Khi Lâu Minh về đến nhà, Trần Ngư vẫn ngồitrênghế sô pha trong phòng khách xem TV, khi thấy Lâu Minh trở về,côrất kinh ngạc “Saoanhvề sớm thế?”
“Sao em vẫn còn ở đây?” Lâu Minhkhôngtrả lời mà hỏi lại.
“Emđangkhôi phục linh khí mà.” Trần Ngư nhắc nhở “anhquên là em mới vẽ bùa trấn sát choanhà?”
“Vẽ bùa trấn sát rất hao tổn linh khí sao?” Lâu Minh kinh ngạc.
“Đúng thế, em phải ở nhàanhmộtgiờthìmới khôi phục lại được.” Trần Ngư hoàn toàn quên trước đókhônglâu,côđãở trước mặt người nào đó, dõng dạcnóivẽ bùa trấn sát là chuyện đơn giản nhất.
“thìra thế.” Cảm xúc của Lâu Minhkhôngvui vẻ nên cũngkhôngmuốnnóinhiều vớicônhóc,anhnhìn lướt qua chiếc bànđãtrống trơn,nóivới Điền Phi “Cậuđilấy thêm ít đồ ăn vặtđi.”
Lâu Minh dặn dò xong, cầm theo quà cháu trai tặngđilên lầu.
Trong chốc lát, Điền Phi cầmmộtđống đồ ăn vặt đến trước mặt Trần Ngư, Trần Ngư vui vẻ cám ơn, ôm khoai tây chiên vùi mình ở ghế số pha tận hưởng cuộc sống. Người nàymộtkhiđãthoải mái rồi làkhôngmuốn nhúc nhích,khôngnhúc nhíchthìthời gian trôi qua vèo vèo.
Vì thế, đến khi Lâu Minh ngồi ngây người trong phòng sách hai giờ đồng hồ, khi xuống lầu vẫn thấycônhóc ngồitrênghế sô pha xem TV, nhịnkhôngđược hỏi “Sao em vẫn còn ở đây?”
“Emđangxem dở mà, bộ phim nàythậtmắc cười.” Trần Ngư chỉ vào TV,nói.
Lâu Minh liếc nhìn TV, thấy trong TV, nữ chính – lệ rơi đầy mặt ghé vào ngực nam chính kêu to “anhơi,anhơi,anhđừng chết mà.”, tiếng khócthậtlà đứt từng khúc ruột, đau thấu tâm can. Lâu Minh quay đầu nhìn gương mặt sáng lạn với nụ cười tươi rói của Trần Ngư, có chút vi diệu.
“Ha ha ha ha,thậtlà mắc cười.” Trần Ngư lại nhịnkhôngđược cười to.
“Phim này buồn cười vậy sao?” Lâu Minh hỏi.
“Emnóichoanhbiết, thực ratrênTV còn cómộtcon ma nữ, lúc nãy con ma đó còn ăn dấm (ghen), đẩy nữ chính ra rồi nằm úp lên người nam chính, còn hôn nam chính nữa nha. Cái này làanhtrai bị ma nữ ‘sàm sỡ’ rồi, ha ha ha, khi còn sống, chắc con ma này là fan hâm mộ của nam chính.” Trần Ngư chỉ vào TV rồi lại cười to “Ma nữ còn định cởi quần áo của ‘anhtrai’ nhưngkhônglàm được, đúng là đồ ngốc, ma vừa mới chếtthìlàm gì có năng lực chạm được vào đồ vậtthật.”
“…” Lâu Minh nhìn TV chỉ thấy hình ảnh nam nữ chính, đột nhiên cảm thấy rùng mình “Em … có thể nhìn thấy hồn matrênTV?”
“Có thể chứ, nhưng đây là phim truyền hình nước ngoài, emkhônghiểu con ma nữnóigì, nếu như phim của nước ta, em còn có thể nghe giọng của ma nữ nữa đó, lúc đó còn vui nữa, ha ha ha …”khôngbiết Trần Ngư thấy cái gì mà lại cười ha ha.
Vì thân thể đặc biệt của mình nên Lâu Minhđãtiếp xúc với nhiều Thiên Sư nhưng người giống như Trần Ngưthìđây là lần đầu tiên.
Lúc này, Điền Phi đến hỏianh“Tam thiếu, bữa trưaanhmuốn ăn món gì?”
Lâu Minh nhìn Trần Ngư hỏi “Nhóc con, em ở đây ăn cơm hay về nhà ăn?”
“Emđãnóivới mẹ là hôm nayđichơi cùng bạn nênkhôngthể về nhà ăn được.”nóiđến mẹ Trần, Trần Ngư chợt nhớ đếnmộtchuyện,cônhảy dựng lên, hoảng hốtnói“Suýt nữathìquên mất, mẹ em còn cho em năm ngànđimua quần áo nữa.”
“Vậy em ăn trưa xong rồiđimuađi.” Lâu Minh hỏi “Buổi trưa em muốn ăn gì?”
“Emkhôngkén ăn!” TừnhỏTrần Ngưđãrất dễ nuôi.
“Vậythìăn món Tứ Xuyênđi” Lâu Minh nhớ món ăn của tỉnh Thanh Sơn cũng khá cay.
“Vâng, tôisẽcho ngườiđimua.” Vì tình huống của Lâu Minh, trong nhà cũngkhôngthuê người giúp việc hay đầu bếp gì, chủ yếu là hỏi Lâu Minh ăn gì rồi cho người ra ngoài mua.
“Sao phảiđimua đồ ăn ở ngoài? Đồ ăn mua ở ngoài cũng khó sắp xếp lắm.” Trần Ngư quay người “Hay là chúng ta ra ngoài ănđi.”
“…” Lâu Minh sững người, chưa kịp từ chốithìnghe Trần Ngưnóitiếp.
“Với lại chút nữa em còn phải mua quần áo, chúng ta lái xe tìm chỗ nào đó ăn cơm, rồi sau đóanhđimua đồ cùng em luôn.” Trần Ngư cảm thấy ý kiến của mình rất đúng luôn “Cứ vậyđi,mộtcông đôi chuyện.”
“Đểanhcho người chở emđi.” Lâu Minh vẫnkhôngcó ý địnhđi.
“anhlo lắng sát khitrênngườianhhả, ai da,anhyên tâm, có em đây.” Trần Ngưnóixong liền từ ghế sô pha bật dậy, nắm lấy tay Lâu Minh, ngón tay trắng nõn nhanh như chớp vẽ lên lòng bàn tay của Lâu Minh, rất nhanh,mộtbùa trấn sát mới được hoàn thành.
Luồng khí lạnh quen thuộc từ lòng bàn tay truyền đến, Lâu Minh khiếp sợ nhìn Trần Ngư.
“anhxem, như vậy làkhôngsao rồi, hai giờ, ăn lẩu cũng đủ.” Vẻ mặt Trần Ngư ‘em có giỏikhông’.
“Môn phái của họ vẽ bùa trấn sátkhôngchỉ để trấn sát mà còn tạo tổn thương đối với cơ thể mang theo sát khí.” Trong đầu Lâu Minh lạihiệnlên câu phân tích của Mao đại sư đối với bùa trấn sát. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Trần Ngư, Lâu Minhkhôngnhìn ra được chút xíu ý muốn làm hạianhcủacô, có lẽ,cônhóc này cũngkhôngbiết việc bùa trấn sátsẽgây tổn thương cho cơ thể củaanhđi.
“Sao rồi? Hay là chúng ta dứt khoát chọn ăn lẩuđi, lẩu uyên ương đượckhông, người ăn cay haykhôngăn cay đều ăn được.” Trần Ngưnói, bỗng nhiên nhận racôthậtthèm ăn lẩu mà, nhưngmộtngười ănthìchẳng thú vị gì, vì thếcôtích cực dụ dỗ Lâu Minh “anhBa,đinha,đinha.”
“Em cũngđãvẽ bùa trấn sát rồi, giờ mới hỏianhcóđihaykhônghả?” Lâu Minh cười khẽ “Nếukhôngđichẳng lẽ lại làm phí mấtmộtlá bùa.”
“Đúng thế, đúng thế.” Trần Ngư liên tục gật đầu “Chắc chắn làanhđãlâu lắmkhôngđiăn bên ngoài rồi, đúng lúc quá còn gì.”
“Em đúng là,đithôi.” Lâu Minh cười khẽ,cônhócnóiđúng, đúng làanhđãrất lâu rồi chưađiăn bên ngoài, vì thế có chút động lòng.
==
Trong tiệm lẩu nào đó cách khu tập thể quân đội khoảng hai mươi phút chạy xe, Lâu Minh và Trần Ngư ngồimộtbàn, Điền Phi và hai bảo vệ cao lớn, to khỏe ngồimộtbàn.
khôngngừng khuấy, gắp trong nồi lẩu, hơi nước nóngsựbốc lên làm khuôn mặt Trần Ngư đỏ ửng nhưng đôi đũa củacôkhôngngừng lại giây phút nào.
Lâu Minh ănkhôngnhiều, thấy ly nước bên cạnh Trần Ngưđãhếtthìlấy nước ô mai rót đầy chocô.
“Cám ơnanhBa.” Hai má Trần Ngư phồng lên, tranh thủ bớt chút thời giannóicám ơn Lâu Minh.
Lâu Minh thấy miệng Trần Ngư dính đầy tương vừng và tương ớt, lôi tha lôi thôi, lại nhìn xung quanh đầy người, nhịnkhôngđược rút giấy ăn đưa cho Trần Ngư “Em ăn từ từ thôi, đâu có ai giành ăn với em, lau miệngđiđãnè.”
“Lau làm gì ạ, chút nữa đằng nào cũng dơ.” Trần Ngưkhôngthèm để ý.
“…” Lâu Minh cau màynói“Em là congáiđó, lúc ăn uống phải đoan trangmộtchút chứ.” Lần trước ở biệt thự cũng như vậy, nhưng khi đókhôngcó người ngoài nên Lâu Minhkhôngnhắc nhởcô.
“Ăn đoan trang? Vậy chắc chắn là đồ ănkhôngngon. Có đồ ăn ngonthìcòn có người nào để ý ăn đoan trang haykhôngđoan trang.” Trần Ngư phản bác.
“Em ngồi yên xem nào.” Lâu Minhkhôngcó cách nào phản bác lý luận cùi bắp, ngụy biện của Trần Ngư nhưng lạikhôngnhìn nổi bộ dạng này củacô, đành phải lên tiếng cắt ngang lời Trần Ngư, từ phía đối diện vươn tay lên lau miệng chocô.
“Được rồi, em tiếp tục ănđi.” Cuối cùng Lâu Minh cũng thoải mái hơn.
“anhăn uống mà cũng phiền phức vậy.” Trần Ngư lầm bầm, tiếp tục vùi đầu vàosựnghiệp ăn uống.
Lâu Minh vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy quả nhiên Trần Ngư vẫn còn là trẻ con, nhưng tâm trạngkhônghiểu sao lại tốt hơnkhôngít.
Động tác vừa rồi của Lâu Minh làm vô cùng tự nhiên nhưng lại làm cho những người đàn ông to cao theoanhnhiều nămđangngồi bên cạnh giật cả mình, cả đám đưa mắt nhìn nhau, Điền Phi lập tức lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào nhóm chat ‘bảy trợ lý’, đăng comment (Sau này các cậu thấy tiểu thư Trần Ngưthìphải khách khímộtchút nha, Tam thiếu thíchcôấy.)
(Tam thiếu muốnyêurồi?) Trợ lý nào đó nắm lấy thông tin quan trọng nhất.
(Cái gì? Tam thiếu thíchcônhóc nhà họ Trần, tôi mớiđicómộtngày, cuối cùng làđãxảy ra chuyện gì???) Đây là Hà Thất vừa mới giao ban tối qua xong.
(Tam thiếu thíchcônhóc nhà họ Trần? Saoanhấy lại thích con bé nhiều chuyện đó?) Đây là Trình Bằng- ngườikhôngcó cảm tình với Trần Ngư lắm.
(Cái gì? Tam thiếuyêuđương rồi? Tôi còn nghĩ rằnganhấysẽđộc thân chứ.)
(Tôi cảm thấy nếu Bộ trưởng Lâu biết, chắc chắn làsẽđến nhà thị trưởng Trần cầu hôn, mặc dù tuổi tác cách nhau hơi xamộtchút nhưng Trần tiểu thư làcôgáiduy nhấtkhôngsợ sát khítrênngười Tam thiếu.)
(Bỗng nhiên cảm thấy hợp lý)
(Bỗng nhiên cảm thấy hợp lý)
(Bỗng nhiên cảm thấy hợp lý)
…
Điền Phi thấy nhóm chatđãchệch hướng sang chủ đề khác, vội vàng bổ sung (TôinóiTam thiếu thích tiểu thư Trần Ngư hơn là chúng ta nghĩ, chưanóiđến loại thích kia.)
Trong nhóm chat bao trùmmộtsựim lặng tuyệt đối.
Rút cục cũng chờ đến lúc Trần Ngư ăn no, Lâu Minh đưa khăn giấyđãchuẩn bị từ lâu tới. Trần Ngư nhận khăn giấy, vừa lau vừanói“Thực ra lúc em ăn cơm ở trong nhà rất đoan trang.”
“Tại sao khi ăn ở nhàthìđoan trang, còn ở bên ngoàithì… điên cuồng như vậy, bình thường người takhôngphải là làm ngược lại hay sao?” Lâu Minh tò mò hỏi.
“Vì cha mẹ em a.” Trần Ngư giải thích “Nếu ở trong nhà, em ăn quá nhanhthìbọn họsẽsuy nghĩ nhiều. Chắc chắnsẽcảm thấy khi em sống ở thôn Đại Mộc chịu rất nhiều khổ sở, chưa được ăn món nào ngon hoặc là còn ănkhôngđủ no gì gì đó.”
“Mẹ em độngmộtchút làsẽkhóc, em sợ bà ấy khóc lắm.” Trần Ngư nghĩ đến nước mắt của mẹ Trần là rùng mình “Phụ nữ mà khócthìthậtđáng sợ.”
Lâu Minh nhìncônhóc nhưmộttên dở hơi, nhịnkhôngđược bật cười.
“anhcười cái gì?”
“Xin lỗi, chẳng quaanhcảm thấy trước đây em sống rất vui vẻ.” Sáng sủa, lạc quan, vô tư lự, chỉ có người sống trongmộthoàn cảnh tốt đẹp mới có tính cách này.
“Ha ha ha … Cũng tốt lắm.” Trần Ngư hỏi lại “Cònanhthìsao? Có vui vẻkhông?”
Lâu Minhkhôngngờ Trần Ngưsẽhỏi như vậy, sửng sốt chớp chớp mắt rồi dùng giọng điệu như đúc Trần Ngư trả lời “anhcũng tốt lắm.”
“anhxạo quá, thể chất đặc thù củaanhnhư vậy chắc chắn làkhôngthể thoải máiđira ngoài, chắcanhcũng chẳng có người bạn nào.” Trần Ngư hào phóng vỗ vỗ ngực “Nhưng mà sau nàyanhkhôngcần lo lắng, coi như vì bữa lẩu hôm nayanhmời em, sau nàyanhmuốn ra ngoài lúc nào cũng đều có thể đến tìm em, em vẽ bùa trấn sát choanh.”
“Xem ra nồi lẩu nàyanhmời rất đáng giá nha.” Lâu Minh lại nhịnkhôngđược cười khẽ.
Điền Phi thấy Tam thiếu lại cười, vùi đầu tiếp tục phát Wechat (Mấy cậu, bữa cơm này Tam thiếu cười suốt thôi, cộng lại còn nhiều hơn số lầnanhấy cười vào năm ngoái. Nét mặt bây giờ so với lúc mới từ nhà bộ trưởng Lâu về hoàn toàn là hai người khác nhau.)
(Cho nên …)
(Cho nên …)
(Cho nên …)
(Nội dung hạng mục công việc cần gia tăng thêm, mua sắm các loại đồ ăn vặt.cônhóc nhà họ Trần này xem bộ dáng rất dễ bị đồ ăn vặt dụ.) Hà Thất cũngđãgặp tướng ăn của Trần Ngư vào đêm qua.
(đãrõ!)
(đãrõ!)
(Vì Tam thiếu.) Đây là người vẫn còn chút ý kiến với Trần Ngư – Trình Bằng.
Những người lính tham gia đội bảo vệ Lâu Minh, đều là những người còn sống sót từ chiến trường nhờ vào những thiết kế vũ khí của Lâu Minh, bọn họ hiểurõgiá trị con người của Lâu Minh, cũngthậttâm kính nểanh. Nhưngmộtngười nhưanh, vì thể chất đặc biệt mà bịcôlập đứng ngoài xã hội, người nhà, người thân, bạn bè đềukhôngthể tiếp xúc, giao lưu. Điều này làm những người đàn ông cao to, thô lỗ như bọn họ đều cảm thấy đau lòng.
Mặc dù bọn họkhôngđể ý đến việc sát khítrênngười Lâu Minh ảnh hưởng nhưng Lâu Minh vẫn cố gắng tránh xa bọn họ hết mức có thể, dù cả ngày ở trongmộttòa nhà, bọn họ cũng chẳngnóiđược vớianhmấy câu ngoại trừ công việc.
Chỉ có Trần Ngư, người duy nhấtkhôngbị ảnh hưởng bởi sát khí có thể thoải mái tiếp xúc với Lâu Minh. Cũng chính bởi điều này, chỉ cần Trần Ngưkhônguy hiếp đếnsựan toàn của Lâu Minh, những người đàn ông cao lớn, thô kệch nàyđãquyết định nâng địa vị của Trần Ngư lên. Đừngnóichỉ là đồ ăn vặt mà thôi, thậm chícômuốn ăn hổ, bọn họ cũng có thể liên hệ với cácanhem ở biên giới xem có thể bắtmộthai con mang về ăn chơi haykhông.
Ăn cơm trưa xong, Trần Ngư mang theo Lâu Minh đến tiệm quần áo thời trang dưới lầu. Lâu Minh chưa bao giờ cùng người khácđimua sắm quần áo,anhđứng ở cửa màkhôngbiết phải làm sao. Đặc biệt đằng sauanhcòn đứng ba người đàn ông to cao, vạm vỡ, nhìn sao cũng thấy kì kì.
“Nếukhôngcácanhđừng vào, em chọn đại hai bộ rồi ra ngay.” Trần Ngư thấy Lâu Minhkhôngtự nhiênthìnói.
“khôngsao đâu, em cứ từ từ chọn,anhđứng ở cửa chờ cũng được.” Bùa trấn sát còn tác dụng trong năm mươi phút nữa, đúng làkhôngvội.
Trần Ngư gậtnhẹđầu, quay đầu bước vào cửa hàng. Trong nháy mắt vừa bước vào,mộtluồng khí lạnh quen thuộc ập đến làm bước chân củacôngừng lại.
“Sao vậy em?” PháthiệnTrần Ngưkhôngbình thường, Lâu Minh hỏi.
“khôngsao ạ.” Trần Ngư lắc đầu, tiếp tụcđivào tiệm quần áo.
Thành phố lớn như vậythìquả nhiên ma quỷ cũngkhôngít,điđâu cũng có thể gặp được, dù saothìMắtâmdương củacôvẫn chưa mở, mắtkhôngnhìn thấythìcoi nhưkhôngbiếtđi.
Mặc dùcôcó thể nhắm mắt làm ngơ nhưng con ma này vô cùng nhiều chuyện.
Trần Ngư đưa tay cầmmộtbộ váy liền màu đenthìthấy bên tai truyền đến giọngnóikỳ dị “Chậc chậc, lớn lên đen như vậy mà cònkhôngbiết xấu hổ mặc váy màu đen,khôngsợ mặc lúc ban đêm ra cửa dọa người khác chạy mất dép.”
Tayđangcầm quần áo của Trần Ngư cứng đờ, đem cái váy đen treo lên kệ, ngược lại cầmmộtcái váy màu trắng lên, kết quả giọngnóibên tại vẫnkhôngbuông tha “Trời ạ, dám cầm váy trắng, trắng thêm đen, cho mình là thuốc trị cảm cúm chắc.”
“…” Trần Ngư nhịn xúc động muốn đánh người, đem cái váy trắng trả về chỗ cũ, chuyển qua cầmmộtchiếc váy hồng. Sau đó,mộtluồng khí lạnh lại thổi tới, con ma này lại tới nữa rồi.
“Chậc chậc, uổng chomộtđôi chân dài, chọn đồ kiểu gì vậy trời,khôngcó mắt thẩm mỹ gì hết.”
“Mi …” Trần Ngưkhôngnhịn được quay đầu định mắng con ma nhiều chuyện này, lại đối mặt với nụ cười tiêu chuẩn của chịgáibán hàng.
“Emgái, quần áo em phải mặc thử vào người mới biết đẹp haykhông. Em cầm xemthìkhôngbiết chính xác đâu, hay là em chọn vài bộ vào trong phòng thay đồ thử xem.”thìra nhân viên cửa hàng thấy Trần Ngư cứ chọn rồi lại đặt xuống mấy lần mà chưa chọn được, vì thế chạy đến góp ý.
“A, vâng.” Trần Ngư gậtnhẹđầu, cầm bộ màu hồng định vào phòng thử thử xem sao.
Kết quả hồn ma kiakhôngchịu tha chocô, vừa theo Trần Ngư vào phòng thử đồ vừa ồn ào “Thử cái gì mà thử. Mặc vào nhất định là khó coi muốn chết. Quần áo dù có đẹp nhưng người mặckhôngđẹpthìcũng nhưkhông,thậtsựlà chà đạp tâm huyết của nhà thiết kế mà.”
Trần Ngư rầmmộttiếng đóng cửa phòng thay đồ, đem hồn ma ngăn bên ngoài, nghĩ rằng cuối cùng cũng được thanh tịnh, nhưng con makhôngbiết xấu hổ này lại dám chui vào phòng thay đồ. Trần Ngư tức giận, đặt quần áo quamộtbên, mở mắtâmdương, đưa tay tóm chặt áo của hồn ma, đẩy nó dán vào cửa phòng thử đồ, giận dữ quát “Minóithêmmộtcâu nữa xem, có tin ta thu mi haykhông.”
“cô…côcó thể nhìn thấy tôi hả?” Con ma nam vô cùng hưng phấn nhìn Trần Ngư.
“Ta chẳng những nhìn thấy mi, nếu mi còn chọc giận ta, tasẽlàm cho mi hồn bay phách lạc.” Trần Ngư nhìn con ma nam ăn mặc lòe loẹt, hung dữ uy hiếp.
“A, trời ạ,thìracôlà Thiên Sư à, thảo nào mà tôi thấy quanh ngườicôcó vòng ánh sáng (linh quang).” Ma nam hiển nhiên làkhôngđể lời uy hiếp của Trần Ngư ở trong lòng,anhta cònđangchìm đắm trongsựvui sướng vì mìnhđãpháthiệnmộtThiên Sư.
“anhbiếtthìtốt rồi, bây giờanhcâm miệng ngay cho tôi, nếu dám nhìn lén tôi thay quần áo,thìtôi …” Trần Ngư làmmộtđộng tác cắt cổ.
“Ai chà, tôi sợ quá à. Đừng khinh thường tôikhôngbiết gì cả nhé. Lúc trước tôi cũng quen biết Thiên Sư đó nha. Thiên Sư như cáccôkhôngthể vô cớ khi dễ các hồn ma lương thiện chưa làm việc xấu như tôi được, nếukhôngsẽtạo nên oan nghiệt đó.” Ma nam cười khinh bỉ.
“Xem raanhcũng có hiểu biết đó.” Trần Ngư cười lạnh “mộtsinh hồn nhưanhkhôngnghĩ cách quay trở lại thân thểđi, lắc lư bên ngoài làm cái gì, coi chừng trở thành mathậtthìđừng có hối hận.”
Sinh hồn: hồn lìa khỏi xác nhưng vẫn còn sống (hôn mê), tình trạng ly hồn.
Nếu thằng oắt này là hồn mathậtthìTrần Ngưsẽliều mạngmộtlần ra taykhôngthu tiền tiễn cậu ta xuốngâmphủ, nhưng xuimộtcái thằng oắt này lại làmộtsinh hồn.khôngsai, khi Trần Ngư vừa mở mắtâmdương rathìpháthiệnngay, thằng oắt nàytrêncơ bản là chưa chết, chỉ làkhôngbiết vì lý do gì mà hồn rời xa thân thể mà thôi.
“cônóilà tôi chưa chết sao?” Vẻ mặt ma nam kinh hãi.
“khôngphảianhtỏ vẻ hiểu biết nhiều lắm sao? Mình chết hay chưa mà cònkhôngbiết nữa hả?” Trần Ngư lười cùng đối phươngnóinhảm “anhđira ngoài, tôi phải thay quần áo,khôngcho phépanhnhìn lén.”
“Ai thèm nhìn léncô,mộtcônhóc nhưcôthìcó gì để xem. Trước đây có đầy người mẫu thế giới cởi quần áo trước mặt tôi cầu tôi thiết kế trang phục cho họ mà tôi cònkhôngthèm để mắt tới đây này.” Ma nam kiêu ngạonói“Nể tìnhcôcó thể nhìn thấy tôi, tôi có thể giúpcôtư vấn chọn trang phục. Trước tiêncôcởi quần áo củacôra cho tôi xem dáng người củacô…”
Trần Ngư tức giận, đưa tay vỗ bốp lên mặt ma nam, rồi kéo thằng oắtđangchoáng váng này ra khỏi phòng thử đồ.
Nhân viên cửa hàngđangđứng trước phòng thử đồ, thấy Trần Ngưđira mà vẫn chưa thay quần áothìhỏi “Bộ lúc nãykhôngvừa cỡ với em sao?”
“khôngphải, chị chờ emmộtchút.” Trần Ngư nhìncônhân viên cười cười,đira phía ngoài cửa hàng, gọi to “anhBa,anhBa.”
Lâu Minh nghe giọng của Trần Ngưthìđilại, hỏi “Sao vậy nhóc?”
“anhBa,anhqua đây em nhờ chút.” Trần Ngư kéo thằng oắt ma,đitheo Lâu Minh đến khu vực nghỉ ngơi trong cửa hàng, sau đó đem cánh tay của thằng oắt ma nhét vào tay phải của Lâu Minh.
Lâu Minh chỉ cảm thấy đột nhiên tay phải của mình dường nhưđangcầmmộtvật gì đó lạnh buốt, nhưng cúi đầu nhìnthìlại chẳng có gì.anhkhó hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Ngư.
“Cómộtcon sắc ma, dám nhìn lén em thay quần áo.” Trần Ngưnói.
Ánh mắt Lâu Minh nheo lại ánh lên tia nguy hiểm, nhìn về phía phòng thử đồ.
“trêntayanhvẫn còn bùa trấn sát của em,anhgiữ tay củaanhta,anhtasẽkhôngđộng đậy được đâu, emđithử quần áomộtchút.” Trần Ngưnóixongthìquay lại phòng thử đồ.
Nắm lấy tayanhta, nắm lấy tay ai, sắc ma?
Sắc mặt Lâu Minh kỳ quái nhìn bàn tay phải của mình, bàn tay trốngkhông. Quảthậtlà có cảm giác lạnh buốt nơi bàn tay nhưng xung quanh đó chẳng có gì khác lạ.
Biếttrênthế giới này có ma làmộtchuyện nhưnganhchưa bao giờ nghĩ cómộtngàyanhsẽcùngmộtcon ma, lại còn làmộtcon sắc ma nắm tay nhau.
Trước tới nay chưa bao giờ sợ hãi điều gì, lần đầu tiên Lâu Tam thiếu cảm giác lạnh cả sống lưngĐọc nhanh tại AzTruyen.net