trênbàn ăn nhà họ Trần, mẹ Trần đau lòng nhìn con traiđangăn ngấu nghiến như rồng cuốn, múc thêmmộtchén canh nữa đưa cho con trai “Chắc là cả tuần nay con chưa được ăn bữa cơm nào đàng hoàng phảikhông, mẹđãnóivới con bao nhiêu làm rồi, làm gìthìlàm, phải ăn cơm cho đầy đủ chứ.”
“Vâng, con nhớ rồi.” Trần Dương nhìn mẹ cười.
Thị trưởng Trần cũng biết là trong thời gian này con trai mìnhđangbận việc gì, vì thế hỏi “Vụ án điều tra đến đâu rồi?”
“đãchuyển cho tổ điều tra đặc biệt rồi ạ.” Trần Dương trả lời.
“Tổ điều tra đặc biệt?”
Tổ điều tra đặc biệt là tổ chuyên điều tra các loại trọng án nhưng chưarõđối tượng và khó có khả năng điều trarõthủ phạm,nóilà tổ điều tra đặc biệt, kỳthậtchính là tập hợp những vụ án chưa giải quyết xong lại.
Thị trưởng Trầnkhôngđồng ý cách làm này, nhưng việc chỉ đạo tổ điều tra đặc biệt là ở cấptrên, ôngkhôngđồng ý cũngkhôngcó cách nào phản đối.
“Dạ, đúng vậy ạ, sáng nay công vănđãđến.” Thực ra Trần Dương cũng chẳng hiểu ra sao,anhvà các đồng đội cực khổ điều tra gầnmộttháng nay, mặc dù chưa có đầu mối nhưng vụ án mới chỉ điều tra đượcmộttháng mà thôi, cứ vậy mà cho là ánkhônggiải quyết được, mọi người đềukhôngcam lòng.
Thị trưởng Trần cau mày, ngay cả việc ăn cơm cũng chậm lại.
Mẹ Trần hơikhôngvui rồi “Ăn cơm mànóichuyện công việc làm gì, ông mau ănđi.”
Thị trưởng Trần giật mình hoàn hồn, ăn hai miếng cơm rồi nhìn congái, ôn hòanói“Thi Thi, thời gian này con đừng ra ngoàimộtmình nhé.”
“Dạ?” Trần Ngưkhônghiểu ngẩng đầu nhìn ba nhà mình.
“Đúng đó.” Trần Dương cũngnóivào “Tháng vừa rồiđãcó tám người chết liên tục,khôngrõhung thủ. Thi Thi, sau này emđiđâu ra ngoàithìđicùng bạn học nha.”
“Tám người?” Mẹ Trần giật mình “Nhiều vậy sao?” Mẹ Trần vẫn biết là con traiđangđiều tra án giết người nhưngkhôngbiết làđãchết nhiều người như vậy, vậy màmộtchút manh mối về hung thủ vẫn chưa tìm ra.
“Những người chết nàykhôngcómộtđặc điểm chung nào sao?” Thị trưởng Trần nhịnkhôngđược lại hỏi.
“khôngcó ạ.” Trần Dươngnói“Có ngườiđangở quán cơm ăn cơm bỗng nhiên ngã xuống, có người buổi sángđilàmthìđột nhiên nằm xuống, có ngườithìban đêm ngủ ở nhà rồi sáng maikhôngtỉnh lại, mỗi người nhìn giống như bị đột tử. Nhưng khi khám nghiệm tử thi đều báo cáo cơ thể họ rất khỏe mạnh,khôngcó bệnh tật gì. Nếu như có điểm giống nhau giữa những người nàythìtrong tám người chếtthìcó ba người là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
“Ngày nào?” Thị trưởng Trần hỏi.
“Ngày 7 tháng 7 năm 3028.” Trần Dương trả lời(này là tính theo lịchâmnha mọi người).
“Ngàyâmthángâmnămâm?” Trần Ngư bỗng lên tiếng hỏi làm mọi ngườitrênbàn ăn đều quay lại nhìncô.
“Emnóigì?” Trần Dương hỏi
“Emnóingày màanhvừanóilà ngàyâmthángâmnămâm.” Trần Ngư nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, cười giải thích “Khi còn bé, ông thường dẫn conđilàm phép cho nhà người ta nên con cũng biết đôi chút về lịchâmnày.”
Trần Dương như suy nghĩ gì đó, thu ánh mắt lại.
Mẹ Trần thấy mọi người lạikhôngăn cơm, lại giục “Được rồi, được rồi, đừngnóichuyện vụ án nữa, mau ăn cơm thôi. Thi Thi, sau này conkhôngđược ra ngoàimộtmình đâu đấy.”
“Dạ.” Trần Ngư gậtnhẹđầu, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, nghĩ đến hồn ma nãy giờ bịcôbỏ lạitrênlầu, Trần Ngư sớm quay trở lại phòng mình. Đồng Triều thấy Trần Ngư vào phòng, gấp gáp ‘trừng mắt dựng râu’ ra hiệu chocôgiải bùa cho mình.
Trần Ngư đưa tay thu hồi mấy lá bùa.
“côsao có thể như vậy được chứ, tôi nhờcôtìm biện pháp đưa tôi trở lại thân thể chứkhôngphảinóicôthu tôi đâu chứ.” Đồng Triều vừa được tự dothìnhào đến trước mặt Trần Ngư gào thét.
“Nếuanhcòn lắm mồm …” Trần Ngư giơ lá bùa trong tay lên.
đãnếm qua mùi đau khổ, sắc mặt Đồng Triều tái nhợt “Vậycôlại gọi điện thoại cho chú Hai của tôiđi.” Cậu ta cũngkhôngmuốn ở cùngmộtchỗ vớicônhóc này chút nào cả.
Trần Ngư quay người lấy điện thoại, mở phần cuộc gọi, nhịnkhôngđượcnói“Tôiđãgọi nhiều lần như vậy sao chú Hai củaanhkhônggọi lạimộtcuộc chứ.”
“Chú Hai tôi bận rộn lắm, thời gian đâu mà gọi lại cho số điện thoại lạ chứ.” Chính cậu ta trước kia cũng chẳng bao giờ gọi lại cho số điện thoại lạ gọi nhỡ. Dù sao người muốnđicửa sau nhờ cậu ta thiết kế trang phục nhiều hằng hà vô số, cậu ta có thể hiểu được chú Hai mình. Nhưng cho dù hiểu được nhưng đến khi chính cậu ta gặp phảithìtâm trạng này chẳng dễ chịu chút nào.
“cômau mau gọi lạiđi.” Đồng Triều thúc giục,khôngbiết vì sao, vừa rồi trong lòng cậu ra đột nhiên cảm thấythậtbất an.
Trần Ngư bấm gọi vào số điện thoạiđãgọi mấy lần từ hôm qua đến giờ.
Cùng lúc đó,đangtrông coi trongmộtcăn hộ tại tòa nhà cao cấp nào đó, Đồng Uy lo lắng nhìn bài vị bằng ngọc để ở đầu giườngđangrung động ngày càng mãnh liệt. Tay trái ông cầm la bàn, tay phải ông cầm bùa truy hồn, chỉ chờ bài vị bị vỡ là lập tức tìm kiếm vị trí hồn phách của cháu trai.
Reng reng reng …
mộthồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, lông mày của chú Hai cũngkhôngnhấc lên chút nào, tiếp tục nhìnkhôngchớp mắt vào bài vị ngọc. Đệ tử của ông ngồi bên cạnh, cầm điện thoại lên nhìn, pháthiệnlại là số điện thoại lúc chiềuđãgọi đến, vì thếnói“Sư phụ, vẫn là số điện thoại kia, từ trưa đến giờđãgọi cho sư phụ năm cuộc rồi.”
Lúc này, tâm trí của Đồng Uy đều tập trung vào cháu trai, làm sao có tâm tư để ý đến điện với chả thoại, vì thế tức giậnnói“Con làm sao đừng cho người ta gọi đến nữa.”
Giọngnóilớn đến mức làm người đệ tử run cả tay, nhấn ngay vào nút tắt điện thoại.
“Cúp máy rồi?” Trần Ngư ngạc nhiênnói.
“côngơ ngẩn gì đó. Cúp điện thoại chứng tỏ chú Hai tôiđangcầm điện thoại đó.côtiếp tục gọiđi.” Đồng Triều kích độngnói.
Thế là người đệ tử vừa mới cúp điện thoại, chưa kịp đặt lại xuống giườngthìđiện thoại lại tiếp tục rung lêntrêntay cậu ta.
“Tắt máyđi.” Đồng Uy giận dữ.
Đệ tử nghe lời nhấn nút tắt máy, vừa đúng lúcmộttin nhắn cũng hiển thị, dưới biểu tượng tắt máyhiệntrênmàn hình, người đệ tử loáng thoáng đọc được hai chữ Đồng Triều. Cậu ta cứng đờ người, đem điện thoại vừa tắt nguồn mở lên, mở xem tin nhắn vừa được gửi đến.
(Cháu trai Đồng Triều của ôngđangở chỗ của tôi.)
===
Đồng Triều thấy Trần Ngư gửi tin nhắn, lập tức giãy lên như đỉa phải vôi “Saocôlại gửi tin nhắn như vậy chứ, vừa xem là biết tin nhắn lừa đảo rồi? Giống y như tin nhắn của mấy kẻ bắt cóc vậy”
“A, đúng rồi, tôi gõ thiếu hai chữ ‘sinh hồn’ rồi.”nóixong, Trần Ngư lại an ủi cậu ta “khôngphảianhnóichú Haianhlà Thiên Sư sao? Ông ấy nhìn thấy nhất địnhsẽhiểu, yên tâmđi.”
Trần Ngư đoán quá chuẩn luôn, chú Hai quảthậtcó thể hiểu được. Người đệ tử nhìn thấy tin nhắn, lập tức run giọng gọi “Sư phụ, sư phụ nhìn này.”
Đồng Uy chuyển mắt nhìn qua, lập tức bỏ bùa truy hồn xuống, đoạt lấy điện thoại trong tay đệ tử, nhấn nút gọi lại “Tôi là Đồng Uy.”
“Chú Hai củaanhtên là Đồng Uy hả?” Đồng Uy nghe đầu dây bên kia tiếngmộtcôgáitrẻ hỏi ai đó, mắt sáng lên.
“Chú Hai đúngkhông, cháu trai ôngđangở trong tay tôi … Biết rồi, biết rồi.” Hai câu biết rồi hiển nhiênkhôngphải lànóivới Đồng Uy “Là sinh hồn của Đồng Triềuhiệnđangở bên cạnh tôi, ông mau đến đem cậu tađiđi.”
“Đồng Triềuđangở bên cạnhcô?” Đồng Uy kích động đứng bật dậy.
“Đúng vậy … Nhưng mà cậu tađãđồng ý trả cho tôi hai mươi vạn, khi nào ông đến đón người …khôngđúng, là khi nào hồn phách cậu ta trở về, ông nhớ chuyển khoản cho tôi đấy.” Trần Ngư dặn dò. Nếukhông, khi Đồng Triều trở về cơ thể mìnhsẽquênđiký ức khi còn là hồn phách, lúc đócôtìm ai để đòi tiền đây.
“cô…” Đồng Uyđangmuốnnóichuyệnthìtrong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng “rắc”, ông ta quay đầu nhìnthìthấy bài vị ngọcđãvỡ vụn, lập tức biến sắc.
“Sư phụ, bài vị ngọc vỡ rồi.” Người đệ tử cũng hoảng sợnói.
“côcũng là Thiên Sư?” Đồng Uy vội vàngnói.
“Đúng vậy.” Trần Ngư trả lời.
“Tôi chocôhai trăm vạn.”
“Phụt …” Đầu dây bên kia có tiếng gì đó phun ra.
“Trước khi tôi đến được chỗcô,côhãy bảo vệ nóthậttốt, tôi chocôhai trăm vạn.” Đồng Uy lặp lại.
==
Trần Ngư ngơ ngẩn cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng vi diệu nhìn Đồng Triều.
“Sao thế? Chú Hai tôiđãnóigì?” Đồng Triều lo lắng hỏi.
“Chú Haianhrất quan tâmanh, ông ấy chủ động thêm cho tôi hai trăm vạn.” Trần Ngư duỗi hai ngón tay ra,khôngthể tưởng tượng đượcnói“Xem ra nhàanhđúng là có tiền.”
“nóinhảm, tài sản của tôi có mấy trăm triệu đó, có đượckhông.” Đồng Triều lại hỏi “Khi nào chú Hai tôi tới?”
“Ông ấynóikhoảngmộtgiờ nữa,nóitôi phải bảo vệ tốt choanh.” Trần Ngư luôn cảm thấy lời dặn này có gì đókhôngđúng,nóicôcoi chừng Đồng Triều còn được, bảo vệ, cái này muốncôphải làm sao.
“Vậycôphải bảo vệ tôi cho tốt à nha.” Nghe thấy chú Hai mìnhmộttiếng nữasẽđến đây, Đồng Triều đắc ý lần nữa, cậu ta ngồitrênghế, bắt chéo chân ra vẻ đại gia.
Về bản chất Trần Ngư vẫn làmộtngười ngây thơ,cônhận của Đồng Triều hai mươi vạn để gọimộtcuộc điện thoại là vì thấy cậu ta quá phiền phức nên mới hét giá như thế. Nhưng mà chú Hai của thằng oắt này đột nhiên nâng giá lên tận hai trăm vạn làm trong lòng Trần Ngư cảm thấykhôngyên.khôngbiết việc này Hiệp hội người tiêu dùng có quản lýkhông, saocôluôn có cảm giác mình là tiểu thương có lòng dạ hiểm độc.
Nghĩ đến đây, Trần Ngư quay người mở túi vải, lấy ramộtlá bùa phòng ngự cao cấp rồi định đưa cho Đồng Triều.
Đồng Triều thấy Trần Ngư lại móc lá bùa ra, lập tức bị dọa bay đến góc tường “cô…côđịnh làm gì?”
“anhlo lắng cái gì đó.” Trần Ngư tức giận “Chú Haianhđưa tôi hai trăm vạn, tôi cũngkhôngmuốnkhôngcông mà hưởng. Đây là bùa phòng ngự ông nội tôi tự vẽ đấy, trong tay tôi chỉ có ba tấm thôi. Loại bùa cao cấp này, bên ngoài thị trường giá hơn trăm vạn cũng chưa chắc mua được đâu.”
Điều nàykhôngphải là Trần Ngưnóimò, lăn lộnmộtthời giantrêndiễn đàn “Ma quỷ đừng hỏi”, Trần Ngư cũng nắm đại khái giá cả các loại bùa chútrênthị trường.
Bùa chú sơ cấpmộtvạnmộtlá, bùa trung cấp hai mươi vạnmộtlá, bùa chú cao cấpthìcăn cứ chất lượng và tác dụng khác nhau mà có giá từmộttrăm đếnmộttrăm năm mươi vạn. Ông nội tự tay vẽ là bùa phòng ngự này chocôphòng thân, chất lượng nhất định là sốmột. Do đónóilá bùa này có giá hơn trăm vạn cũngkhôngphảinóingoa.
“Saocôđột nhiên lại đưa tôi bùa phòng ngự cao cấp?” Đồng Triều cũng là người từng trải, bình thường chú Hai nhà cậu tađixem phong thủy cho người ta cũng thu mấy trăm vạnmộtlần là bình thường, nên khi Trần Ngưnóilá bùa này hơn trăm vạnthìchỉ cảm thấy hơi đắt màkhôngphải làkhôngtin.
“khôngphải là choanhmà chỉ tạm thời để bên ngườianh.” Trần Ngưnói“Chú Haianhbỏ ra hai trăm vạn để tôi bảo vệanh, tôi cũng phải biết điềumộtchút chứ.”
Khóe miệng Đồng Triều khẽ giật giật.
“Khi nàođinhớ trả lại cho tôi.” Trần Ngư lại đưa lá bùa ra.
“Biết rồi.” Đồng Triều tức giận trả lời, đưa tay cầm lá bùa, quan sát kĩmộtlúc nhưng cũngkhôngpháthiệnđiều gì khác thường.
Trần Ngư nhìn đồng hồ “Chờ gần đến giờ hẹn, chúng tađiđến cổng chính, tôiđãhẹn với chú Hai củaanhở đó.”
“Ừ.” Đồng Triều nắm lá bùa trong tay,mộtlần nữa ra dáng vẻ đại gia ngồitrênghế, nhìncôgáiđangngồi xếp bằngtrêngiường, nhịnkhôngđượcnói“Nếukhông, tôi chocôsố điện thoại của tôi. Nể mặtcôgiúp tôi lần này, tôi có thể miễn phí thiết kế trang phục chocô.”
“Cám ơn,khôngcần.” Trần Ngưkhôngthèm ngước đầu, trả lời.
“khôngcầnthìthôi. Sau nàycômà biết tôi là ai, lúc đó có cầu tôi cũngkhôngđếm xỉa đếncô.” Đồng Triều căm phẫnnói.
“Ha ha …” Trần Ngư trả về cho cậu ta tràng cười lạnh.
Đồng Triều tức giận màkhônglàm gì được, cảm thấy con nhóc nàythậtchẳng có mắt nhìn gì cả, quyết địnhkhôngthèm lấy ‘mặt nóng dán vào mông lạnh’ của Trần Ngư nữa, chờ khi nào cậu ta quay lại cơ thể,sẽkhôngbao giờ thèmnóichuyện với đồ nhà quê này nữa.
* Mặt nóng dán vào mông lạnh: mô tảmộtngườithìnhiệt tìnhnóichuyện nhưng lại nhận đượcsựhờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tìnhkhôngđược đáp lại, như bị giộimộtgáo nước lạnh vào mặt.
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, mười phút sau, Trần Ngư chợt nghe thấy tiếng động,côngẩng đầu nhìn, thấy túi vải bên giường động đậy, lóe ra ánh sáng, chiếc la bàn lóe ra luồng sáng màu đỏ.
“Đây là cái la bàn mà? Chú Hai tôi cũng cómộtcái, nhưng sao la bàn củacôlại phát ra ánh sáng màu đỏ.”đãnhẫn nhịn mười phútkhôngnóigì, Đồng Triềukhôngnhịn được nữa, hỏi.
Trần Ngưkhôngđể ý đến Đồng Triều,cônhảy xuống giường, mang dépđiđến bên cửa sổ, cảm nhận được luồng ác khí hung mãnhđangtiến lại gần, chân mày nhíu chặt.
“Giúp tôi bảo vệ nóthậttốt.”
Trần Ngư nhớ lại lời chú Hai nhà họ Đồngđãnóicách đây hai mươi phút, lập tức nhịnkhôngđược mà oán thầm “Quả nhiên là tiềnkhôngdễ kiếm mà.”Đọc nhanh tại AzTruyen.net