Giày vòmộtđêm, sáng hôm sau Trần Ngư dậy trễ, bỏ qua bữa sáng.
Chưa từng ngủ nướng như vậy, Trần Ngư hơi chột dạ,côngượng ngùng đứng ở bậc cầu thang nhìn mẹ Trầnđangngồi ở phòng khách, cười khúc khích.
“Thi Thi, con lại đây.” Mẹ Trần nhìn congáivẫy vẫy tay, vừanóidì Thẩm hâm lại bữa sáng mang lên.
“Con … con dậy trễ quá ạ.” Trần Ngư đến bên mẹ Trần, lúng túng cười.
“khôngsao, cũngkhôngmuộn lắm, còn chưa đến mười giờ.” Mẹ Trần mớikhôngcảm thấy congáingủ nướng đâu, mà ngủ nướngthìcó làm sao, ngủ nướng chứng tỏ congáiở trong nhà rất thoải mái a.
Trần Ngư nghe càng lúng túng hơn, mẹ ruột à, mẹ xác định mẹkhôngchê khéo con đó chứ?
“Thi Thi,điphòng ăn ăn sáng trướcđi, chút nữa emđira ngoài vớianh.” Từ ngày hôm qua, mẹ Trần đổi tên mụ của Trần Ngư từ Tây Thi thành Thi Thi, hai cha con nhà họ Trần cũng rất ăn ý sửa lại theo.
“điđâu …” Trần Ngư vừa định hỏiđiđâu, kết quả xoay người liền pháthiện, trong phòng khách, ngoài mẹ Trần và Trần Dương còn có hai người khác. Trong đó cómộtthanh niên với mái tóc nhuộm đỏ nhìn chằm chằmcômộtcách hiếu kì, dò xét.
Trần Dươngđiqua, giới thiệu “Đây là Tần Dật, đây là Thiệu Huy, hai người đều là sinh viên đại học Đế Đô, cao hơn emmộtkhóa.”
Trần Dươngnóixong, xoay người nhìn hai thanh niên, giới thiệu emgáinhà mình “Đây là emgáianh, Trần Ngư.”
“Chào em.” Người tên Tần Dật có tính cách hơi lạnh nhạt, chỉ nhìn Trần Ngư gậtnhẹđầu.
Còn người nhuộm tóc đỏ Thiệu Huythìtính cách sôi nổi hơn nhiều,anhta nở nụ cười tươi, nhiệt tìnhnói“Em khỏekhông, emgáiNgư. Nghenóikhi còn bé chúng tađãcùngđinhà trẻ đó.”
“thật…thậtsao?” Trần Ngư bịanhta gọi là emgáiNgưthìcảm thấy lúng túng, phải biết là, ở thôn Đại Mộc,anhtrai, emgái(ca ca, muội muội) là xưng hô giữa các cặp tình nhân với nhau. Trần Ngư nghe hơi khó chịu nên chủ độngnói“Chào cácanh, em tên là Trần Ngư, cácanhcũng có thể gọi em là Tây Thi.”
Trần Ngư vừanóixong, Trần Dươngnóithầmmộttiếng ‘xong đời rồi’, lập tức lấy tay che mặt, xấu hổkhôngdám gặp người.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Tần Dật thoáng quasựkinh ngạc ngắn ngủi, chỉ có Thiệu Huy sửng sốt mất hồi lâu, sau đó cười ha ha “Tên rất hay, tên rất hay.”
Trần Ngư cũng cười khúc khích theo, trong nháy mắt bầukhôngkhí giữa ba người cũng trở nên quen thuộc hơn.
Nếu như mười lăm năm trước Trần Ngưkhôngbị lừa bán,côsẽcùng Tần Dật và Thiệu Huy lớn lên, nếunóivề mức độ thân quen có khi còn thân mật hơn Trần Dương. Dù saothìTrần Dương cũng lớn hơn bọn họ bốn năm tuổi, bình thườngkhôngthể chơi chung với nhau.
Nhưng bây giờ, Trần Ngư đối với cuộc sống ở thành phố này hoàn toànkhôngbiết gì cả. Trần Dương muốn để emgáitừ từ hòa nhập vào nhưng lại sợ người khác khi dễcô. Thế là ngàn chọn vạn chọn,anhmới chọn được hai người có tính cách khá tốt đưa đến cho Trần Ngư làm quen, đồng thời cũng hi vọng khi emgáihọc trong trường đại họcthìbọn họ cũng giúp đỡ chút ít.
==
Xe hơi hướng về trang trại ngựa vùng ngoại thành.
“EmgáiTây Thi, trước kia emđãtừng cưỡi ngựa chưa?” Thiệu Huy cười hỏi.
“anhgọi em là Tây Thi là được rồi, đừng gọi là emgáiTây Thi.” Trần Ngư đính chính.
“Tại sao?” Thiệu Huy nghi ngờ hỏi “anhlớn hơn emmộttuổi đó.”
“khôngphải là vấn đề tuổi tác.” Trần Ngư cau mày giải thích “Ở chỗ em ở lúc trước, trừ khi làanhem ruột thịt, giữa nam nữ bình thườngkhôngthể kêu là emgái,sẽgây hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Thiệu Huykhônghiểu hỏi
“Là … Hiểu lầm có quan hệ nam nữ kia kìa.”
“thậtsao?” Thiệu Huy nghe lại có hứng thú hơn “Vậy làm sao bây giờ, nếukhôngthìanhlàm bạn trai em cũng được mà.”
“khôngđược.” Trần Ngư lắc đầu mãnh liệt.
Lúc đầu, Trần Dương thấy Thiệu Huy chiếm tiện nghi (trêu chọc) emgáimình,đangmuốn quay đầu dạy bảo thằng nhóc nàyđãthấy Trần Ngư lập tức cự tuyệt,thìngậm miệngkhôngnóigì.
Vẫn ngồi yên lặng ởmộtbên, thấy Trần Ngư phản đối mạnh như thế, Tần Dật cũng tò mò nhìn sang.
“Tại sao?” Thiệu Huy cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Emkhôngthích dạng người nhưanh.” Trần Ngư còn vô cùng tâm lý, an ủi “Nhưnganhcũng đừng đau lòng quá, thực raanhrất đẹp trai, nhưng mà emkhôngthích người giống nhưanhmà thôi.”
“Phụt …” Tần Dật và Trần Dươngkhôngngờ là nghe được câu trả lời như vây, thấy mặt Thiệu Huy nhăn như bị táo bónthìlập tứckhôngphúc hậu mà cười ha ha.
“anh…anhcám ơn em.” Thiệu Huy cố giữ mặt mũinói.
“Đừng khách sáo, lời emnóirất chân thành đó.” Mặt mũi Trần Ngư tràn đầy chân thành, để lại Thiệu Huymộtbụng tức khí nghẹn lại giữa ngực, cực kì khó chịu.
Bên kia, Tần Dật cố gắng khống chế bả vai run run của mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Thiệu Huy vốn tức muốn chết rồi, lại thấy Tần Dật cười trộm mình, thế là có ý xấu muốn kéo Tần Dật xuống nước luôn. Thế là cậu chỉ vào Tần Dậtnói“Vậy em thích người như thế nào? Giống Tần Dật hả?”
“Thiệu Huy?” Tần Dật trừng mắt nhìn Thiệu Huy.
“Em cũngkhôngthích.” Trần Ngư chỉ dùngmộtgiây để ra đáp án, nhưngcôcũng có lời an ủi giống như Thiệu Huy “Tần Dật,anhcũng đừng đau lòng,thậtraanhrất đẹp trai, nhưng mà …”
“Cũngkhôngphải là dạng người mà em thích?” Thiệu Huy tự động tiếp lời Trần Ngư chưanóixong.
Trần Ngư gật đầu.
Lúc đầu có chút xấu hổ vàkhôngthoải mái-Tần Dật thấy Trần Ngư “bắt chước y khuôn’nóilời an ủi mình, bỗng nhiên lại muốn cười.
“Vậy là ánh mắt em rất cao đó.” Thiệu Huy hỏi “Hai người bọnanhcó thể xem như là những người đẹp trai nhất đại học Đế Đô rồi mà em còn thấy chướng mắt nữa hả. Vậy em thích người như thế nào?”
Thiệu Huy vừanóixong, ba quý ông trong xe đồng thời dựng lỗ tai lên.
“Em cũng chưa gặp được nên cũngkhôngbiết nữa.” Trần Ngư nghiêm túc suy nghĩmộtlúc rồi trả lời.
“Vậy khi nào em gặp đượcthìnhớ giới thiệu cho tụianhlàm quen với nha.anhmuốn xemanhta mạnh hơnanhvà Tần Dật ở điểm nào.” Mặc dù Thiệu Huynóinhư vậy nhưng ba quý ông trong xe đều biết,cônhóc này chắc còn chưa biếtyêulà gì đâu.
Nhưng màkhônglâu sau, khi Trần Ngư mang bạn trai đến giới thiệu với bọn họ, bọn họkhôngthểkhôngthừa nhận, đúng là chỗ nào cũng mạnh hơn bọn họ mà.
Khi đến trang trại ngựa ở ngoại ô, Trần Dương dẫn Trần Ngưđithay quần áo, tại phòng thay đồ của nữ gặp được congáicủa phó thị trưởng Sở Khai Văn – Sở Tiêu.
“anhTrần Dương.” Sở Tiêu mặc trang phục cưỡi ngựa, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trần Dương.
“Tiêu Tiêu?” Trần Dương kinh ngạc “Em cũng đến cưỡi ngựa hả?”
“Vâng,thậtlà khéo quá.” Sở Tiêu nhìn Trần Ngư bên cạnh Trần Dương “Đây là emgáiTrần Ngư sao.”
Mặc dù nhà họ Trầnkhôngchính thức thông báo chuyện tìm được Trần Ngư trở về nhưng tin tứcđãtruyền khắp Đế Đô rồi.
“Ừ.” Trần Dương giới thiệu “Thi Thi, đây là Sở Tiêu.”
“EmgáiTrần Ngư, chị là Sở Tiêu, khi còn bé chúng tađãtừng gặp nhau đó.” Sở Tiêu nhiệt tình cầm tay Trần Ngư.
“Chào chị.”
“Em đến thay đồ cưỡi ngựa hả? Để chị dẫn emđi.” Sở Tiêunóixongthìquay lạinóivới Trần Dương “anhTrần Dương, để em dẫn emgáiTrần Ngưđicho,anhcũngđithay đồđi. Chút nữa chúng ta gặp ở chuồng ngựa.”
“Cũng được, chút nữa gặp ở chuồng ngựa.” Trần Dương nghĩ mình đứng trước cửa phòng thay đồ của nữ cũngkhôngtiện, thế là đồng ý với đề nghị của Sở Tiêu.
Sở Tiêu dẫn Trần Ngư vào phòng thay quần áo, giúp Trần Ngư chọnmộtbộ quần áo rồi đểcôtự vào thay. Đến khi Trần Ngư thay quần áođira, chỉ thấy bên ngoàimộtcôgáimắt tođangtò mò nhìn Trần Ngư, còn Sở Tiêukhôngbiếtđãđiđâu.
“Cậu chính là congáinhà thị trưởng Trần bị lừa bán từnhỏmới tìm về được sao?”côgáimắt to đến bên cạnh Trần Ngư đột ngột hỏi.
“…” Trần Ngư nhíu mày,khônglên tiếng.
“Sao cậu lạikhôngnóichuyện, tôiđangnóichuyện với cậu đó.” Đối phương có chútkhôngvui hỏi.
“Cậu là ai?” Trần Ngư hỏi.
“Tôi là Trương Văn Văn, ba tôi là cục trưởng cục công an.” Trương Văn Văn giới thiệu xong lại hỏi tiếp “Tôi nghenóicậu bị bán đếnmộtnơi rất hẻo lánh, rất xa xôi phảikhông? Sao cậu lại đen vậy, có phải cậu phải làm việc vất vả dưới nắng mặt trờikhông? Tôi nhìn thấytrênTV xóm làng thôn quê rồi, mấy đứanhỏbốn năm tuổi cũng phảiđilàm việc, có phải cậu cũng phảiđilàm lúc bốn năm tuổi haykhông?”
Trần Ngư hơikhôngthích cách Trương Văn Vănnóichuyện, cau màykhôngđịnh để ý đếncôta, quay ngườiđiđến chỗ khác đợi Sở Tiêu quay lại.
“Ài, tôiđangnóichuyện với cậu mà, sao cậukhôngđể ý đến tôi.” Trương Văn Văn hơi tức giận hỏi.
“Cậukhôngthấy sao còn hỏi?” Rốt cuộc Trần Ngưkhôngkiên nhẫn được nữa.
“Cái gì?”
“Tôikhôngmuốnnóichuyện với cậu.”
“Cậu …” Lớn đến vậy nhưng Trương Văn Văn chưa bao giờ mất mặt như vậy, tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Lúc này Sở Tiêu từ phía ngoàiđivào, trông thấy Trần Ngư và Trương Văn Vănthìcười “EmgáiTrần Ngư, Văn Văn, mọi người thay quần áo xong rồi hả?”
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu còn Trương Văn Vănthìchu môi lên, dáng vẻkhôngvui,khôngnóigì.
“Em sao thế?” Sở Tiêu nhìn Trương Văn Văn hỏi.
“Tiêu Tiêu, cậu ta …” Trương Văn Văn chỉ Trần Ngư, rồi ngừng lại, kéo Sở Tiêu quamộtbên,nhỏgiọngnói“Emkhôngthích cậu ta chút nào, emkhôngmuốn chơi chung với cậu ta đâu.”
“Sao thế?” Sở Tiêu ngạc nhiên.
“Dù sao emkhôngthích cậu ta chút nào.” Trương Văn Văn tức giậnnói.
“Em đừng quên, hôm nayanhTrần Dương đặc biệt hẹn với Tần Dật và Thiệu Huy đến chính là muốn giới thiệu emgáianhấy cho họ làm quen. Nếu emkhôngđicùng Trần Ngưthìsẽkhônggặp được Thiệu Huy đâu.” Sở Tiêu nhắc nhở
“Thôi được rồi.” Trương Văn Văn do dự rồi miễn cưỡng gật đầu.
Sở Tiêu kéo tay Trương Văn Văn, đến bên Trần Ngư cườinói“EmgáiTrần Ngư, chúng ta ra chuồng ngựađi.”
Trần Ngư gật đầu, theo sau hai người ra khỏi phòng thay quần áo đến chuồng ngựa.
Trần Dương, Tần Dật và Thiệu Huy mỗi ngườiđãsớm dắtmộtcon ngựa đứngtrênđồng cỏ nhìn ba ngườiđitới. Trần Dương nhìn emgáivẫy vẫy tay, nụ cườitrênmôi Tần Dật và Thiệu Huyđangnhìn Trần Ngư, thấy bên ngườicôcó hai người khácthìlập tức cứng đờ.
“Sao Sở Tiêu và Trương Văn Văn cũng đến đây vậy?” Thiệu Huykhôngnhịn được hỏi.
“Cậunóivới bọn họ hả?” Tần Dật hỏi Thiệu Huy
“Sao có thể chứ?” Thiệu Huy sửng sốtmộtchút rồi như đoán được điều gì đó, mắng “Chắc là con nhóc Nhạc Nhạc chết tiệt rồi, trở về emsẽtrừng trị nó.”
Nhạc Nhạc là emgáiThiệu Huy, bình thường có quan hệ rất tốt với Trương Văn Văn.
Trương Văn Văn nhìn thấy Thiệu Huythìkích động chạy đến kêu “Thiệu Huy,anhcũng đến cưỡi ngựa hả,thậtkhéo ha.”
Sở Tiêuthìthận trọng hơnmộtchút,cônhìn Tần Dật cười dịu dàng “Tần Dật,khôngngờ lại gặpanhở đây.”
Mặt Thiệu Huy vô cùngkhôngkiên nhẫn, còn Tần Dật chỉ qua loa gật đầu xem như đáp lại.
Lúc này chỉ có Trần Dươngđiđến bên emgái“Chút nữaanhdẫn em chọnmộtcon hiền lànhmộtchút rồi nhờ huấn luyện viên cùng cưỡi với emđichơi nha.”
“khôngcần đâuanh, em biết cưỡi ngựa.” Trần Ngư cười lắc đầu.
“Em biết cưỡi hả?” Lần này đến lượt Trần Dương kinh ngạc.
Thế là khi Trần Ngư vô cùng tự nhiên lấymộtcon ngựa chạy quanh sân mười vòng, Trần Dươngkhôngthểkhôngthừa nhận, emgáinhà mình chẳng những biết cưỡi ngựa mà kỹ thuật còn vô cùng giỏi.
“Wow …” Đợi Trần Ngư cưỡi ngựa quay vềmộtlần nữa, Thiệu Huy nhịnkhôngđược khen “Tư thếthậtoách, Tây Thi, em học cưỡi ngựa từ bao giờ thế?”
“Lúc em mười tuổi.” Trần Ngư trả lời.
“Ai dạy cho em?” Trần Dương cũng tò mò hỏi.
“khôngai dạy em cả.” Trần Ngư trả lời “Ở gần thôn em ở cómộtbầy ngựa hoangnhỏ, lúc đó em làm bạn vớimộtchú ngựa trong đàn, thỉnh thoảng nó chở emđichơi rồi từ từ em học được.”
“Quá đỉnh!” Thiệu Huykhôngnhịn được bật ngón cái khen ngợi, Tần Dật ở bên cũng có chút ngạc nhiên.
“Vênh váo cái gì chứ!” Trương Văn Văn thấy Thiệu Huy khen người khác, đứng bênnhỏgiọng phàn nàn với Sở Tiêu “Ở quêthìtoàn là dê bò lợn ngựa chứ đâu, có gì mà kể chứ? Sợ người kháckhôngbiết cậu ta lớn lên ở đâu à.”
Sở Tiêu kéo áo Trương Văn Văn ra hiệu chocôtanhỏgiọngmộtchút.
Cho đến khi rời khỏi trang trại ngựa, Thiệu Huy đềunóichuyện cùng Trần Ngư, điều này làm Trương Văn Văn nhẫn nhịn đầymộtbụng tức giận.khôngphải làcôta cảm thấy Thiệu Huysẽthích Trần Ngư, dù sao trong mắtcôta, Trần Ngư xấu như vậythìThiệu Huy làm sao có thể thíchcô. Chỉ đơn giản làkhôngthích người trong lòng thân thiết vớimộtcôgáikhác mà thôi.
“Trần Ngư.” Mọi người đứng chờ người lái xe lại, Trương Văn Văn bỗng lên tiếng hỏi “Nghenóingười ông nhận nuôi cậu làmộtông lão thần côn hả?”
* Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác, hay gọi là thầy đồng, bà đồng.
Trương Văn Văn vừanóixong, những người còn lại đều nhíu mày, chỉ có Trần Ngư thản nhiên trả lời “Ông nội của tôi là thầy trừ ma.”
“Thầy trừ ma? Là ngườiđibắt ma sao? Vậy cậu cũng vậy hả?” Trương Văn Văn hỏi.
“Phải.” Trần Ngư chỉ về hướng bả vai của Trương Văn Văn, cười vô cùng dịu dàng “Nếu như cậu mời tôi, tôi có thể giúp cậu đuổi con mađangởtrênvai cậuđi.”
Tác giả có lời muốnnói:
Trần Ngư: Muốn cãi nhau với tôi hả, tôi hù chết cậu, ha ha …Đọc nhanh tại AzTruyen.net