Mặc dù Lâu Minh cũng ở trong khu tập thể của bộ đội, nhưng vìmộtvài nguyên nhân đặc biệt nên hầu nhưanhkhôngcó tiếp xúc với người ngoài, mọi người xung quanh cũng hết sức tránh tiếp xúc với Lâu Minh. Cũng chính vì thế, buổi tối nay khi Hà Thất đến tặng quà, thị trưởng Trần mới kinh ngạc như vậy.
“thậtkhôngngờ nhiều năm như vậy, ngoại trừ chúng ta còn có người khác nhớ đến congáichúng ta.” Mẹ Trần có chút cảm khái.
“Đúng vậy, Lâu Tam thiếuthậtcó lòng.” Thị trưởng Trần cũng gật đầu phụ họa.
“Lúc còn bé, emgáiđãtừng gặp Lâu Tam thiếu ạ?” Trần Dương tò mò hỏi, phải biết rằng từnhỏanhđãsống ở khu tập thể nhưng số lần gặp được Lâu Minh chỉ đếmtrênđầu ngón tay.
“Lâu Tam thiếunóiđãgặp con béthìchắc là đúng rồi.” Mẹ Trần nhớ lại “Dù sao mười mấy năm trước dáng vẻ của cậu ấy cũngkhônggiống như bây giờ. Lúc đó, nhà họ Lâu mở tiệc gì, Lâu Tam thiếu cũng đều có mặt. Cómộtnăm mẹ đưa em con đến dự sinh nhật của bộ trưởng Lâu, chắc là gặp vào lúc đó.”
“Dáng vẻ như bây giờ? Dáng vẻ bây giờ như thế nào ạ?” Trần Ngư nghe vậythìkhôngnén được tò mò, hỏi.
“khôngcó gì.” Mẹ Trần hiển nhiên làkhôngmuốn tiếp tục đề tài này, cười hỏi Trần Ngư “Conđãăn no chưa? Con muốn ăn thêm gìkhông?”
“Con ăn no rồi.” Trần Ngư gậtnhẹđầu, lại nhịnkhôngđược lòng hiếu kì, hỏi “Đúng rồi, mẹ, Lâu Tam thiếuđangở đâu ạ?anhấy cũngđangở trong khu tập thể này sao ạ?”
“Con hỏi cái này làm gì?”
“khôngphải làanhấy tặng quà cho con sao? Con nghĩ ngày mai đến gặpanhấy cám ơn.” Trần Ngư vừa cười vừanói.
“khôngcần đâu con.” Lần này thị trưởng Trần lên tiếng ngăn cản “Lâu Tam thiếukhôngthích người khác quấy rầyanhta đâu.”
“Đúng vậy, ba connóikhôngsai, Lâu Tam thiếu đúng làkhôngthích người khác làm phiền cậu ấy đâu.” Mẹ Trần vội vàng phụ họanói.
“Vâng.” Trần Ngư vừa đáp lời vừa suy tư, trong đầukhôngkhống chế được lạihiệnlên hình ảnh tại tòa nhà trong khu tập thể hồi chiều.mộtcăn nhà tràn ngập linh khí, mười bảo vệ cao to, vạm vỡ trang bị súng, cả người tràn đầy sát khí, dùng đầu ngón chân để nghĩthìcũng biết chắc chắn ở đó có vấn đề.
Mặc dù Trần Ngư rất tò mò nhưng cũngkhôngđịnhđitìm hiểu làm gì, dù saothìbị súng chĩa vào ngườikhôngphải làmộtcảm thụ tốt đẹp gì cho cam.
Trần Ngư về phòng, cầm cái túi vải bỏ lại hộp mực đỏ, xấp lá bùa mình lấy ra lúc chiều vào, rồi ngồitrêngiường cầm lá thư ông lãođãviết chocô, chăm chú đọc.
{Nhóc con! Lúc trước ôngđãnóivới con, bản lĩnh của ông nội thựcsựrất dễ kiếm được tiền, nhưng mà lúc đó con còn ở thôn Đại Mộc, ông cảm thấy con có tin haykhôngkhôngquan trọng, cho nên cũngkhôngđịnh chứng minh cho con thấy. Nhưng màhiệntại conđãở Đế Đô, ông nội nhất định phải trịnh trọngnóirõmộtlần nữa với con, bản lĩnh này của ôngthậtsựkiếm được tiền!}
“thậtvất vả viết được lá thư cho mình mà vẫn viết mấy thứkhôngđáng tin này.” Trần Ngư nhìn dấu chấm than vừa lớn vừa đentrênthư, nhịnkhôngđược mà oán thầm.
{Lúc trước, ông mang con đến các thôn trấn xung quanh thôn Đại Mộc để bắt ma, cơ bản đều là để thực hành nhiệm vụ, mục đích để cho con học hỏi chút ít kinh nghiệm. Nếu quảthậtdựa theo tiêu chuẩn thu phí trước kia của ông nội, muốn ông rời núimộtlần, nếukhôngcó mấy trăm vạnthìngay cả gặp mặt ông cũng lười đến.}
{Ông biết chắc là consẽkhôngtin, cho nên ông chuẩn bị cho conmộttài khoản QQ là số 37829, mật khẩu: zhuoguish}
Trần Ngư nhìntrênlá thư thựcsựcómộtđịa chỉ QQ và mật khẩu đăng nhập, lập tức nhíu mày, tiếp tục đọc thư.
{Tài khoản QQ này là năm đó ông nội lăn lộn ở giang hồ mà có, tài khoảnnhỏthôi, tài khoản lớn ông chưa cho con được, ông sợ hù dọa người khác. Tài khoản này bên trong cũngkhôngcó nhiều bạn tốt, chỉ có tác dụng duy nhất là trong đó kết nối với nhóm Thiên Sư, nếu con có thời gian rảnhthìlên đó đọc tài liệuđi,sẽhọc được rất nhiều điều hữu dụng. Khikhôngcó tiền có thể tiếp nhận mấy đơn đặt hàng, kiếm ít tiền lẻ.}
“thậthay giả vậy trời?” Trần Ngư cúi đầu tiếp tục xem thư.
{Chờ đến khi con có chút ít hiểu biết với việc bắt ma, nếu như cảm thấy có thể đảm nhiệm, ông nội hi vọng con có thể thông qua bản lĩnh mà ông nộiđãdạy con, vì thôn Đại Mộc mà làmmộtchuyện, vì họ mà tu sửa lại đường.}
Trước khi nhìn thấy câu cuối cùng, từ đầu đến cuối Trần Ngư đều cảm thấy lão thần cônđangnóiđùa vớicô. Nhưng khicônhìn thấy ủy thác của ông lão muốncôgiúp người dân thôn Đại Mộc sửa đường, Trần Ngư bỗng chốc có chút tin tưởng.
Làmmộtcon đường từ thôn Đại Mộc thông ra phía ngoài núi lớn là ước vọng đời đời kiếp kiếp của người dân thôn Đại Mộc. Lão thần côn mặc dù thường ngàykhôngđứng đắn lắm nhưng cũngkhôngthể lấy chuyện này ra làm chuyện đùa được.
“Đọc sách làm cái gì, nếu con học tốt bản lĩnh của ôngthìmộtmình con cũng có thể kiếm đủ tiền sửa đường cho thôn ta.”
Trần Ngư chợt nhớ đến câunóinày của ông lão, liền nhảy xuống giường, chân trần chạy đến trước bàn sách, lưu loát bật máy tính lên, dựa theo tài khoản, mật khẩu mà ông lãođãđưa chocôlần lượt nhập vào, cuối cùng con chuột dừng lạitrênnút đăng nhập phíatrên, Trần Ngư hít sâumộthơi rồi dứt khoát nhấn vào.
Tích tích, tích tích
âmthanh trong trẻo của hệ thống nhắc nhở vang lên, Trần Ngưkhôngthể tin nhìn góc dưới bên phảiđangnhấp nháy tin báo của diễn đàn, lập tức hít vàomộthơi.
Tài khoản QQ thựcsựdùng được sao?
khôngđược, Trần Ngư, mikhôngđược kích động, tài khoản QQ có thể sử dụng đượcthìcó gì lạ đâu, phải quan sát thêm, quan sát thêm.
Đầu tiên Trần Ngư kiểm tra thông tin tài khoản QQ, xem xong mới thấy, ông lão quảthậtkhôngnóikhoác chút nào, trong vòng bạn bèkhôngcó người nào chỉ kết nối vớimộtnhóm tên gọi “Quỷ thần đừng hỏi”,mộtngười bạn tốt cũngkhôngcó. Tiện thểnóiluôn, ông lãođãlấy nickname cho mình là “Tôi là tiểu hào”. (tiểu hào: sốnhỏ)
Trần Ngư nhịnkhôngđược liếc mắt, đưa tay ấn mở cửa sổ group chat, yên lặng nhìn màn hình.
Hạt đậu ma: Phong Hỏa, bán cho tôi hai lá bùa đuổi ma trung cấpđi, mười vạnmộtlá, đượckhông?
Phong Hỏa đạo nhân: Mười vạnmộtlá?anhcó bao nhiêu, đưa hết cho tôi, tôi mua.
Hạt đậu ma: Mẹ kiếp, nếu tôi vẽ đượcthìtôi tìmanhlàm gì?
Phong Hỏa đạo nhân: Mười vạnmộtlá là giá cách đây mười năm rồi người ơi,anhcó thành tâm muốn muakhông, chắc giá hai mươi vạnmộtlá.
Hạt đậu ma: Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy,anhgiảm giá chút đỉnh cho tôi đượckhông.
mộtlá bùa đuổi ma trung cấp mà hai mươi vạnmộtlá á? Trần Ngư phản xạ có điều kiện liếc nhìn cái túi vải bị mình tiện tay để ở kia, trong đó có mười mấy lá bùa đuổi ma trung cấp mà, phảikhông?mộtlá hai mươi vạn, vậy mình có bao nhiêu tiền?
khôngđược,khôngđược, phải bình tĩnh, bình tĩnh. Sao lại có thể như vậy chứ, loại lá bùa nàykhôngđáng tiền, ông lão tùy tiện vẽ là có mà. Lần trước ra ngoài bắt ma cho người ta, ôngđãdùng liên tiếp tám lá bùa đuổi ma trung cấp, cuối cùng ông chỉ thu của người ta cómộttrăm đồng thôi cơ mà.
Trần Ngư lắc lắc đầu, tiếp tục yên lặng nhìn màn hình, cho đến khimộtnickname là ‘Mưa bay tháng ba’ lên tiếngthìTrần Ngư bắt đầukhôngtình bĩnh nổi.
Mưa bay tháng ba: Có phải ngườianhemđangở Đế Đôkhông?
Hạt đậu ma: Sao vậy?
Mưa bay tháng ba: Đúng làanhở Đế Đô hả? Vậyanhcó thể giúp tôimộtviệckhông, hôm trước tôi tiếp nhậnmộtđơn hàng, đến khu công viên mới xây dựng bên bờ hồ để đuổi ma, nhưng đột nhiên tôi có việc bậnkhôngđiđược. Cácanhai có thểđigiùm tôi vụ nàykhông, thù laomộttrăm vạn.
mộttrăm vạn??? Trần Ngư cảm thấy adrenalin của mình bắt đầu tăng vọt.
Hạt đậu ma: Đạo hạnh (công phu tu luyện) bao nhiêu năm?
Mưa bay tháng ba: Tôiđãđến xem quamộtlần, chắc khoảngmộttrăm năm đạo hạnh.
Hạt đậu ma:mộttrăm năm đạo hạnhmộttrăm vạn,khôngcó lời,khôngđi.
Mưa bay tháng ba: Trong nhóm mình cóanhem nào rảnhkhông? Tôi có thể chi trước năm mươi vạn, tháng sau giải quyết xong là được.
Chi trước năm mươi vạn? Chi trước có nghĩa là có tiền ngay phảikhông?
Trần Ngư biết chuyện nàykhôngđáng tin lắm, nhưng khoản chi trước này có sức hấp dẫn quá lớn, vả lạicôchoanhta số tài khoản cũngkhôngcó gì nguy hiểm nhỉ.
Trần Ngư cắn ngón tay suy nghĩ hai phút, quả quyết ấn khung chat riêng với “Mưa bay tháng ba”.
Tôi là tiểu hào:mộttrăm vạn? Có thể giao trước tiền đặt cọc?
Mưa bay tháng ba: Đúng vậy, ngườianhem.anhcó muốn thửkhông?
Tôi là tiểu hào: Để tôi suy nghĩ.
Mưa bay tháng ba: Ngườianhem, cho tôi số tài khoản, tôi chuyển khoản choanhngay nè.
Chủ động vậy sao? Trần Ngư trừng mắt nhìn, dù sao trong thẻ ngân hàng củacôcũngkhôngcómộtxu tiền, lừa đảothìlừa đảo,côdứt khoát nhắn số tài khoản của mình cho bên kia.
mộtphút sau.
Mưa bay tháng ba: Ngườianhem,đãgửi tiền. Xử lý xongthìnhắn tin cho tôi, tôi chuyển khoản choanhsố còn lại.
Leng keng.
Hầu như là cùng lúc với tin nhắn của đối phương, điện thoại của Trần Ngư cũng nhận được tin nhắn, Trần Ngư mở điện thoại thấy bên trong viết.’Ngân hàng Thanh Mộc: Tài khoản 62****888 của quý khách ngày 26 lúc 22 giờ 50 phút + 500.000 đồng. Số dư 500.000 đồng.’
khôngphải là tin nhắn lừa đảo chứ, Trần Ngư vừa cầm điện thoại vừa cầm thẻ ngân hàng, cố gắng khống chế tâm trạng gấp rút của bản thân lại muốn nhảy cửa sổ chạyđitìm cây ATM để kiểm tra số dư tài khoản.
Dù làthậthay giả, nhưng vì việc này mà Trần Ngư cả đêmkhôngngủ ngon. Ngày hôm sauđãdậythậtsớm, treo hai con mắt thâm quầngtrênmặt ngồi vào bàn ăn, nhưng mà bởi vì dacôquá đen nênkhôngai pháthiệnđiều đó.
“Tây … Thi Thi, tối hôm qua có ngủ ngonkhôngcon?” Mẹ Trần cảm thấy hai chữ Tây Thi quá khó đọc nên tự động đổi sang thành Thi Thi.
“Rất ngon ạ, cám ơn mẹ.” Trần Ngư trả lời.
“Vậythìtốt, tốt quá.” Mẹ Trần cười, gắp cho congáicái bánh baonói“Con ăn nhiềumộtchút, chút nữa mới có sức cùng mẹđidạo phố.”
“Mẹ cũng ănđiạ.” Trần Ngư cũng gắp cho mẹ Trần cái bánh bao.
Mẹ Trần lập tức vui cười hớn hở.
Ăn sáng xong, thị trưởng Trầnđilàm, Trần Dương hẹn với bạn họcđiđá bóng. Tất nhiên là Trần Ngư theo mẹ Trầnmộtđường thẳng tiến đến trung tâm thương mại.
Mẹ Trần dường như muốn đem số tiền mười lăm năm qua chưa dành cho congáiđem ra xài hếtmộtlần. Sau khi vào trung tâm thương mại, cả ngườikhôngthể khống chế được, chỉ cần bà thấy congáidùng đượcthìđều mua. Cho đến cuối cùng, ngay cả người có thể lực như Trần Ngưmộttay có thể lật bốn quả núi lớn nhưng lúc này cũng thởkhôngkịp, mẹ Trần mới đem Trần Ngư đếnmộtspa thẩm mỹ để nhân viên tư vấn cho congáimộtbộ mỹ phẩm dưỡng trắng da.
“Thi Thi, sau này mỗi cuối tuần, mẹ con mình đều đến spa làm đẹp nha.” Mẹ Trần nhận hóa đơn POS từ tay nhân viên, kí tên rồinóivới Trần Ngư.
* POS được viết tắt từ Point Of Sale là thiết bị dùng cho phương thức thanh toán bằng thẻ được sử dụng ở hầu hết tất cả các khách sạn, nhà hàng, siêu thị, trung tâm thương mai, cửa hàng kinh doanh tầm trung trở lên… sử dụng để khách hàng thanh toán các khoản phí dịch vụ bằng thẻ quốc tế hoặc thẻ nội địa.
Trần Ngư nhìn thấy hóa đơn POS liền nghĩ đến việc kiểm tra số tài khoản thẻ ngân hàng của mình.đitheo mẹ Trần dạomộtngày, Trần Ngư quên khuấy mất việc dành thời gianđitìm cây ATM để kiểm tra tài khoản ngân hàng.côđangchần chừ tìm lý do đểđira ngoàithìnhân viên spa mặc đồng phục màu hồng từ trong phòngđira,nói“Trần phu nhân, Trần tiểu thư, phòngđãchuẩn bị xong, xin mời bà vàcôvào.”
“Thi Thi, chúng ta vào thôi.” Mẹ Trần kéo congáiđivào phòng.
“Mẹ, mẹ vào trướcđi, conđivệ sinh cáiđã.” Trần Ngư hơi ngượng ngùngnói.
“Ừ, vậy mẹ vào trước thay quần áo.” Mẹ Trần cũngkhôngnghĩ nhiều,đitheo nhân viên spa vào trước.
Trần Ngư chờ mẹ Trần vào phòng, quay ngườiđira cửa, nhân viên tiếp tân ngoài cửa nhìn thấy, cười nhắc nhở “Trần tiểu thư, trong tiệm chúng tôi cũng có phòng vệ sinh.”
“khôngsao, tôi thíchđiở ngoài.”nóixong cũngkhôngchờ đối phương đáp lời, Trần Ngưđira phía thang máy,đixuống lầumột. Trần Ngư nhớ kĩ lúc sángcôđãnhìn thấymộtngân hàng bên cạnh trung tâm thương mại.
Trần Ngư tìmmộtcây ATMkhôngcó người, đóng cửa lại, cắm thẻ, nhập mật khẩu, chọn mục kiểm tra số dư tài khoản.
…
Trần Ngư sững sờ nhìn màn hình, chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mấy cái nữa, xem hết chữ số Ả rập rồi lại xem đến phần chữ tiếng Trung, xemđixem lại vẫnkhôngthể tin trong thẻ củacôthựcsựcó năm mươi vạn. Để chắc chắn số tiền là của mình, Trần Ngư quyết định rút thửmộttrăm đồng.
“Mời quý khách nhận tiền.”
Trần Ngư nhìn tờ tiền giấy màu đỏ rực mới ra lò còn mang theo chút nhiệt, lại nhìn số dưtrênmàn hình 499.900 đồng, cúi đầu trầm tư.
Kiếm tiền trở nên dễ dàng như vậy, làmcôbỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ cuộc sống này, làm sao đây?Đọc nhanh tại AzTruyen.net