Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 135




Vì sợ chậm trễsẽxảy ra biến, sau khi từ núi Thanh Mang trở về, các đại lão rối rít móc điện thoại di động ra, bắt đầu liên hệ với người có thể đảm nhận nhiệm vụ.

“Khổ Hải sư đệ, đệ đến núi Thanh Mangđi, ngày mai tới liền luôn. Sợkhôngđặt được vé? Tìm đạimộtđệ tử thứ mười tám nào đónóichúng nó làm cho, dù sao bọn chúng đềuđãtốt nghiệp đại học rồi.”

“Mao đại sư, có thể đến núi Thanh Mangmộtchuyếnkhông? Có việc gì à? Tới rồi ôngsẽbiết.”

“Lương đạo hữu, có thể sắp xếp thời gian đến núi Thanh Mangkhông? Có việc cần thương lượng đây.”

Ba vị đại lãonóichuyện điện thoại di động xong, vẻ mặt nghiêm trọng cũng dịu xuống đôi phần, tìm người đến chỉ là phòng ngừa tình huống xấu nhất mà thôi, kết quả tốt nhất đương nhiên vẫn là hi vọngkhôngphải là Hạn Bạt thức tỉnh.

“Gọi điện thoại xong rồi? Gọi xongthìăn cơmđi, thức ăn nguội hết rồi.” Người khácthìgọi điện thoại còn ông Ngôđãăn được lưng lửng.

“Ăn cơm trướcđi.” Làm chủ nhà, Thẩm Thanh Trúc động đũa trước, mời hai vị còn lại ăn.

Nghiêm Sùng Minh gắpmộtđũa thức ăn, nhìn ông Ngô ở đối diệnđangnhiệt tình ăn cơm, nhịnkhôngđược hỏi “Ông báo cho đồ đệ của ông chưa?”

Miệng ông Ngôkhôngrảnh rỗi, chỉ có cách lắc đầu.

“Ngô đạo hữu, các đạo hữu còn lại ngày mai đều đến núi Thanh Mang đó.” Thẩm Thanh Trúcnói“Hay là ông cũng bảo đệ tử ông ngày mai chạy đến luônđi.”

“Đúng đó, tu vi của đồ đệ ông như thế nào chúng tôi chưa nắmrõ, có thể chịu được trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn haykhôngcòn chưanói. Ôngnóinó đến sớmmộtchút để bọn tôi thử tu vi của nó, nếukhôngđượcthìcòn kịp nghĩ biện pháp khác.” Nghiêm Sùng Minhnói.

Thẩm Thanh Trúc và Từ Hải đại sư đều cảm thấy Nghiêm Sùng Minhnóicó lý, gật đầu phụ họa.

“Mấy ông còn có người thích hợp hơn sao?” Ông Ngô liếc mắt nhìn mấy ông già.

Ba người nhíu mày,khôngnóigì, nếu bọn họ có người thích hợp hơnthìsẽkhôngmạo hiểm để đồ đệ của ông Ngô đến đây.

Mặc dù bọn họ đều phải thừa nhận, trong số họthìông Ngô có tu vi cao nhất, nhưng dù đồ đệ của ông Ngô có thiên tư hơn người nhưng thời gian tu luyện lạikhôngdài làm bọn họ cũng ít nhiềukhôngyên lòng.

“khôngphải là tôikhôngmuốn gọi điện thoại, tôi sợ con békhôngđồng ý tới đây.” Ông Ngô có chút bất đắc dĩ.

“Vì sao lệnh đồkhôngmuốn tới đây?” Từ Hải đại sưkhônghiểu.

“Đồ đệ này của tôi là người thấy tiền là sáng mắt lên, chưa bao giờ làmkhôngcông cho ai cả.” Ông Ngô đau lòng nhức óc “Dù tôi là sư phụ của con bé cũng chẳng thểnóiđược nó.”

Vì sao bọn họ đều cảm thấy, điều nàythậtphù hợp với phong cách của phái Lạc Sơn ông ta đây.

“Thấy tiền sáng mắtkhôngphải là truyền thống của phái Lạc Sơn mấy người sao?” Nghiêm Sùng Minh nhịnkhôngđược mà châm chọc.

“Ông giúp người khác bắt cương thikhônglấy tiền sao?” Ông Ngô ném trả.

“Ông …” Nghiêm Sùng Minh vô cùng tức giận, nhưngkhôngcó cách nàonóilại được miệng lưỡi của lão già này.

“Được rồi, tiềnkhôngphải là vấn đề, ôngnóiđồ đệ ông chạy đến đâyđi.” Bây giờ nạn lớn sắp xảy ra rồi, có thể dùng tiền để giải quyếtthìđềukhôngphải là vấn đề khó.

“Vậy ông lên mạng huyền học tuyên bốmộtnhiệm vụ, đem tiền thưởng đặt cao lênmộtchút, nhất định là nósẽnhận.” Ông Ngôâmthầm cho mìnhmộtlike vìsựthông minh đột xuất này, có mạng huyền học làm chứng,khôngsợ mấy lão già này quỵt nợ.

Tuy việc ở núi Thanh Mang cho dù có tiền haykhông, ông Ngô biết là ông đềusẽchung tay làm, nhưng nếu có thể có tiềnthìngu gì màkhôngcầm? Với lại tiền này là để xây sửa đường, cũng là chi cho an sinh xã hội mà thôi.

Thẩm Thanh Trúc có đồ đệđanglàm việc ở mạng huyền học quốc gia, nghe ông Ngônóixongthìgọimộtcú điện thoại cho đệ tử của mình để cho đệ tử lên mạng huyền học tuyên bốmộtnhiệm vụ cấp độ S.

Ông Ngô nhân dịp mấy lão già bàn chuyện, lặng lẽ gửi cho Trần Ngưmộttin (Chút nữa mạng huyền học tuyên bố nhiệm vụ cấp độ S, con nhớ nhận đó nha.)

==

Khi Trần Ngư nhận được tin nhắnthìcôđangcòn ngồitrênhội trường lớp tự học buổi tối, tò mò mở mạng huyền học lên cập nhậtthìpháthiệnnhiệm vụ cấp độ Sđãđược đẩy lên đầu trang. Trần Ngư đứng phắt dậy, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của các bạn học, vội vàng chạy ra ngoài.

“anhBa, em có thểđiđến núi Thanh Mang rồi.” Trần Ngư vừa ra khỏi phòng họcthìgọi điện ngay cho Lâu Minh.

Lâu Minh nghĩ là Trần Ngư vẫn chưa hết hi vọng, muốn lén đến núi Thanh Mang, vừa cảm động vừa lo lắng “Thi Thi,anhbiết là em rất muốn đến núi Thanh Mang nhưng mà emđãđồng ý vớianhlà đợi Mao đại sư tìm hiểu nguyên nhânđãhay sao.”

“khôngphải, emkhôngcó lénđimà. Em có thể quang minh chính đại đến đó.” Nghĩ đến nhiệm vụ màcôvừa nhìn thấy, hai mắt Trần Ngư tỏa sáng, hưng phấnnói“Lúc nãy, mạng huyền họcđãtuyên bố nhiệm vụ cấp độ S là đến núi Thanh Mang, tiền thưởng tận năm ngàn vạn (50 triệu) luôn đó.”

Lâu Minh sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy chứ, ngay lúcđangcầnthìcó nhiệm vụ liên quan đến núi Thanh Mang sao.

“Emđãnhận nhiệm vụ rồi, như vậy là em vừa có thể quang minh chính đại đến núi Thanh Mang vừa có thể kiếm tiền nữa.thậtnhiều tiền đó, bằng với số tiền em kiếm được vào năm trước luôn.” Mười tám năm rồi, cuối cùng ông lão nhàcôcũng đượcmộtlần đáng tin, kiếm chocômộtviệc vẹn cả đôi đường như thế này.

Lâu Minh nghe xongthìcảm thấy mọi việckhôngthể nào cósựtrùng hợp như vậy được,anhkhôngyên tâm hỏi “Nhiệm vụ đó là gì?”

“trênmạng chưanóirõ, chỉyêucầumộtThiên Sư có tu vi cao thâm.”

Lâu Minh càng nghe càng cảm thấy mọi chuyệnkhôngbình thường “khôngcó thông tin gì về nhiệm vụ cụ thể mà lại đặt tiền thưởng cao như vậy, Thi Thi, emkhôngthể tùy tiện nhận nhiệm vụ được.”

“khôngcó chuyện gì đâuanh. Lão … à, ông nộinóiem nhận nhiệm vụ mà.”

“Ông Ngô?” Lâu Minh vừa nghe là ông NgônóiTrần Ngư nhận nhiệm vụthìbỗng nhiên cảm thấy hơi mơ hồ. Có thể để mạng huyền học đưa ra nhiệm vụ cấp độ Sthìnhất định làmộtnhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nhưng mà ông Ngôkhôngcó khả năng để Thi Thi gặp nguy hiểm được.

“anhBa, ngày mai emsẽđến núi Thanh Mang, cho dù nhiệm vụ có thành công haykhôngnhưng nhất định emsẽmang Linh Khí về.” Trần Ngư đảm bảo chắc chắn.

“Tít tít!”

Di động bỗng báo có cuộc gọi khác đến, Lâu Minh nhìn thoáng qua rồinóivới Trần Ngư “Thi Thi, Mao đại sư gọi điện choanh, chút nữa chúng tanóitiếp nhé.”

“Dạ.”

Trần Ngư cúp điện thoại, sau đó lên mạng đặt vé máy bay đến núi Thanh Mang. Dù Lâu Minh có đồng ý haykhôngnhưng Trần Ngưsẽkhôngbỏ qua cơ hội này.

==

Biệt thựnhỏnhà họ Lâu.

Lâu Minh chuyển nhận điện thoại “Mao đại sư?”

“Lâu Minh, ngày mai tôisẽđến núi Thanh Mang.” Mao đại sưnói.

Vẻ mặt Lâu Minh khiếp sợ “Ông cũngđinữa sao?”

Mao đại sư ngạc nhiên “Sao thế, còn có người khác cũngđinữa hả?”

Lâu Minh “Thi Thinói, ông Ngônóicôấy đến núi Thanh Mang.”

Mao đại sư “Lạc Hà chân nhânnóiTrần tiểu hữu đến núi Thanh Mang sao? Lúc nãy ông Nghiêm đặc biệt gọi điện cho tôinóitôi ngày mai bay đến núi Thanh Mang. Xem ra ở núi Thanh Mangđãxảy ra chuyện gì đó.”

Lâu Minh suy đoán “Có quan hệ gì đến Linh Khíkhông?”

Mao đại sư ”Tạm thời tôi cũngkhôngrõ, có lẽ có quan hệ đến nguyên nhân mà núi Thanh Mang được xếp vào khu vực cấm của giới huyền học. Còn cụ thể là nguyên nhân gìthìngày mai đến đó tôi mới biết cụ thể.”

Lâu Minh lo lắng “Mao đại sư, sao tôi cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp thế này.”

Buổi chiều bọn họ vừa mới thảo luận chuyệnđiđến núi Thanh Mang, vậy mà đúng lúc này núi Thang Mang lại xảy ra chuyện gì đó.Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.