“Công chúa Linh Cơ có mệnh chết yểu (chết trẻ).” Giọng điệu của sư phụ vô cùngnhẹnhàng nhưng rơi vào tai Phượng Lạc như dội bom.
“Sư phụ!” Phượng Lạckhôngthể tin nhìn sư phụ nhà mình.
Sư phụ nhìn thái độkhôngmuốn tin của Phượng Lạcthìvẻ mặt tiếc hận gật đầu, lần nữa khẳng địnhsựbói toán của mình.
“Lúc nào ạ?” Saumộthồi im lặng, Phượng Lạc chợt hỏi.
“Con bésẽkhôngsống quá hai mươi tuổi.”
Hai mươi tuổi? Linh Cơđãsắp mười tám tuổi rồi? Phượng Lạc đứng vụt dậy địnhđira ngoài.
“Conđiđâu?” Sư phụ gọi đệ tử lại.
“Con muốnđitìm Linh Cơ.”
“Conđãquên sư phụnóigì với con sao??" Lông mày sư phụkhôngnhịn được mà nhíu lại, đệ tử này của ông từnhỏđãchững chạc, nhưng bây giờ chưa nghe hếtđãvội vã bỏđilà sao.
“Sư phụ.” Phượng Lạc xoay người, khẩn khoảnnói“Việc bói toán của người chưa bao giờ sai. Con biết conkhôngthay đổi được gì, cũngkhôngmuốn thay đổi điều gì. Nhưng mà nếu Linh Cơ chỉ còn sống được hai năm nữa,thìtrong hai năm tới consẽluôn ở bên muội ấy.”
“Conkhôngmuốn nghe hậu quả rồi mới quyết định sao?” Sư phụnói.
“Cho dù là có hậu quả gì, đệ tử cũngsẽgánh vác.’’ Phượng Lạc quả quyết.
“Ta sợ consẽkhôngchịu nổi.”
Phượng Lạc nghi ngờ và ngạc nhiên nhìn sư phụ của mình, có hậu quả gì mà sư phụ lại dùng giọng điệu nghiêm túc như thế.
“Hậu quả gì ạ?” Cuối cùng Phượng Lạc vẫn hỏi.
Nghe được đệ tử truy hỏi, ông lão mặc áo trắng nhịnkhôngđược mà thở dài, rồi mới chậm rãinóihết những điều trong quẻ bói của mình “Mấy ngày trước đó, vi sưđãbế quan, đo lường đượcsựdi động của sao chiếu mệnh Hồng Loan của con, lúc đó ta rấtkhôngtin, bởi vì trước đó sao chiếu mệnh của conđãchỉ ra số của con là sốcôđộc cả đời.”
Phượng Lạc nghe đến mệnh của mình là mệnhcôđộc, ánh mắtkhôngtự chủ mà runnhẹ.
“Nên vi sư rất tò mò với sao Hồng Loan này của con, tỉ mỉ đo lường tính toán lại.” Sư phụ thở dài “khôngngờ là tađãđo ra điềm đại hung (điềm xấu lớn).”
“Vốn là công chúa Linh Cơsẽqua đời trước năm hai mươi tuổi vì chiến tranh, sau đó xuốngâmphủ luân hồi, hưởng phúc báo mấy đời kế tiếp, nhưng vì gặp con mà mệnh cách của con béđãxảy ra thay đổi rất lớn.”
“Thay đổi gì ạ?” Phượng Lạc nín thở hồi hộp.
“Con bésẽbị … hồn bay phách lạc.”
Hồn bay phách lạc!! Phượng Lạc lảo đảo, lưng đụng vào cánh cửa phía sau.
“Vì sao ạ?” Phượng Lạc mất hồn mất vía nhìn sư phụ nhà mình “Vì sao ở bên conthìmuội ấysẽbị hồn bay phách lạc chứ?”
“Khi vi sư đo lường tính toánthìsựviệc làm thay đổi mệnh cách của Linh Cơ vẫn chưa xảy ra nên sư phụ cũngkhôngrõđến cùng là vi nguyên nhân gì mà lại tạo thành hậu quả như vậy. Thế nhưng vi sư chỉ có thể khẳng định điều duy nhất là, chỉ cần con cứ ở bên con béthìhậu quả như vậy chắc chắnsẽxảy ra.” Sư phụnói.
“Sư phụ …” Phượng Lạc tuyệt vọng mà bất lực nhìn sư phụ nhà mình, giống nhưmộtngười sắp chết đuối khát vọng có người kéo mình lên bờ.
“Người trong môn phái huyền học chúng ta đềukhôngquan tâm đến cái chết, bởi vì cái chết với chúng ta mànóiđó là bắt đầu cuộc sống mới.” Sư phụ nhìn người đệ tửđangtuyệt vọng,nóira từng chữ “Nhưng hồn bay phách lạc … lại là điểm cuối cùng của vạn vật, Phượng Lạc, con hãy suy nghĩ cho kĩ.”
Phượng Lạc mất hồn mất vía rời khỏi điện lớn, ngây ngẩn đứng trước cửa Tàng Thư Các. Cáchmộtcánh cửa này là Linh Cơđangchờhắntrở về.
“đivàođi,anhcòn đứng ở đây làm gì? Nhanh vàođi.” Vốnđangđứng bên người Phượng Lạc, Lâu Minh cảm thấy nóng ruột màkhôngrõlý do,anhkhôngbiết tại sao mình lại có cảm giác này, chỉ có linh cảmmộtsựviệc đáng sợ nào đóđangsắp xảy ra.
Lâu Minh nôn nóng thúc giục, nhưng ngoài cửa Phượng Lạc vẫn đứng bất động, Lâu Minh hận chínhanhnếu có thể nhúc nhíchthìsẽchạy nhanh vào phòng. Có lẽ niềm tin củaanhquá mạnh mẽ nên Lâu Minh thựcsựcó thể tách ra từ người Phượng Lạc,anhkhôngkịp kinh ngạc,đãđẩy cửa vào phòng.
Trong Tàng Thư Các,mộtcôgáimặc bộ váy áo màu xanh nhạt đứng trước kệ sáchđangxem say sưamộtquyển sách, xemmộtlát lại giống như ăn trộm lén nhìn ra ngoài cửa, dường như sợ người khác quả tang mìnhđanglàm chuyện xấu.
Lâu Minh đến bên nhìn quyển sách Linh Cơđangcầm,anhkhôngnhìn thấy tiêu đề quyển sách, nhưng chỉ nhìn ba bốn chữtrênquyển sáchthìmộtnỗi lo sợ to lớn trong lòng bỗng trào ra, làmanhmuốn xông lên cướp quyển sách trong taycôgáivề,khôngcho Linh Cơ tiếp tục đọc.
“khôngnên xem quyển sách này.” Thân thể Lâu Minh xuyên qua người Linh Cơ,khôngthể ngăn Linh Cơ.
“thìra Hạn Bạt là như thế này mà có.” Như bừng tỉnh, Lâu Minh nghe Linh Cơ lẩm bẩm.
Trong giấc mơ, cảm giác bất lực và tuyệt vọng thấm đẫm toàn thân Lâu Minh, làm choanhkhôngthể nhúc nhích.anhđứng nhưmộtbức tượng điêu khắc, cánh tay vẫn giơ lên duy trìmộtlúc lâu, cho đến khi chiếc điện thoại ở đầu giường vang lên tiếng chuông quen thuộc màanhđặt riêng cho Thi Thi.
Lâu Minh cứng nhắc xoay người, khó khăn khiến mình khôi phụcmộtít sức lực,anhcầm điện thoại di động, ngắm hai chữ ‘Thi Thi’đangnhấp nháytrênmàn hình điện thoại, mới cảm nhận được chút ấm áp xoa tan nỗi lạnh giá trong lònganh.
“anhBa,anhăn sáng chưa?” Giọngnóitràn đầy sức sống của Trần Ngư từ nơi nào đó xuyên qua loa điện thoại vang lên.
Lâu Minh nhìn cái mền vẫn còn đắptrênngười,nhẹnhàng ừmộttiếng “anhăn rồi.”
“anhBa, em báo choanhmộttin tốt nha.” Trần Ngưkhôngkịp chờ đợi, ngay cả giả bộ cũngkhôngthèm, kích động kêu lên “Emđãtìm được món Linh Khí thứ tư rồi nè, ha ha ha, em có lợi hạikhông?”
“Em giỏi quá.”anhcó thể tưởng tượng dáng vẻ vui sướng của Trần Ngư ở đầu dây bên kia, Lâu Minh nhịnkhôngđược mà cườinhẹ.
“anhBa,anhđợi em nha, emđãđặt vé máy bay rồi, hôm nay emsẽvề nhà nè.” Trần Ngư vui vẻnói.
“Ừ,anhchờ em.” Giờ phút này, tâm trạng của Lâu Minh vô cùng phức tạp, có hối hận, có sợ hãi nhưng những điều này đềukhôngthể sánh nổi với nỗi mong chờ được nhìn thấy Trần Ngư.
Lâu Minh xuống giường, như ngày thường rửa mặt, ăn cơm, sau đó ôm kiếm Linh Cơ vào phòng sách, ở trong đó cả ngàykhôngra.
Lâu Minh lật xem những ghi chép củaanhvề những cảnh trong các giấc mơ, tỉ mỉ xem xét các mối quan hệ trong đó, nhưng chuyện xưa cũ cũng từ từ trở nênrõràng.
Là do Phượng Lạc đưa Linh Cơ trở về môn phái Lạc Sơn mới làm chomộtngười bình thường như Linh Cơ biết được nguồn gốc sinh ra Hạn Bạt. Rồi sau đó, để khi nàng chứng kiến tất cả người dân trong thành bị tàn sát, oán khí lên đến đỉnh điểm là dẫn xuất khiến nàng hóa thành Hạn Bạt, ứng với lời tiên đoán nàngsẽbị hồn bay phách lạc của sư phụ.
Là Phượng Lạc hại Linh Cơ.
Nếukhônggặp gỡ Phượng Lạc, hẳn là sau khi Linh Cơ chứng kiến cảnh tất cả người dân trong thành bị tàn sát, nàngsẽchuyển thế đầu thai, hưởng phúc báo mấy đời kế tiếp.
“Cho nên sát khí này của mình, quả nhiên là xứng đáng sao?” Lâu Minh cười khổ.Đọc nhanh tại AzTruyen.net