Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 32




Lâu Minh lên phòng sáchtrênlầu hai,anhkhônggọi ngay cho mẹ mà trước tiên đánh cuộc gọi video cho Mao đại sư.

“Mao đại sư.” Lâu Minh nhíu mày nhìn Mao đại sư ở đối diện bên kia.

“Xem ra là cậuđãgặp Khương tiểu thư.” Cho dù là gặp phải chuyện sát khí đột nhiên bùng phát, lông mày của Lâu Minh cũng chưa bao giờ vặn lại như dây thừng thế này. Do đó, Mao đại sư chỉ cần nhìn biểu lộ của Lâu Minhthìcũng đoán ra được vì sao Lâu Minh lại gọi điện cho ông.

“Quả nhiên là đại sưđãngầm đồng ý với mẹ tôi?” Lâu Minh im lặngmộtchút rồinói“Tôi vẫn cho là ông là người hiểurõnhất cũng là người có thể hiểu tôi nhất.”

“Tôi có thể hiểu cậu nhưng tôi cũng hiểu mẹ cậu.” Mao đại sư thở dàinói“côgáicó số mệnh như Khương tiểu thư trong ngàn vạn người mới cómột, Lâu phu nhân có thể tìm đượccôgáinày chắc chắn làđãbỏ rakhôngít công sức.”

“Nhưng tình trạng của tôi như vậykhôngphải là làm chậm trễ người ta sao?” Lâu Minhnói.

“Nếu Khương tiểu thư hiểurõtình trạng của cậu nhưng vẫn giữ nguyên ý định, như vậy cũngkhônghẳn là việckhôngtốt.” Mao đại sư lại thở dài “Những lời này tôi vốnkhôngnênnóira, nhưng tôiđãbiết cậu nhiều năm như vậy, những việc cậu làm, những điều cậu chịu đựng … Lâu Minh, cậu đáng giá.”

“Đại sư.” Lâu Minh hỏi “Tôi hỏi ôngmộtcâu, nếu tôi tháo nút ngọc xuống,côấysẽkhônggặp tổn thương gì sao?”

“khôngthể.” Mao đại sư lắc đầu.

“Vậy … Coi như là tôikhôngtháo nút ngọc xuống, nếumộtngày nào đó sát khítrênngười tôi lại tăng lên, ngài có thể xác định làcôấykhôngcó việc gìkhông?” Lâu Minh lại hỏi.

“Cũngkhôngthể.” Mao đại sư lắc đầu lần nữa.

“Vậythìcăn cứ vào đâu mà ngàinóichuyện này chưa chắc làkhôngtốt.” Lâu Minhnói“Ngàikhôngthể chỉ vìmộtcâu đáng giáthìhi sinh cảmộtđời củamộtcôgáihiền lành vô tội.”

“Đại sư còn nhớ, khi tôi còn béđãhỏi ôngmộtcâukhông?” Lâu Minhnói“Tôi hỏi ông, đại sư, tôikhônglàm điều gì sai tại sao tôi lại trở thành người như vậy. Vì sao tôikhônghề làm gì cũngsẽgây tổn thương cho người khác.”

Mao đại sư thởmộthơithậtdài, sao ông lạikhôngnhớrõcơ chứ.

“Đại sưkhôngtìm được đáp án, chỉnóitránh đây là nhân quả của kiếp trước.” Lâu Minh cười khổ “Lúc ấy tôiđãnghĩ, rốt cục là kiếp trước tôiđãgây ra chuyện gì để người người oán trách cho nên kiếp này mới phải chịu như vậy. Nghĩ mãi màkhôngra nên tôi quyết địnhkhôngnghĩ nữa.”

“Số mệnh của Khương tiểu thư trong ngàn vạn người mới cómột, nếu quảthậtcó nhân quả của kiếp trước, như vậy có kết quả này cũng là do kiếp trướccôấyđãhết lòng tu luyệnđi.khôngthể bởi vì tôi mà làm hỏng nhân quả mấy đời của người khác được, tôi sợ kiếp sau của tôi cũng là như vậy.” Giọngnóicủa Lâu Minh tràn đầy tự giễu.

“Chúng tôikhôngcó ý này.” Mao đại sư giải thích “Mấy năm qua, sát khítrênngười cậu vẫn được khống chế rất tốt, hơn nữa trong khoảng thời gian này, tốc độ tăng sát khí của cậu cũng chậm lại. Cho nên nếu chúng ta chú ý hơnmộtchútsẽkhônglàm tổn thương đến Khương tiểu thư. Cũng vì thế nên khi mẹ cậu đến tìm tôi, tôi mới chấp nhận chuyện này.”

“Mao đại sư, tôi biết là ông quan tâm tôi, nhưng mà … Hi vọng lần sau mẹ tôi có đến tìm ông nữathìông đừng giúp bà tính toán gì hết.” Lâu Minh đề nghị “Nếu thựcsựôngkhôngtừ chối đượcthìcũng xin thông báo với tôimộttiếng.”

“Tôi hiểu rồi!” Mao đại sư có chút hổ thẹn, cúp điện thoại.

Lâu Minh ngẩn người nhìn màn hình điện thoạiđãtối đenthậtlâu,anhbiết làanhnên gọi điện thoại cho mẹ mình nhưnganhkhôngbiết làm thế nào để đối mặt với vẻ mặt lo lắng của bà.

Lâu Minhđãtừng đọc được ởtrênmạngmộtcâuđãnói, nếu con người sốngmộtmình trong thời gian dàisẽtừ từ có thói quen sốngcôđơn. Mặc dù, Lâu Minhđãsớm quen với việc sốngcôđơnmộtmình nhưnganhvẫn luôn khát vọng có thể cùng người khác tiếp xúc, sinh hoạt, loại sinh hoạt bình thường nhất, ngày ngày đối mặt, giao lưu tiếp xúc, đôi khi có mâu thuẫn mà cãi nhau, đôi khi nghemộtcâu chuyện tiếu lâm nào đó mà cùng cười sảng khoái.

Cho nên mỗi lần đến ngày lễ ngày Tết, cho dù vô cùng khó chịu nhưnganhvẫn gọi điện thoại về nhà.

Mấy đứanhỏtrong nhà, cho dù chưa từng ôm chúng nó nhưng luônkhôngkìm chế được mà quan tâm hỏi han.

Ngay cả mười lăm năm trước, chỉ vô tình nhìn thấycônhóc kia nhưnganhvẫn nhớrõràng cho đến tận bây giờ.

Thời giananhsốngmộtmình, những ngườianhcó thể nhớ đến thựcsựlà quá ít cho nênanhkhôngnỡ quên dù chỉ làmộtngười nào.

anhcho là mìnhđãche giấu rất kĩ nhưngkhôngthể qua được ánh mắt của mẹanh, bà làmộtngười phụ nữ kiên cường,đitheo cha trải qua những năm tháng khó khăn ban đầu ấy, cho dù bây giờđãcó phú quý và bình an nhưnganhvẫn trở thành nỗi khúc mắc trong lòng bà.

Reng reng reng …

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Lâu Minh, nhìn tên người gọi, Lâu Minh chần chừmộtlúc rồi nhận điện thoại.

“Minh Minh …” Giọngnóilo lắng, vội vàng của mẹ Lâu vang lên. Thực ra, từ lúc Khương Tư Kỳ bước chân vào nhà, bàđãcho người quan sát cẩn thận, đến lúc thấy Khương Tư Kỳ khóc lóc chạy ra khỏi nhà, mẹ Lâu vẫn chờ điện thoại Lâu Minh gọi đến. Nhưng chờ mãikhôngthấy con trai gọi điện, bà chờkhôngnổi đành lo lắng gọi choanh.

“Mẹ.” Vẻ mặt Lâu Minh phức tạp, gọi.

“Conđangtrách mẹ tự ý làm điều thừa phảikhông?” Mẹ Lâu hỏi.

“Mẹ, mẹ …” Lâu Minh bất đắc dĩnói“Lần sau, mẹ đừng làm như vậy nữa.”

“Sao lạikhông? Có phải conkhôngthích Khương tiểu thưkhông? Nếu vậy, mẹ có thể tìm người khác …”

“Mẹ, mẹ biết là conkhôngcó ý này mà.” Lâu Minh thở dài “Tình trạng của con, mẹ là người hiểurõnhất mà, con cũng tin là Mao đại sư cũngđãnóivới mẹ rồi, người có số mệnh cực quý cũng chỉ tiếp nhận sát khí của con trongmộtphạm vi nhất định mà thôi, cũngkhôngthể sống bình thường với con được.”

“Nhưng Mao đại sưnói, bây giờ sát khí của con vẫn rất ổn định mà,khôngcó vấn đề gì lớn.” Mẹ Lâu nhấn mạnh.

“Nhưng con vẫnkhôngthể tùy ý rời khỏi nhà,khôngthể tiếp xúc với người khác, conđiđến viện khoa học còn phảiđivào lúc trời khuya vắng người, khi con đến biệt thự Hàn Sơn cũng phải cho người phong tỏa đường xá nữa.” Lâu Minhnói.

“Nếu như con békhôngngạithìsao?” Mẹ Lâu hỏi.

“Mẹ, điều nàykhôngcông bằng.” Lâu Minh thở dài “Hơn nữa, điều này làm cho con cảm thấy đây làmộtloại tình cảm bố thí.”

“Sao lại là bố thí được.” Mẹ Lâu kích độngnói“Nhà chúng tasẽkhôngđối xử tệ với con bé.”

“Mẹ, con vẫn luôn tựnóivới mình, con sống rất có ý nghĩa, tuyệt đốikhôngđáng thương chút nào.” Lâu Minh khó khănnói“Mẹ cứ như vậysẽlàm con cảm thấy mình đặc biệt đáng thương.”

“…” Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên im lặng, nhưng Lâu Minh biết mẹ mìnhđangrất đau lòng, ngón tay cầm điện thoại củaanhcũng hơi run rẩy.

“Minh Minh, mẹ biết con rất thích trẻ con, lần đó, dù cho thân thể bị tổn thương con vẫn dùng bùa trấn sát để đến thăm Tông Tông.” Mẹ Lâu khổ sởnói“Mẹ chỉ nghĩ, nếu như mẹnóirõmọi chuyện với Khương Tư Kỳ, nếu con bé vẫn đồng ýthìcon có muốn thửmộtlần haykhông? Dù sao đó cũng làmộtđứa bé rất tốt a.”

“Mẹ!” Giọngnóicủa Lâu Minhđãngập tràn xót xa, đầu ngón tay cầm điện thoại vì nắm chặt màkhôngcòn chút máu nào.

“Con suy nghĩ thêmmộtchútđi, mẹ cúp máy trước.”

Nghe tiếng điện thoại tút tút, ánh mắt Lâu Minh phức tạp mà bi ai (bi thương, buồn bã),anhkhôngbiết làm cách nào để an ủisựđau lòng của mẹanh, nhưngkhôngthể vì thế mà làm tổn thương Khương Tư Kỳ.

“Rắc …”

Tiếng động đột nhiên vang lên làm Lâu Minh hồi phục tinh thần,anhnhìn ngoài cửa từng miếng khoai tay chiênđanglăn lăntrênsàn cùng nửa cái đầu bù xùđangnhô lên củacônhóc nào đó.

“Nếu như emnói… em vừa mới đến thôi,anhcó tinkhông?” Từ ngoài cửa, Trần Ngư ló đầu ra, cẩn thậnnói.

“Emnóixem?” Lâu Minh hỏi ngược lại.

“Vậy emkhôngthèm giải thích nữa.” Trần Ngư thấy việc mình qua loasẽkhônglừa được Lâu Minh, vì thế dứt khoát thành thànhthậtthậtngồi xổm xuống nhặt khoai tây chiênđangrơitrênmặt đất.

“…”cônhóc này đây là điếckhôngsợ súng sao, Lâu Minh vừa bực mình vừa buồn cười “Đừng nhặt nữa, rơi dơ rồi.”

“khôngsao, sàn nhà rất sạch mà, em nhặt lên rồi tiếp tục ăn cũng được.” Trần Ngưkhôngđể ýnói“Với lại, ăn bẩn sống lâu.”

Lâu Minh thấy Trần Ngưnóivậythìkhôngnóigì thêm, Trần Ngư bỗng nhiên xuấthiệnđãlàm nhạtđinỗi bi thương sau khianhcùng mẹnóichuyện. Lâu Minh để điện thoại di động xuống, nhìn bản vẽđãtính toán đượcmộtnửa,mộtlần nữa cầm bút lên tiếp tục tính toán.

Trần Ngư nhặt hết mẩu khoai tây chiêntrênsàn nhà, lại ra ngoài tìm cây chổi quét sạch các mảnh vụn còn sót lại, sau khi xong việc mới ôm bịch khoai tây sán đến bàn làm việc của Lâu Minh. Nhìn bản vẽtrênbàn, Lâu Minh kinh ngạc hỏi “Đây là súng sao?”

Lâu Minh kinh ngạc ngẩng đầu “Em còn chưa ra ngoài nữa à?”

“anhBa,anhgiận hả?” Trần Ngư cẩn thận hỏi.

“Em …” Thựcsựlà Lâu Minh lười phải tính toán vớicônhóc này, huống hồ cũngkhôngphải là việc gì lớn, chỉ làanhcảm thấy hơi xấu hổ mà thôi “Sau nàykhôngcho phép em như vậy nữa, nghe chưa.”

“Dạ, em cam đoan lần sausẽkhôngcẩn thận nghe được lần nữa, nhất định phải quay đầuđingay.” Trần Ngư đảm bảo.

“Vậy là lúc nãy là em cố ý nghe lén?” Lâu Minh bật cười.

“khôngphải làanhBađãđoán được rồi hả?” Trần Ngư hoảng sợ che miệng “thìra làanhbẫy em.”

“…” Lâu Minh bỗng nhiên nghẹn lời,anhkhôngmuốnnóichuyện nữa, cúi đầu tiếp tục tính toán số liệu.

Lạimộtlúc lâu, Trần Ngư bỗng nhiên kêu lên “anhBa …”

“Sao thế?” Lâu Minh thấy Trần Ngư chậm chạpkhôngđithìbiếtcôcó chuyện muốnnóivớianh.

“Ông nội em là người rất giỏi, bản lĩnh của em đều được học từ ông, mặc dù thỉnh thoảng có khi ông cũngkhôngđáng tin lắm nhưng thuật pháp của ông rất lợi hại.” Trần Ngư bỗng nhiênnói.

“anhbiết.” Lâu Minh kinh ngạcnói“Lúc trước emđãkể vớianhrồi.”

“Mấy hôm trước ông em bỗng nhiên tìm em, phương pháp đấu với xác sống chính là do ông em chỉ cho em.” Trần Ngưnói.

“Nhưng mà em chỉ có số QQ của ông,khôngbiết vì sao ông vẫn giấukhôngcho em biết số điện thoại của ông.” Trần Ngư khổ não “Nhưng mà emđãđể lại lời nhắn cho ông.”

“Lời nhắn?” Lâu Minh nghi ngờ nhìn Trần Ngư.

“Emđãnhắn hỏi ông có phương pháp nào giải trừ sát khítrênngườianhBakhông.” Trần Ngưnói“Việc em đồng ý vớianh, emsẽkhôngquên đâu.”

Lâu Minh sững sờ,khôngnghĩ là Trần Ngư đề cập đến chuyện này, đột nhiênanhcảm thấy vui vẻ, gật gật đầu “Cám ơn em.”

“Vì thế,anhBa …” Trần Ngư nhớ đến lờinóicủaanhlúccônghe lén “anhcó muốn cùng chịgáilúc nãy thử làm quen tiếp xúc với nhaukhông?”

Sắc mặt Lâu Minh cứng đờ,mộthồi lâu mớinói“Trước khisựviệc sát khí được giải quyết triệt để,anhsẽkhônglàm bất cứ chuyện gì,anhkhôngthể tổn thương Khương tiểu thư, cũngkhôngthể làm cho mẹanhhi vọng khi chưa có căn cứ.”

“Vậy cònanhBathìsao?” Trần Ngư mở to hai mắt “anhvừakhôngmuốn làm tổn thương chịgáikia, cũngkhôngthể làm tổn thương mẹanh.anhlo lắng cho tất cả mọi người, nhưng lại chưa bao giờ lo lắng cho chính bản thân mình.”

Tay cầm bút của Lâu Minh run lên, ngòi bút chì ‘rắc’mộttiếng rồi gãy, để lạimộtvệt dài đen sậmtrênbản vẽ thiết kế.

“Quả nhiên là vẫn phải dựa vào em!”

Lâu Minh đột nhiên ngẩng đầu.

“Ai bảo emđãnghe lénanhnóichuyện cơ chứ.” Trần Ngư cười “Sát khí củaanhcứ bao ở em, em nhất địnhsẽnghĩ ra biện pháp.”

Trong lòng Lâu Minh đầy ấm áp, cườinói“Em đừng có mạnh miệng, nếukhônggiải quyết đượcthìem tính sao đây?”

“Dạ??” Trần Ngư cắn khoai tây chiênnói“MẹanhBa muốnanhđixem mắt, chắc chắn là bàkhôngmuốnanhBa ởmộtmình. Nếu emkhônggiải quyết được sát khítrênngườianhBa, vậy sau này emsẽluôn ở bênanh,khôngđểanhsốngmộtmình nữa.”

“côngốc này.” Lâu Minh búng ngón taytrêntrán Trần Ngư, trong mắt là ý cười ấm áp.

Tác giả có lời muốnnói:

Tam thiếu: Em ở cùnganh?

Tây Thi: Vâng.

Tam thiếu: Tốt.

Tây Thi: Sao cứ có cảm giác có gì đókhôngđúng …Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.