(Dẫn linh phong ấn: Sử dụng linh khí để phong ấnmộtvật gì đó)
Trần Ngư cạy mở môi Lâu Minh, dẫnmộtluồng linh khí sang, tiếp đó,mộtluồng hơi thở mát lạnh chợt bao phủ, thấm đẫm toàn thân của Trần Ngư. Trần Ngư biết đây là trạng thái hơi thở trong cơ thể mìnhđãhòa vào hơi thở trong cơ thể Lâu Minh.
Thu!
Trần Ngư nhắm mắt lại, khởi động phương pháp hấp thu linh khí, giống như lúc bình thường tu luyện, đem sát khí phóng thích ở bên ngoài hấp thu vào người.
Bên ngoài phòng nghiên cứu, đại đa số mọi người chỉ thấy Trần Ngư bỗng nhiên ôm hôn Tam thiếu, nhưng trong mắt Mao đại sư và Lâm Quy,thìlà cả phòng sát khí đỏ như máu, giống như vòi nướckhôngkhóa hướng về phía cơ thể của Lâu Minh cuồn cuộn lao tới, chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủiđãbiến mấtkhôngthấy tăm hơi.
Sát khí hung mãnh tiến vào trong cơ thể Lâu Minhthìtrở nên an ổn rất nhiều, sau đó theo con đường tiếp xúc hơi thở giữa Trần Ngư và Lâu Minh, chậm rãi tràn vào cơ thể của Trần Ngư.
Trần Ngư tiếp thu sát khí trong cơ thể Lâu Minh chuyển đến, trong đầu vang lên lời ông lãođãdặn dò trong điện thoại “Thể chất của con đặc thù, trời sinhkhôngsợ sát khí, con có thể trực tiếp lấy miệng dẫn khí, dẫn linh phong ấn.”
‘Dẫn linh phong ấn’ là pháp thuật đặc thù của môn phái Lạc Sơn, vận dụng linh lực hòa hợp với hơi thở của vật muốn phong ấn, sau đó ngay tứcthìvẽ bùa chú phong ấn trongkhôngkhíthìtrăm phần trămsẽphong ấn được vật cần phong ấn.
mộttay Trần Ngư vẫn kéo cổ Lâu Minh,mộttay khác vung lên trongkhôngkhí vẽ ramộtlá bùa. Đây là lần đầu tiên Trần Ngư vẽ bùa Phong ấn, vẽ hơi chậm, nhưng cũng may lúc này hơi thở củacôđãhòa cùng hơi thở của Lâu Minh, cho nên quá trình vẽ bùakhôngmấy trơn tru nhưng hiệu quảđãrấtrõràng.
Bùa Phong ấn được hình thành trong nháy mắt, ngón tay Trần Ngư chuyểnmộtcái, bùa chú hóa thànhmộtdải ánh sáng vàng chiếu lên người Lâu Minh.
Sát khí trong cơ thể Lâu Minh bỗng nhiên ngừng lại, nhân cơ hội đó, Trần Ngư buông tay ra, lùi về saumộtbước, cắt đứtsựliên hệ hơi thở giữa hai người.
“Xoạt!”
Bỗng nhiên mất hết sức lực, Lâu Minh chợt ngãtrênmặt sàn, Trần Ngư giật nảy mình, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm trathìmới pháthiệnLâu Minhđãhôn mê. Mà trong nháy mắt Lâu Minh ngã xuống, thanh kiếm đồng vẫnđangchiến đấu bất phân thăng bại với la bàn cũng ‘xoảng’mộttiếng rơitrênmặt đất.
“anhBa!” Trần Ngư định dìu Lâu Minh đứng dậy nhưng pháthiệnmìnhkhôngđủ sức,côđành gọisựgiúp sức bên ngoài “Nhanh vào giúp tôi với!”
Trợ lýđangcanh giữ ngoài cửa vội vàng đẩy cửa vào.
Mao đại sư cũng chạy vào theo, đầu tiên ông kiểm tra tình trạng của Lâu Minh, pháthiệnLâu Minh chỉđangngấtđi,khôngcó vấn đề gì nguy hiểm mới yên tâm giao trợ lý đưa Lâu Minh về biệt thự.
mộttrận rối ren quađi, tất cả mọi người đều có mặt ở biệt thự nhà họ Lâu.
Mao đại sư điều tra xong tình huống sát khí của Lâu Minh đột nhiên có biến hóa,đira khỏi phòng ngủ xuống lầumộtrồinóivới Hà Thất “Vì ảnh hưởng của lực sát khí nên Lâu Minh mới hôn mê, cậu ấy nghỉ ngơimộtchút rồisẽtỉnh.”
“Nút ngọc của Tam thiếu vỡ rồi ạ.” Hà Thất gậtnhẹđầu rồi đưa nút ngọcđãnhặt về cho Mao đại sư.
“hiệngiờ sát khí trong cơ thể Lâu Minhđãđược phong ấn hoàn toàn, hiệu quả còn tốt hơn so với dùng nút ngọc nữa. Nếu như phong ấn trong cơ thể cậu ấykhôngbị phá giảithìkhôngcần sử dụng nút ngọc.” Mao đại sưnóiđến đây, ánh mắtkhôngtự chủ lướt qua căn phòngtrênlầu hai “côgáitrẻ này là ai vậy? Năng lực củacôấy rất đặc biệt. Nếu như tôi đoánkhôngsai,côấy hoàn toànkhôngsợ sát khítrênngười Lâu Minh chút nào.”
Hà Thất nhìn ánh mắt dò xét của Mao đại sư, do dựmộtchút rồinói“Mao đại sư, việc về tiểu thư Trần Ngư, ngài có thể tạm thời giữ bí mật đượckhông?”
“Tại sao?” Mao đại sư khó hiểu.
“Tiểu thư Trần Ngư ở bên cạnh Tam thiếuđãmộtthời gian rồi, trong khoảng thời gian này, sát khí trong cơ thể Tam thiếu có thể ổn định như vậy cũng là nhờ có tiểu thư Trần Ngư.” Hà Thất giải thích “Nhưng mà … Tam thiếukhôngmuốn bộ trưởng Lâu và phu nhân biết chuyện này.”
Nếu nhưkhôngphảiđãđược Lâu Minh dặn dò từ trước,thìngay từ khi Trần Ngư xuấthiệntrong biệt thự lần đầu tiên hay khi biết việc Trần Ngưkhôngsợ sát khítrênngười Lâu Minhthìbọn Hà Thấtđãsớm báo cho bộ trưởng Lâu rồi.
“Tại sao?” Mao đại sư càngkhônghiểu “Có phương pháp tốt hơn để khống chế sát khítrênngười Lâu Minh, tại saokhôngthểnóicho bộ trưởng Lâu biết.”
“Tam thiếukhôngmuốn làm đảo lộn cuộc sống của tiểu thư Trần Ngư.” Hà Thất trả lời.
Mao đại sư hơi sững sờ, nhưng rất nhanh ông nghĩ đến những việc mà bộ trưởng Lâu và phu nhânđãlàm vì chuyện của Lâu Minh, bỗng nhiên cũng hiểu ra. Nếu để bộ trưởng Lâu biết được khả năng đặc biệt của Trần Ngư, đoán chừng làcônhóc này suốt đời phải ở trong biệt thự này với Lâu Minh.
“Tiểu thư Trần Ngư vẫnđangtìm kiếm biện pháp giúp đỡ Tam thiếu,nóihaykhôngnói, thực ra cũngkhôngthay đổi được điều gì. Mao đại sư, ngàinóicó đúngkhông.” Ý của Hà Thất rấtrõràng, Trần Ngưđanggiúp đỡ Tam thiếu, như vậykhôngcần "vẽ thêm chân cho rắn" (làm điều thừa thãi), làm chosựviệc thêm phức tạp.
Mao đại sư thở dài,nhẹgật đầunói“Nhưng mà tôi cầnnóichuyện vớicônhóc nàymộtchút.”
Sau khi Hà Thất chuyển lời, chỉ chốc lát sau, mang đuôi tóc bên cao bên thấp, Trần Ngư chạy từtrênlầu xuống, vẻ mặtcôtò mò nhìn Mao đại sưđangngồitrênghế sô pha trong phòng khách, cườinói“Tôi biết ngài,anhBađãnóivề ngài với tôi.”
“côcó quan hệ rất tốt với Lâu Minh?” Mao đại sư kinh ngạc hỏi, quan hệđãtốt đến mức mà Lâu Minhđãđề cập về ông vớicônhóc này sao.
“Đó là dĩ nhiên.” Chúng tôi còn là bạn làm ăn nữa đó.
Mao đại sư cười cười hỏi “cônhóc,côlà thầy trừ ma của phái Lạc Sơn phảikhông?”
Trần Ngư chớp chớp mắt rồi trả lời “Tôi đúng là thầy trừ ma, nhưng tôikhôngphải là môn phái Lạc Sơn.”
“khôngphải? Vậy thuật pháp củacôlà học từ đâu?” Mao đại sư thấy Trần Ngưkhônggiống như giả bộ, nhịnkhôngđược lại hỏi. (thuật pháp: học thuật và phương pháp)
“Tôi học từ ông nội tôi.” Trần Ngư trả lời.
“Ông nội củacôlà?” Trong đầu Mao đại sư dạomộtvòng, chưa nghe qua nhà họ Trần nào trong giới huyền học.
“Ông nội của tôi tên Ngô Lễ, cũng làmộtthầy trừ ma.” Trần Ngư đáp “Từnhỏtôiđãtheo ông nội tôi học thuật pháp.”
Ngô Lễ? Mao đại sư cau mày nhớ lại những vị đại sư bên trong giới huyền học, sửng sốtmộthồi nhưng vẫnkhôngnhớ được Thiên Sư nào tên là Ngô Lễ. Ít nhất là những người có danh tiếngthìông chưa từng nghe người nào như vậy.
“Vậy ông nội củacôđangở đâu?” Mao đại sư lại tò mò hỏi.
“Tôi cũngkhôngbiết.” Trần Ngư lắc đầu “Ôngđãra ngoàiđidu lịch, tôi cũngkhôngbiết bây giờ ông nộiđangở đâu nữa.”
“Vậy …côđãhỏi tình huống của Lâu Minh với ông nộicôchưa?” Vốn muốn tự mình đến thăm gặp màkhôngđược, Mao đại sư đành lùimộtbước mà hỏi việc khác.
“Tôi vẫn chưa kịp hỏi …” Trần Ngư ảo não “Ông nội của tôikhôngđáng tin lắm, thường xuyên liên lạckhôngđược.”
trênthực tế, nếu hôm naykhôngphải là thanh kiếm đồng đâm xuyên qua bùa phòng ngự làm cho ông lão cảm thấycôgặp nguy hiểm,thìchắc chắn là ông lão cũngsẽkhôngchủ động gọi điện thoại chocô. Nghĩ đến đây, Trần Ngư lại vô cùng đau lòng,mộtlá bùa phòng ngự cao cấptrênmộttrăm vạn lận đó, chớp mắt tiêu mất luôn rồi.
Mao đại sư thấy vẻ mặt Trần Ngư biến sắc, cho làcôđangtự trách, vì thế an ủi “khôngsao đâu, lần sau ông nộicôgọi lạithìcôhỏi cũng được.”
“Vâng!” Trần Ngư gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồinóithêm “Nút ngọctrêntayanhBa hỏng mất rồi, Mao đại sư, ngài có thể làmmộtcái kháckhông?”
Mao đại sư nghe Trần Ngưnóinhư vậythìbiết sát khí trong cơ thể Lâu Minhhiệnđangbị phong ấn, chỉ sợkhôngduy trì được bao lâu, thế là hỏi “Phong ấn trong cơ thể Lâu Minh có thể duy trì được bao lâu?”
“Nhiều nhất là ba ngày.” Trần Ngưnói“Tu vi của tôi bây giờ còn quá yếu, phong ấnkhôngđược bao nhiêu ngày.”
“Với lại, vừa rồi ở phòng nghiên cứu, tôiđãhấp thu khá nhiều sát khí, trong thời gian ngắn chỉ sợkhôngthể thựchiệnphong ấn được nữa.” Trong cơ thể Trần Ngư bây giờ, sát khí nhiều hơn linh khí,côphải từ từ bài trừ sát khí trong người, hấp thu lại linh khí, nếukhôngđừngnóilà việc ‘dẫn linh phong ấn’, ngay cả việc vẽ bùa chú thông thườngcôcũngkhôngthể thựchiệnđược.
Xem ra trong thời gian ngắn,khôngthể ra ngoài kiếm tiền được rồi, nghĩ đến đây Trần Ngư lại thấy mất mát trong lòng.
Mao đại sư thấy Trần Ngư suy tư, cho làcôđanglo lắng việc nút ngọckhôngsửa được, sát khí của Lâu Minh lại bùng phát, thế là lại an ủi lần nữa “khôngsao, tôi còn nút ngọc dự phòng nữa.”
“Vậythìtốt rồi.” Trần Ngư yên tâmnói.
“Trần tiểu hữu (bạnnhỏTrần), tôi thấy thể chất củacôkhôngbị sát khí ảnh hưởng? Saocôlàm được?” Mao đại sư hỏi.
“Hình như là do trời sinh, từnhỏtôiđãnhư vậy rồi, ông nội tôi cũngnóithể chất của tôi đặc biệt.”
“Thể chất đặc biệt?” Mao đại sư trầm ngâmmộtlát, thể chất phải đặc biệt như thế nào mới có thể hấp thu nhiều sát khí như vậy mà vẫnkhôngbị thương chút lông tóc nào?
“Reng reng reng …”
Trần Ngư ngượng ngùng nhìn thoáng qua Mao đại sư, lấy điện thoại di động rađiquamộtbên nhận điện thoại.
“Thi Thi, tối nay con có về nhà ăn cơmkhông?” Mẹ Trần hỏi.
Trần Ngư sờ lên mái tóc nham nhở như chuột gặm của mình, chột dạ hỏi “Con hẹn bạn họcđicắt tóc, tối nay consẽvề nhà.” Nhất định phải làm tóc xong rồi mới về nhà, bằngkhôngthìkhôngbiết giải thích như thế nào đâu.
Mẹ Trần thấy congáicuối cùng cũng có ý thức làm đẹp, thế mà lại chủ độngđilàm tóc, lập tức vui mừng cúp điện thoại,khônggiụccôvề nhà nữa.
Trần Ngư thở phàonhẹnhõm, cùng chào hỏi mọi người rồi chuồn êm ra ngoài kiếm tiệm cắt tóc.
Sau khi Trần Ngưđiđược khoảng hai giờ, Lâu Minh tỉnh lại,anhliếc mắt nhìn thấy Mao đại sưđangngồi bên cạnh, vì thế chống tay ngồi dậy.
“Mao đại sư?” Lâu Minh cảm giác được trạng thái tinh thần của mình khá tốt.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Mao đại sư lo lắng hỏi.
“Rất tốt, Mao đại sư, ôngđãcứu tôi sao?” Ký ức của Lâu Minhhiệngiờ rất mơ hồ,anhchỉ nhớrõlà ngay khoảng khắcanhtiếp xúc với thanh kiếm đồngthìsát khí trong cơ thểanhbỗng nhiên tăng vọt,khôngthể khống chế được.
“khôngphải tôi.” Mao đại sư mỉm cười lắc đầu.
Lâu Minh sững sờ, lập tức trong đầu óc hỗn độn chợt lóe lên hình bóng của Trần Ngư, hình như lúc đóanhcó nhìn thấycônhóc, chẳng lẽ …côấy cũng ở đó.
“Là Trần tiểu hữu cứu cậu.” Mao đại sưnói“Lần này sát khí của cậu bùng phát, có thể thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc (hữu kinh vô hiểm) là nhờ vào Trần tiểu hữu.”
“Trần Ngư? Quả nhiên làcôấyđãở đó.” Lâu Minh hoảng hốt.
“Đúng rồi, Lâu Minh, sao sát khí trong cơ thể cậu lại đột nhiên bùng phát như vậy?” Mao đại sư chờ đến bây giờ là để hỏi vấn đề này.
“Tôi cũngkhôngrõlắm.” Lâu Minh mơ mơ màng màng nhớ lại “Lúc đó, tôiđangkiểm tra thanh kiếm đồng. Nhưng kỳ lạ là khi tôi chỉ chạmnhẹvào thanh kiếmthìbỗng nhiên nó thunhỏlại.”
“Thunhỏ?” Vẻ mặt của Mao đại sư run lên.
“Còn có việc này, lúc đó tôi cảm thấy thanh kiếm đó cómộtcảm giác vô cùng quen thuộc nên cầm lên quan sát cẩn thận hơn, sau đó … sát khí trong cơ thể tôi bỗng nhiên mất khống chế.” Lâu Minh cẩn thận nhớ lại “Chuyện sau đó tôikhôngnhớrõràng lắm.”
“thìra là thế.” Mao đại sư như có điều suy nghĩ,nhẹgật đầu “Vậy cậu cứ nghỉ ngơiđi, chuyện liên quan đến thanh kiếm đồng, tôisẽcho ngườiđitìm hiểuthậtkĩ.”
“Mao đại sư, tôi luôn cảm thấy thanh kiếm đồng đó có mối liên hệ gì đó với tôi.” Lâu Minh chợtnói.
“Việc này tôisẽđiều tra, nếu như cậu nghĩ ra được điều gìthìgọi điện thoại cho tôi.” Mao đại sư dặn dò “Mặc dù lần này sát khí trong cơ thể cậu bùng phát có thể thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, nhưng thân thể vẫnsẽchịu ảnh hưởng nhất định, cậu hãy nghỉ ngơi chothậttốtđã.”
Căn dặn xong, Mao đại sư rời khỏi biệt thự.
Sau khi Mao đại sưđi, Lâu Minh ngồi ởtrêngiường, đưa tay nhìn nút ngọctrêncổ tayđãđược đổi, bỗng nhiên ngẩn người.
Hà Thất đứngmộtbên, trong lòng nổi sóng: Tam thiếunóicậu ấykhôngcòn nhớrõviệc gì sau khi sát khí bùng phát, như vậy có phải là cậu ấykhôngnhớsựviệc tiểu thư Trần Ngư ‘sàm sỡ’ cậu ấykhông? Đó có được coi là ‘sàm sỡ’khôngnhỉ?
(Nguyên tác là phi lễ: vô lễ, thiếu lịchsự, mình để sàm sỡ cho nó thuần Việt)
“Hà Thất, Trần Ngư đâu rồi?” Lâu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
“A?” Hà Thất giật nảy mình “Tiểu thư Trần Ngư,côấy …côấy về nhà rồi ạ.”
“Về nhà ư.”
“Vâng!” Hà Thất mạnh mẽ gật đầumộtcái, động tác hơi quá lố.
“Sao vừa nhắc đến Trần Ngư cậu lại kỳ lạ như vậy?” Lâu Minh ngạc nhiên hỏi.
“…” ‘nóihay làkhôngnóira, đó làmộtvấn đề’, Hà Thất tự hỏi.
Tác giả có lời muốnnói:
Hà Thất: Đây làmộtlựa chọn khó khăn.Đọc nhanh tại AzTruyen.net