Khi Lâu Minh nhận tin nhắn là lúcanhvừa ăn tối xong,anhnhìn chằm chằm điện thoại di độngmộtlúc lâu, trong lòng trào lênmộtcảm giác lạ thường, đủ thứ cảm xúc lẫn lộn làmanhkhôngthể hình dung được.
“Hà Thất.” Lâu Minh ngẩng đầu gọi Hà Thấtđangthu dọn bàn ăn.
“Tam thiếu?” Hà Thất dừng tay, đứng thẳng chờanhgiao việc.
“Trong nhà còn gì ăn đượckhông?” Lâu Minh hỏi.
“anhăn chưa no sao ạ?” Hà Thất nhìn qua bàn ăn còn thừamộtnửa đồ ăn, mù mờ hỏi.
“khôngphải, được rồi …” Lâu Minh thở dài “Cậu ra ngoài mua ít thức ăn và đồ uống vềđi, những thứ mà cáccôgáitrẻ bây giờ thích ăn ấy.”
côgáitrẻ? Ai? Hà Thất kinh sợ há to miệng.
Bởi vì biết Trần Ngưsẽtới nhà nên Lâu Minhkhôngtiếp tục nghiên cứu như ban ngày nữa mà chọnmộtquyển sách ngồi ở phòng khách đọc. Nhưng mà khi sáchđãđọc đượcmộtnửa, đồ ăn vặt Hà Thất cũngđãmua về bày kín mặt bàn mà người nào đónóisẽđến lại chậm chạp mãikhôngxuấthiện.
Lâu Minh nhìn đồng hồ, thấyđãgần mười giờ tối.đãgiờ này rồi, chắc làcônhóc đókhôngđến được rồi. Lâu Minh đoáncônhóc chắc mảinóichuyện với người nhà mà quên việcđãhẹn vớianhrồi. Dù saothìcôvắng nhàmộtthời gian, vợ chồng thị trưởng Trần chắc chắn có nhiều điều muốn tâmsựvới congái.
Nhưng trong lònganhvẫn cómộtchút mất mát, Lâu Minh cười khổ lắc đầu, quả nhiên làđãlâuanhkhônggiao tiếp bình thường với mọi người nên mới có chút chờ mong đến vậy. Lâu Minh khép sách lại, định cất vào phòng sách rồi về phòng ngủ.
“Tam thiếu.” Hà Thất từ ngoàiđivào, vẻ mặt có chút phức tạp “Trần tiểu thưnóiđãhẹnanhtối naycôấy đến nhà chơi.”
thìracôgáitrẻ mà Tam thiếu muốn chỉ là tiểu thư nhà họ Trần, hại cậu ta suýt chút nữathìnghĩ sai.
“…” Vừa mới nghĩ người nào đósẽkhôngtới – vẻ mặt Lâu Minh cũng phức tạp “Đểcôấy vàođi.”
Khi Trần Ngư bước vào trong sân, linh khí nồng đậm lập tức xuyên qua người qua, thấm vào từng khớp xương làm chocôcảm thấythậtsảng khoái suýt chút nữathìrên rỉ ra tiếng. Cùng cảm giác sảng khoái giống nhưcôlà chiếc la bànđangnằm trong túi, nó kích động đến mức run run lên hai lần.
“Bình tĩnhmộtchút.” Trần Ngư lấy la bàn ra, đặttrêntay gõ gõ lên nó rồi tò mò quan sát xung quanh. Lần trước đến đây quá vội vàng nêncôkhôngpháthiệnra trong nhà này có bố trí Tụ Linh trận.
“Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếuđangđợicôở phòng khách.” Hà Thất nhắc nhở.
Trần Ngư ồ lênmộttiếng,nhẹnhàng chạy vào nhà, đối mặt với ánh mắt muốnnóilại thôi của Lâu Minh.
“anhBa, em tới rồi nè.” Trần Ngư vui vẻ đầy sức sống chào hỏi Lâu Minh, rồi liếc mắt nhìn thấy bàn sô pha chất đầy đồ ăn vặt,khôngnhịn được mà nuốtmộtngụm nước bọt, ánh mắt to tròn mong ngóng nhìn Lâu Minh “Những thứ này …anhchuẩn bị cho em hả?”
khôngthể tráchcôtự kỷ được, bởi vì cách sắp xếprõràng là giành cho khách đến nhà mà.
“Ừ.” Lâu Minh gật đầu, vốn chính là chuẩn bị chocô.
“Cám ơnanhBa.” Trần Ngư reo lênmộttiếng, nhảy tung tăng rồi ngồi vào ghế sô pha bắt đầu lục đồ ăn. Mặc dù bây giờcôcó tiền nhưng màcôlàmộtcôgáibiết tiết kiệm,khôngthể phung phí được.
Vẻ mặt Lâu Minh phức tạp, xoay người, chờcônhóc ăn được hai món mới lên tiếng hỏi “Em tới đây, thị trưởng Trần và phu nhân có biếtkhông?”
“khôngạ.” Trần Ngư vừa ăn vừa trả lời “Em chờ cả nhà ngủ say mới lén trốnđi, nếu ba mẹ biết em đêm hôm khuya khoắt mà còn ở bên ngoàithìkhôngtốt lắm.”
“Em cũng biết là đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài làkhôngtốt?” Lâu Minh nhíu mày.
“Dạ, biết chứ ạ.” Trần Ngư trả lời đương nhiên.
“…” Lâu tam thiếu học thức uyên bác, lần đầu tiênkhôngbiếtnóitiếp như thế nào. Tốt hay xấu em đềunóira, em còn muốnanhnóigì nữa. Lâu Tam thiếu có chút chán nản.
“Em có thể xem TVkhông?” Trần Ngư ăn bánh quy socola, hỏi.
“Em xemđi.” Lâu Minh chờ Trần Ngư bấm remote mở TV, lại hỏi “Tây … Nhóc con, em định khi nàothìvề nhà?” Dù sao bây giờ cũng là mười giờ tối rồi.
“Ai da,anhđừng để ý đến em, trước rạng sáng emsẽtựđi.” Trần Ngưnóixongthìngọ nguậy đổi tư thế,mộttay lấy remote đổi kênh,mộttay lấy cái gối ôm vào lòng, cònnhỏgiọng lầm bầm “Cái gối ôm này sao cứng quá vậy nè.”
Rạng sáng? Sắc mặt Lâu Minh cũng đen lại,anhnhìn cái la bàn mà Trần Ngư tiện tay để ở góc bàn,nói“Em cứ để la bàn ở đây cũng được, ngày mai lại đến lấy,khôngcần chờ cả đêm đâu.”
“Nhưng mà em cũng muốn hấp thu linh khí mà.” Trần Ngư vô cùng đáng thươngnói“Hômtrênnúi bắt ác ma, emđãbị tiêu hao rất nhiều linh khí đó, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại nữa đâu.”
Nhớ đến chuyện hôm đó, Lâu Minh liền liếc qua cánh tay phải củacônhóc, thấy vết thươngđãđóng vảy gần khỏi rồithìmới yên lòng, lạinói“Vậythìmai em đến ban ngàyđi.”
“Ai da, dù sao đều là lén lút đến nhàanh, ban ngày hay ban đêm đâu có khác gì nhau.” Trần Ngưnói“Với lại ban ngày ra ngoài phải có lý do, mẹ em nhất địnhsẽhỏi.”
"Lén lút đến nhàanh, ban ngày hay ban đêm đâu có khác gì nhau’, câunóimờ ám này làm gân xanhtrêntrán Lâu Minh cũng nhảy lên.
“khôngđược.” Lâu Minh cau màynói“Cùng lắm là mười hai giờ, em nhất định phải về nhà.”
Trần Ngư thấy Lâu Minh tức giận, mặc dùkhôngrõnguyên nhân nhưng vẫn thành thànhthậtthậtgật đầu.
Sắc mặt Lâu Minh dịu xuống,đangmuốn giáo dục chocônhóc mối nguy hiểm khi ởmộtmình trong tòa nhà toàn là đàn ông thế này,thìđiện thoại di động bên cạnh ghế sô pha bỗng reo lên.
Trần Ngư thấy liền lấy lòng đưa qua choanh.
Lâu Minh cầm điện thoại, thấy mẹ mình gọi điện thoại videothìquay đầunóivới Trần Ngư “Em ở đây xem TV nhé,anhlên lầu nhận điện thoại.”
nóixong, Lâu Minh lên phòng sách ở lầu hai, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Mẹ Lâu làmộtquý bà thanh lịch quý phái gần sáu mươi tuổi,trênmặt còn mang theo nụ cườinhẹnhàng “Lâu như vậy mới bắt máy, có phải con lại mải vẽkhông?”
Lâu Minh cười cười xem như là đồng ý, sau đó ngạc nhiên hỏi “Mẹ, sao muộn rồi mà mẹ còn chưa ngủ.”
Mẹ Lâu khi lớn tuổi rất chú trọng sức khỏe, bình thường đềuđingủ trước mười giờ tối.
“Tất nhiên là có lý do rồi.” Mẹ Lâunóixong, màn hình điện thoại di động bỗng chuyển động.
“Cậunhỏ!”mộtgiọngnóinon nớt, trong trẻo từ đầu bên kia truyền tới,mộtcậu bé bốn năm tuổi xuấthiện.
“Tông Tông?” Lâu Minh vô cùng vui mừng.
“Cậu Ba, hôm nay con về thăm ông bà ngoại, sao cậukhôngcó ở nhà?” Tông Tông nhíu khuôn mặtnhỏnhắn lại, phàn nàn “Con lớn đến chừng này rồi mà vẫn chưa được gặp cậu Ba lần nào cả, khi nàothìcậu mới gặp con?”
Tông Tông là con trai của chịgáianhLâu Tĩnh Tâm.anhrể Lâu Minh là cán bộ ngoại giao nên cả nhà thường xuyên phải sống ở nước ngoài. Lâu Tĩnh Tâm hàng nămsẽđưa con trai về nước thăm người thânmộtvài lần nhưng Lâu Minh vẫn chưa gặp được cháu trai Tông Tông lần nào cả. Dù saothìsức đề kháng của trẻ con còn yếu, Lâu Minh sợ sát khítrênngười mìnhsẽlàm bị thương cậu nhóc nên mấy năm nay chỉ gặpnóichuyện với Tông Tông qua điện thoại video. Nhưng kì lạ là, trong nhàanhcó ba ngườithìTông Tông lại thích Lâu Minh nhất.
“Con đừng làm phiền cậu con.” Lâu Tĩnh Tâm cầm điện thoại từ tay con trai,nói“Lâu Minh,khônglàm phiền em nghỉ ngơi chứ.”
“khôngđâu ạ.”
“anhchị và cháu mới từ sân bay về, Tông Tôngđãnháo lên đòi gặp em liền luôn,nóilà có quà muốn tặng em. Đến chị cũngkhôngbiết là chuẩn bị quà gì nữa đó.” Lâu Tĩnh Tâm vừanóivừa cười.
“Vậy sao?” Vẻ mặt Lâu Minh cũng tò mò.
“Cậu Ba.” Tông Tông lại sán đến bên người mẹ “Con có quà tặng cho cậu nè. Mai cậu đến gặp con, con tặng cho cậu nha.”
Lâu Minh còn chưa kịpnóigìđãnghe chịgáinóivới con trai “Tông Tông, cậu của con bận rộn nhiều việc lắm, để mẹ đưa quà cho cậu giúp con nha.”
“khôngđâu,khôngđâu, cậu về gặp con đượckhông, cậu Ba.” Vẻ mặt Tông Tông mong đợi “Hình như hôm nay con hơi bị cảm, mai cậu đến thăm conđimà.”
“Con bị ốmthìmauđingủ sớmmộtchút nha.” Lâu Tĩnh Tâm cầm điện thoại lên,nóivới Lâu Minh “khônglàm phiền em nữa, chị cho Tông Tôngđingủ. Chắc hôm nayđimáy bay ngồi điều hòa lâu quá nên nhóc hơi bị cảm rồi.”
“Vâng.”
Lâu Minh nhìn chằm chằm màn hình điện thoạiđãtắt, trước mắthiệnlên gương mặt của người nhà mình, bên tai là giọngnóiđáng thương của Tông Tông muốnanhvề nhà. Hình nhưđãvài chục năm rồi,anhchưa cùng người nhà ănmộtbữa cơm nào đừngnóiđến mấy đứa cháu trong nhàanhcũng chưa được gặp lần nào.
Những năm trước, mỗi khi Tết đến, mẹ và chịgáiđều đau lòng vìkhôngcó mặtanh, cả nhàkhôngđược đoàn tụ ăn bữa cơm Tất niên, nhưng nhiều năm trôi qua, mọi người cũng dần quen với điều đó. Tết năm ngoái khi Lâu Minh gọi điện chúc Tết, mọi người hình như vừa mới khai tiệc tất niên xong.
Lâu Minhkhôngtức giận nhưng trong lòng có chút chua xót,mộtngườiđãquen vớisựcôđộcmộtmìnhsẽcàng thêm nhớ nhà, huống hồ,rõràng từ nơi này đến nhà của ba mẹanhchỉ có hai mươi phút chạy xe.
“Ha ha ha …” Dưới lầu bỗng truyền đến trận cười của ai đó, đột ngột đến mức bảo vệ tuần tra ngoài sân xém chút nữathìxông vào nhà, may mà Hà Thất cản lại,nóilà Trần tiểu thưđangxem tiết mục giải trí.
Lâu Minh lấy lại tinh thần, thả điện thoại xuống,anhđira khỏi phòng sách, đứng ở hành lang lầu hai nhìncôgáiđangcười ngặt ngẽo dưới phòng khách, hai mắt sáng lên.
anhđixuống lầu, đến bên Trần Ngưnói“Nhóc con,anhnhờ emmộtviệc đượckhông”
đangxem tiết mục giải trí cườikhôngnhặt được mồm, Trần Ngưkhôngchú ýnói“Việc gì ạ?”
“Em lại vẽ choanhmộtlá bùa trấn sát nữa đượckhông?” Lâu Minh nhớ lời Trần Ngưđãnói,mộtlá bùa trấn sátsẽcó tác dụng trong hai giờ, trừ thời gianđithời gian về là bốn mươi phút,anhcó thể ở nhà thăm mọi người đượcmộttiếng hai mươi phút.
“Được ạ, lúc nàoanhmuốn.” Vẽ bùa linh (bùa bằng linh lực) mặc dù tốn sức nhưng bây giờcôcó thể thoải mái đến nhàanh‘cọ’ (ăn ké) linh khí, nếu ở đâythìkhoảngmộttiếng đồng hồ là khôi phục lại như cũ được.
“Sáng mai.” Giọngnóicủa Lâu Minhẩnchút chờ mong.
Thế là sáng sớm hôm sau, Trần Ngư lấy cớ cùng bạn học ra ngoàiđichơi, trước ánh mắt vui mừng của mẹ Trần vì congáicuối cùngđãcó bạn,điđến chỗ khuất rồi rẽ ngoặt đến tòa nhà họ Lâu.Đọc nhanh tại AzTruyen.net