Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 33




Hai giờ đêm.

Viện khoa học quốc phòng Đế Đô.

mộtngười đàn ông trung niên mặc bộ quân phục màu xanh dẫn Lâu Minhđivề phía trước.

“Lâu viện sĩ,đibên này.” Nếu chiếu theo đóng góp của Lâu Minh trong việc thiết kế vũ khíthìmọi người phải gọianhlà lão sư (bậc thầy) nhưng Lâu Minh quảthậtlà còn quá trẻ,anhcũngkhôngmuốn mọi người gọianhlà lão sư nên tất cả mọi người trong viện nghiên cứu chỉ có thể gọianhlà viện sĩ, giáo sư viện hàn lâm của viện khoa học quốc gia.

Lâu Minhnhẹgật đầu,đitheo người đàn ông trung niên, ánh mắt lóe lên vẻ mong đợi.

“Vật này đến chiều tối nay mới được chuyển đến Đế Đô.” Người đàn ông trung niên này là chuyên gia vũ khí của Bộ Quốc phòng, tên Liễu Mộc, ông ta vừađivừanóivới Lâu Minh “Vũ khí này là do đội khảo cổ khai quật ở Nam Lĩnh vào tháng trước.”

“Nam Lĩnh? Ở thời Chiến Quốc, hình như đó là biên giới giữa nước Tề Dương và nước Phong Vũ?”

“Đúng thế.” Liễu Mộcnói“Giáo sư Phương ở đội khảo cổnói, ngôi mộ đó chắc là củamộttướng quân nước Tề Dương thời Chiến Quốc, trong mộ còn cómộtsố lượng lớn vũ khí thời đó nữa.hiệngiờ, trong viện nghiên cứu làmộtthanh kiếm bằng đồng, được tìm thấy trong quan tài của ngôi mộ.”

“trênbáo cáo kiểm tra chuyển cho tôiđãđề cập,trênthân thanh kiếm nàyđãđo đượcmộtnguồn năng lượng kỳ lạ.” Chiều tối hôm nay, Lâu Minhđãnhận được báo cáo kiểm tra của Bộ Quốc phòng fax đến, trong đóđãnói,trênthanh vũ khí lạnh thời Chiến Quốc nàyđãđo được nguồn năng lượng nóng kỳ lạ.

Nếu thựcsựtrênthanh vũ khí này có nguồn năng lượng kỳ lạ, như vậy lịch sử chế tạo vũ khísẽcómộtbước đột phá rất lớn. Lâu Minh cảm thấy rất có hứng thú đối với đề tài này nên trời vừa tối làanhhào hứng chạy đến đây.

“Đúng thế.” Liễu Mộc tiếp tụcnói“Qua kiểm tra đo lường cũngđãxác định nguồn năng lượng nàykhôngcó phóng xạ nhưng chúng tôi chỉ có thể theo dõi đượcsựdao động của năng lượng, đồng thời pháthiệnnơi phát ra năng lượng là ở tô-tem kỳ lạ chạmtrênchuôi kiếm nhưngkhôngcách nào tìm hiểu được nguồn năng lượng này kết hợp với vũ khí như thế nào, được sử dụng ra sao.”

Tô-tem (vật tổ):hay,làcủa.

Hai ngườiđangnóichuyệnthìtới căn phòng nghiên cứu dành riêng cho Lâu Minh, xung quanh được lắp đặt kính chống đạn trong suốt. Vì thể chất đặc biệt của Lâu Minh, lúcanhđangnghiên cứuthìkhôngthể có người ở bên cạnh nên Bộ Quốc phòng mới thiết kế như vậy, để phòng ngừa việc Lâu Minhmộtngười có chuyện gì xảy rathìtừ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được.

Còn chưađitới cửa, xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, Lâu Minh có thể nhìn thấy thanh kiếm bằng đồng đen nhánh.

“Chủ nhiệm Liễu, nếu hai tiếng đồng hồ sau tôi vẫn chưa ra ngoài, ông cũngkhôngđược cho người khác đến gần nơi này.” Lâu Minh nhắc nhở.

“Tôirõrồi.” Liễu Mộc gật đầu cười, từ trước đến giờ, khi Lâu Minh đến viện nghiên cứu khoa học quốc gia đều như thế, nếu nhưanhở trong này nhiều hơn hai giờthìchắc chắn làđãxảy ra chuyện, cần phải có thời gian dài hơn mới giải quyết được, lúc này trong phạm vi năm mét cách phòng nghiên cứu của Lâu Minhkhôngđược có người nào lại gần.

Liễu Mộc đợi Lâu Minh bước vào phòng nghiên cứu bắt đầu nghiên cứu thanh kiếm đồng kia, mới quay người rờiđi, hoàn toàn giao nơi này lại cho Lâu Minh và đội bảo vệ củaanh.

Trong nháy mắt khi Lâu Minh bước vào phòng nghiên cứu, trong lòng bỗng nhiên dâng lênmộtcảm giác kỳ lạ, cho đến khianhsờ lên thanh kiếm đồng kia, cảm giác kỳ lạ này mới trở nênrõràng, biến thànhmộtcảm giác … vô cùng quen thuộc.

“Xoạt!”

Lâu Minh đột nhiên giật mình,anhrút tay về, nhìn thanh kiếm đồngtrênbàn,rõràng lúc nãy còn dài bằng hai gang tay, chợt co lại chỉ bằng nửa gang tay.

“Vù vù, vù vù!”

Thanh kiếm đồng dài bằng nửa gang tay nằmtrênbànđangkhôngngừng run rẩy, dường nhưđanggọi Lâu Minh.

Lâu Minh do dựmộtchút, đưa tay cầm phiên bản thunhỏcủa thanh kiếm đồng, nângtrênlòng bàn tay quan sát cẩn thận.

===

Ngày hôm sau.

Ánh nắng buổi chiều tươi sáng, buổi chiềukhôngcó lớp, Trần Ngư đeo balo mới muatrênvai, thay giày thể thao rồiđira ngoài.

“Thi Thi, cuối tuần này cậukhôngđidạo phố cùng chúng tớthậthả?” Phương Phỉ Phỉ gọi Trần Ngư lại.

“Ngại quá, cuối tuần này tớ có việcthậtđó, lần sau tớsẽđivới các cậu, à, đúng rồi …” Trần Ngư chạy về bàn sách của mình, lấymộtchiếc thẻ màu bạc trong ngăn kéo đưa cho Phương Phỉ Phỉ,nói“Thẻ VIP của VK, các cậu muốn mua quần áothìdùng nha.”

Thẻ VIP này là Đồng Triều nhất định đưa chocô, lúc đó, sau khi giải quyết xong xác sống quay về trường học, các bạn cùng phòng hỏicôsaođira ngoài hai ngày mà phong cách chẳng thay đổi chút nào. Trần Ngư đành lấy tấm thẻ này ra,nóidối Đồng Triều có việc phải ra nước ngoài nên đưa thẻ VIP này chocôđể đền bù. Đúng lúc ởmộtnước ngoài nào đóđangdiễn ra tuần lễ thời trang quốc tế nên Trần Ngư cũng miễn cưỡng được thông qua.

“Thẻ VIP này cậu chưa dùng lần nào mà.” Hàn Dunói.

“khôngsao, dù sao thẻ này là thẻkhôngcó kỳ hạn, tớ dùng lúc nào cũng được mà.” Trần Ngư mở cửa phòng lần nữa “Tớđiđây, thứ hai gặp nha.”

Trần Ngư ra khỏi cổng kí túc xá, chân mang giày thể thao mới mua, tự nhiên, nhanh chóng chạy về phía khu rừng bên cạnh trường học.

Thời gian này,côđangbận thăng cấp cho tài khoản của mìnhtrêntrang web huyền học.

Khi Trần Ngưtrêntrang web huyền học bắt đầu nhận nhiệm vụ, chọnmộtnhiệm vụ có giá trị năm trăm vạn, kết quả khicôvô cùng cao hứng đem nội dung nhiệm vụ sao chép lại cho chủ nhóm là ‘Lập trình viên giới huyền học’thìlại bị từ chốimộtcách vô tình.

Tôi muốn xây đường: Tại sao?khôngphảinóilà chỉ cần tôi đem nội dung nhiệm vụ chép choanh,anhsẽđưa cho tôi phương thức liên lạc của người ra nhiệm vụ sao?

Lập trình viên giới huyền học: Đúng thế, nhưng tôi chỉ phục vụ những nhiệm vụ dướimộttrăm vạn, nhiệm vụtrênmộttrăm vạn, xin mời tự động lên trang web huyền học nhận nhiệm vụ.

Tôi muốn xây đường: Có gì khác nhau sao?

Lập trình viên giới huyền học: Mục đích của nhóm do tôi lập ra, ngoài việc tránh phải trả thuế còn có mục đích lớn hơn là giúp đỡ những người mới, năng lực còn hạn chế. Còn Thiên Sưđãcó năng lực nhận nhiệm vụ năm trăm vạn, hoàn toàn có thể thông qua nhiệm vụ của mạng huyền học để khấu trừ phí thủ tục,khôngcần tới chỗ của tôi.

Mạng huyền học thanh toán phí thủ tục có hai hình thức,mộtlà trực tiếp khấu trừ ba mươi phần trăm giá trị của nhiệm vụ,mộtloại khác là trong tháng hoàn thànhmộtnhiệm vụ cấp độ A do trang web huyền học công bố là có thể được khấu trừ lại tất cả phí thủ tục trong tháng đó.

Trần Ngư đau lòngnói: Nhưngmộtnhiệm vụ cấp độ A có giá trị mấy trăm vạn luôn đó.

Lập trình viên giới huyền học: Đại sư à, nhóm của chúng ta vốn là trộm lấy nhiệm vụ của người ta mà làm,khôngthể quá kiêu ngạo a.

Tôi muốn xây đường: …

Trần Ngưkhôngcó cách nào khác đành phải thành thànhthậtthậttừtrêntrang web huyền học nhận nhiệm vụ để làm, kết quả pháthiệnmuốn nhận nhiệm vụtrêntrang web huyền học còn phải dựa vào cấp bậc nữa, tài khoản ở cấp nàothìsẽnhận nhiệm vụ ở cấp đó. Mà để sử dụng phương pháp thứ hai để được miễn phí thủ tục, Thiên Sư đó nhất định phải có tài khoản ở cấp độ A.

Cho nên, Trần Ngư phải bắt đầu từ cấp độ thấp nhất từng chút, từng chútmộtđilên, ban đầu là nhận nhiệm vụ mấy chục vạn, mới có thể từ từ thăng cấp. Trong thời gian này làm Trần Ngư vô cùng bận rộn, tuynóinhững nhiệm vụ nàykhôngđược bao nhiêu tiền, nhưng người muốn đoạt cũng rất nhiều a.

Dù saothìnhiệm vụ giống như kiểu trừ xác sống là nhiệm vụ đặc biệtkhôngcần đến đẳng cấpthìchẳng có là mấy. Nếu có, Trần Ngư nhất địnhsẽnhận, dù saothìchỉ cần nhận ba nhiệm vụ đặc biệt là có thể thăng lên cấp độ A.

Hôm nay Trần Ngư nhậnmộtnhiệm vụnhỏcó giá trị ba vạn, trừđiphí thủ tụcthìvào tay còn có hơn hai vạn, nhưng Trần Ngư chưa bao giờ chê tiền ít, có doanh thu dù sao cũng còn hơn làkhôngcó, huống hồ còn có thể nhanh chóng thăng cấp nữa.

“côlà Thiên Sư?” Người ra nhiệm vụ làmộtnam thanh niên hơn hai mươi tuổi, khi nhìn thấy Trần Ngưthìrất kinh ngạc, hiển nhiên làkhôngtin Trần Ngư là Thiên Sư thựcsự.

Trần Ngư nhìn lướt qua bả vai của nam thanh niên, thấymộtcon ma nữđangnằm sấpkhôngthấyrõmặt, ra sức dùng lưỡi liếm vành tai của người thanh niên, dáng vẻ vô cùng buồn nôn.

“Tôi chính là Thiên Sư.” Đây cũngkhôngphải là lần đầu tiên Trần Ngư bị người khác hỏi như vậy, cũngkhôngmuốn giải thích gì nhiều, dù saothìgiải quyết xong việc, trả tiền, sau đókhôngcòn gặp nhau nữa.

“Chắc làcônóiđùa hả, nhìncôhình như vẫn còn là học sinh phảikhông, nào có Thiên Sư nào giống nhưcôvậy …” Người thanh niên vẫnkhôngtin, lấy điện thoại di động ra định khiếu nại, chợt thấy Trần Ngưđiđến cạnh cậu ta vỗ vỗ vai của cậu.

Người thanh niên lui về saumộtbước, lập tức, cậu ta cảm thấy cảm giác dính dính vô hình ở cổ cậu ta bỗng nhiênkhôngcòn nữa, cậu takhôngtự chủ được đưa tay sờ sờ mặt và tai của mình.

“Nhiệm vụđãnói, cậu cảm thấy thân thể lạnh lẽo, gương mặt và tai có cảm giác dính dính như là có ngườiđangliếm cậu, lúc ngủ vào ban đêm luôn có cảm giác có người bên cạnh ….” Trần Ngưnói“Những biểuhiệnđó từ giờ trởđisẽbiến mất, cậu cũngđãcảm nhận đượcsựthay đổi. Khi ngủ vào tối nay, nếu như mọi việc đều bình thường, phiền cậu xác nhận lại đơn đặt hàng để tôi còn được thanh toán tiền.”

“Chờmộtchút …” Người thanh niên thấy Trần Ngư đập bả vai mình rồi muốnđithìkêu lên “cô… Dù saothìcôcũng phảinóicho tôi biếtđãcó chuyện gì xảy ra.”

“…” Trần Ngư nhìn thoáng qua ma nữđangngoan ngoãnđitheo mình, liếc mắt nhìn người thanh niên hỏi “Cậu nhất định muốn biết?”

“Tôi muốn!” Người thanh niên gật đầu

“Được, tôi hỏi giúp cậu.” Dưới ánh mắt hoảng sợ của người thanh niên, Trần Ngư chuyển qua nhìn ma nữ.

“anhấy nhìn rất đẹp trai!” Ma nữ cười hắc hắcnói.

Trần Ngư bình tĩnhnóilại với người thanh niên “Cậu bịmộtcon sắc ma nữ quấn lấy, nó cảm thấy cậu đẹp trai nên cố ý sàm sỡ cậu.”

“…” Mặt người thanh niên lập tức xám ngắt, hậnkhôngthể về nhà tắm rửa kì cọ mười bảy mười tám lần.

Trần Ngưkhôngđể ý đến người thanh niên, mang ma nữ qua mấy con phố, tìmmộtchỗkhôngcó người, dạy dỗ “Sau nàykhôngđược phépđisàm sỡ người khác, biết chưa?”

“Vâng vâng vâng.” Ma nữ liên tục gật đầu.

“Còn để tôi pháthiện, tôi thucôđó.” Trần Ngư uy hiếp.

Ma nữkhôngthể tin hỏi “Thiên Sư, giờ ngàikhông… thu tôi sao?”

“cômuốn tôi thucô?” Trần Ngư hỏi.

“khôngmuốn.” Ma nữ cuống quít lắc đầu.

“Vậycôít làm bậy lại cho tôi, tôiđãbắt nhiều ma quỷ rồi nhưng là lần đầu tiên gặp phải sắc ma, coi như là vật quý vì hiếm mà tha chocôlần này.” Đưa hồn ma vềâmphủ tốn rất nhiều linh lực đó, nhiệm vụ ba vạnkhôngcó loại hình phục vụ này.

“Hắc hắc … Khi còn sống tôi quá nhút nhát, nhưng lại là người thích nhìn vẻ ngoài của người khác (nhan khống), trông thấy soái ca đẹp trai chỉ dám nhìn từ xa mà YY. Sau đó … hắc hắc … tôi pháthiệnlà mathìmuốn sàm sỡ người ta làm sao cũng được, nên …” Ma nữ hơi ngượng ngùngnói.

“cô…” Trần Ngư lại định dạy dỗ ma nữ mấy câuthìtiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.

Trần Ngư lấy điện thoại ra xem, pháthiệnlà số máy lạ, suy nghĩmộtchút rồi bấm nhận.

“Tiểu thư Trần Ngư, bây giờcôở đâu?”

“Trợ lý Hà?” Trần Ngư kinh ngạcnói.

“Tam thiếu xảy ra chuyện rồi!”

Tác giả có lời muốnnói:

Tây Thi: Em đến cứuanhliền đây.Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.