“anhBa, saoanhlại cản em.” Trần Ngư trách cứ nhìn Lâu Minh.
Lâu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bởi vì ngăn cản người củaâmphủ câu hồn là tội lớn, hơn nữa, em cũng đâu đánh lại Đầu Trâu Mặt Ngựa “Ông nội còn phải theo chân bọn họ xuốngâmphủ,khôngnên đắc tội hai người họ.”
“Nhưng màrõràng họkhôngcó ý tốt với ông nội mà.” Đương nhiên là Trần Ngư biết làkhôngthể đắc tội với quỷ sai đến câu hồn, bởi vì người nào rồi cũngsẽchết, hồn phách cũng phải xuốngâmphủ, cho nên dù có đắc tội người sống cũng đừng nên đắc tội quỷ sai, nhưng mà … Trần Ngư thấy thái độ của bọn họ với ông Ngô làkhôngthể chịu được.
“khôngsao đâu.” Lâu Minh trấn annói“Ông nội có công đức giết chết Hạn Bạt, quỷ saikhôngdám làm gì với ông đâu.”
Đúng ha, ông nội có công đức lớn trong người, Trần Ngư lập tức bình tĩnh lại.
Ông Ngô lén nhìn sắc mặt của cháugáinhà mình, thấycôđãthả lỏng,khôngcòn dáng vẻ đau lòng như lúc nãy, thầm nghĩ chắc là con nhócđãnghĩ thông suốt, vì thế quay đầunóivới Đầu Trâu Mặt Ngựa “Ngưu huynh, Mã huynh, chúng tađithôi.”
Nghe thấy ông nộinói, trong nháy mắt nhắc nhở Trần Ngư, trận cãi vã lúc nãy làmcôthiếu chút nữa quên ông nội nhà mình sắp phải thựcsựđi(chết) rồi.
“Em đừng đau lòng, ông nội chỉ là thay đổi nơi sinh hoạt mà thôi, nếu em muốn gặp ôngthìcó thể đếnâmphủ thăm ông.” Lâu Minh an ủi đúng lúc.
Vẻ mặt Trần Ngư vẫn ủ rũ, nhưng trong lòngcôcũng hiểurõtình trạng của ông Ngôđãkhôngcòn cách nào cứu chữa nữa. Hơn nữa Lâu Minhnóirất đúng, nếu muốn gặp ông nộithìcôcó thể xuốngâmphủ, hoặccôcó thể gặp Hướng Nam hỏi thăm tình hình của ông.mộtlần nữa Trần Ngư cảm thấy vô cùng may mắn khi mình là Thiên Sư.
“Gấp làm gì, thời gian chưa tới đâu.” Đầu Trâu Mặt Ngựa ôm cánh tay,khônghề nôn nóngmộtchút nào đứngmộtbên.
“Thời gian chính là vàng bạc, lãng phí nhiềukhôngtốt, hai huynh nhanh chóng câu hồn tôiđithôi, tôi cùng hai huynh trở về càng sớm càng tốtthìhơn.” Ông Ngô khuyên.
“khôngvội,khôngvội, cậu vẫn chưa chết cơ mà. Chờ đến khi cậu chết hẳnthìbọn ta câu hồn vẫn chưa muộn. Cậu còn thời gian có thể để lại lờinóisau cùng với bạn bè đồng nghiệpđi.” Đầu Trâu Mặt Ngựa vô cùng ‘tri kỷ’nói.
“Tôikhôngcó gì nhắn nhủ cả, chúng ta mauđithôi.”
“khôngvội, vẫn cònkhôngít thời gian đâu.”
Tình huống người sốngthìmuốn chết, còn quỷ sai lại nhất quyếtkhôngchịu câu hồn như thế này là cái quỷ gì đây? Mọi ngườikhônghiểu ra sao nhìn nhau.
“Hai người cố ý có phảikhông?” Ông Ngô khó chịu nhăn nhăn mày.
“Đúng thế.” Đầu Trâu rất thẳng thắn thừa nhận.
“Bây giờ cậu rất khó chịu đúngkhông, nếu hai bọn ta câu hồnthìcậusẽkhôngcòn cảm giác gì. Cậu muốn tránhsựđau đớn khó chịu? Nghĩ hay quá hả?” Mặt Ngựanóirõnguyên nhân “Cậu yên tâm, cho đến khi cậu chưa tắt thở, chúng tasẽtuyệt đốikhôngcâu hồn,sẽđảm bảo cho cậu sống đến cuối cùng,khôngthiếumộtgiâymộtphút.”
“Các ngườithậtquá độc ác!” Ông Ngô tức giận chửi ầm lên.
“Chúng ta làm việc theo đúng quy định, đừng có vu oan giá họa, có giỏithìcậu tự lấy đao cắt cổ xem sao.” Đầu Trâu Mặt Ngựa trả lời.
“…” Tuy rằngđangtrong tình trạng bi thương, nhưng các vị đại lão đều muốn cho Đầu Trâu Mặt Ngựamộtlike: Làm tốt quá!
Trần Ngưkhôngchịu được “Ông nội, con câu hồn cho ông.”
“khôngthể tin được a, cậu Ngô,khôngngờ cuối cùng là cậu lại chết trong tay chính cháugáicủa mình.” Đầu Trâu Mặt Ngựa thấy Trần Ngư định tay tay, đứng bên lạnh lạnhnói.
Động tác của Trần Ngư cứng đờ,khôngthể ra tay được.
Lâu Minh cầm tay Trần Ngư, yên lặng trấn an, đối với tình huống trước mắt này cũng cảm thấy dở khóc dở cười, sao lại diễn ra như thế này chứ.
“Thôiđi, hai người chờ đấy cho tôi.” Ông Ngô dứt khoát từ bỏ, ngồi tại chỗ, chịu đựng đau đớn, chờ đợi cái chết.
Lần đầu tiên, mọi người vừa muốn người nào đó chết nhanh lên, vừa muốn người đó từ từ hãy chết,thậtlà quá rối rắm.
Cuối cùng, sau năm phút đồng hồ, hồn phách của ông Ngô từ thân thể bay ra ngoài.
“đithôi.” Mặt Ngựa cầm xích sắt địnhđixuyên qua hồn phách của ông Ngô.
“Chờmộtchút.” Ông Ngô khoe khoang nhìn Đầu Trâu Mặt Ngựa “ Biểu diễn cho các người xemmộtchút.”
Xem cái gì?
Khi mọi ngườiđangtập thể nghi ngờ,thìmộtquầng sáng vàng chói nhức mắt từ trong linh hồn của ông Ngô tản ra, đó là … ánh sáng công đức?
Khóe miệng Đầu Trâu Mặt Ngựa giật giật,khôngchút khách khí mang bộ xích sắt lên, kéo ông Ngôđangphát ra ánh sáng chói lòađivào cửaâm.
“Ông nội!” Trần Ngư cuống lên muốn đuổi theo.
Lâu Minh vội vàng giữ chặt Trần Ngư “Bây giờ linh lực của emkhôngđủ,khôngthể xuốngâmphủ, chờ linh lực khôi phục,anhcùng em xuống thăm ông.”
“Nhưng mà …” Trần Ngư nhìn cửaâmđangdần dần đóng lại.
“anhđãnóirồi mà, ông nội có công đức lớn trong người,sẽkhôngsao đâu.” Lâu Minhnói
“Vâng.” Trần Ngư gật gật đầu, huồng hồ, tình trạng củacôđúng làkhôngthể để linh hồn ly thể.
Hồn phách của ông Ngô theo Đầu Trâu Mặt Ngựa xuốngâmphủ, cho dù lúc nãyđãdiễn ra trò khôi hài như thế nào, mọi người vẫn chuẩn bị lo liệu cho thân thể của ông Ngô đầy đủ.
Trần Ngư đem thân thể của ông Ngô sau khi hỏa táng về thôn Đại Mộc tỉnh Thanh Sơn, đếnmộtnơi trong thung lũng mà khi cònnhỏông Ngô thường dẫncôđến chơi.
“Lúcnhỏem hay đến chỗ này lắm hả?” Lâu Minh nhìn thung lũng vắng vẻ tràn đầy hoa tươi, ký ức đột nhiên lại hỗn loạn, vì thung lũng này rất giống với thung lũng mà Phượng Lạc và Thanh Linhđãđính ước với nhau
“Vâng.” Trần Ngư lấy hũ tro cốt của ông Ngô chôn dướimộtgốc cây hoa,nói“Lúc trước, khi tâm trạngkhôngvui, lúc nào ông cũng đến đây ngồi ngẩn người. Khi cònnhỏem chưa hiểu, lúc lớn lên em có hỏi ông nội nhưng ôngkhôngchịunói, chỉnóilà khi nào ông qua đờithìđem chôn tro cốt của ông ở đây.”
Lâu Minh nhìn vạt cỏ nơi Trần Ngư chôn hũ tro, quan sát lúc lâu, như suy tư gì đó,nói“Có lẽ là vì ở nơi này có cố nhân của ông nội.”
“Cố nhân?” Trần Ngư khó hiểu.
“Ở đây hoa cỏ có linh tính hơn ở những nơi khác.” Lâu Minh hỏi “Em có biết tại saokhông?”
“Vì nơi này có linh khí dồi dào?” Trần Ngưnói.
“Biệt thựnhỏcòn có linh khí dồi dào hơn nhưng hoa cỏ ở đókhôngcó linh tính như ở đây.” Lâu Minh cười lắc đầu.
“Vậy là tại sao ạ?”
“Emđãnghe đếnyêutinh chưa?”
“Giống như chồnyêuvới hồ ly tinh ấy ạ?”
“khôngphải.” Lâu Minh lắc đầu “Bây giờ chồn với hồ ly đềukhôngthể tu luyện thành người, muốn ra ngoài hoạt động chỉ có thể bám lên cơ thể người khác mà thôi. Nhưng mà từ rất lâu về trước, vạn vật đều có linh tính, nếu gặp điều kiện thiên thời địa lợi, lại có cơ duyênthìcỏ cây có thể hóa thành người.”
==
Ông Ngô bị Đầu Trâu Mặt Ngựa kéo qua cửaâm,đithẳng đến Phủ Diêm Vương.
Muốnđiđến Phủ Diêm Vương cần phải qua sông Vong Xuyên,trênđó có cầu Nại Hà.
trêncầu Nại Hà cómộtcônươngnhỏvới mái tóc tết bím hai bên.
(Editor: Chương này nói về cái chết của ông nội Ngô đáng lẽ phải u ám mà cứ cười ha hả là sao ta)
Tác giả có lời muốnnói:
Ông Ngô tránh xích khóa hồn của Đầu Trâu Mặt Ngựa, chạy đến trước mặtcônương “Miêu … Miêu Miêu …”
cônương nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của ông Ngô, bỗng nhiên nở nụ cười “anhđãgià đến thế này rồi sao?”
Ông Ngô xoay ngườimộtcái, biến thành chàng thanh niên Ngô (thậttốt là sau khi chết có thể biến trở về trạng thái khi còn trẻ).
cônương: Tôiđãchờ được gặpanhthậtlâu.
Chàng thanh niên Ngô đau lòng rơi lệ.
cônương:anhđãđến rồi, tôi phảiđiđầu thai thôi.
Chàng thanh niên Ngô kích động muốn ngay lập tức theo châncônương cùngđiđầu thai, bị Đầu Trâu Mặt Ngựa ở phía sau giữthậtchặt: Diêm Vương muốn gặp cậu!
Chàng thanh niên Ngô: Buông ra!
(Hoàn chính văn)
==
Còn 8 phần ngoại truyện nữa nha các nàng.
Có nàng thích mình edit phần truyện vềanhtrai Trần Dương nhưng mìnhđãcó kế hoạch edit truyện khác của tác giả này. Các nàng tạm dừng theo dõi thể loại huyền huyễn nhé, chúng ta chuyển qua thể loại về hệ thống thử xem.
Theo mình nhận xét, truyện của tác giả chủ yếu tập trung miêu tả tình tiết cốt truyện, ít đề cập đến tình cảm nam nữ chính nhưng các tình tiết khá lôi cuốn, "lạ", độ dài vừa phải nên nàng nào thích truyện "ngôn tình" hơnmộtchútthìchắc phải thất vọng rồi.
Mong các nàng tiếp tục ủng hộ nhiệt tình để editor có động lực nha! Many thanks!!Đọc nhanh tại AzTruyen.net