Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 136




(tiếp theo)

Mao đại sư biết tại sao Lâu Minh lại lo lắng như thế, trong thời gian này, kí ức của Lâu Minh liên tục hồi phục, thậm chíanhcòn có thể nhớ được các thuật pháp huyền học mà kiếp trướcanhđãhọc qua, cũng có thể được coi như là bước nửa chân vào giới huyền học. Đối với người trong giới huyền học, loại linh cảm khác thường cũng thường hay xảy ra trong thực tế.

Mao đại sư “Dù thế nào chúng ta cũng chờ hiểurõmọi chuyện rồi tính toán tiếp theo.”

Lâu Minh “Cũng chỉ đành vậy thôi.”

Kết thúc cuộcnóichuyện, Lâu Minh mở ngăn kéo bàn lấy tấm bản đồ mà bữa trước Mao đại sưđãmang đến, trải ratrênbàn sách. Lâu Minh nhìn năm điểm được đánh dấu vị trí của năm Linh Khí, cuối cùng đưa mắt ngừng lại ở vị trí núi Thanh Mang.

Núi Thanh Mang hoang vukhôngmộtbóng người, quanh năm chỉ có bụi cát,khôngcó phong thủy tốt, thế nhưng nếu đứngtrêngóc độ của giới huyền học xem xét,thìnơi này thích hợp để làm cái gì?

Lâu Minh nhắm mắt lại,anhluôn cảm thấy có gì đó chợt lóe lên trong đầu mình nhưng lạikhôngthể nắm bắt.anhluôn có cảm giác kiếp trước của mình chắc chắn là có liên quan đến nơi này.

Mỗimộtmón Linh Khí xuấthiệnđềusẽkèm theomộtđoạn kí ức sống lại, Lâu Minh thấyanhkhôngnhớ được núi Thanh Mang là có liên quan đến việc Linh Khí thứ năm chưa tìm thấy.

Thế nhưng … cảm giác mơ hồ, vô duyên vô cớ mà lo lắng và bất an này là gì đây?

Lâu Minh lo nghĩ vẩn vơmộthồi lâu mới gọi điện thoại lại cho Trần Ngư.

Trần Ngư “anhBa,anhnóichuyện với Mao đại sư xong rồi ạ?”

Lâu Minh “Ừm, ngày mai Mao đại sư cũng đến núi Thanh Mang.”

Trần Ngư kinh ngạcnói“Mao đại sư cũngđi? Cũng đúng ha, dù sao là nhiệm vụ cấp độ S cơ mà.” Trần Ngư coi là Mao đại sư cũng nhận nhiệm vụ.

“Thi Thi.” Lâu Minh nhìn chằm chằm vào vị trí núi Thanh Mangtrênbản đồ trước mặt “Dù có lấy được Linh Khí về haykhông, hay là có hoàn thành nhiệm vụ cấp độ S kiakhôngthìanhchỉ muốn em trở về an toàn thôi.”

“Saoanhnóitrịnh trọng vậy? Em nghe chẳng quen chút nào.” Trần Ngư cười khẽmộttiếng, định dùng tiếng cười phá vỡ bầukhôngkhí nghiêm trọng ở bên đầu dây bên kia.

Lâu Minh cũng cảm thấyanhlo lắng quá mức,anhdời mắt,đira trước cửa sổ, nhìn về hướng đại học Đế Đô,nhẹgiọngnói“anhbiết emsẽkhôngcó chuyện gì.”

“Đó là tất nhiên, từnhỏsư phụ emđãnói, em có vận cứt chó mà người kháckhôngcó.” Trần Ngư hơi đắc ý.

Lâu Minh cười khẽ, bầukhôngkhí nghiêm trọng được xoa dịu “Thi Thi,anhlạikhôngthểđicùng emmộtlần nữa.”

“khôngsao đâu ạ, emđinhanh về nhanh thôi mà. Đợi tìm được Linh Khí thứ nămsẽtìm được Linh Khí thứ sáu, sau đó chúng ta có thể giải quyết hoàn toàn sát khítrênngườianh. Lúc đó emđiđâuanhcũng đều có thểđicùng em.” Trần Ngưnói.

“Vậy em đồng ý vớianh, nhất định phải an toàn trở về, đượckhông?”

“Được ạ!” Mỗi lần, chỉ cần Lâu Minh dùng giọngnóidịu dàng như vậy hỏicô‘đượckhông’, là Trần Ngư lạikhôngtự chủ mà trả lời ‘được’.

==

Sáng sớm hôm sau, Trần Ngư và Mao đại sư cùng người đứng đầu dòng họ Lương cùng baymộtchuyến bay đến thành phố Hán Giang, sau đó ngồi xe tám tiếng đồng hồ, đến tám giờ tối mới đến được chân núi Thanh Mang, biệt thự của nhà họ Thẩm.

Khi Trần Ngư vào nhà, liếc mắtmộtcái là nhìn thấy ông Ngôđangngồitrênghế cắn hạt dưa,côchạy vài bước đến “Lão già.”

“Ừ, ăn hạt dưađi.” Ông Ngô tiện tay đưa túi hạt dưa cho Trần Ngư.

Trần Ngư cầmtrêntaykhôngđụng đến, lúc này Nghiêm Sùng Minh-ngườiđãgặp Trần Ngưmộtlầnkhôngcòn giữ được vẻ bình tĩnh “Ôngnóiđồ đệ ông chính làcôbé này?”

“Đúng thế, có phải là rất ưu túkhông?” Ông Ngô khoe khoangnói.

Tôi nhổ vào! Nghiêm Sùng Minh chưa bao giờ gặp người nàokhôngbiết xấu hổ như vậy “Con bé mới được bao lớn mà ông dám để nó đến đây?”

Đồ đệ của Ngô Lễ lại làmộtcôgáitrẻ như vậy sao, sau khi biết chân tướng, mấy vị đại lão cũng đồng loạt lộ vẻ lo âu và thất vọng.

Loại con nít con nôi mới ra đời này, làm sao có thể chịu được trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn chứ.

“Connóicho mấy ông ở đây biết con bao nhiêu tuổiđi.” Ông Ngô ra hiệu cho Trần Ngư.

“Con hơn mười tám rồi, mấy tháng nữa là mười chín ạ.” Trần Ngư trả lời.

“Mới mười tám, con bé có thể làm gì được?” Nghiêm Sùng Minhrõràngđãnổi giận.

“Mười támthìlàm sao? Đồ đệ của tôi mười tám tuổi nhưngđãcó thể bắt cương thi ngàn năm, lúc ông mười tám tuổi vẫn còn bị cương thi đuổi theo a.” Ông Ngô châm chọc.

“Ông …” Nghiêm Sùng Minh nhớ lại thời kì lịch sử đen tối đó, tức giận thiếu chút nữa nhào qua PK cùng ông Ngô.

Đều là mấy ông lão sắp xuống lỗ rồi mà hai người nàykhôngcó ngày nào màkhôngcãi nhau vậy, Thẩm Thanh Trúc nhức đầu ngăn hai người lại. Sau đó mọi ngườinóichuyệnmộthồi, Thẩm Thanh Trúc để Từ Hải đại sư ra mặt,nóicặn kẽ mọi chuyện ở núi Thanh Mangmộtlần nữa cho bốn người mới tới nghe.

Khổ Hải đại sư, Mao đại sư, Lương Thiên Sư và Trần Ngư đối với việc núi Thanh Mangđangphong ấn con quái vật Hạn Bạtthìđều cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Hiển nhiên làkhôngngờ tới rằng, loại quái vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ấy vậy mà bây giờ trong đời thực họ lại có thể tận mắt nhìn thấy.

“Hạn Bạt có thể thức tỉnh haykhôngvẫn làmộtẩnsố, nhưng chúng takhôngthểkhôngchuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.” Thẩm Thanh Trúcnóithêm “Trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn cần chín Thiên Sư có tu vi cao thâm, linh lực dồi dào mới có thể khởi động, chư vị là những người mà chúng tôi nghĩ là phù hợp nhất.”

Ánh mắt Thẩm Thanh Trúc đảo qua mọi người, khi lướt qua Trần Ngưthìnhịnkhôngđược mà giật giật, hiển nhiên là vẫn còn hoài nghi về thực lực của Trần Ngư.

“Hôm nay, các vịđiđường vất vả, đêm nay cứ nghỉ ngơithậttốt, sáng mai chúng tasẽlên núi Thanh Mang.” Cũng là nhân cơ hội kiểm tra tu vi của đồ đệ Ngô Lễ, nếukhôngđượcthìphải nghĩ cách tìm người khác.

Phòng nghỉ của Trần Ngư ở cạnh phòng ông Ngô, Trần Ngư vừa cùng ông Ngôđivề phòng nghỉ, vừa khó hiểu hỏi “Vậy là núi Thanh Mang bị xếp vào khu vực cấm của giới huyền học là do Hạn Bạt rồi. Nhưng mà núi Thanh Mang bị xếp vào khu vực cấm là vào hai mươi năm trước, trước đókhôngbị xếp vào khu vực cấm, haynóiđúng hơn làkhôngai biết nơi đây có phong ấn Hạn Bạt sao?”

“Hạn Bạt xuấthiệnthìnhất địnhsẽđicùng cáchiệntượng kì dị trong trời đất, sao bên ngoài chẳng có người nào biết vậy ạ, ngay cả mấy người Mao đại sư cũng mới nghenóihôm nay.”

“Hai mươi năm trước, khi Hạn Bạt chưa hoàn toàn thức tỉnhđãbị chúng ta phong ấnmộtlần nữa nênkhônggây ra cáchiệntượng kì dị.” Ông Ngô giải thích.

“Cũng đúng ha. Nếukhôngthìchỉ bằng trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn làm sao có thể dễ dàng phong ấn Hạn Bạt như vậy được.” Trần Ngư lộ vẻ ‘thìra là thế’.

Bước chân của ông Ngô đột nhiên dừng lại, Trần Ngưkhôngchú ý, suýt nữathìđụng trúng ông “Sao ông lại đứng lại vậy?”

“Trận pháp Cửu Chuyển Huyền Mônkhôngphong ấn được Hạn Bạtđãthức tỉnh sao?” Ông Ngô chợt hỏi.

“Đó là dĩ nhiên, quái vật Hạn Bạt sao có thể dễ dàng bị phong ấn như vậy.” Trần Ngưnóixong cũng sửng sốt “Lão già, ôngkhôngbiết điều đó sao?”

“…” Ánh mắt ông Ngô phức tạp lắc đầu.

“Lão già, gần đây con cảm thấy là lạ.” Trần Ngư cau mày “Trong đầu con đột nhiên xuấthiệnrất nhiều thứ, hơn nữa … tu vi hình như cũng tiến bộ hơn rất nhiều.”

Vẻ mặt ông Ngô nghiêm túc nhìn đồ đệ ngốc nhà mình, trong chớp mắt dường như ông cảm thấy phía sau đồ đệ ngốc nhà mình xuấthiệnhình ảnhcôgáimặc đồ cổ trang màđãxuấthiệnngắn ngủi ở đài Tụ Hồn kia.

Tác giả có lời muốnnói:

Quan hệ của chàng thanh niên Ngô và chàng thanh niên Nghiêm vẫnkhôngtốt,khôngtốt đến mức cả giới huyền học đều biết chuyện đó.

Nhưng khi chàng thanh niên Nghiêm kết hôn, chàng thanh niên Ngô từ ngàn dặm xa xôi về dự mang theomộtmón quà lớn.

Chàng thanh niên Nghiêm:anhcó ý gì đây?

Chàng thanh niên Ngô: Tôithậtlòng thấy mừng choanhmà.

Chàng thanh niên Nghiêm:anhnghĩ là tôi tin sao?

Chàng thanh niên Ngô: Chàng trai, làm người nên đơn giảnmộtchút, đa nghi nặng quá.

Chàng thanh niên Nghiêm: …Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.