Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 150




“Ầm!”mộtcú này của Hạn Bạt lại bị kết giới ngăn lạimộtlần nữa,mộtđôi mắt đỏ ngầu lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trần Ngư tựa như đôi mắt của con rắn độcđangrình con mồi của mình.

Trần Ngư cảm thấy ớn lạnh mà rùng mìnhmộtcái,mộtlần nữa khẳng định, Hạn Bạt nhận racô.

“Thi Thi!” Ông Ngô quay đầu nhìn thoáng qua Trần Ngư.

Lúc này Trần Ngư định thần lại, rồi lập tức xấu hổ đỏ mặt,thìramộtđao lúc nãy của Hạn Bạt lao tới, tám vị đại lão đều đứng yênkhôngnhúc nhíchmộtphân, chỉ có Trần Ngư theo bản năng lùi ra sau.

Trần Ngư đỏ mặt, dán tay lênmộtlần nữa, đồng thời hạn quyết tâm lần này cho dù có xảy ra chuyện gìcôcũng nhất quyếtkhônglùimộtbước.

Hạn Bạt hình như có ý so kè với Trần Ngư,hắnđứng đối diện với vị trí của Trần Ngư, từng đao từng đaokhôngbiết mệt mỏi mà chém vào kết giới. Trong kết giới, sát khí càng lúc càng nặng, sát khí dâng lên che khuất hết ánh mặt trời của vùng núi Thanh Mang.

Trần Ngư cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, đứng vững chống đỡ sát khí, kiên trìkhônglùi nửa bước.

Hạn Bạt liên tục bổ xuống hơn mười đao, pháthiệnkhôngthể phá vỡ được kết giớithìchợt dừng động tác.hắnxoay người nhìn thoáng qua hướng mắt trận, lập tức khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng.

Y phụcđãtơi tả từ lâu, khuôn mặt đen ngòm mà nhăn nhúm, hai con mắt đỏ ngầu, nụ cườiâmu lạnh lẽo mà quái dị, làm cho người khác nhìn thấy Hạn Bạt màkhôngngừng run rẩy.

“Ta nhớrõmi …” Hạn Bạt nhìn Trần Ngư,âmthanh giống như bánh răng bị rỉ sét, mỗi chữ đều rin rít chói tai “Miđãphong ấn ta.”

Chín người cơ mà, làm sao mà mày hết lần này đến lần khác đều nhớ tao, chẳng lẽ là tại tao lớn lên đẹpmộtcách quá đáng hay sao, Trần Ngư nhịnkhôngđược mà trợn trắng mắt.

“Tanóirồi, đợi ta tỉnh lại được, tasẽxé mi thành từng miếng rồi nhai nát.” Hạn Bạt hung tợn gằn từng chữ.

Mẹ nó, ý nó muốnnóiviệc từ ba trăm năm trước? Ba trăm năm rồi mà vẫn còn nhớrõsao, trí nhớ đừng có tốt như vậy chứ? Cái đồ chỉ biết dựa vào vũ lực để sinh tồn mà còn tỏ vẻ khoe khoang cái gì!

“Mi chờ đó cho ta!” Cười gằn xong, Hạn Bạt khiêng đao chậm rãi xoay ngườiđivề hướng mắt trận pháp.

hắnmuốn làm cái gì? Trần Ngư nôn nóng nhìn theo, thấy Hạn Bạtđiđến gần hố đất màhắnvừa mới bò lên, sau đó quỳmộtchân xuống, cẩn thận quan sátmộtlúc rồi cắm thanh đaothậtmạnh xuống đất.

Trâm Thanh Linh! Trần Ngư lập tức nhớ tới, lúc nãy để khởi động trận pháp,côđãđể trâm Thanh Linh ở đó.

“hắntìm được mắt trận rồi, mau bảo vệ mắt trậnđi!” Trần Ngư vội vàng hô lên, ngay sau đó lập tức vận chuyển linh lựckhôngngừng đưa về phía mắt trận.

Những người còn lại cũng rối rít vận chuyển linh lực vào mắt trận.

Vì thế khi trường đao chạm vào trâm Thanh Linh,mộtdải ánh sáng vàng chói lóe lên tỏa ra bảo vệ trâm Thanh Linh.

Hạn Bạt cũngkhôngsốt ruột, tu vi của con nhóc trước mắt này còn kém xa 300 năm trước, trận Bàn Long cũng chưa khởi động hoàn toàn. Tuy rằnghắnkhôngra khỏi được kết giới nhưng trận phápkhôngkhống chế được hành động củahắn, chỉ cầnhắnphá vỡ được mắt trận …

Hạn Bạt rút trường đao, giơ tay, lại dùng sức đâm xuống lòng đất.

“Vù …” Trận Bàn Long khẽ run lên.

Hạn Bạt lại rút đao, giơ tay lên, dùng sức,mộtđaomộtđao liên tiếp rơi xuống, cuối cùng cũng đâm xuyên lá chắn.

khôngtốt rồi!

trênmặt mọi người đồng thờihiệnlên vẻ tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Hạn Bạt giơ taymộtlần nữa, dùng sức đâmmộtđao nữa xuống.

“Keng!”mộtâmthanh vang lên, theo đó, dải ánh sáng bảy màu chợt từ dưới lòng đất bắn lên, ánh sáng bảy màu xuyên qua sát khí đỏ như máu, xuyên qua kết giới, nhưmộtdải cầu vồng vắt ngang qua núi Thanh Mang.

Hạn Bạt bị ánh sáng bảy màu đâm vào mắt, đôi mắt đỏ như máu chợt nhắm lại, sát khí quanh thân tạm ngừngmộtchút, rồi đột nhiên lấy tốc độ lưu chuyển cao hơn, hai tay Hạn Bạt cầm đao giơ lên, dùng sức cắm xuốngmộtcái nữa.

Cùng với trâm Thanh Linh vỡ vụn, ánh sáng bảy màu tiêu tán trong nháy mắt, trận Bàn Longnhẹrun lên, kết giới lập tức biến mất, những đường vân ánh sángtrênmặt đất cũng dần dần mờđi.

Làm sao bây giờ?

Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người khi nhìn thấy Hạn Bạtđangbước từng bước chậm chạp về phía họ.

“Liều mạng thôi!” Nghiêm Sùng Minh rút kiếm gỗ đào ra chỉ về hướng Hạn Bạt, mấy vị đại lão còn lại cũng rối rít lấy pháp khí ra.

Ông Ngô quay đầunóivới Trần Ngư “Đưa la bàn và chuông chiêu hồn cho ông!”

Trần Ngưkhôngchút suy nghĩ đưa qua cho ông Ngô.

“Con chạy mauđi!” Ông Ngô nhận đồ rồinóivới Trần Ngư.

“Cái gì?” Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu.

“đimau!” Ông Ngô gấp gáp lấy tay đẩy Trần Ngư, thúc giụccômau rời khỏi núi Thanh Mang “Con ở lại đây cũngkhônggiải quyết được gì.”

“Xoạt!” Mũi đạo xoẹt qua hòn đá bên sườn núi phát raâmthanh chói tai, Hạn Bạt chậm rãi xoay người, chậm rãiđivề hướng Trần Ngư.

Trần Ngư nhận ra ý đồ của Hạn Bạt lại nghĩ đến những lời Hạn Bạtđãnóivớicôlúc trướcthìhiểu được, Hạn Bạt này vẫn còn nhớ thù, muốn giếtcôrồi đây.

Trần Ngư nhìn thoáng qua tám vị đại lão đứng bên sườn núi, tuyđãvô cùng mỏi mệt nhưng vẫn giữ vững tinh thần thấy chếtkhôngsờn, trong lòngcôcân nhắcmộtlát rồi quyết định,cônghiêng đầu quanóivới ông Ngô “Ông lão, nếu con bị ‘treo’, ông nhớnóivới Thẩm đại sư để lấy linh châu nha, tập hợp đủ sáu Linh Khí giúpanhBa thanh trừ sát khí nha ông.”

“Connóicái gì?” Ông Ngô vặn lông mày.

Trần Ngư cũngkhônggiải thích, lắc ngườimộtcái rồi chạy nhanh xuống núi. Gần như cùng lúc,mộtbóng đen mangtrênngười sát khí đầy mình vượt qua ông Ngô đuổi theo. Ý thức được điều gì đó, trong nháy mắt, sắc mặt ông Ngô trở nên trắng bệch, ông nhìn theo bóng hai ngườiđangtruy đuổi lẫn nhautrênsườn núi,khôngchút nghĩ ngợi ngay lập tức cũng đuổi theo.

“Thi Thi!”

Ông Ngôkhôngnghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Ngư và Hạn Bạt nên ôngkhônghiểu tại sao Hạn Bạt lại chỉ chăm chăm đuổi theo Trần Ngư. Lúc này ông vô cùng hối hận, nếu như ông sớm biết là Hạn Bạt chỉ đuổi theo Trần Ngưthìôngđãkhônglấy la bàn và chuông chiêu hồn từ tay Trần Ngư rồi.

Cũng may Trần Ngư sống nơi vùng núi từnhỏ, có kinh nghiệm vô cùng phong phú với việcđiđường rừng núi, động tác nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời Hạn Bạtkhôngthể nào đuổi kịp được.

Nhưng Hạn Bạt là cương thi,hắnkhôngbiết mệt, còn Trần Ngư lạikhôngnhư vậy, trước đó,côđãbị tiêu haokhôngít linh lực, bây giờ lại chạymộtlúc lâu, dần dần thể lựcđãkhôngcòn nữa.

Khoảng cách giữamộtngườimộtHạn Bạt được kéo dần lại, Hạn Bạt giơ tay lên nhằm đao vào chân Trần Ngư.

“Keng!” Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Trần Ngư bị lực gió của trường đao ép tới, thân thể bất ổn, ngã nhào xuống đất,côquay đầu nhìn lại pháthiệnmộtthanh kiếm đồngkhôngthể nào quen thuộc hơnđangngăn thanh trường đao của Hạn Bạt.

“anhBa?” Trần Ngư nhận ra là Lâu Minhđãtới rồi.

“Ầm!” Lúc này Lâu Minh từ chân núi chạy lên, đánhmộtcú về phía Hạn Bạt làm cho Hạn Bạt bất ngờkhôngkịp đề phòng mà bị đánh bay ra ngoài.

Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Ngư, nhìn thấy dáng vẻ hỗn loạn củacôcùng với hai bàn tay dính đầy máuđangchốngtrênmặt đất, sắc mặt Lâu Minh trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ,anhnắm thanh kiếm đồng, đuổi theo Hạn Bạtđãbị bay ra ngoài đánh ramộtcú nữa.

Hai luồng sát khí cực đại va chạm vào nhau.

Đây là Hạn Bạt PK Hạn Bạt.

Tác giả có lời muốnnói:

Chàng thanh niên Ngô nay trở thành ông Ngô trung niên,khôngthể tin là Hoa Miêuđãmất, mang theo cả người đầy thương tích xuốngâmphủ.

Ở Quỷ Môn Quanđãgặp được Đầu Trâu Mặt Ngựađicâu hồn về.

Ông Ngô trung niên hung dữ nhìn Đầu Trâu Mặt Ngựa: Người đâu rồi?

Đầu Trâu Mặt Ngựa: Ở đây là Quỷ Môn Quan, chỉ có ma quỷ,khôngcó người.

Ông Ngô trung niên:yêuquáithìsao?

Đầu Trâu Mặt Ngựa: Sau khi chết,yêuquáisẽlập tức bị hồn bay phách lạc.

Ông Ngô trung niên giận dữ, cùng Đầu Trâu Mặt Ngựa đánhmộttrận sống chết.

Tuy ông Ngô trung niên an toàn thoát khỏiâmphủ nhưng từ đầu đến cuối vẫnkhôngthể gặp lạicônươngyêudấu của mình.

Đầu Trâu Mặt Ngựađãđem chuyện đó vứt qua đầu, nhưng quamộtloạtsựkiện loằng ngoằng, Hắc Bạch Vô Thườngđãchớp cơ hội ‘thượng vị’.Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.