Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 47




Hôm nay là thứ sáu, Trần Ngư từ trường học về nhà, Trần Dương cũng từ cục cảnh sát về ăn cơm, thị trưởng Trần cũngkhôngcó hội nghị nào phải tham gia, thế là cả nhà họ Trần khó mà có dịp họp mặt đông đủ tất cả mọi người ăn cơm.

“Thi Thi à, con ăn nhiềumộtchút.” Mẹ Trần gắp thức ăn vào chén Trần Ngư “Con thi cũng đừng cố sức quá, đạt tiêu chuẩn là được rồi.”

“Bà sao lại dạy con như thế chứ,đithi là phải thi chothậttốt, thế nào gọi là đạt tiêu chuẩn là được.” Thị trưởng Trầnkhôngđồng ý “Đây là thái độ trung bình chủ nghĩa,khôngcó tiến bộ.”

“Sao lại gọi là trung bình chủ nghĩa được, trường họckhôngphải là chỉyêucầu sinh viên đạt tiêu chuẩn là được thôi sao?” Mẹ Trần trả lời.

“Đạt tiêu chuẩn là mức thấp nhất, nếu trong xã hội này ai cũng nghĩ như bà, khi làm việc cũng chỉ qua loa cho xongthìsao mà tiến bộ văn minh được chứ?” Thị trưởng Trầnnói.

“Chỉ làmộtkì thi mà thôi mà sao lại liên quan đếnsựphát triển của xã hội rồi?” Mẹ Trầnkhôngvuinói.

“Tôinóiđây làmộtthái độ …”

Trần Ngư thấy cha mẹđanghòa thuận lại vì việc thi cử của mình mà thành cãi nhau, vội vàng lên tiếng “Ba, ba yên tâm, con nhất địnhsẽcố hết sức mà. Mẹ, mẹ cũng yên tâm, khi học cao trung con đứng nhất toàn trường đó, chỉ làmộtkì thi mà thôi, conkhôngmệt đâu mà.”

“Tôi biết congáitôi vốn thông minh mà.” Mẹ Trần cao hứng lại gắp thức ăn cho Trần Ngư.

“Ừ, thi cho tốt nha con.” Thị trưởng Trần cũng khích lệ.

Mặt ngoài Trần Ngư mỉm cười, trong lòng vô cũng ưu sầu: toán cao cấp có khả năng teo rồi.

Thị trưởng Trần quan tâm congáixongthìđến lượt con trai “Trần Dương.”

“Dạ.”

“Mấy ngày trước có phải con bắt giữmộtngười tên Kỳ Trường Minhkhông?” Đột nhiên thị trưởng Trần hỏi.

Kỳ Trường Minh? Động tác ăn cơm của Trần Ngư ngừng lại, ngẩng đầu nhìnanhtrai nhà mình.

Trần Dương cũng nhìncô, nhưng dờiđirất nhanh, rồi trả lời ba Trần “Vâng, cómộtngười như vậy, ba, ba biết ông ta à?”

“khôngbiết.” Ba Trần lắc đầu “Chỉ là mấy hôm trước có người gọi điện cho ba nhờ vả,nóiông takhôngcẩn thậnđãxúc phạm với con.”

“Ông takhôngxúc phạm con, con cũngkhôngvì người khác xúc phạm con mà bắt người ta, con chỉ làm việc theo quy định thôi.” Trần Dương trả lời.

“Vậythìtốt, cảnh sát phải có kỷ luật nghiêm minh, khi làm việc phải thận trọng,khôngđể cho người khác có cớnóixấu mình.” Tất nhiên là thị trưởng Trầnkhôngđồng ýsựnhờ vả của người kia, bằngkhôngthìôngkhôngchờ đến bây giờ mới hỏi Trần Dương. Chỉ do bất chợt ông nhớ ra nên muốn nhắc nhở con trai mà thôi.

“Vâng ạ.” Trần Dương gậtnhẹđầu.

Trần Ngư thấyanhtraikhôngnóiđến việc mình bị ‘sàm sỡ’, lén lút thở phàonhẹnhõm. Vừa nãy, timcônhấc đến cổ họng, nếu hai vị ba mẹđangcó tâm tình áy náy vớicômà biếtcôbị người khác sàm sỡ, chắc chắn làsẽlàm ầm ĩ đến mức nào.

Ngoại trừ chút việcnhỏnày, bữa cơm tối trôi qua rấtnhẹnhàng, Trần Ngư ở dưới lầu xem TV với mẹ Trầnmộtlát mới lên phòng.

Sau khi về phòng, Trần Ngư tắm rửamộtcái,đangcầm máy sấy tócthìngoài cửa vang lên tiếng gõ. Trần Ngư do dựmộtchút, tìm khăn lông quấn tóc lên rồi mới ra mở cửa.

“anh.” Trần Ngư thấy Trần Dương đứng ngoài cửathìhơi ngạc nhiên kêu lên.

“anhvào ngồimộtchút đượckhông?” Trần Dương hỏi.

“A? Đương … đương nhiên.” Trần Ngư vội vàng đứng sang bên nhường đường.

Trần Dương vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“anh,anhngồiđi.” Đây là lần đầu tiên Trần Dương bước vào phòngcô, Trần Ngư hơi bối rối,khôngbiết phải làm sao, chỉ nhớ đẩy chiếc ghế cạnh bàn học ra cho Trần Dương ngồi.

Tất nhiên là Trần Dương thấy đượcsựbối rối vàkhôngtự nhiên của Trần Ngư. Tính cách củaanhcó hơi ítnói, đối với emgáilưu lạc bên ngoài vất vả lắm mới tìm về được, đương nhiên là rất quan tâm, nhưngkhôngbiết làm thế nào để thểhiệnra.

Khi Trần Ngư vừa về nhà, mặc dù cố gắng thểhiệnsựngoan ngoãn, lạc quan, nhưng trong mắt đôi khi vẫn toát lên vẻ xa lạ vàkhôngtự nhiên, cả nhà họ Trần đều nhận ra. Lúc đó, mọi ngườiđãthảo luận, cuối cùng quyết định khi sống chung với Trần Ngưkhôngđược thểhiệnsựnhiệt tình và quan tâmmộtcách quá mức, mọi người muốn để chocôcó thời gian thoải mái,nhẹnhàng, từ từ thích ứng với gia đình.

Phương pháp này rất thành công, mặc dù ngoài mẹ Trần ra, ba Trần vàanhđều ít giao lưu với Trần Ngư nhưng có thể thấy là Trần Ngư rất nhanh chóng thích ứng với nơi này.

Cũng vìanhvà Trần Ngư ít khi tiếp xúc, giao lưu nên với việcanhđột nhiên xuấthiệntrong phòngcômới khiến Trần Ngư cảm thấy kinh ngạc và lo lắng. Nhưng có mấy lời, Trần Dương vẫn phảinói.

“Sáng mai Kỳ Trường Minhsẽđược thả ra.” Trần Dươngnói.

“A, vâng.” Trần Ngư ngồi ở mép giường, gật đầu thểhiệnmìnhđãbiết.

“anhđãđiều tra thân phận của ông ta.” Đối với ngườiđã‘sàm sỡ’ emgáimình, tất nhiên là Trần Dương phải điều tra kĩ càng. Nhưng sau khi điều tra, Trần Dương lại cảm thấy, với thân phận của ông takhôngcó khả năngsẽ‘sàm sỡ’ Trần Ngư “Ông ta là thầy phong thủy.”

“Vâng …thậtsao?” Trần Ngư hơi chột dạ.

“Ngày hôm sau khi ông ta bị tạm giữ, ít nhất là có năm người với các thân phận khác nhau gọi điện đến cục cảnh sát để tạo áp lực muốn bọnanhphải thả ông ta ra ngoài.” Nếukhôngphải bối cảnh Trần Dương cũng coi như là con ông cháu cha,thìKỳ Trường Minhkhôngthể bị tạm giữ đến bây giờ.

“Tạo áp lực?” Trần Ngư dừngmộtchút, sau đó dường nhưđãhiểu vấn đề, lo lắng hỏi “Bọn họ có làm khóanhkhông?”

Trần Dươngkhôngngờ phản ứng đầu tiên của Trần Ngư là quan tâm đếnanh, ánh mắt trong khoảng khắc ôn hòa hơn nhiều, trấn annói“khôngđâu, người nhà chúng takhôngdễ dàng bị bắt nạt như thế.”

“Vậythìtốt rồi.” Trần Ngư yên lòng.

Trần Dương thấy Trần Ngư như vậythìcàng thêm khẳng định suy đoán của mình,anhhỏi thẳng “Thực ra Kỳ Trường Minhkhôngsàm sỡ em, đúngkhông?”

“Em …” Thái độ chột dạ của Trần Ngưđãbán đứngcô, Trần Dươngkhôngcần câu trả lời củacônữa.

“Có thểnóichoanhbiếtđãxảy ra chuyện gìkhông?” Trần Dương nhìn emgáinhà mình,anhmuốn biết chân tướng, đây cũng là nguyên nhân màanhcố ý về nhà tối nay.

“Em … em …” Trần Ngư có thể cảm nhận đượcsựquan tâm củaanhtrai với mình, nhưng chuyện này muốncônóilàm sao? Chẳng lẽ muốnnóikhicôđangngồi thithìbỗng nhiên Kỳ Trường Minh ám hạicô. Sau đó,côkhôngnhịn được mà chạyđitìm ông ta tính sổ, vừa vặn trông thấy ông ta cùngmộtcon ác ma đánh nhau. Thế làcôở bên cạnh giúp ác mamộtphen, thừa cơ hội đánh ông ta mấy lần.

Lời này còn khó tin hơn lờinóidối lúc đó nữa là.

Với lại, người nào lại giúp ác ma, nghe qua giống nhưcôkhôngphải là người tốt í, hu hu …

Trần Dương thấy hai mắt emgáimình đảo qua đảo lại, vẻ mặt căng thẳng, ấp úng lúc lâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng mà còn chưa rặn được câu nào, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất lực.

khôngmuốnnóilà vìkhôngtin tưởnganhrồi.

“khôngmuốnnóithìđừngnói.” Mặc dù Trần Dương muốn biết chân tướng, nhưnganhcàngkhôngmuốn làm Trần Ngư khó xử.

“Được ạ?” Nghe Trần Dươngnói, ngược lại Trần Ngưkhôngdám tin tưởng.

“Vậy emsẽnóithậtchoanhbiếtkhông?” Trần Dương hỏi.

Vẻ mặt Trần Ngư phức tạp, im lặng, trong lòngthìhò hét:khôngphải là emkhôngmuốnnói, càngnóithìanhcàng cảm thấy là emnóibậy a …

Quả nhiên …

“khôngnóicũng được, nhưng nhất định là em phải trả lờianhmấy vấn đề.” Trần Dương cònnóithêm.

“Vấn đề gì?” Trần Ngư ngẩng đầu.

“Kỳ Trường Minh …” Trần Dương chăm chú nhìn vào mắt Trần Ngư “Chuyện của em và ông ta là do em gây ra hay ông ta gây ra trước.”

“Đương nhiên là ông ta, ngay cả ông ta là ai em cũngkhôngbiết, nếukhôngphải ông ta trêu chọc em trước, em mớikhôngthèm quan tâm ông ta, với lại gần đây em cònđangbận rộn ôn thi ý chứ.” Nghĩ đến môn thi toán cao cấp của mình, Trần Ngư vẫn còn cảm thấy tức giận.

“Vậy em … có bị thương ở đâukhông?” Trần Dương chỉ sợ Trần Ngư chịu thiệt màkhôngdámnóivới người nhà.

“Dạ,khôngạ.” Trần Ngư lắc đầu.

“Ừ,anhbiết rồi.” Trần Dươngđãnhận được câu trả lời, từtrênghế đứng lên “Em nghỉ ngơi sớmđi.”

“anh…” Trần Ngư hơi ngạc nhiên, gọi Trần Dương, dưới ánh mắt nghi ngờ củaanh, hạ giọng “anhchỉ hỏi mấy vấn đề này thôi sao?”

“Vậy là được rồi.” Trần Dươngnói“anhchỉ cần biết, emkhôngbị thương, đồng thời việc nàykhôngphải do em gây ra trước. Chỉ cầnkhôngphải là em gây chuyện trước, vậy làanhkhôngbắt lầm người.”

Làmanhtrai, mặc kệ Trần Ngư gặp phải bất cứ chuyện gì, cho dù là Trần Ngư làm sai,anhcũngsẽche chở chocô. Nhưng làmộtcảnh sát, Trần Dươngkhôngthể lạm dụng chức vụ của mình. Nênanhchỉ cần biết trong chuyện này ai là người gâysựtrước, chỉ cầnkhôngphải là Trần Ngư gây chuyện trước, coi như làanhkhôngbắt lầm người. Còn nguyên nhân cụ thể là gì, chính Kỳ Trường Minh cũngkhôngnóira, điều này cho thấy điều ông ta làm có khả năng còn nghiêm trọng hơn cả hành vi ‘sàm sỡ’ nữa.

“Em ngủ sớmmộtchútđi!” Trần Dương cười cười, mở cửa phòngđira.

Trần Ngư ngơ ngác đứng yênmộtchỗ, đột nhiên cảm giáccôcó chútkhôngđúng, trong lòng có chút căng ra lại hơi ê ẩm, đây là làm sao vậy?

==

Mười hai giờ đêm.

Như thường lệ, Trần Ngư đợi trong phònganhtrai mình tắt đèn đượcmộtgiờ, xác nhận Trần Dươngđãngủ say mới nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.

Khi Trần Ngư đến biệt thựnhỏnhà họ Lâu, Lâu Minhđãngồi chờ trong phòng khách,trênbàn tràđangbày các món đồ cổ mà Điền Phiđãđem về sáng nay. Nguyênmộtbàn lớn bày la liệt luôn.

“anhBa, saoanhlại để hếttrênbàn vậy?” Lúc ban ngày, vì vội trở về trườngđithi, Trần Ngư cũng chưa nhìn ngắm kĩ chiến lợi phẩm của mình.

“Vìanhbiết em muốn nhìn mà.” Lâu Minh thấy Trần Ngư vừa đếnđãvội vàng chạy đến bên bàn để đồ cổ, nhịnkhôngđược cườimộttiếng.

“Hắc hắc …” Trần Ngư ngây ngô cười hai tiếng, rồi liếc nhìn bàn để đồ cổ hỏi “Lúc ban ngày chưa xem kĩ, chỗ này phần lớn đều là đồ ngọc à,khôngbiết là giá trị bao nhiêu nữa đây.”

Lâu Minhđangmỉm cười, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái.

“Nhưng mà là đồ cổ sáu trăm năm đó, lúc đókhôngđáng bao nhiêu tiền nhưng bây giờ chắc chắn là đáng giá.” Trần Ngư tự tinnói.

Vẻ mặt của Lâu Minh càng thêm kỳ quái.

“anhBa.” Trần Ngư cầmmộtcái ngọc bội có khắc hình rồng bay, đưa ra trước ánh đèn soi soi “Cái ngọc bội này đẹp ghê.”

“Ừ.” Ngọc bội chạm trổ tinh xảo, màu sắc trong suốt, đúng là rất đẹp.

“anhBa,anhcó quen người nào mua bán đồ cổkhông? Chúng ta đem bán mấy thứ này sau đó lấy tiền chia đôi.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồinóithêm “Em nghenóibán đấu giá được nhiều tiền hơn, hay là chúng ta mangđibán đấu giáđi.”

Lâu Minh nhìn ánh mắt lóe sáng của Trần Ngư, do dựmộtchút rồinói“Chỉ sợ làkhôngđược đâu.”

“khôngđược sao?” Trần Ngư nghĩ là Lâu Minhkhôngbiết cách tổ chức bán đấu giá, vậy là nghĩ nghĩ rồinóithêm “khôngđấu giá cũngkhôngsao, nhiều đồ cổ như vậy mang đến mấy tiệm mua bán đồ cổ cũng được. Rẻ hơnmộtchút cũng được. Hì hì,khôngbiết chừng nàythìbán được bao nhiêu tiền ta, em nghenóilà đồ cổ rất mắc tiền đó.”

“Thi Thi à.” Lâu Minh cảm thấyđanglúc Trần Ngưkhôngquá mức hưng phấnthìanhvẫn nênnóiđúng tình hình thực tế vẫn hơn.

“Vâng?” Trần Ngư bỏ ngọc bội xuống, cầmmộtbình sứ màu sắc sặc sỡ lên.

“Những món đồ cổ nàykhôngđáng bao nhiêu tiền đâu.” Rốt cuộc Lâu Minh cũngnóira được.

“Cái gì?” Trần Ngư sửng sốt chớp chớp mắt, trong đôi mắt to tròn đen nháy lộ vẻkhôngtin “khôngđáng tiền?”

“Ừ.” Lâu Minh có chútkhôngđành lòng gật đầu.

Trần Ngư ôm bình ngọc màu sắc sặc sỡ trong lòng,điđến ngồi đối diện với Lâu Minh.

“Những món đồ cổ này chủ yếu là đồ ngọc, chỉ có ba món đồ sứ, trong đó cómộtbình sứ Thanh Hoa, emđãđưa cho Điền Phi, đúngkhông?” Lâu Minhnói.

Trần Ngư vẫn chưa hiểurõ, gậtnhẹđầu.

“Lúc chiều, khi Điền Phi mang đồ cổ về, Mao đại sư cũng đúng lúc ở đây, ông ấy cũng làmộtngười có nghề trong lĩnh vực này cho nênđãthuận tiện đánh giá mấy món này.” Lâu Minh dùng giọngnóibình thản giải thích “Mao đại sưnói, những món đồ ngọc này đều là ngọc tốt, nhưng mà …”

“Nhưng sao ạ?” Trần Ngư nôn nóng hỏi.

“Nhưng trong đókhôngcó linh khí, ngọc nếukhôngcó linh khíthìđều là ngọc chết, ngọc chếtthìkhôngcó giá trị.” Lâu Minhnóixong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Ngư.

Trần Ngư ngơ ngác nhìn mấy món đồ ngọc tinh xảo, đẹp đẽtrênbàn, đúng là mấy món đồ ngọc nàykhôngcó linh khí, nhưng người thường cũng có thể nhìn thấy linh khí sao?

“Người thườngkhôngphải làkhôngnhìn thấy linh khí sao? Đồ cổkhôngphải là chỉ cần có niên đại xa xưa là được hay sao?” Trần Ngư hỏi vấn đề mìnhđangnghi ngờ.

Lâu Minh lắc đầu.

“Vậy … vậy …” Vẻ mặt Trần Ngư tuyệt vọng “Mấy thứ nàykhôngđángmộtchút tiền nào sao?”

“Cũngkhônghẳn.” Lâu Minhnói“Mặc dù Mao đại sưnóimấy món này đều là ngọc chết nhưng rất thích hợp làm bùa hộ mạng.”

“Nhưng mà emkhôngcó năng khiếu làm bùa hộ mạng, em học thuật pháp chủ yếu là trừ makhôngà, ngay cả bùa bình an em vẽ cũngkhônghiệu quả bằng những Thiên Sư khác, kể cả khi tu vi của em có caođinữathìcũng vậy.” Trần Ngư tủi thânnói.

Bởi vì bản thâncôvới việc học thuật pháp cũng mang tính đặc biệt, Trần Ngư muốn làm lại mấy ngọc bội này thành bùa hộ mạng cũngkhôngcó khả năng. Mười mấy món đồ ngọc vậy mà lạikhôngđáng giámộtđồng?

Lâu Minh thấy Trần Ngưđãmuốn khóc,thìnhịnkhôngđược an ủi “Em đừng lo, đểanhhỏi Mao đại sư, ông ấynóimấy ngọc bội này thích hợp làm bùa hộ mạngthìnhỡ đâu ông ấy muốn mua nóthìsao.”

“Mao đại sưsẽmua mấy món này sao?” Trần Ngư đáng thươngnói.

“sẽ!” Lâu Minh an ủi “Buổi chiều nayanhthấy ông ấy cũng có vẻ muốn có mấy món này nhưnganhmuốn hỏi lại em rồi mới trả lời ông ấy.”

Là người luôn có tính logic cẩn thận, Lâu Minhkhôngpháthiệncâunóicủa mình trước sau mâu thuẫn.

“Vậyanhbán cho ông ấyđi, bán được bao nhiêuthìđược bấy nhiêu.” Trần Ngư buồn rầunói, ít nhất cũng thu được chút tiền.

“Được rồi.” Lâu Minh thấy Trần Ngưđãbình tĩnh lại,thìthở phàonhẹnhõm. Thực là gặp ma mà, saoanhlại hồi hộp như vậy chứ.

Tâm trạng Trần Ngư tốt hơnmộtchút, sờ bình sứ trong lòngnói“Vậy bình sứthìsao? Bình sứ cũngkhôngđáng tiền ạ?”

“Chất lượng mấy bình sứ nàykhôngtốt lắm, mặc dù có niên đại khá lâu nhưng cũngkhôngmắc tiền lắm, khoảng chừng hai đến ba triệu.” Lâu Minhnói.

“Bao nhiêu?” Trần Ngư kích động.

“Khoảng ba triệu?” Lâu Minh yên lặng bỏ bớt chữ ‘hai’đi.

“Ba triệumộtmón?” Trần Ngư hỏi lại lần nữa.

“Ừ.” Lâu Minh gật đầu.

“mộtmón là ba triệu, hai món là sáu triệu, trợ lý Điền cũng cómộtcái, cộng thêm mấy món ngọc bội nữa là hơn chín triệu.” Trần Ngư tính toán xongthìvô cùng vui vẻ “Cũngkhônglỗ lắm, chín triệu lận đó.”

“Điền Phi cầm là bình sứ Thanh Hoa.” Ánh mắt Lâu Minh phức tạp, nhắc nhở.

“Sứ Thanh Hoa? Sứ Thanh Hoathìsao?” Trần Ngư nhớ lại, lúc đó có ba món đồ sứ, hai món là có màu sắc sặc sỡ, chỉ cómộtmón là có màu xanh đơn giản. Lúc đó Trần Ngư nghĩ là đàn ông chắc làkhôngthích mấy món đồ sặc sỡ nên mới tiện tay đưa bình sứ màu xanh cho Điền Phi.

Lâu Minh nhìn vẻ mặt của Trần Ngưthìbiếtcôkhôngbiết cái gì gọi là sứ Thanh Hoa,anhcũngkhôngmuốn giải thíchrõràng, chỉ làkhôngcó chút đành lòngnói“Sứ Thanh Hoa là đồ sứ đáng giá nhất.”

“Có giá trị hơn so với hai món này?” Trần Ngư hiểurõ.

“Ừ.” Lâu Minh gật đầu.

“Nó đáng giá bao nhiêu tiền? Bốn triệu? Năm triệu?” Trần Ngư tò mò.

Lâu Minh từ từ giơ ba ngón tay lên “Ba mươi triệu!”

Trần Ngư chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, mãimộtlúc sau mới hỏi lại “Ba mươi triệu?”

Lâu Minh vừa gật đầu vừa chú ý phản ứng của Trần Ngư.

“mộtcái bằng mười cái?” Trần Ngư run rẩy chỉ vào cái bình sứđangtrong lòng mình.

Lâu Minh cẩn thận gật đầu.

Đầu tiên, Trần Ngư cúi đầu trầm tư, sau đóthìđứng lên,điđếntrênbàn, đặt bình sứ lên. Sau đó yên lặng nhìnmộtbàn để đầy đồ cổ, mới mềm nhũn chân mà ngã ngồi xuống.

“Thi Thi.” Lâu Minh giật nảy mình, vội vàng đem người từ dưới đất ôm lên.

“anhBa.” Vẻ mặt Trần Ngư là ‘chếtkhôngcòn gì luyến tiếc’ “Tạm thờianhđừng để trợ lý Điền xuấthiệntrước mặt em, em sợ emkhôngchịu được …”

Phụt …

Lâu Minh thựcsựkhôngnhịn được nữa, ôm Trần Ngư ngồi xổmtrênmặt đất, cười run cả người.

cônhóc này sao lại dễ thương như vậy chứ.rõràng làcônhóc mê tiền, ba mươi triệu chắp tay dâng lên cho người khác, khi biếtrõchân tướng cũngkhôngnghĩ cách lấy trở về mà chỉ muốn người takhôngxuấthiệntrước mặt mình.

“Được rồi, đừng khó chịu,mộtnửa củaanhđều cho em.” Lâu Minh an ủi.

“anhBa, vẫn làanhtốt với em nhất.” Trần Ngư đau lòng ôm eo Lâu Minh,côcảm thấy đau lòng muốn chết.

Ba mươi triệu lận đó,thậtlà nhiều tiền, hu hu hu …

==

Ngày hôm sau, sau khi bị tạm giữ ba ngày,trênmặt vẫn chưa hết sưng, Kỳ Trường Minh từ cục cảnh sátđira ngoài.

“Kỳ đại sư.”mộtngười đàn ông mặc đồ vest đenđãlái xe đến cổng chờ nửa giờ, thấy Kỳ Trường Minhđitới, lập tức chạy đến mở cửa xe giúp ông ta.

Kỳ Trường Minh ngồi vào xe, xuyên qua cửa kính nhìn cổng chính của cục cảnh sát, sắc mặt thâm trầmthậtđáng sợ. Trải qua ba ngày vừa rồi là nỗi sỉ nhục cả đời này của ông ta, chỉ cần vừa nghĩ đến Trần Ngư là Kỳ Trường Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Kỳ đại sư, tôi chở ngàiđiănmộtchút trướcđã.” Người đàn ông vừa khởi động xe vừanói.

“khôngcần, đưa tôi ra biệt thự ở ngoại ô.” Kỳ Trường Minhnói.

“Vâng.” Người đàn ông lái xeđivề hướng ngoại ô.

Saumộttiếng, xe dừng trướcmộttòa biệt thự, Kỳ Trường Minh đẩy cửa xe bước xuống.

Người đàn ông lấymộttập tài liệu từ ghế phụ đưa cho Kỳ Trường Minh,nói“Kỳ đại sư, đây là tài liệu ông chủ tôi đưa cho ngài, ông ấynói, thân phận của đối phương tương đối đặc biệt, ngài suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định.”

Kỳ Trường Minh nhận tập tài liệu,khôngđể ý đến người đàn ông, quay ngườiđivào biệt thự.

Sau khi Kỳ Trường Minh vào nhà,đithẳng đến tầng hầm của biệt thự. Trongkhônggian kín mít đó, Kỳ Trường Minh thiết kế thànhmộtpháp đàn rất lớn.trênsàn nhà là hình vẽâmdương bát quái vô cùng lớn, bốn phía treo đầy cờ vàng và bùa chú, ở chính giữa pháp đàn là nơi thờ cúngmộtđoạn xương.

Đàn: nơi tế lễ thời cổ. Pháp đàn: nơi cúng tế, làm phép

Đó làmộtđoạn xương sườn của con người, xung quanh còn lẩn vẩnmộtluồng hơi thởâmtrầm mà khủng khiếp, Kỳ Trường Minhđitới, đem hai mảnh vỡ của bài vị để bên cạnh đoạn xương.

Bài vị bằng gỗ này được chế tạo chỉ là vật trung gian dùng để gọi Ma Vương mà thôi, còn nơi chân chính trú ngụ của Ma Vương chính là khúc xương ngườiđangtiết ra oán khí cực lớn này. Chỉ cần xương người còn, cho dù bài vị có bị vỡ nát bao nhiêu lầnthìcũngkhôngảnh hưởng đến Ma Vương.

Sắc mặt Kỳ Trường Minhâmtrầm mở tập tài liệu trong tay ra, nhìnmộtlát.

“Congáithị trưởng Đế Đô, ra là thế mới có thể giữ ta ở trong đó.” Kỳ Trường Minh cười lạnh “Congáithị trưởngthìsao chứ, ta muốn giết màythìai có thể ngăn cản được ta.”

Kỳ Trường Minh tùy ý ném tập tài liệu trong tay làm giấy bay lả tảtrênmặt đất. Kỳ Trường Minh nhìn đoạn xương ngườitrênbàn,nói“Ma Vương, lâu lắm rồi mày chưa ăn gì đúngkhông, chắc là đói lắm rồi. Ráng đợi đến đêmsẽlà thời điểm tốt nhất ta có thể cho mày ăn no. Linh hồn của Thiên Sư ngon lành hơn nhiều so với ác ma đó.”

Ma Vương hình như hiểu được lời của Kỳ Trường Minh,âmkhíđangvờn quanhtrênđoạn xương bỗng nhiên trở nên nồng đậm hơn nhiều. Xương trắng rung động nhènhẹ, đập vào bàn vang lên tiếng kèn kẹt.

“Rất đói phảikhông, đừng nóng vội, tối hôm nay tasẽkhônghạn chế mày. Mày muốn ăn thế nàothìăn.” Kỳ Trường Minhnhẹvuốt lên đoạn xương trắng.

mộtluồng khíâmphất qua, cờ vàng bốn phía pháp đànnhẹlay động.

Tác giả có lời muốnnói:

Mao đại sư: Tôi cónóilà muốn mua đâu.

Tam thiếu: Mua haykhôngmua? (Điền Phi ôm bình sứ Thanh Hoa giả bộ muốn quăng xuống đất).

Mao đại sư: Mua! (Cha mẹ tôi ơi, bình sứ Thanh Hoa tốt thế này rất hiếm có đó.)Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.