Trần Ngư vẽ xong cách bố trí trận pháp Bàn Long, ông Thẩmkhôngkịp chờ giật lấy xem. Làmộtđại sư về trận pháp, ông Thẩm là người đứng đầu về việc nghiên cứu trận pháp trong số những người ở đây, cũng chính vì vậy, ôngđãbịsựtinh tế, tuyệt diệu của trận pháp Bàn Long làm cho kinh hãi mà chắt lưỡi liên tục.
Sau nghi nghiên cứu trận phápmộthồi, mọi người quyết định lên núi Thanh Mang, trước khi tiến hành bố trí trận pháp Bàn Long cần có chút thời gian, nhưng Hạn Bạt có thể tỉnh bất cứ lúc nào, thời giankhôngthể chờ đợi,mộtgiâymộtphút cũngkhôngthể chờ thêm.
Các vị đại lão tập trung trước cửa biệt thự, chuẩn bị đón xeđinúi Thanh Mang. Lúc này, Lâu Minh cũng từ khu phòng nghỉđira,anhnhìn các vị đại sư huyền họcđangtụ tập, chỉ quét quamộtchút rồi ánh mắt khóa chặt lên bóng ngườinhỏnhắn xinh xắn của người nào đóđangở trong đám đông.
Trần Ngư như có cảm giác, quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Lâu Minh, khóe mắt đuôi mày lập tức ánh lên nét cười,cônóivới ông Ngômộttiếng rồi chạy về phíaanh.
“anhBa,anhvề Đế Đô bây giờ à?” Trần Ngư biết lúc trước Mao đại sưđãđitìm Lâu Minhnóichuyệnanhquay về Đế Đô.
“Ừ.” Lâu Minh gậtnhẹđầu hỏi “Mọi người địnhđiphong ấn Hạn Bạt sao?”
“Dạ.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồinóithêm “Thẩm đại sưđanggiữ linh châu, ông ấy cảm thấy lúc nữa khi phong ấn Hạn Bạt cần dùng đến nó nên emkhôngtiện lấy. Chờ đến khi việc ở núi Thanh Mang kết thúc, emsẽnóiông nộiđilấy.”
“Em cứ từ từ thôi.” Lâu Minhnóirồi móc từ trong túimộthộp gỗnhỏđưa cho Trần Ngư “Em cầm cái nàyđi.”
“Trâm Thanh Linh?” Cái hộp này, Trần Ngưđãgặp qua là để đặt trâm Thanh Linh, trước đó sau khi trở về từ núi Kỳ Liên, Trần Ngưđãđưa trâm Thanh Linh cho Lâu Minh “Trâm Thanh Linh chắc làkhôngcó tác dụng gì với Hạn Bạt đâu.”
“anhbiết.” Lâu Minh nhét hộp gỗ vào người Trần Ngư “Để khởi động trận pháp Bàn Long phải cần nguồn linh lực vô cùng lớn, trâm Thanh Linh vẫn đượcanhđặt trong biệt thự nên linh khí rất dồi dào, em cầm để phòng ngừa.”
“Vâng, cũng đúng, linh khítrênnúi Thanh Mang rất mỏng, có lẽ cần phải dùng đếnthật.” Trần Ngư cũngkhôngtừ chối, dù sao trâm Thanh Linh cũngkhôngphải làmộttrong sáu Linh Khí lớn nhất, cầmđicũngkhôngsao.
“Nhưng mà …anhhi vọng là emkhôngcần phải sử dụng đến nó.” Khởi động trận Bàn Long cần bao nhiêu linh lựcanhđãbiết đến, nếu như hơn ngàn năm trước, chỉ cầnmộtmìnhanhcũng có thể khởi động nó, nhưng bây giờ linh khí trong trời đất rất mỏng, trận Bàn Long có thể khởi động nhờ hấp thu linh khí trongkhôngkhí ítđirất nhiều, chính vì vậy cần Thiên Sư bổ sung Linh Khí nhiều hơn.
Điều duy nhất an ủi đượcanhđó là, lầnđikhởi động trận Bàn Long lần nàykhôngchỉ cómộtmình Thi Thi mà còn có tám vị đại sư khác, nhưng Lâu Minh vẫn có chútkhôngyên lòng.
“Thi Thi, xuất phát.”
Hai người quay đầu nhìn lại, pháthiệncác vị đại sưđãngồitrênxe chuẩn bị xuất phát, ông Ngôđangđứng cạnh xe giụccô.
“anhBa, emđiđây.”
“Emđiđi, chú ý an toàn nhé.” Lâu Minh dặn dò.
“Vâng.” Trần Ngư ‘vâng’mộttiếng, con mắt chuyển chuyển, bỗng nhiên nhón chân khẽ hôn trộm lên khóe môi Lâu Minhmộtcái rồi mới vội vàng xoay người chạy.
Lâu Minh sững sờ, ngón taykhôngtự chủ mà chạmnhẹlên nơi mà Trần Ngư hôn lên, rồi lộ ra ý cười thản nhiên, nhưng khi ánh mắt chạm vào vùng sát khí đỏ ngầu phía xa xa, sắc mặtanhtrở nên nghiêm trọng.
“Tam thiếu?” Điền Phi thấy Lâu Minh đứng bất độngthậtlâu, nhịnkhôngđược mà nhắc nhởanh.
“đithôi.” Lâu Minh thu hồi ánh mắt, nhíu lông mày rồi ngồi vào xe.
=
Ngồi trong xe ô tôđanghướng về núi Thanh Mang, Mao đại sư nhớ đến lúc sáng, thái độ khác thường của Lâu Minhthìquay đầu hỏi Trần Ngư “Trần tiểu hữu, Lâu Minh vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt, sao vậy ạ?anhBa thấy khó chịu ở đâu sao ạ?” Trần Ngư nhạy cảm hỏi.
“khôngcó gì, tôi sợ cậu ấy bị sát khí làm ảnh hưởng.” Mao đại sư lắc đầukhôngnóicho Trần Ngư biết, ôngđãđồng ý với Lâu Minh vì sợ Trần Ngưsẽbị phân tâm khi phong ấn Hạn Bạt.
“Chắc làkhôngsao đâu ạ, Hạn Bạt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, sát khí chưa rời khỏi núi Thanh Mang,sẽkhônggây ảnh hưởng gì đếnanhBa đâu.” Trần Ngư an ủi.
Mao đại sư gật đầu thở dài “Hi vọng lần này phong ấn có thể thuận lợi hoàn thành, làm cho bách tính thoát khỏi kiếp nạn này.”
“Chắc chắn làsẽthành công.” Trần Ngư tin tưởng mười phần.
“Thành công rồithìsao?” Ông Ngô bỗng nhiên lên tiếng “Hai mươi năm trước chúng ta phong ấnmộtlần, ở thời điểm trước đó cũng có ngườiđãphong ấn Hạn Bạt, nhưng mà chỉ cần Hạn Bạt còn chưa chếtthìcứmộtkhoảng thời gian là nósẽlại thức tỉnh. Nhưng mà ngược lại chính là, huyền học ngày càng xuống dốc, lần Hạn Bạt tỉnh giấc tiếp theo, coi chừng chẳng còn người nào có năng lực phong ấn nó lại nữa.”
Mao đại sư nghe xong, tâm đắc mà gật đầu “Lạc Hà chân nhân lo lắng rất đúng, chỉ tiếc là chúng takhôngcó phương pháp giết chết Hạn Bạt.”
Nghe đến đó, cảm thấy có gì đó, Trần Ngư quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm ông nội nhà mình.
Ông Ngô trừng mắt nhìn lại, sau đó lơ đãng quayđichỗ khác.
Trần Ngư sợ Mao đại sư nghe thấy nên lấy điện thoại ra nhắn tin cho ông nội (Lúc nãy ôngnóivậy là có ý gì?)
Ông Ngô (Có ý gì là sao?)
Trần Ngư (Ông đừng có làm lơ với con, lúc trước chúng ta chỉ thương lượng chuyện phong ấn Hạn Bạt thôi, bây giờ ôngnóiđến chuyện giết Hạn Bạt là sao?)
Khi Trần Ngư biết núi Thanh Mang có Hạn Bạt, cũngkhôngphải làkhôngnghĩ đến chuyện sử dụng Huyền Minh Tịnh Sát Quyết, nhưng mà Huyền Minh Tịnh Sát Quyết phải là Thiên Sư có công đức lớn mới sử dụng được. Trần Ngưkhôngđủ công đức, lại thêmkhôngcần phải sử dụng Huyền Minh Tịnh Sát Quyết để giải quyết chuyện này nên Trần Ngư cũngkhôngnhắc đến.côvẫn cho là ý tưởng của ông nội cũng giống vậy, dù sao mấy ngày này cũngkhôngthấy ông nhắc đến chuyện Huyền Minh Tịnh Sát Quyết. Nhưng lúc này, Trần Ngưkhôngcòn cảm thấy như vậy nữa.
Ông Ngô (Ông chỉ thuận miệng thôi.)
Trần Ngư (Ông lão, ông ngốc ở thôn Đại Mộc mấy chục năm, ngay cả tiền xây đường cũng muốn con kiếm về,trênngười ông chắc làkhôngcó công đức gì lớn chứ.)
Ông Ngô liếc nhìn cháugáinhà mình, cất điện thoại di độngđi,khôngtrả lời.
Trần Ngư nôn nóng, cúi đầu tiếp tục nhắn tin (Ông lão, connóirồi đó, ông đừng có làm liều nha.)
Trần Ngư (Sau khi phong ấn Hạn Bạt xong, consẽghi lại cách bố trí trận pháp Bàn Long)
Trần Ngư (Để thế hệ sau cách mỗi trăm năm đến gia cốmộtlần, Hạn Bạtsẽkhôngthức tỉnh nữa.)
Trần Ngư (Bây giờkhôngcần thiết phải hi sinhmộtai đó mới có thể giải quyết tình hình.)
Trần Ngư (Ông lão, ông đừng có nổi máuanhhùng giùm con nha.)
Trần Ngư thấy ông Ngôkhôngthèm đọc điện thoạithìnóng ruột lấy tay chọt chọt vào người ông Ngô. Ông Ngô bịcôlàm phiền,khôngcòn cách nào đành lấy điện thoại ra nhìnmộtchút rồi trả lời (Biết rồi, nhìn ta giống như người xả thân vì người khác lắm à?)
Trần Ngư nhìn thấy trả lời, nghĩ cũng phải, từ khicôbắt đầu học trừ ma, điều đầu tiên ông lão dạycôđó chính là lấy tiền. Với tính ‘thực dụng’ như vậythìnhìn cách nào cũngkhônggiống người quên mình vì người khác a, Trần Ngư nhất thời yên lòng.
Ông Ngô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, núi Thanh Mangđãgần ngay trước mắt.
Huyền Minh Tịnh Sát Quyết vẫn ở núi Kỳ Liên, vì sao hai mươi năm trước ôngkhôngpháthiệnra, nếu như lúc đó ông pháthiệnđượcthìe rằng …Đọc nhanh tại AzTruyen.net