Hai tay Phượng Lạc tạo thành kết ấn, pháp ấn chuẩn bị từ ngàn năm trước cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành, sát khí bên trong linh hồn của Lâu Minh lúc này được chia làm sáu phần, bay về phía sáu Linh Khí.
“Hả???”mộtnguồn sát khí khổng lồ nhanh như chớp trút vào cơ thể Trần Ngư, mặc dù là Trần Ngư nhưngcôcũng cảm thấykhôngchịu nổi. Loại cảm giác này khác hẳn với khicôchủ động hấp thu sát khítrênngười Lâu Minh, loại cảm giác này làmcôtưởng tượng mình nhưmộtcái khí cầu, sát khíkhôngngừng bơm vào, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Trần Ngư cắn răng chịu đựng vài phút, cuối cùngkhôngchịu nổi, phịchmộtcái quỳ xuống đất.
“Nhóc con, con sao vậy?” Ông Ngô thấy Trần Ngư khác lạ, lại pháthiệnsát khíkhôngngừng bay lại đây rót vào cơ thể Trần Ngư, lập tức lo lắng hỏi “Tại sao sát khí lại cứ liên tục bay vào người con vậy?”
“Ư!” Trần Ngư khó chịu rên lên tiếng, trong đầu ong ong như là cómộtcái chàyđangliên tục gõ vào đầucô, làm chocôcảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể bất tỉnh.
“Ông nội … Con khó chịu quá …” Trần Ngư khó khăn ngẩng đầu,nóiđứt quãng “… Con …khôngphải là … conkhôngsợ sát khí sao?”
Kiếp trước của Trần Ngư là công chúa Linh Cơđãtừng là Hạn Bạt nên khi chuyển thế cơ thểcôcó thể chất đặc thùkhôngsợ sát khí, nhưng dù thể chất có đặc thù như thế nàođinữathìdù saocôcũng chỉ là người bình thường. Khi sát khí thựcsựcủamộtHạn Bạt hung hãn truyền vào cơ thểmộtngười bình thường, cho dù là Thiên Sư có công đức lớn như thế nàođinữa cũng chưa chắcđãchịu được, huống gì bản thân Trần Ngư làmộttrong sáu món Linh Khí cần thiết khi chia lìa sát khí cho Lâu Minh.
Trong khoảng khắc Phượng Lạc chia sát khí, thân thể Trần Ngư và năm món Linh Khí đều giống nhau,khôngcó cách nào từ chối đều phải hấp thu sát khítrênngười Lâu Minh.
“Đó là cái gì? Là ánh sáng công đức phảikhông?” Hoa Diệp chân nhân chỉ về hướng Lâu Minh kêu lên kinh ngạc, mọi người đều quay đầu nhìn lại rồi liên tục kêu lên kinh ngạc.
“Ánh sáng công đức này mạnh quá!”
Ông Ngô quay đầu nhìn lại, thấy đầu Lâu Minh bỗng xuấthiệnmộtvòng ánh sáng vàng chói, lấy Lâu Minh làm trung tâm, sát khí bàng bạc bị chia làm sáu, phân tán ra ngoài.
Đây làđangchia lìa sát khí? Sáu Linh Khíđãđủ rồi sao?
Lẽ nào … Thi Thi là Linh Khí thứ sáu?
Ông Ngôkhôngthể tin suy đoán của mình được, thế nhưngsựthậtđangbày ra trước mắt làm ôngkhôngthể nàokhôngtin.
“Tiểu thư Trần Ngư,côlàm sao vậy?” Điền Phi thấy Linh Khí lại bay ra ngoài, tuy rằng kinh ngạc nhưng vì lúc trướcanhtađãgặp quamộtlần nên cũngkhôngngạc nhiên lắm. Ngược lại, đột nhiênanhta thấy Trần Ngư quỳ rạp xuống đấtthìkêu lênmộttiếng rồi theo bản năng định đưa tay ra đỡ.
“Đừng chạm vào nó!” Ông Ngô lập tức đẩy Điền Phi ra, với sát khítrênngười Trần Ngư như bây giờ ngay cả ông cũngkhôngdám chạm vào nữa là người bình thường như Điền Phi.
Lúc này Mao đại sư cũng hiểurõ, sắc mặt ông trắng bệch quay đầu nhìn ông Ngô, tuy rằng ông cũng hi vọng sát khítrênngười Lâu Minh được thanh trừ hoàn toàn, nhưngkhôngphải là lúc này, càngkhôngphải là ngay thời điểm biết Trần Ngư là Linh Khí thứ sáu. Như vậy, cho dù Lâu Minh có hoàn toàn thanh trừ được sát khíthìanhcũng chẳng vui vẻ gì.
“Làm sao bây giờ?” Mao đại sư bất lực hỏi.
Sắc mặt ông Ngô càng khó nhìn, nếu ông biết phải làm thế nàothìđãsớm làm, còn phải đứng đây nhìn làm gì.
Vì có ánh sáng công đức bao phủ, hơn nữa sát khí trong cơ thể Lâu Minhđãđược tách ra rất nhiều, thần trí Lâu Minhđãdần tỉnh táo lại, hai mắt đỏ ngầuđãkhôi phục lạisựtrong trẻo. Sau khianhtỉnh táo, lọt vào tầm mắt là vẻ mặt sợ hãi của Hạn Bạtđãbị hútđinửa sát khí.
Hạn Bạt vẫn điên cuồng giãy dụa để thoát khỏisựkiềm chế của Lâu Minh, nhưng khihắncòn đủ sát khí cònkhôngtránh thoát được nữa là bây giờđãmấtđinửa sát khí.
Tại saoanhlại tỉnh táo?
Lâu Minh nghi hoặc, đồng thời cũng cảm nhận đượcmộtnguồn năng lượng ấm áp lưu chuyển trong linh hồnanh, nguồn năng lượng này vô cùng thoải mái nhưng lại làm Lâu Minh cảm thấy lạnh run. Bởi vì,anhnhận thấy, dưới tác dụng của nguồn năng lượng ấm áp này, sát khí trong cơ thểanhđangtừng chút từng chút biến mất.
“Phượng Lạc, Phượng Lạc.” Ý thức được gì đó, Lâu Minh bỗng nhiên nôn nóng gọi to.
đangthựchiệnchia lìa sát khí, Phượng Lạc nghe tiếng Lâu Minh gọi nên từ trong cơ thể Lâu Minh bay ra ngoài,anhta nhíu mày nhìn thoáng qua Hạn Bạtđangđứng trước Lâu Minh, lo lắngnói“Tôikhôngđảm bảo được là sáu Linh Khísẽchịu đựng được sát khí của hai Hạn Bạt haykhôngđâu.”
“anhdừng lại, dừng lạiđi!” Trong nháy mắt Lâu Minh nhìn thấy Phượng Lạcthìhiểu được suy đoán của mìnhđãđúng, quả nhiên là Phượng Lạc tỉnh lại khi thựchiệnchia lìa sát khí,anhnôn nóng lên tiếng “khôngcần chia lìa sát khí nữa,anhmau ngừng lại.”
“Vì sao? Đâykhôngphải là tâm nguyện hàng nghìn năm nay của chúng ta sao?” Phượng Lạc khó hiểu.
“Thi Thi, Thi Thi là Linh Khí thứ sáu.” Lâu Minh kêu to.
Thi Thi? Phượng Lạc khó hiểu nhăn mày.
“Thanh Linh,anhnhớ Thanh Linhkhông? Thi Thi chính là đời này của Thanh Linh.” Lâu Minh cũngkhôngbiết là Phượng Lạc này có nhớ được Thanh Linhkhông. Bởi vì hơn ngàn năm trước, vì bảo đảm có thể hấp thu hoàn toàn sát khí của Thanh Linh, Phượng Lạc chỉ phân ramộtphầnnhỏlinh hồn để làm khắc ấn, khắc ấn này chỉ có phương pháp thanh trừ sát khí thôi.
“Thanh Linh?” Phượng Lạc nghi hoặc nhắc lại lần hai, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, nhưngkhôngcó cách nào nhớ được.
“anhmau dừng lại!” Trong lòng Lâu Minh hiểurõ, sáu Linh Khíkhôngthể nào chịu được sát khí của cảanhvà Hạn Bạt.
“khôngcó cách nào dừng lại được, pháp ấnđãthựchiện, trừ khi Linh Khí vỡ vụn, cònkhôngcó cách nào dừng lại được.” Phượng Lạc lắc đầu.
“Cái gì?” Linh Khí vỡ vụn?khôngthể dừng được? Chẳng lẽ Thi Thisẽbị chínhanhgiết chết hay sao?
Có lẽ nỗi tuyệt vọng trong lòng Lâu Minh quá sâu, đến nỗi linh hồn cũng phải rung động. Phượng Lạc đành phải cảm nhận phương hướng của sáu Linh Khí rồi tìm được Linh Khí đặc biệt nhất,côgáimang hơi thở có chút quen thuộc.
sựquen thân này làm Phượng Lạc nổi lên ham muốn bảo vệ,anhta nhíu mày, nhìn Hạn Bạtđangđứng trước Lâu Minh.
Mà lúc này, sát khíđãđược sáu Linh Khí hấp thu hơnmộtnửa, sát khí bao phủ núi Thanh Mang cũng loãngđikhôngít, ông Ngô ngưng tụ linh lực toàn thân, phóng về phía Lâu Minh.
“Tôi có thể chuyển sát khítrênngườicôgáikia lên người tên Hạn Bạt này.” Phượng Lạc bỗng nhiên lên tiếng “Nhưng như vậy, Hạn Bạtsẽcàng mạnh hơn trước.”
Lâu Minh vốn tưởng rằng chínhanhlà người giết chết Trần Ngư, lại nghe Phượng Lạcnóicó phương pháp chuyển sát khítrênngười Trần Ngư lên Hạn Bạt, ngay lập tứckhôngdo dựnói“anhlàmđi.”
“Vậy Hạn Bạtthìsao?” Như là bản năng của Thiên Sư, Phượng Lạc hỏi.
“Đem sát khí còn lại của tôi chuyển hết lên Hạn Bạtđi, chỉ cầntrênngười tôikhôngcòn sát khí, tôi có thể sử dụng Huyền Môn Tịnh Sát Quyết.” Lâu Minhđãsuy tính xong.
Chỉ cầnkhôngcó sát khí, với ánh sáng công đức trong linh hồn củaanhđúng lúc có thể sử dụng Huyền Môn Tịnh Sát Quyết.
Phượng Lạc nhìn thoáng qua ông Ngôđangchạy đến gần, lập tức dời mắt, ống tay áo khẽ vỗ về nguồn sát khíđangbay về phía Trần Ngư, trong nháy mắt sát khí đổi hướng, bay về phía Hạn Bạt.
đangsắp hôn mê, Trần Ngư bỗng cảm thấy toàn thân buông lỏng, theo đó sát khí cũng từ từ biến mất,côdần tỉnh lại.
“Sao sát khí của Hạn Bạt lại mạnh hơn trước vậy?”đangquan sát kĩ càng, các vị đại lão lập tức pháthiện.
“Gào!” Hạn Bạt khôi phục sức mạnhmộtlần nữa, gào rống thoát khỏisựkiềm chế của Lâu Minh, cảm nhận nguồn năng lượng dồi dàođangcuồn cuộn trong cơ thể, cười ngông cuồng “thậtlà năng lượng tốt, ha ha ha …”
Lâu Minh cũngkhôngđuổi theo Hạn Bạt,anhđứng tại chỗ, chờ Phượng Lạc tách ra chút sát khí cuối cùng trong cơ thể mình.
Còn 10%, 5%, 3%, 1%, xong!
Lâu Minh vứt kiếm đồng xuống, nhìn thoáng qua Hạn Bạt nay có hơi thở còn mạnh hơn trước kia, hai tay giơ lên, linh lực vận chuyển, rất nhanh tạo thànhmộtpháp ấn.
Huyền Môn Tịnh Sát Quyết!
Ông Ngôkhôngnhìn nhầm, tối hôm qua ông còn lấy ra luyện vài lần, đó là Huyền Môn Tịnh Sát Quyết.
Cùng với pháp ấn do Lâu Minh thựchiệnđãđược tạo ra, hình ảnh của Phượng Lạc cũng mờ dần, quanh người Lâu Minh phát ra ánh sáng vàng chói, ánh sáng công đức từ trong linh hồn tràn ra.
“Đinh linh linh …”
Theo tiếng chuông trong trẻo vang lên,mộtcái chuông vàng chói bất ngờ từtrêncao chụp xuống đầu Hạn Bạt, biến cố bất ngờ làm Lâu Minh sửng sốt: Chuông chiêu hồn?
Vèo!
Ông Ngô nhân lúc Lâu Minhđangcòn sững người, nhanh chóng vọt vào phạm vi của chuông chiêu hồn, hai tay nhanh chóng tạo pháp ấn, trong chớp mắt Huyền Môn Tịnh Sát Quyết được tạo thành.
Ông Ngô mặc áo bào màu xám trắng xung quanh bao phủmộttầng ánh sáng công đức vàng, tầng ánh sáng này tuy kém hơn ánh sáng công đứctrênngười Lâu Minhmộtchút nhưng cũng vô cùng chói mắt.
“Ông Ngô?” Biến cố trước mắt làm Lâu Minh sửng sốt, rồi lập tức biến sắc “Ông Ngô, ông mau dừng lại.”
“Cắt, cậu cho rằng chỉ có mình cậu biết loại thuật pháp cao cấp này sao?” Ông Ngônói, động tác taykhôngngừng, ánh sáng công đức quanh người hóa thànhmộtthanh kiếm dài đâm về phía Hạn Bạt phía trước.
“Gào!” Hạn Bạt đau đớn gầm lên,hắncảm thấy vô cùng đau đớn “khôngthể nào,trênđời này cũng có thứ có thể làm ta bị thương sao?”
“Ông Ngô, ông dừng lạiđi, ôngkhôngthể giết chết được nó đâu.” Hạn Bạt này ngoài sát khí của bản thân nó còn hấp thu sát khítrênngười Lâu Minh, công đức của ông Ngô căn bảnkhôngthể áp chế được nó.
“Ta biết công đức của takhôngđủ, nếu cậukhôngmuốn ta hi sinh vô íchthìmau đem công đức cho ta mượn.” Ông Ngô vừa cố gắng triển khai pháp quyết, vừa cắn răngnói.
Lâu Minh sửng sốt, trongmộtchốckhôngbiết phải làm thế nào cho phải,anhkhôngmuốn ông Ngô gặp chuyện gì nhưng lạikhôngcó cách nào ra tay giúp đỡ.
“Ông ấynóiđúng đó!” Trong lúc Lâu Minhđangdo dự, Phượng Lạcđangbay lơ lửng ởmộtbên bỗng nhiênnói. Cùng với tiếngnóicủa Phượng Lạc, ánh sáng công đứctrênngười Lâu Minhkhôngbị khống chế bay về phía ông Ngô.
Có Lâu Minh giúp sức, thanh kiếm ánh sáng công đức lập tức lớn mạnh, từng trận khói đen từ ngực Hạn Bạt cuồn cuộn bay ra.
“Ông nội, ông nội!” Lúc này Trần Ngưđãtỉnh táo lại, nhìn thấy ông Ngôđanggiằng co với Hạn Bạt, lại nhìn pháp quyếttrêntay ông Ngô, khuôn mặt vừa khôi phục đượcmộtchút lại trở nên trắng bệch,côđứng vụt lên.
“Ông lão, ông làm gì vậy?” Trần Ngư như điên cuồng muốn xông đến kéo ông Ngô ra xa khỏi Hạn Bạt, Lâu Minh thấy thếthìlập tức đuổi theo kéo lại.
“anhBa,anhbuông em ra, ông nội, ông ấyđangtự sát, ôngđangtự sát đó!” Trần Ngư giãy dụa muốn ngăn cản ông Ngô.
“anhbiết, nhưng mà …khôngcòn kịp nữa rồi.” Lâu Minh ôm chặt Trần Ngư.
“khôngthể nào,khôngđâu, ông lão nhà em sợ chết nhất, ông ấykhônglàm như vậy đâu.” Trần Ngư kêu khóc.
“Gào!” Hạn Bạt cảm nhận được nỗi sợ hãi, nổi giận gầm lênmộttiếng, hấp thu hết sát khíđangcòn lơ lửng trong núi Thanh Mang, dùng để chống lại ánh sáng công đức.
“Nguy rồi, công đứckhôngđủ!” Phượng Lạc hoảng sợ kêu lên.
Trong chớp mắt, cùng với tiếng kêu của Phượng Lạc, ánh sáng từ người Trần Ngư lóe lên,mộtcôgáitóc dài mặc đồ cổ trang có hình dáng tương tự Trần Ngư bay ra từ cơ thểcô.
“Thanh Linh?” Lâu Minh bỗng mở to hai mắt.
Thanh Linh nhìn Lâu Minh mỉm cười, rồi lập tức quay đầu nhìn Phượng Lạc, cái nhìn này vượt qua nghìn năm. Sóng mắt Thanh Linh đưa tình, khóe miệng mỉm cười, cuối cùng hóa thànhmộtcơn gió mát bay về hướng Hạn Bạt.
Nàng là dựa vào công đức của Trần Ngư mà lưu lại cho đến nay, bây giờ sát khí của Phượng Lạcđãđược thanh trừ, nàngđãkhôngcòn cần thiết để tồn tại nữa.
“Thanh Linh?” Dường như là bản năng, Phượng Lạc xoay người đuổi theo.
Hai bóng ngườimộtxanhmộttrắng đồng thời hòa vào thanh kiếm ánh sáng công đức, kiếm công đức bỗng xuấthiệnánh sáng vàng chói, kèm theo là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hạn Bạt, cùng với khói đen nồng nặc, tiêu tán trong trời đất.
“Đinh linh linh …”khôngcòn linh lực điều khiển, chuông chiêu hồn rớt xuống đất.
Thân thể gầy yếu của ông Ngô cũng ngã xuống đất.
“Ông lão!” Trần Ngư thoát khỏi tay Lâu Minh nhào qua.
“Ông Ngô!”
“Ngô Lễ!”
“Lạc Hà chân nhân!”
Các vị đại lão cũng nhanh chóng chạy đến.
==
Editor: Thế là chỉ cònmộtchương nữa là hết phần chính truyện. Mìnhthậtlà giỏi quáđi. he he... Sắp phải chia tay Tiểu Ngư vàanhBa rồi, mọi người có buồnkhông?Đọc nhanh tại AzTruyen.net