“Cái gì!!!” Khâu Hằng phẫn nộ nhìn người đàn ông, lúc này khuôn mặt tràn đầy vết thương nhìn hết sức đáng thương của ông ta trong phút chốc trở nênthậtbỉ ổi.
Người đàn ông cũngkhôngngờ Trần Ngưsẽnóinhư vậy, lập tức nghẹnmộthơi trong ngựckhôngcách nào thoát ra.
Trần Dương nghe xong, lại có người dám sàm sỡ emgáianh,anhđột nhiên quay đầu nhìn chòng chọc vào cái đầu heo kia, ngực thở hổn hển, ngay trước mặt người đàn ông đem lon nước trong tay bóp dẹp lép.
“Đưa ông ta về sở!” Trần Dương quay người, kéo Trần Ngư lên xe cảnh sát trước.
Khâu Hằng móc còng tay, trước ánh mắtkhôngthể tin của người đàn ông, còng tayhắnta lại đưa lên xe.
“Tôikhônglàm gìcôta hết!” Lúc này người đàn ông mới nhớ ra chuyện phản đối.
“Vậy tại sao em ấy đánh ông?” Khâu Hằng hỏi.
“…” Vấn đề nàykhôngchỉ Trần Ngư khó trả lời mà người đàn ông cũngkhôngtrả lời được.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng cục cảnh sát, Trần Dương với sắc mặt khó coiđiđằng trước, Trần Ngư chột dạ theo sau, Khâu Hằng thô bạo lôi kéo người đàn ôngđivề phía văn phòng làm việc của cục cảnh sát.
“Rầm!” Trần Dương cầm súng lục đập xuống bàn làm các đồng nghiệp trong phòng cũng run lênmộtcái.
“Lão đại làm sao thế?” Có người vụng trộm đến hỏi thầm Lâu Hằng.
“Kia là emgáicủa lão đại.” Khâu Hằng hất hất cằm về phía Trần Ngư.
“Là người lần trước mời chúng ta ăn sáng ý hả?” Lần trước, khi Trần Ngư rời khỏi phòng nghỉ công vụ của Trần Dương,đãmua mười mấy phần ăn sáng cho mọi người, những người ở đây vẫn còn nhớ kĩ.
“Ừ.” Khâu Hằngnóixong, dùng sức kéo người đàn ông “Thằng cha này lại dám sàm sỡ emgáicủa lão đại, bị tôi bắt quả tang luôn.”
“Mẹ kiếp, ông chán sống hả?” Vị cảnh sát nhiệt tình định đưa tay dạy dỗ người đàn ông nhưng chợt pháthiệnhắntađãquá thảm rồi, thế là yên lặng bỏ tay xuống,nhỏgiọng hỏi “Lão đại xuống tay hả?”
“Lão đại của chúng ta là người nghiêm chỉnh nhất, sao có thể tùy tiện đánh bị thương nghi phạm, là emgáiTrần Ngưđãra tay.” Khâu Hằng cũngnhỏgiọng trả lời.
Khâu Hằng và vị cảnh sát nhiệt tình cùng quay đầu nhìn về phía Trần Ngư, Trần Ngư chột dạ, mỉm cười trở lại.
“khônghổ là emgáicủa lão đại!” Vị cảnh sát yên lặng dựng ngón tay cái lên.
Khâu Hằng rất tán thànhnhẹgật đầu.
Nghe toàn bộ lời bàn tán, người đàn ông nhịnkhôngđược trợn trắng mắt.
Lúc này, Trần Dương từ giữa phòngđira, áo khoácđãcởi ra, mặcmộtáo thun xanh navy, đập folder tài liệumộtcái chát lên bàn, quát “Cậu thất thần gì đó, đem người lại đây!”
Khâu Hằng giật nảy người, kéo giật người đàn ông qua, dúihắnta ngồi lên ghế “Ngồi xuống!”
Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Khâu Hằng, dường như muốnnói“Sao cậu dám đối xử với tôi như thế”.
“Nhìn cái gì, ông ngoan ngoãn cho tôi.” Khâu Hằng vung tay,mộtphát đập lên trán người đàn ông, ai bảo ông dám sàm sỡ emgáiTrần Ngư.
Hai mắt người đàn ông vằn đỏ, nhưng chẳng ai thèm quan tâm đếnhắnta.
“Thi Thi, em cũng ngồi xuốngđi!” Trần Dương nhìn về phía emgáinhà mình, dáng vẻ hoang mang lo sợ thế kia chắc chắn làđangsợ lắm đây.
“Vâng.” Trần Ngư vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trần Dương lật cặp tài liệu, trầm giọng hỏi “Tên gì?”
“…” Người đàn ôngkhôngtrả lời.
“Tên?” Trần Dương lên giọng.
“…” Người đàn ông tiếp tục im lặng.
“Hỏi tên ông đó!” Khâu Hằng lại chomộtcái tát tới.
Đột nhiên người đàn ông quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Khâu Hằng. Từ khihắnta làm Thiên Sư, có người thường nào nhìn thấyhắnta màkhôngcung kính, làm gì có ai dám đối xử vớihắnta như vậy!
“Nhìn cái gì vậy, hỏi tên của ông đó!”mộtcái tát nữa lại được Khâu Hằng vung lên.
“anh…” Ngón tay người đàn ông vừa động liền cảm giác đượcmộtnguồn linh lực vô cùng thuần khiết chấn động,hắndừng lại việc niệm chú, quay đầu nhìn Trần Ngư.
Quanh thân Trần Ngưđangtỏa ramộtnguồn linh lực thuần khiết, trong mắt làsựcảnh cáo nhìnhắnta.
Bài vị của Ma Vươngđãvỡ, tạm thờikhôngthể triệu tập Ma Vương, linh lực của con nhóc nàykhôngnhỏ,hắnta chưa chắcđãđánh thắng được, cảnh sát đều bên phe con nhóc này, xem ra hôm nayhắnta đành phải nhận thua.
“Kỳ Trường Minh!” Người đàn ông cắn răng phun ra ba chữ.
“Khi nào, ở đâu, tại sao lại sàm sỡ emgáitôi?” Trần Dươngnóixong, cây bút trong tay cũng ‘rắc’mộtcái gãy đôi.
“…” Trong đầu Kỳ Trường Minh muốn phunmộtngụm máu, mẹ nó,hắnsàm sỡ emgáianhta khi nào chứ??
Trần Ngư chột dạ cúi đầu, đập vào mắt người ngoài làmộtcôgáinhỏđangthương tâm, khổ sở muốn khóc.
“Thànhthậtkhai báo, nhanh lên!” Lòng đầy căm phẫn, Khâu Hằng lại chomộtcái tát giáng xuống,mộttên đàn ông luống tuổi bỉ ổi, dám sàm sỡcôgáinhỏmười tám tuổi, ghê tởm!
==
Khi Trần Ngư rời khỏi cục cảnh sátthìtrờiđãtối, Trần Dương tự mình lái xe đưa Trần Ngư về đại học Đế Đô.
“anh, em vào trường đây.” Trần Ngư mở dây an toàn, định xuống xe.
“Thi Thi.” Trần Dương gọi “Sau này ra ngoài phải cẩn thậnmộtchút.”
“anh,anhyên tâm, em rất giỏi đó,khôngđể mình chịu thiệt đâu mà.” Trần Ngưnói.
Trần Dương nghĩ đến hình ảnh Kỳ Trường Minh người đầy vết thương, hình như lo lắng của mình hơi thừathìphải.
“Em sắp nghỉ đông rồi hả?” Trần Dương lại hỏi.
“Vâng, em thi hết học kỳ trong hai tuần, sau khi thi xongthìnghỉ.” Trần Ngưnói.
“Thi cho tốt, nếukhôngrớt môn nào,anhmua cho em bộ máy tính mới.” Trần Dương xoa xoa đầu Trần Ngư.
Trần Ngư gật đầu cười cười, xuống xe, chờanhtrai nhà mìnhđixa, tức giận đứng dậm chân “Kỳ Trường Minh đúngkhông, nếu tôikhôngcó được máy tính, tôikhôngđể ông yên đâu.”
Trần Ngư phát tiết xong,đangđịnhđivề phía trường học, kết quả vừa quay đầu liền đối mặt với khuôn mặt trắng bệch của hồn ma, làmcôsuýt chút nữathìrút bùa trừ ma ra.
“Trần Thiên Sư, là tôi, là tôi.”
Trần Ngư định thần lại, cuối cùng nhận ra là sắc ma nữ “thìra làcô, saocôlại biến thành ác ma rồi?” Trần Ngư nhíu mày nhìn oán khí quanh thân ma nữ.
“Lúc đầu tôi định biến thành ác mathìsức mạngsẽtăng lên.” Sắc ma nữ có chút hiu quạnh,nói.
“Đầu đất!” Trần Ngư định trách mắng ma nữ mấy câu nhưng chợt nhớ đến lúc chiềucôtađãkịp thời ‘gợi ý’ cho mình, vì thế hỏi “côtìm tôi có chuyện gì?”
Ai ngờ Trần Ngư vừanóixong, ma nữ chợt quỳ xuống làm Trần Ngư bị hù lùi ra sau hai bước.
“côlàm gì vậy,cômau đứng lênđi.”
“Trần Thiên Sư, cầu xincôcứu chúng tôiđi.” Sắc ma nữ cầu khẩn.
“Tôiđãnóirồi, tôi …”
“Tôi biết, chúng takhôngquenkhôngbiết mà tôi lại mặt dày cầu xincôgiúp đỡ chúng tôi làkhôngđúng, nhưng chúng tôikhôngbiết có cách nào.” Sắc ma nữ cầu khẩn “Chỉ cầncôcứu chúng tôi, sau này khi có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi tuyệt đốikhôngtừ. Chúng tôi biết là phải có trả giá nhưng chúng tôi đều là hồn ma,khôngcó tiền tài trong người, ngoại trừ Hướng Nam có mấy món đồ cổ chôn cùng …”
Đồ cổ? Mắt Trần Ngư đột nhiên sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối xuống “khôngphải là tôikhôngmuốn giúpcô, nhưng bên cạnh Kỳ Trường Minh có con Ma Vương làm tay sai, tôi đánhkhônglại.”
“Vậy …” Sắc ma nữ nghĩ nghĩ rồinóithêm “Vậycôcó thể làm Hướng Nam rời khỏi ngõnhỏ, chỉ cần chúng tôi rời khỏi ngõnhỏthìtên kiasẽkhôngdễ tìm được chúng tôi.”
“Vậy để tôi thửmộtchút coi.” Ai, mình quả nhiên là dễ mềm lòng mà, Trần Ngư bất đắc dĩ nghĩ.
Trần Ngưmộtlần nữađitheo sắc ma nữ đến ngõnhỏ, lúc này trong ngõnhỏ, ác khíđãtanđi, Hướng Nam ôm Tiểu Khang đứng ở đầu ngõ trầm mặc nhìn Trần Ngư,trênmặtkhôngcòn vẻ kiêu căng như lúc đầu.
Cậu ta khom lưng về phía Trần Ngưnói“Cám ơn ngài!”
“Đừng, tôi chỉ đồng ý đến đây xemmộtchút thôi, cũng chưa chắcđãthành công.” Trần Ngư vội né tránh.
“Hôm nay, cám ơn ngàiđãcứu chúng tôi.” Hướng Namnói.
Từ trước đến nay, Trần Ngư ‘ăn mềmkhôngăn cứng’, hơi lúng túngnóisáng chuyện khác, nhìn cậu nhócnhỏtrong ngực Hướng Nam hỏi “Cậu nhóc sao rồi?”
“Bị tên kia làm bị thương, Tiểu Khangkhôngthể đầu thai cũng dohắnta dở trò.” Sắc ma nữ đứng bên cạnhnói.
“Để tôi xemmộtchút.” Trần Ngư nghe xongthìtò mòđitới.
Hướng Nam buông Tiểu Khang ra để cho Trần Ngư quan sát tỉ mỉ Tiểu Khang. Trần Ngư quan sátmộtlúc, sau đó vươn tay để lên phíatrêntrán của cậu nhóc,mộtluồng linh lựcnhẹnhàng từ ngón tay tràn ra, từ từ chảy vào cơ thể Tiểu Khang. Trong chốc lát, hình bóng Tiểu Khangđangchập chờn trở nênrõnét hơn.
Khi linh lựcđãlưu chuyển toàn thân Tiểu Khang, Trần Ngư pháthiệntrênmu bàn tay phải của Tiểu Khang cómộthình vẽ màu đỏ.
“Ấn câu hồn?” Tráchkhôngđượcâmphủkhôngthu, dán ấn câu hồn lên hồn ma là đánh dấu hồn ma đóđãcó chủ, nhất định phải được chủ nhân đó đồng ýthìmới đượcđiđầu thai.
Trần Ngư thu hồi tay đểtrêntrán Tiểu Khang, sau đó lại duỗi tay chỉ vào hình vẽ ấn câu hồn, linh lực theo hình vẽ ấn chảy vào, khoảngmộtphút sau, linh lực từ từ cắn nuốt hết dấu vết của ấn câu hồn.
“Cám ơn ngài!” Hướng Nam thấy hồn thể của Tiểu Khangđãkhôi phục bình thườngthìlại lên tiếng cám ơn Trần Ngư.
“Mặc dù tôiđãhóa giải ấn câu hồntrênngười nhóc ma, nhưng hồn thể của nóđãbị thương, cần phải tĩnh dưỡngmộtthời gian, nếukhôngdùđiâmphủ đầu thaithìsau này đời đời kiếp kiếp cũng phải chịu ốm đau quặt quẹo.” Trần Ngưnói.
“Tiểu Khang có thểđiđầu thai?” Sắc ma nữ vui mừngnói.
“Chờ cậu nhóc tĩnh dưỡng cho khỏeđã.” Trần Ngư nhắc lại.
“Vậy là tốt rồi, cám ơn ngài.” Hướng Nam vô cùng vui mừng, bên cạnh sắc ma nữ cũng rất phấn chấn.
Trần Ngưkhôngsợ có người oán hậncônhưng lại sợ người khác cứ tạ ơncô,côkhôngthể quen với chuyện Hướng Nam bỗng trở nên khách khí vớicô, thế là vội vàngnóisang chuyện khác “Đúng rồi, sao cậu lạikhôngrời khỏi ngõnhỏđược?”
Hướng Nam dừng lạimộtchút, đem Tiểu Khang đưa qua cho sắc ma nữ, rồi sau đó, nhấc hai tay lên, lập tức tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang lên tiên tục, bốn sợi dây xích to bỗng nhiên xuấthiệndưới ánh đèn đường lờ mờ.
“Khóa xích hồn?” Trần Ngư kinh ngạc kêu lênmộttiếng, lần đầu tiêncônhìn thấymộtkhóa xích hồn to như thế.
“Trần Thiên Sư, có biện pháp nào cởi bỏ nókhông?” Sắc ma nữ sốt ruột hỏi.
“Theo lý thuyết, khóa xích hồn chỉ cần chém đứt là được, nhưng dây xích này quá lớn,hiệngiờ tôi vẫn chưa đủ năng lực.” Trần Ngư khó xửnói.
“A?” Sắc ma nữkhôngnén nổi thất vọng.
“khôngsao đâu, bây giờ Tiểu Khangđãan toàn rồi,anhsẽkhôngbị tên kia cưỡng chế nữa, có rời khỏi đây được haykhôngcũngkhôngquan trọng.” Ngược lại, Hướng Nam rấtnhẹnhàngnói.
Trần Ngư trầm ngâmmộtlát, rồi hỏi Hướng Nam “Cậu chết được bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng sáu trăm năm.” Hướng Nam trả lời.
“Đồ cổ chôn cùng cậu có bao nhiêu món?” Trần Ngư lại hỏi.
“khôngnhiều lắm, chắc khoảng hai mươi món!” Mặc dù Hướng Namkhôngbiết tại sao Trần Ngư lại hỏi vậy, nhưng vẫnthậtthà trả lời.
Đồ cổ sáu trăm năm, khoảng hai mươi món, vậy là được bao nhiêu tiền? Trần Ngư móc điện thoại ra,nóilạimộtcâu ‘chờ tôimộtchút’, rồi chạy quamộtbên gọi điện thoại.
“Thi Thi?” Lâu Minh đặt bút xuống.
“anhBa, đồ cổ sáu trăm năm, có hai mươi món, đáng giá nhiều tiềnkhôngạ?” Trần Ngư hưng phấn hỏi.
“Đúng là rất đáng giá đó.” Lâu Minh trả lời.
“anhBa, em chia choanhmộtnửa.” Trần Ngư cao hứngnói“anhcho em mượn thanh kiếm đồng dùngmộtchút.”
Tác giả có lời muốnnói:
Trần Dương: Hôm qua chúng ta bắtmộtnhóm xã hội đen đánh nhau đúngkhôngnhỉ?
Khâu Hằng: Vâng, đúng thế.
Trần Dương: Đem thằng cha kia nhốt chung vào đóđi.
Mắt Khâu Hằng sáng lên: Vâng, lão đại.
==
anhBa biết Thi Thi là Thiên Sư nên biết chẳng có chuyện Thi Thi bị sàm sỡ đâu. Nhưngsẽcó người "báo thù" cho Thi Thi nè.Đọc nhanh tại AzTruyen.net