Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 18




Mặc dù hơi ngỡ ngàng nhưng vẻ mặt Lâu Minh vẫn bình tĩnh, bàn tay phải cũng nắm chặt lạikhônglơi lỏng chút nào, đôi mắt nhìn chăm chú về phía phòng thử đồ.

“anhlàanhBa củacônhóc kia? Quả nhiên đàn ông lớn lênthìgiống mẹ còn phụ nữthìgiống cha,anhnhìn đẹp mắt hơncônhóc kia nhiều.”

“Này, này,anhcó thể nghe tôinóikhông?” Ma namnóinửa ngày nhưngkhôngthấy Lâu Minh phản ứng gì ngoài việc nắm chặt tay, hiển nhiên làanhkhôngnghe thấy cậu tanóirồi. Câu ta chán nản yên tĩnh lại, ngồi bên phải Lâu Minhtrênghế sô pha, cùng Lâu Minh nhìn về hướng phòng thử đồ.

Trong chốc lát, Trần Ngư mặc bộ váy hồng bước ra,côkhôngnhìn trong gương mà chạy ngay đến trước mặt Lâu Minh, vui vẻ hỏi “anhthấy em mặc bộ này đượckhông?”

Lâu Minh chưa bao giờ được người khác hỏi về vấn đề này, nhưngcônhóc lớn lên xinh xắn, đángyêuthìđương nhiên mặc cái gì cũng đều dễ nhìn,anhcườinhẹ, gật đầu “Đẹp lắm.”

“Đẹp? Đẹp chỗ nào? Dađãđen vậy mà còn mặc màu hồng,khôngbiết là càng đen da sao? Còn cái váy này,côbộ dáng như con trai mà giả bộ làmcôgáingoan làm gì.” Bị Lâu Minh nắm chặt taykhôngthể động đậy, ma nam nhìn Trần Ngư mặc váy mà xốn hết cả mắt.

Nụ cườitrênmặt Trần Ngư cũng cứng đờ.

Hoàn toànkhôngpháthiệngì, chị nhân viên bán hàng cũng bước đến khen ngợi “Emgái, em mặc bộ này rất đẹp, kiểu váy công chúa này là xu hướng hot nhất của nhãn hàng công ty chị, tuy da của em hơi đenmộtchút nhưng mà mặc màu hồngsẽsáng da.”

“Kiểu dáng hot chính là ngẫu nhiênđitrênđường, có mười ngườithìsẽcómộtngười mặc giốngcô, mà trong đócômặc xấu nhất.”

“Lại còn màu hồng sáng da, cũng còn do người mặc nữa nha. Người khác mặc sáng da là do người tađãtrắng sẵn rồi, còncômặc vào chỉ có đen hơn mà thôi. Những người này vì muốn bán quần áo mà cũng trợn mắtnóixạo cho được.” Nhân viên cửa hàngnóimộtcâu, ma nam phản pháo hai câu, câu nào cũng độc địa.

Mu bàn tay của Trần Ngư nắm chặt đến gân xanh cũng nổi hết lên rồi,khôngthể nhịn được nữa lách quacônhân viên cửa hàng vừa mới khencô,đinhanh đến trước mặt Lâu Minh, hướng về phía bên phảianhđấm đá liên hồi.

Ma nam hét to thảm thiết, nhưng trừ Trần Ngưkhôngai có thể nghe thấy.

Lâu Minh nhìn ánh mắt nghi ngờ của nhân viên cửa hàng, cười giải thích “Em ấy vô cùng thích bộ váy này nên hưng phấn quá đó mà.”

Đối diện với nụ cười dịu dàng của Lâu Minh, chịgáibán hàng che ngực hít sâumộthơi, chóng mặt gật đầu, còn tâm trí đâu mà thắc mắc sao hành động biểu lộsựhưng phấn của Trần Ngư lại mạnh bạo như vậy chứ.

“côkhôngthoải mái trong người sao?” Lâu Minh thấy mặt chịgáibán hàng bỗng nhiên đỏ ửng rồi còn che ngực, giống như biểuhiệncủa bệnh tim phát tác, vì thế lo lắng hỏi.

“anhtrai,cônàng đó là mê mẩn sắc đẹp củaanhđó.” Ma nam vừa từ màn chăm sóc bạo lực của Trần Ngư hồi phục tinh thần, ngẩng đầuthìthấymộtmàn này, nhịnkhôngđược lại nhiều chuyện.

Trần Ngư vừa mới thu tay,mộtcái tát nữa lại vung ra.

“Tôi cónóisai cái gì đâu?” Ma nam rất là vô tội.

May làsựchuyên nghiệp của chịgáibán hàng vẫn còn tốt,khôngbị sắc đẹp của Lâu Tam thiếu làm mụ mị đầu óc vẫn còn nhớ hỏi Trần Ngư “Bộ này em có vừa ýkhông? Có muốn thử mấy bộ khác nữakhông?”

“khôngcần đâu ạ, em mua bộ này.” Trần Ngưnóixong, quay ngườiđivề phòng thử đồ, định thay bộ váy này ra.

“cômuathậtđó hả, tôiđãnóirồi, bộ nàykhônghợp vớicôđâu, mặc đen da lắm.” Làmmộtnhà thiết kế có lương tâm, ma namkhôngthể chịu đượcsựphối màukhôngphù hợp này.

“Tôi trắng mà!” Trần Ngưkhôngthể nhịn nữa, trước khi bước vào phòng thử quần áo, hét lớnmộtcâu.

Lâu Minh hơi lúng túngmộtlần nữa lại đối mặt với vẻ mặt ngơ ngác của chịgáibán hàng, lần nàyanhkhôngbiết giải thích thế nào được, chỉ đành nhìn chịgáimỉm cườimộtlần nữa.

A a a … Nam thần lại cười, lại cười, có phảianhấy có ý gì với mìnhkhôngnhỉ.

“Đồ mê trai.” Ma nam ghét bỏ lầm bầm, đáng tiếc làkhôngcó ai nghe thấy.

mộtlát sau, Trần Ngư thay quần áo xong, đưa cái váy hồng cho chịgáibán hàng bỏ vào túi, sau đó cùng Lâu Minh ra quầy tính tiền.

“Bao nhiêu ạ?” Trần Ngư cầm điện thoại di động, trong đó có tin nhắn của mẹ Trần gửi chocônăm ngàn đồng.

“Vị tiên sinh nàyđãtrả rồi ạ.” Nhân viên thu ngân cười nhìn về phía Lâu Minh.

Trần Ngư ngơ ngác, nhìn Lâu Minh “anhBa?”

Lâu Minh cũng rất mơ hồ,anhquay đầu nhìn ra ngoài tiệm, thấy trợ lý Điền Phi gật đầu chàoanhtheo nghi thức quân đội. Trong nháy mắt Lâu Minh hiểurõ, từ xưa đến giờanhđira ngoài có mang tiền đâu, chắc lúc nãy Điền Phiđãthayanhthanh toán rồi.

“Coi như là quàanhBa tặng emđi.” Lâu Minh cười rồinói.

“Nhưng mà mẹ emđãcho em tiền mua rồi mà.” Trần Ngưnói.

“Em giữ lại để tiêu vặtđihay mời các bạn cùng phòng ra ngoài ăn cũng được.” Lâu Minh trả lời.

“Đúng là đồ ngốc, cùng đàn ôngđidạo phố, cần gì phải dùng tiền của mình mua sắm chứ …” Ma nam vừanóiđượcmộtnửa, gặp ánh mắt cảnh cáo của Trần Ngư, biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trần Ngư lúc này mới chú ý,anhBa vẫn còn kéo con sắc ma này theo, còn nắm chặt tay thằng oắt nàykhôngbuông nữa chứ. Hình ảnh nàythậtlà … Trần Ngư xoay người, quyết đoán đemmộtngườimộtma tách ra.

Lâu Minh kinh ngạc nhìncô, dường như muốn hỏi,khôngcần giữ nữa sao?

“đithôianhBa, chúng ta về nhà thôi.” Trần Ngưmộtbên xách túi đựng bộ váy mới mua,mộtbên nắm lấy tay của Lâu Minhđangcòn sững người, kéo về phía thang máy.

Trần Ngư vẫn cầm tay Lâu Minh kéo ra đến thang máy, Điền Phiđãbấm sẵn nút thang máy chờ, đến đây Lâu Minh mớinhẹnhàng rút tay mình về.

Trần Ngư cũng nhận ra nhưngkhôngđể ý, cười ngọt ngào vớianh.

Bàn tay phải của Lâu Minh vẫn còn lưu lại hơi ấm của bàn tay Trần Ngư,anhnắm nắm lại hai lần rồi mới thả lỏng tay.

Lâu Minh, màykhôngthể vìcônhóc là người duy nhất có thể tiếp xúc với mày mà mày tham lam phần ấm áp này, dù saothìnam nữ cũng cósựkhác biệt.côấy tuy còn rất ngây thơ nhưng cũngđãlàmộtthiếu nữ rồi.

Ởmộtbên chứng kiến màn này, ma nam chậc chậc lắc đầu, mặc dù từ cửa hàng quần áo cậu tađãnhận ra hai người nàykhôngphải làanhem ruột rồi, nhưng mà tình cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy có tình ý vậy chứ.

“Đinh”

Lúc này thang máy tới, may là bên trongkhôngcó ai, Điền Phi giữ cửa thang máy để Trần Ngư và Tam thiếu bước vào, ma nam cũng tìm khe hở chui ngay vào.

“anhđira ngoài ngay cho tôi.” Thấy vậy, Trần Ngư trừng mắt quát.

Vừa mới bướcmộtchân vào thang máy-Điền Phi sửng sốt, ngờ nghệch nhìn Trần Ngư.

“khôngphảinóicậu.” Lâu Tam thiếu giải thích.

“…” Vậy lànóiai, Điền Phi chớp chớp mắt vẫnkhônghiểu.

Ma nam thấy Trần Ngư đuổi mình, lập tức cười lấy lòng “côđuổi tôi ra ngoài có ích gì, dù sao tôi là hồn ma mà, có thể xuyên tường,côđuổi tôi ra ngoài, tôi vẫn theo vào được chứ bộ.”

“anhtínhđitheo tôi sao?” Người này nếukhôngphải là sinh hồn mà làmộthồn ma phổ thông,thìdù có gánh chịu nghiệp chướng, Trần Ngư cũng nhất định phải thu thằng oắt này lại.

“Gặp nhau chính là có duyên nha …”

Trần Ngư giơ tay lên, linh khíẩnhiệntrênlòng bàn tay.

“Tôi muốn nhờcôgiúp đỡ.” Thấy Trần Ngư làmthật, ma nam lập tứcnóirõý định của mình. Cậu tađãở ngoài bay lang thang hơn mười ngày rồi nhưng cũngkhôngbiết mình là ai,thậtvất vả mới gặpmộtThiên Sư có thể nhìn thấy cậu ta, sao có thể bỏ qua.

“khônggiúp!” Trần Ngư từ chốikhôngchút suy nghĩ.

Điền Phi cùng hai đồng nghiệp vẻ mặt đều kinh dị nhìnmộtmàn này, cũng may mà họ có tố chất tâm lý nên vẫn chưa hỏi ra khỏi miệng.

“Chúng ta đóng cửa thang máy trướcđã.” Lâu Minh khẽ thở dài.cônhóc này có bản lĩnh rất khá nhưngkhôngcẩn thận chút nào, sao lại bất cẩnnóichuyện vớimộtcon ma trước mặt nhiều người như vậy,khôngsợ bị người khác pháthiệnhay sao.

Thang máy rất nhanhđãđến tầngmột, Lâu Minh ngồi vào xe trước, ngoài cửa xe, Trần Ngư và con sắc makhôngai nhìn thấy vẫn còn tranh cãi ầm ĩ.

“côgiúp tôi tìm đường về nhàđimà.” Ma nam đề nghị.

“thậtxin lỗi, trường hợp củaanhkhôngnằm trong phạm vi công việc của tôi.” Trần Ngư từ chối.

“côkhôngphải là Thiên Sư sao? Sao việc của tôikhôngnằm trong phạm vi công việc củacôđược chứ?” Ma nam hỏi ”Có phảicôvẫn giận tôi lúc trướcnóicôđenkhông, nhưng đó là lờinóithậtcủacômà, cái váy màu hồng kia đúng làkhônghợp vớicôđâu, nếucôgiúp tôi về nhà, sau này quần áo củacô…”

Chỉ có thểnói, ma nam nàykhôngchỉ làmộtcon ma rất chuyên nghiệp mà còn rất kiên trì.

“Thiên Sư cũng chia rất nhiều loại.” Trần Ngư thựcsựkhôngmuốn nghe chuyện quần áo nữa, ngay lập tức cắt ngang “Tôi là thầy bắt ma, thầy bắt ma đó,anhhiểukhông? Bị tôi thu bắt, hồn ma chỉ có thểđihai nơi,mộtlàâmphủ,mộtlà hồn bay phách tán.anhmuốnđiâmphủ hay là muốn hồn bay phách tán?”

Câunóitàn nhẫn như vậy mà lại từ Trần Ngưnóira, Lâu Minh kinh ngạc nhíu mày, nhưngthậtkì lạ làanhkhôngcảm thấy chán ghét. Ngược lại, còn cảm thấy dáng vẻcônghiêm trang dọa mathậtlà đángyêu.

“Vậycôgiúp tôi gọi điện thoại, chú Hai tôi cũng là Thiên Sư,cônóicho ông ấy biết tôi ở đây.” Ma nam thấy Trần Ngư kiên quyếtkhônggiúp mình, vì vậy nhún nhường nhờmộtviệc khác.

“Có thể.” Trần Ngư cười gian xảo “Mười vạn.”

“mộtcuộc điện thoại màcônỡ lấy mười vạn, saocô‘đen’ quá vậy.” Ma nam kêu oai oái.(Ý củaanhma nàynóiTrần Ngư chém quá)

“khôngphảianhvẫnnóitôi đen sao?” Trần Ngư làmộtngười thù dai nha.

“…” Ma nam nghẹn lời.

“Khụ …” Lâu Minh nhịnkhôngđược suýt nữa bật cười.

“Có người đến.” Đứng canh chừng cách đókhôngxa,mộtbảo vệ lên tiếng nhắc nhở.

Lâu Minh thò đầu khỏi xe, nhắc Trần Ngư “Lên xe trướcđã.”

Trần Ngư nhớ thời hiệu của bùa trấn sáttrênngười Lâu Minh cũng sắp hết, thế là nghe lời cúi đầu vào xe, trong nháy mắt cửa xe đóng lại, ma nam cũng chui vào theo “Tôi đồng ý, mười vạnthìmười vạn.”

Lâu Minh thấy Trần Ngư ngồi sát vàoanh, nhìn phía bên trái băng ghế còn trống, đoán là con sắc ma này cũng theo vào, thế là híp mắt lại.

Trần Ngư tự nhiên lấy điện thoại di động ranói“Số điện thoại.”

Ma nam đọcmộtdãy số.

Lâu Minh nhìncônhóc vô cùng phấn khởi mở khóa điện thoại, đoán chừng là mười vạn đồngđãgiành được rồi, đúng làcônhóc mê tiền.

Trần Ngư bấm điện thoại, điện thoại vang lên rất lâu nhưngkhôngcó ai bắt máy, sau đó là giọng báo của tổng đài.

“Sao rồi?” Ma nam hồi hộp hỏi.

Trần Ngư lại gọi lại lần nữa, vẫnkhôngcó ai bắt máy “khôngcó ai bắt máy, hay là tôi để lại tin nhắn.”

“Mười vạn màcôchỉ chomộttin nhắn,côđừng có ‘đen’ … tàn nhẫn như thế.” Ma nam vất vả mới đem chữ ‘đen’ đổi bằng từ khác.

“Vậyanhmuốn làm sao bây giờ?” Bên kiakhôngbắt máy,côcũngkhôngcó cách nào.

“Tôi mặc kệ, dù sao cũng chỉ cócôtrông thấy tôi, trước khi chú Hai đến tìm tôithìtôisẽđitheocô.” Bây giờ mà đểcônhóc này chạy mấtthìđế bao giờ cậu ta mới gặpmộtThiên Sư nữa chứ. Cậu ta làmộtthanh niên tốt,khôngmuốn trẻ tuổi mà mất sớm (tráng niên mất sớm) đâu.

“Cậu xạo tôi có phảikhông.”

“Thêm mười vạn nữa.” Ma nam duỗi hai bàn tay ra.

Trần Ngư trừng mắt nhìn, quay đầu lấy lòng nhìn Lâu Minhnói“anhBa, để cho cậu rađiké xe chút nha, cậu ta lại cho em mười vạn đồng nữa. Khi nào đến khi tập thể, emsẽdẫn cậu ta về nhà em, tuyệt đốikhônglàm ảnh hưởng đếnanh.”

“Cho cậu ta biết em ở đâu có phảikhôngtốt lắmkhông.” Lâu Minh nhắc nhở.

“khôngsao đâu, nếu cậu ta may mắn có thể sống sót, khi tỉnh lạisẽkhôngnhớ được ký ức trong thời gian này. Nếukhôngmay mắn mà teo, emsẽtrực tiếp đưa cậu ta xuốngâmphủ.” Trần Ngưkhônghề để ý.

“Vậy cũng được, vậy em bảo cậu ta ngồi bênanhbên này nè.” Bất kể có phải là sắc ma haykhông,anhvẫnkhôngmuốn để cậu ta ngồi bêncônhóc.

Trước đó, Lâu Minhđãđược trải nghiệm việc nắm tay hồn ma nên bây giờ ngồi chung xe với ma cũngkhôngcó áp lực gì. Chỉ khổ cho Điền Phiđanglái xe đằng trước, nãy giờ vẫn từ kính chiếu hậu nhìn khoảng trốngtrênbăng ghế phía sau, sống lưng cứ rùng mình liên tục.

Mẹ nó, ông đâyđãtrải qua vô số lần vào sinh ra tử nhưng chưa bao giờ thấy sợ hãi như bây giờ.Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.