

“Đúng vậy.” Hà Thất tiếp tục giải thích “khôngrõnguyên nhân, chỉ biết làmộttuần trước và sau đông chí, chỉ cầnđiđến nơi có nhiệt độ tương đối thấpthìsát khí trong cơ thểsẽbắt đầu ngủ đông. Ngủ đôngthìcơ thểanhấysẽthành như thế này. Tam thiếusẽkhôngcó hô hấp,khôngcó nhịp tim,khôngcó nhiệt độ cơ thể, cũngkhôngcó ý thức,anhấysẽcứ ngủ cho đến lập xuân.”

“thìra là thế, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấykhôngkhí trong nhà quá nóng.” Trần Ngư chợt nhận ra “Nhưng … Ngủ đông thế nàythìcó hại đến cơ thểanhBakhông?”

“Có.” Nếu chỉ ngủ say màkhôngcó tổn thương gìthìnhóm trợ lý cũngkhônglo lắng như vậy “Khi ngủ đông, nhiệt độ cơ thể của Tam thiếu nhanh chóng hạ xuống, khi lập xuânsẽtừ từ thức tỉnh, tình trạng này gây ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của Tam thiếu. Lần trước, do bất cẩn mà Tam thiếu rơi vào tình trạng ngủ đông, phải bồi dưỡng suốtmộttháng trời mới khôi phục đượcmộtchút. Bác sĩ cònnói…”

“Cònnóicái gì?” Trần Ngư la lên.

“Nếu còn lặp lại nhiều lần như vậythìcơ quan nội tạng trong cơ thểsẽkhôngchịu được.” Hà Thất nhíu màynói.

Hà Thất vừa dứt lời, sáu trợ lý còn lại đều mang vẻ mặt tự trách.

“Đều là do chúng takhôngbảo vệ tốt cho Tam thiếu.”

“Còn tự xưng là Binh Vương nữa chứ, vậy mà ngay cả chuyện này cũngkhônglàm được.”

Binh Vương: quân lính thiện chiến.

“…”

Trần Ngư cảm thấy những lời tự trách của nhóm trợ lý thực chất đều làđangnóicô, đều bởi vìcônênanhBa mới ra ngoài.

côcó thể làm gì để có thể giúp đượcanhBa đây? Trần Ngư cố gắng tự hỏi.

Sát khí, sát khí ngủ đông?

Mắt Trần Ngư đột nhiên sáng lên,côgấp gáp hỏi “Ngủ đông là do sát khí hoàn toàn yên tĩnh lại, đến lập xuân sát khí bắt đầu khôi phục nênanhBa mới tỉnh lại, đúngkhông?”

“Vâng.” Hà Thấtnhẹgật đầu.

“Tôi có biện pháp!” Trần Ngưnóixong, quay người bước nhanh đến bên giường, hai chân tùy tiện níu lấy chiếc giày đá rơi xuống đất rồi leo lên giường Lâu Minh.

“côlàm gì vậy?” Nhóm trợ lý nghi ngờ nhìn Trần Ngư.

“Thửmộtchút xemanhBa có thể tỉnh lạikhông.” Trần Ngưnói.

“Thử làm sao?” Hà Thất hỏi theo phản xạ.

Trần Ngư cách tấm mền, ghé lên người Lâu Minh, ném cho nhóm trợ lýmộtcâu “Đừng có quấy rầy tôi đó.”

Sau đó, cúi đầu xuống, hôn lên môi Lâu Minh.

“Hít!!!” Nhóm trợ lý hít vàomộthơi.

“cô…” Trình Bằng thấy Trần Ngư dám sàm sỡ Tam thiếu, tức giận đến mức muốn chạy lên kéo người ra.

Điền Phi liếc mắt, nhanh tay ngăn Trình Bằng lại,nhỏgiọngnói“Cậu quên rồi à, phòng nghiên cứu.”

Trong nháy mắt Trình Bằng nhớ lại, khi ở phòng nghiên cứu, chính Trần Ngưđãhôn Tam thiếumộtlần, ngăn chặn được sát khí bùng phát.

Các trợ lý còn lại hiển nhiên là đều nghĩ đến điều này, cả đám đều ngập tràn hi vọng nhìn về phía hai ngườiđanghôntrêngiường, chỉ là nhìnmộtchút bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Mọi ngườinóixem,mộtnammộtnữđanghôn nhautrêngiường, mấy người bọn họ đứng bên nhìnthìcòn ra thể thống gì.

Cũngkhôngbiết ai là người đầu tiên xoay người, sáu người còn lại cũng nhao nhao xoay ngườiđi.

“Khụ … Có phải chúng ta làm như vậy làkhôngtốt lắmkhông?” Có ngườinhỏgiọng hỏi.

“Chúng ta đều ra ngoàiđi.” Cân nhắcmộtlát rồi Hà Thất quyết định.

“không…” Trình Bằng vừa muốn phản đốithìbị Điền Phi cùngmộttrợ lý khác đứng bên cạnh lôi ra ngoài.

Các trợ lý còn lại cũng ra khỏi phòng, Hà Thấtđicuối cùng, đóng cửa lại rồi đứng canh phía trước.

Bên trong phòng,đangchuyên tâm hôn Lâu Minh, à,khôngphải,đangđộ khí cho Lâu Minh, Trần Ngư cuối cùng cũng cảm nhận được sát khí yếu ớt chưa hoàn toàn ngủ đông trong cơ thểanh.

Trần Ngư cũngkhôngbiết tại sao linh khí trong cơ thể mình có thể cảm ứng được sát khí, đồng thời có thể thông qua tâm pháp hâm nóng lại. LúcnhỏTrần Ngưđãhỏi qua ông lão, ôngnóithể chất củacôđặc biệt do trời sinh.

Cho dù là nguyên nhân gì nhưng Trần Ngư thựcsựlà cám ơn cái thể chất đặc biệt trời sinh này của mình, có thể chocôlàm nóng sát khí trong cơ thể Lâu Minh.

Sát khí trong cơ thể Lâu Minhđãnghỉ đông hơnmộtnửa, khi Trần Ngư làm nóng lại vô cùng tốn sức, cũng may linh khí trong biệt thựnhỏnày rất dồi dào,côcó đầy đủ linh lực để sử dụng.

Thời gian từ giây từng phút trôi qua, hai tay Trần Ngư nắm hai tay Lâu Minh, linh khí và sát khí thông quasựtiếp xúc giữa hai bàn tay mà tác động lẫn nhau. Vì sát khí trong cơ thể Lâu Minh quá lớn, nênmộtkhoảng thời gian là Trần Ngư lại cảm thấy linh khíkhôngđủ. Lúc này,côcúi xuống ghé lên môi Lâu Minh thổimộthơi, sau đó hấp thu sát khí dư thừa trong cơ thểanhvào cơ thể mình. Đợi đến khi linh khí tràn đầy trở vềthìlại thông qua tâm pháp tiếp tục làm nóng.

Cũngkhôngbiết qua bao lâu, cả người Lâu Minh vốn cứng ngắc dần mềm trở lại, thân thể từ từ có nhiệt độ, hai mắtđangnhắm chặt rung động rồi từ từ mở ra.

Thân thể Lâu Minh vẫn còn rất suy yếu, ý thức cũng chưa tỉnh táo hẳn,anhkhônghề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt.

Thi Thiđanglàm gì vậy?

mộtcơn mỏi mệt bỗng nhiên ập tới, Lâu Minh lại muốn ngủ, trước khi mấtđiý thức,anhchỉ cảm giác đượcmộtvật gì đó vô cùng mềm mại dán lên bờ môi mình.

Giấc ngủ này củaanhkhôngdài lắm, khi trời gần sángthìanhđãtỉnh lại.

anhcảm giác được bàn tay của mìnhđangđược ai đó nắm, ngơ ngẩnmộtchút, Lâu Minh nghiêng người nhìn về phíacôgáiđangnằm ngủ say bên cạnhanh.

Tay phải củacôđangnắm lấy tay phải củaanh, nằm sấp ngủ say sưa,côgáicó mái tóc ngắn nâu xoăn, khuôn mặtnhỏtrắng nõn vì ngủ say mà đỏ ửng, lông mi dài hạ xuống che đôi mắt đen nhánh, lúc mở ra luôn sáng lấp lánh nhìn mọi người cười vui vẻ.

Còn … Ánh mắt Lâu Minhkhôngtự chủ nhìn về phía bờ môiđangnhếch lên củacô.

“anhBa, em lỡ ‘sàm sỡ’anhmất rồi.” Lâu Minh nhớ khicônóicâu này, trong mắt tràn đầysựngây thơ.

“Cũng may chuyện nàykhôngcó người ngoài biết.” Lâu Minh thở dài, lặng lẽ buông tay ra, ngồi dậy cẩn thận giúp Trần Ngư đắp lại mền, rồi bước xuống giườngđira khỏi phòng ngủ.

Sau nàykhôngthể đểcônhóc này phải “sàm sỡ’anhnữa, chỉ khổ choanhthôi, Lâu Minh cười khổ.

Tác giả có lời muốnnói:

Con cua: Tại sao lạikhôngthể để Tây Thi ‘sàm sỡ’ cậu?

Tam thiếu:côcứnóiđi?Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.