Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 48




Vì hôm qua nhận được tin đả kích vô cùng lớn, trong thời gian ngắn, Trần Ngưkhôngthèm đến nhàanhBa, chỉ cần vừa đến gần nhàanhBa làcôlại nghĩ đến trợ lý Điền, chỉ cần vừa nghĩ đến trợ lý Điềncôlại nghĩ đến sứ Thanh Hoa, chỉ cần nghĩ đến sứ Thanh Hoa,côsẽnghĩ đến ba mươi triệu.

Ba mươi triệu đó a!!!

Trần Ngư đau lòng, cả đêm đều ngủkhôngngon.

“Mệtthìlạiđingủđicon.” Mẹ Trần thấy congáingồitrênghế sô pha ngáp dài, nhịnkhôngđượcnói.

“Mặc dù ba hi vọng con thi tốt nhưng cũngkhôngthể ôn bài quá khuya được.” Hiển nhiên là thị trưởng Trần hiểu lầm congáivìmộtcâunóicủa mình vào tối qua mà thức đêm đọc sách.

Nghe thấy Trần Ngư tối qua ngủkhôngngon,đangngồimộtbên xem điện thoại di động Trần Dương chợt ngẩng đầu lên,anhnhìn thoáng qua gương mặt mỏi mệt của Trần Ngư, nhíu màu lại, hơi tự trách mình.

Chẳng lẽ hôm quaanhnóiquá nặng lời?!

“Ngủkhôngngonthìlại ngủ thêmđicon.” Mẹ Trần lạinói.

“Vừa mới ăn cơm xong mà mẹ, con ngủkhôngđược. Con xem TVmộtlát, tám rưỡisẽlên ngủ.” Trần Ngưnói.

“Ừ, cũng đúng. Ăn cơm xongđingủ ngaysẽbéo bụng mà lạikhôngtốt cho dạ dày.” Mẹ Trần nghĩ nghĩ rồikhôngép congáilên ngủ nữa.

Lúc nàytrênTVđangphátmộtđoạn clip quảng cáo du lịch, đó là môt khu du lịch tạimộthòn đảo cận nhiệt đới, cát trắng biển xanh nhìn vô cùng tươi mát.

Mắt mẹ Trần sáng lên, quay đầu hỏi Trần Ngư “Thi Thi, conđãđibiển bao giờ chưa?”

“Chưa ạ.” Trần Ngư lắc đầu.

“Vậy khi nào thi xong, mẹ dẫn conđidu lịch nước ngoài, đượckhông?” Mẹ Trần chỉ vào TV “Con thấy ở đây đượckhông?”

Trần Ngư nhìn lên màn hình TV, cũng bị mặt biển sáng lấp lánh hấp dẫn, nhưngcônghĩ đến việcđangđịnh dành thời gian nghỉ đông để thăng cấp tài khoản lên cấp A, thế là lắc đầu từ chối “Conkhôngđiđâu.”

“Tại sao?” Mẹ Trần có chút mất mát.

Cha con họ Trần cũng kinh ngạc, chẳng lẽ Thi Thi vẫn chưa dung nhập hoàn toàn vào gia đình, ngay cảđidu lịch cùng cả nhà cũngkhôngmuốnđi?

“Khẩu ngữ của con chưa tốt lắm, chờ con luyện tập thêm chúng ta hãyđiđượckhôngmẹ?” Trần Ngư tìm cớ

Khẩu ngữ: vănnói, ngôn ngữ, mình nghĩ là cách phátâmtiếng nước ngoài.

“Ừ, ừ, khi nào con muốnđithìnóivới mẹ, mẹđicùng con.” Mẹ Trần nghe congáinóivậythìlập tức đồng ý.

Cha con họ Trần nghe lý do nàythìcũng thả lỏng.thìra là sợ khẩu ngữ của mìnhkhôngtốt, đúng vậy, mặc dù từ trước đến giờ Thi Thikhôngnóinhưng lòng tự ái của con bé rất cao đó.

Cứ thế, chủ đềđidu lịchđãđược lướt qua, Trần Dương tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại di động nhắn tin, thị trưởng Trần tiếp tục cầm máy tính bảng xem tin tức, mẹ Trần và Trần Ngư ngồi ghế sô pha xem TV. Mặc dù mọi người làm những việc khác nhau nhưngkhôngkhí trong gia đình vô cùng hài hòa.

Mà hoàn toàn khác vớikhôngkhí hài hòa này chính là trong hầm ngầm biệt thự của Kỳ Trường Minh ở ngoại thành Đế Đô, Kỳ Trường Minh mặc áo dài đạo sĩ, khoanh chân ngồi giữa hình bát quáiâmDương trong pháp đàn.

Trongkhônggian kín mít của hầm ngầmkhôngcó gió nhưng ánh nến mờ ảo vẫn bị lay động chập chờn, cờ vàng bốn phía cũng bị lay động bay phấp phới.

Trước mặt Kỳ Trường Minh làmộtbàn thờ bêntrênđểmộtđoạn xương người trắng hếuđangtỏa raâmkhí nồng đậm, theo lời đọc lẩm bẩm thần chú của Kỳ Trường Minh bắt đầu rung động lên.

Lúc đầu chỉ làsựrung động nhonhỏ, tiếp đó làsựgiao động liên tục với biên độnhỏ, cuối cùng làm cho cả bàn thờ cũng phải chấn động theo.

“Cạch cạch cạch”, tiếng xương cốt va chạm vào bàn thờ vang lên trongkhônggianâmu dưới tầng hầm càng làm cho cảnh vật trở nên đáng sợ hơn.

“U u u …”

Nguồnâmkhí từ đoạn xương trắng ùn ùn tỏa ra, từ từ ngưng tụ thànhmộtvòng xoáy khí màu đen rồi lập tức hóa thànhmộtbóng người mang theo sừng trâutrêntrán, Ma Vương với đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lẽo nhìn thẳng phía trước.

“đigiếtcôta, cắn nuốt linh hồncôta đểcôta vĩnh viễnkhôngthể siêu sinh.” Kỳ Trường Minh ra lệnh.

Kỳ Trường Minh vừa dứt lời, Ma Vươngmộtlần nữa hóa thành khí đen, từ lòng đất xuyên qua biệt thự, bay lên bầu trời che khuất ánh trăng sáng, sau đó dùng vận tốc mà người thườngkhôngthể tưởng tượng được bay thẳng về trung tâm Đế Đô.

Mà lúc này, trong nhà họ Trần, Trần Ngưđangăn khoai tây chiên, xem TV, cho đến khi Ma Vương đến gần khu tập thể,cômới nhận ra có điều gì đókhôngđúng.

Tốc độ nhanhthật!

Trong nháy mắt cảm giác được sát khí, Trần Ngư cũngkhôngkịp suy nghĩ gì nữa, điều duy nhấtcôcó thể làm chính là trước khi Ma Vương tìm đến đâycôphải nhanh chóng ra khỏi nhà,khôngthể liên lụy đến người nhàcôđược.

“Con có việc phải ra ngoàimộtchút.”khôngquan tâm mọi người có ngherõkhông, Trần Ngư vụt đứng lên chạy ngay ra ngoài.

Luồng sát khí này đến quá nhanh, ngay cả thời gian chạy lên lầu lấy bùa chúcôcũngkhôngcó thời gian.

“Conđiđâu vậy?” Mẹ Trần còn chưa kịp định thầnthìTrần Ngưđãxô cửa chạy ra ngoài.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vẻ mặt thị trưởng Trần vô cùng nghi hoặc hỏi.

“Tôikhôngbiết, bỗng nhiên connóilà có việc.” Mẹ Trần lo lắng “Đứanhỏnày, còn chẳng kịp mặc áo khoác nữa, cứ vậy mà chạy ra ngoài rồi, ngoài trời lạnh lắm đó.”

“Trần Dương, con ra ngoài xemmộtchút.” Thị trưởng Trầnnóivới con trai.

Khi Trần Ngư ra khỏi nhà, Trần Dươngđãđứng lên,anhvẫn cảm thấy vẻ mặt của Trần Ngư lúc nãy hơi bất thường.anhnhìn ba mẹ Trần gật đầu,điđến trước cửa cầm áo lông của emgáirồi đuổi theo ra ngoài.

Nhưng đến khi Trần Dương ra đến ngoài cửathìđãkhôngcòn thấy bóng dáng Trần Ngư đâu nữa.

Trần Dương nhíu mày lại, đứng ở cổng nhìn xung quanhmộtchút, có lẽ do trực giác của người cảnh sát,anhchọn đúng hướng Trần Ngưđãđi, quay người chạy theo.

“A!”mộttiếng kêu đau đớn vang lên.

“Thi Thi?” Tiếng hét đau đớn vang lên ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm Trần Dương giật mình.âmthanh này là của Thi Thi, khi ở trường cảnh sátanhđãđược trải qua huấn luyện kĩ năng này,khôngthể nghe nhầm, giọng hét đó là của emgáinhà mình.

Mắt Trần Dương trầm xuống, sải bước dài chạy về phía trước, càng chạyanhcàng kinh ngạc, hướng này, quamộtchút nữa là đến biệt thựnhỏcủa Lâu Tam thiếu, chẳng lẽ Thi Thi chọc giận đến cảnh vệ của Lâu Tam thiếu.

Trần Dương càng nghĩ càng lo lắng, dưới chân chạy càng nhanh, cuối cùnganhnhìn thấy phía trước Trần Ngưđangra sức chạy.

anhđangđịnh lên tiếng kêu Trần Ngư dừng lại, còn chưa kịp kêu lênthìchứng kiếnmộtcảnh làmanhnhìn muốn rách cả mi mắt.

anhchỉ thấy dáng ngườinhỏnhỏcủa Trần Ngưđangchạy phía trước dường như bịmộtchiếc ô tô phóng tốc độ cao đụng vào, cả người đột ngột từ dưới đất bay lên rồi nhanh như chớp bị quăng quamộtkhoảngkhônggian rất dài, bịchmộtcái ngã xuống đập vào hàng rào tường gạch bên cạnh.

“A!” Khi baytrênkhôngtrung, Trần Ngưđãđiều chỉnh tư thế để khi ngã xuống vách tường là lưng đập xuống, nhưng xung lực to lớn vẫn làmcôđau đớn mà hét lên.

“Thi Thi!” Trần Dương cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại,anhvứt áo lông cầm trong tay xuống, nhanh chóng chạy nhanh về hướng Trần Ngư.

“anhđừng đến đây!” Trần Ngư nghe giọngnóiTrần Dương gọicô, pháthiệnanhtrai nhà mìnhđãđuổi theo đến đây từ lúc nào, lập tức sắc mặt càng thêm khó coi.

Ma Vương căn bản làkhôngcho Trần Ngư cơ hội thở lấy hơi,khôngđợi Trần Ngư từ dưới đất bò lên,mộtquyền lạiđiqua.

“Lên!” Tay phải Trần Ngư chỉ lên trời,mộtcái la bànđangxoay tít bỗng nhiên từ sau lưng Ma Vương bay tới, mạnh mẽ đâm vào cánh tay của Ma Vươngđanghướng về Trần Ngư.

Ma Vương bị đau, liền đổi hướng đánh nhau với la bàn.

Kia là … la bàn mà ông Ngôđãđưa cho Thi Thi? Nhìn la bàn bỗng nhiên xuấthiện, Trần Dương nhận ra ngay, khi Trần Ngư rời khỏi thôn Đại Mộc, ông lão nuôi dưỡng Thi Thiđãđưa cho con bé, Thi Thi rất thích, mỗi lần đến trường đều mang theo, như hình với bóng.

Nhưngmộtcái la bàn bình thường sao lại bay trongkhôngtrung? Còn Thi Thi, con béđangchiến đấu với thứ gì vậy?

Lúc Trần Ngư vừa từ trong nhà chạy rathìgọi ngay la bàn, mãi đến bây giờ la bàn mới từ trong nhà bay tới, cósựtrợ giúp của la bàn, Trần Ngư mới có cơ hội thở dốc.

Nhưng chỉ có la bàn màkhôngcó bùa chú, Trần Ngư chiến đấu chỉ phí sức mà thôi.

“Đừng để ý đến vật kia, giết Thiên Sư nàyđi.” Kỳ Trường Minh ra lệnh.

Ma Vương gầm lênmộttiếng, nghe lời lại quay đầu tấn công Trần Ngư. Trần Ngư biến sắc, tiếp tục chạy về phía trước.

Trần Dương thấy Trần Ngư tiếp tục chạy về phía trướcthìlo lắng chạy theo sau, lúc nàyanhcũng chẳng quan tâm là Trần Ngưsẽchạy vào khu vực cấm của khu tập thể mà chỉ lo lắng chosựan toàn của Trần Ngư.

“A!”

mộtđường chạy thẳng đến công viênnhỏphía sau khu tập thể.

Ma Vương đưa tay lại làmộtluồng sát khí, Trần Ngư bị sát khí cuốn lên, cả người bay lên rồi rơi đập người vàomộtngọn núi giả trong công viênnhỏ. Trần Ngư lăn khỏi vị trí ngã, ngay sau đó, Ma Vương đánhmộtquyền lên ngọn núi giả, trong nháy mắt ngọn núi giả cao hai mét cứ thế bị vỡ vụn, đá gạch vỡ tứ tung văng tung toé.

Trần Dươngkhôngthể tin những gì mình nhìn thấy.

Thi Thiđangbịmộtvật gì đókhôngnhìn thấy truy sát, mà cái vậtkhôngnhìn thấy kia có thể đánh nátmộtngọn núi giả trong nháy mắt? Cái vậtkhôngnhìn thấy đó là cái gì? Nó thựcsựlà cái gì??

Trần Dương thấy emgáiruột nhà mình gặp nguy hiểmthìvô cùng gấp gáp, hai mắt đỏ bừng nhưng lạikhônglàm gì được.anhmuốn xông qua trợ giúp Trần Ngư nhưnganhmới chỉ đến gầnmộtchút,mộtnguồnkhôngkhíâmtrầm muốn làm người ta ngừng thở khống chế làmanhkhôngthể động đậy được.

“Thi Thi!” Trần Dương kêu khàn cả giọng,anhra sức chạy về phía trước, muốn đến bên cạnh Trần Ngư nhưngkhôngcó cách nào vượt qua được.

Trần Dươngkhôngbiết nên làm thế nào bây giờ,mộtcảm giác sợ hãi và tuyệt vọng bao phủ toàn bộ cơ thểanh. Làm sao bây giờ, cuối cùnganhphải làm sao bây giờ, làm sao mà đối phó được với cái vật gì đókhôngnhìn thấy được bây giờ?

“Dẫn linh vẽ bùa, bùa trừ ma!”thậtvất vả Trần Ngư mới vẽ đượcmộtlá bùa, nhảy nên đập lên đầu Ma Vương.

“Gừ!” Ma Vương bị đau, động tác tấn công Trần Ngư càng mãnh liệt, hung ác. Trần Ngư tránhkhôngkịp bịmộtcục đá từ dưới đất bay lên đập trúng trán, nhịnkhôngđược kêu lên.

“Thi Thi!” Dưới góc độ Trần Dươngkhôngnhìn thấy được, sát khíđãngưng kết thành luồng khí xoáy phíatrên, khí đen chuyển động nhanh chóng thổi làm Trần Dươngkhôngthể mở mắt, hai tay bị đông cứng đỏ lên, Trần Dươngkhônglùi nửa bước, cắn răng quyết tâm chen vào nửa bước chân.

“Nhanh! Dán lênđi!”

Đúng lúc này, Hà Thất cùng nhóm trợ lý và đoàn cảnh vệ mười mấy người, mỗi người đều cầmmộtlá bùa trong tay, cùng chạy về hướng Trần Ngư.

“Ầm, ầm, ầm!”

Hơn mười lá bùa đồng thời bốc cháy, sát khí đỏ như máu tạo thànhmộtlỗ hổngnhỏtrước nguồnâmkhí đen kịtđangcuồn cuộn.

“Gừ, gừ, gừ!” Ma Vương tức giận rống to, hai tay vung lên,mộtnguồnâmkhí to lớn từ hai tay Ma Vương phát ra, theo động tác của Ma Vương làm cho Trần Dương mà mười mấy lính đặc chủng đều bị hất tung ra ngoài.

“Lại lên!” Hà Thất lănmộtvòng đứng dậy, kêu gọianhem lại chuẩn bịmộtđợt tấn công mới.

“Cácanhđừng tới đây, đây là Ma Vương, công lực của bùa huyền sátkhôngthể làm gì được nó đâu!” Trần Ngư thấy mọi người lại định xông lênthìnôn nóngnói.

Ma Vương và hồn ma bình thường là khác nhau, hồn ma bình thường còn có thể giết người, còn Ma Vương nếu muốn hại ngườithìchỉ cần nhấc tay mà thôi. Mặc dùtrênngườianhtrai và mấy vị lính đặc chủng đều có chút chính khí, nhưng nếu dùng để đấu với hồn ma bình thườngthìcòn được, còn đấu với Ma Vươngthìkhôngcó tác dụng gì.

Nhưng hành động của mấy người Hà Thất cũngđãcho Trần Ngư chút thời gian, Trần Ngư nhân cơ hội đứng lên, chạy về hướng bên cạnh, vừa né tránh tấn công của Ma Vương vừa nghĩ cách thoát thân.

Chắc chắn làcôkhôngthể đánh thắng Ma Vương được, đừngnóilàhiệngiờcôkhôngcó bùa chú bên người, cho dù có đầy đủ bùa chúcôcũngkhôngcó chút xíu khả năng nào thắng được, trước đối thủ mạnh hơn mình nhiều, tất cả đều phí công.

Trần Ngưkhôngthể nào hiểu nổi, Kỳ Trường Minh này bị điên rồi sao, dám sai khiến Ma Vương giết người, chẳng lẽhắntakhôngsợ trời trách phạt sao?

“Ù ù ù” La bàn lượn vòngtrênđầu Trần Ngư, phát raâmthanh cảnh báokhôngngừng.

Vậy là kế hoạch chỉ có thể là phải mở cửaâmmà thôi? Nếu có thể đẩy Ma Vương vào cửaâm, Kỳ Trường Minh muốn gọi Ma Vương ra lần nữa nhất địnhsẽphải tốn rất nhiều công sức.

Trần Ngư vừa có ý nghĩ như thế, linh lựctrênngười bắt đầu rót vào la bàn, la bàn phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, bắt đầu hấp thuâmkhítrênngười Ma Vương để mở cửaâm.

“Mày muốn mở cửaâmsao? Mơ tưởng hão huyền!” Kỳ Trường Minh cảm ứng được cửaâmmuốn mở, pháp quyếttrêntay lại biến đổi.

Động tác tấn công của Ma Vương ngừng lại, phất taymộtcái đánh rơi la bànđangbay lượn trongkhôngkhí. La bàn chịu lực tác động, nháy lênmộtcái rồi biến mất về nơi xa.

Cửaâmvừa mới bắt đầu mở lại ầm ầm đóng lại rồi biến mất.

“khôngcần để ý những người khác, giếtcôta!” Kỳ Trường Minh ra lệnh.

Ma Vương dừng động tác, quay đầu nhìn Trần Ngư.

Sắc mặt Trần Ngư trắng bệch, co cẳng chạy.

Mà lúc này,đãsớm biết tình hình, Lâu Minh đứngtrêncửa sổ lầu hai quan sát tình hình chiến đấu.

Khi lần đầu tiên Trần Ngư bị đánh văng vào núi giả, Lâu Minhđãmuốn lao rathìbị Trình Bằng chặt chẽ giữ lại, Lâu Minhkhôngcòn cách nào đành cho người mang bùa huyền sát ra cho Trần Ngư.

Nhưng khi thấy bùa huyền sát cũngkhôngxi nhê gì, Lâu Minhkhôngnhịn được nữa.

“Tam thiếu, trong kì đông chíanhkhôngthể ra cửa được.” Trình Bằng kiên quyết giữ chặt Lâu Minh.

“Tránh ra!” Lâu Minh lạnh giọng quát.

“Tam thiếu!anhra ngoài cũngkhônglàm được gì đâu.anhsẽbị đông cứng ngay lập tức.”

“…” Lâu Minh cứng đờ, trong lòng bắt đầu tính toán thể lực của mình có thể đủ sức đến chỗ của Trần Ngư haykhông.

Trình Bằng thấy Lâu Minh bình tĩnh lại, cho làanhđãthỏa hiệp, lập tức thở dàimộthơi.

“Tiểu thư Trần Ngư!”

“Thi Thi!”

Trong bộ đàm đeo bên người Trình Bằng vang lên tiếng kêu gào, Lâu Minh bỗng nhiên hoàn hồn,anhvội vàng xoay người, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, pháthiệnTrần Ngưđangnằm lơ lửng trongkhôngkhí.

Lâu Minh nôn nóng đoạt lấy bộ đàm trong tay Trình Bằng, quát “Chuyện gì xảy ra?”

“Tam thiếu, hình như tiểu thư Trần Ngư bị thứ gì đó bóp cổ, chúng tôikhôngthể nào đến gần được.” Giọngnóilo lắng của Hà Thất truyền đến từ bên kia bộ đàm.

“Tam …”

Lâu Minh đẩy Trình Bằng ra, chạythậtnhanh xuống lầu. Trong nháy mắt Lâu Minh bước ra khỏi cửa, sát khí trong thân thể nhanh như chớp bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ đông.

Lâu Minh chỉ cảm thấy cơ thể mình dường như bị bỏ vào tủ đôngâmmấy trăm độ, lạnh đến mức làmanhkhôngthể thở nổi.

“Tam thiếu!” Trình Bằng đuổi tới nơi.

mộttay Lâu Minh chống cửa, dùng hết khí lực toàn thân chạy về phía công viênnhỏbên cạnh biệt thự.

rõràng chỉ cách có mấy chục mét, nhưng Lâu Minh chạy vô cùng vất vả.

Lúc này Trần Ngư bị Ma Vương bóp cổ, cả người bị nâng lên, khuôn mặtnhỏđỏ lên,khôngthể thở được. Trần Ngư khó khăn tập trung linh lực đưa tới la bàn, la bàn thu hết sức mạnh còn lại mạnh mẽ đâm vào tay Ma Vương mới có thể làm Ma Vương tuột tay khỏi cổ Trần Ngư.

Trần Ngư lăn khỏi vị trí cũ, vừa ho khan vừa cố hết sức chạy ra xa.

“Bên này!” Đúng lúc này, giọngnóicủa Lâu Minh vang lên.

“anhBa?” Trần Ngưkhôngthể tin ngẩng đầu.

“Chạy … chạy về phía …anhnày!” Thân thể của Lâu Minh quá lạnh,anhkhôngthể cử động được.

Trần Ngư nghĩ đến sát khítrênngười Lâu Minh, thay đổi chạythậtnhanh về hướng Lâu Minh đứng.

Lâu Minh giang hai tay ra, ra hiệu cho Trần Ngư chạy vào lònganh.

Trần Ngư dùng hết tốc độ chạy đến trước mặt Lâu Minh, dừng lại cáchanhmộtmét rồi nhảy lênmộtcái nhào vào ngực Lâu Minh.

Lâu Minh tiếp được Trần Ngư, thân thểkhôngchịu được mà lảo đảo lùi về sau.

Ma Vương đuổi theo Trần Ngư chạy đến, thấy Trần Ngư dừng lại,khôngchút nghĩ ngợi đưa tay ra bắt.

Lâu Minh nhạy cảm pháthiệncó vật gì đóđangở gần, đưa tay lên cản, sau đóanhđụng vàomộtcánh tay lạnh như băng.

Sát khítrênngười Lâu Minhđangchuẩn bị ngủ đông cảm nhận được nguy hiểm,mộtlần nữa biến chuyển sống động, sát khí đỏ như máu theo bàn tay của Lâu Minh len lỏi qua tay Ma Vương, từ từ cắn nuốt khíâmvà sát khí màu đentrênthân Ma Vương.

“Gào? Gào?” Ma Vương kinh hoảng muốn vung tay, thoát khỏisựkiềm chế của Lâu Minh.

Nhưng Trần Ngư sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này,côtháo nút ngọc phong ấntrêntay trái của Lâu Minh,khôngcó phong ấn, sát khí tăng vọt, giống như sóng lớn bao trùm tàu thuyền, cắn nuốt toàn bộ thân hình Ma Vương.

“Gào! Gào! Gào!”

Ma Vương thét lên thảm thiết, đau đớn, hồn thể bị sát khí đỏ như máu từ từ cắn nuốt, trong khoảng khắc tiêu tán trongkhônggian, ngay cảmộtchút tro bụi cũngkhôngcó.

“Phụt!!” Trong nháy mắt Ma Vương biến mất, trong biệt thự vùng ngoại thành, Kỳ Trường Minh phun ramộtngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch,khôngthể tin nhìn đoạn xương trắngtrênbànđãbiến thành đống bột mịn “không… thể nào … Đó là vật gì vậy?”

Trần Ngư thấy Ma Vươngđãbị tiêu diệt, vội vàng lấy nút ngọc đeo lại vào tay Lâu Minh, phòng ngừa sát khí tiết ra bên ngoài ảnh hưởng đến khu dân cư.

“anhBa,anhBa!” Sau khi Trần Ngư đeo nút ngọc cho Lâu Minh xong,thìmới pháthiệnLâu Minhkhônghề cử động, toàn thân giống nhưmộtkhối đá băng điêu khắc đứng im tại chỗ.

“anhBa,anhlàm sao thế?” Trần Ngư hoảng hốt.

Tác giả có lời muốnnói:

Trình Bằng: Tại sao lần nào tôi cũng phải làm người xấu?

Con cua (tác giả): Dù saothìđắc tộimộtngười cũng còn hơn là đắc tội cả bảy người cácanh.Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.