Lâu Minh đưa ly nước ép dưa hấu đến trước mặtcôgáiđangăn như hổ đói, rồi ngồi xuống phía đối diện.
“anhcó biết làanhsuýt nữa hại chết tôikhông, bỗng nhiên sát khí lớn như vậy xuấthiệnlàm gì chứ.” Trần Ngư uốngmộtngụm nước dưa hấu, cũngkhônglau miệng,nóixong tiếp tục cúi đầu ăn sandwich.
Ưm, trong này có cho cái gì vậy ta, ăn ngon quá. Trần Ngư ănthậtvui vẻ, khóe miệng vừa dính tương ớt vừa dính nước dưa hấu nhìn vô cùng khôi hài.
Lâu Minh phía đối diện nhìncônhóc ăn uống mà mỉm cười, vừa nghecônóixongthìsắc mặt lập tức thay đổi,anhđứng lên vội vàngđira phòng khách, lấy nút ngọc đeo vào tay. Cả người vô cùng ảo não, saoanhlại chủ quan như thế chứ, quên mất thể chất đặc biệt của mình, nãy giờanhquanh quẩn bêncônhóc ngốc màkhôngcó nút ngọc lâu như vậykhôngbiếtcôcó bị ảnh hưởng gì haykhông.
khôngđược rồi, nhất định phải đưacôấy rời khỏi đây ngay lập tức.
Lâu Minh nghĩ xong, quay lại phòng ănmộtlần nữa,đangmuốn há miệngnóiTrần Ngư rờiđithìđãthấy Trần Ngư quay đầu lại, vẻ mặt ghét bỏnói“Bây giờanhthu sát khí lại mà làm cái gì, ác mađãbị tôi thu rồi, mà nó lại chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.”
“khôngảnh hưởng … đến em?” Lâu Minh kinh ngạcnói“Emnóilà sát khí của tôikhôngcó tác dụng gì với em?”
“nóithừa.” Lúc tập quânsựđãbị tiêu hao thể lực, vừa rồi lại đánh nhau ác liệt với ác ma, lúc này Trần Ngưthậtđói bụng, ăn liền lúc ba cái sandwich, lại uốngmộtngụm nước dưa hấu, vỗ vỗ ngực rồinóitiếp “Tôi đường đường làmộtthầy trừ ma, nếu dễ dàng bị sát khí ảnh hưởng như vậythìtôi còn bắt ma cái quỷ gì.”
Lâu Minhthậtkinh ngạc, từ khianhhiểu biết về điều đặc biệt của cơ thể mình đến giờ,anhchưa bao giờ gặp được người nào màkhôngsợ sát khí củaanh. Ngay cả Mao đại sư,mộtvị đại sư có tu vi uyên thâm trong giới huyền học cũng chỉ có thể ở bênanhlâu hơn người bình thườngmộtchút thôi, ở lâu cũngkhôngtốt với cơ thể ông.
“khôngphải lần trước tôiđãnóivớianhrồi sao, cẩn thậnkhôngtôi thuanh.” Trần Ngư đưa miếng sandwich cuối cùng nuốt vào bụng, cầm khăn giấy lau lau tay, nhìn Lâu Minhnói“Nếu ngay cả sát khí củaanhmà tôikhôngxử lý đượcthìtôi thuanhlàm sao.”
Thần sắc của Lâu Minh từ từ trở nên phức tạp,anhyên lặng đem nút ngọc vừa đeo lênmộtlần nữa cởi ra bỏ lên bàn.
Trần Ngư nhìn thoáng qua nút ngọc, mặc dù có chút tò mò nhưngkhônglấy lên mà tiếp tục lau miệng.
“Em vừanóiem mới bắtmộtcon ác ma ở gần đây?” Lâu Minh lại ngồi đối diện với Trần Ngư.
“Đúng thế!”nóiđến đây, Trần Ngư tức giận rồi “Tôi vừa ở khu rừng phía sau khu biệt thự, tôi vừa mới khống chế được ác ma,đangmuốn ra taythìluồng sát khí đột nhiên thổi tới.anhbiết chuyện gì xảy rakhông?”
Lâu Minh im lặng lắc đầu.
“Con ác ma đó hấp thu sát khítrênngườianh.” Trần Ngưnóiđiểm chính “Lúc đầu còn thoi thóp, sau đó lại nhảy nhót tưng bừng lên,anhnhìn tay tôi đây nè.”
Trần Ngư đưa cánh tay bị thương cho Lâu Minh nhìn “Nhìn chuyện tốt màanhlàm nè.”
Lâu Minh nhìn vết càotrêntay Trần Ngư, nhíu mày lại,đangmuốn đưa tay xem xét vết thương củacôthìthấy Trần Ngư thu tay lại, tức giận hỏi “anhnóianhnên bồi thường cho tôi như thế nào?”
“Bồi thường?” Lâu Minh nghi ngờ.
“Đúng!”
“Em muốn tôi bồi thường em như thế nào?” Lâu Minh hứng thú nhìn Trần Ngư.
“Tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ rasẽnóichoanhbiết.” Trần Ngư vốn chỉ thuận miệngnóithôi nhưng thựcsựmuốn Lâu Minh bồi thường như thế nào,côvẫn chưa nghĩ đến.
“Được, khi nào em nghĩ xongthìlúc nào cũng có thể tìm tôi, nhưng mà …” Lâu Minh nhìn Trần Ngư, thong thả ung dungnói“Trước tiên chúng ta cần làmrõtrách nhiệmđã?”
“Làmrõtrách nhiệm?” Trần Ngưkhônghiểu chớp chớp mắt.
“Đầu tiên.” Lâu Minh hỏi Trần Ngư “mộtngười vốn ở trong doanh trại quân đội tập quânsự, vì sao nửa đêm nửa hôm lại xuấthiệnở đây?”
“Nấc!” Trần Ngư nhịnkhôngđược mà nấc cụtmộtcái.
“Tiếp theo, mặc dù tôikhôngbiết tại sao em lại chạy đến đây bắt ma nhưng mà, tôiđãyêucầu trước mười hai giờ đêm, tất cảâmkhí, sát khi xung quanh biệt thự Hàn Sơn phải được tiêu trừ.” Lâu Minh chỉ vào nút ngọc “Khi tôi lấy nút ngọc xuốngđãlà mười hai giờ mười rồi.”
“Nấc!” Trần Ngư che miệng, chột dạ ngồi lùi lại phía sau.
“Cuối cùng, đây là nhà tôi, tôiđangở nhà mình mà bỗng nhiên em lại chạy đến đây hỏi tội tôi. Như vậy gọi là cái gì? ‘Người ngồi trong nhà, họa từtrêntrời rơi xuống’, emnóicó đúngkhông?” Hai tay Lâu Minh ôm ngực, dựa vào ghế mỉm cười nhìncônhóc ngồi đối diện, ánh mắtđãbắt đầu đảo vòng quanh.
Trần Ngư chột dạ, ánh mắt đảo quanh, hơi bối rối.
Xong đời, xong đời rồi. Mình phải nghĩ ra sớm chứ. ‘Mưa bay tháng ba’nóicó nhân vật rất quan trọng đến ở, xung quanh núi Hàn Sơn này chỉ có căn biệt thự này, vậy chính là người đàn ông trước mắt này rồi.
Lúc đầu mình trừ ma sau mười hai giờkhôngcó người nào biết, nhưng ai bảo mình não ngắn, tự động dâng đến cửa vậy chứ. Nếu bị ‘Mưa bay tháng ba’ biết,khôngbiết mình có nhận được hai trăm hai mươi vạn còn lạikhôngtrời.
Lâu Minh thấycônhócđãbịanhdọa sợ đến mức trắng cả mặtthìthấykhôngđành lòng,nói“Được rồi, lần này tôikhôngso đo với em nữa, để tôi giúp em xử lý vết thương rồi kêu người đưa em xuống núi.”
“anhthật…” Trần Ngưđangđịnh hỏianhcóthậtkhôngtính toán vớicôkhôngthìchuông điện thoại củacôreo lên, Trần Ngư đành phải nghe trước.
“nóichuyện xongthìđến phòng khách nhé.” Lâu Minhnóixong, đứng dậyđira phòng khách.
Đến lúc Trần Ngưnóichuyện điện thoại xongđira phòng khách, Lâu Minhđãlấy hộp y tế đặttrênbàn, thấy Trần Ngưđirathìnói“Em ngồi ở đây, cởi áo khoác ra nào.”
“À.” Bị người ra tóm lấy hai trăm hai mươi vạn, Trần Ngư thànhthậthơn nhiều.
Bên trong áo khoác làmộtchiếc áo thun trắng đơn giản,côgáiđãdưỡng được nước da trắng nõn, hai vết máu đen nổi bậtthậtchói mắt.
“Sao máu lại màu đen?” Lâu Minh nhíu mày hỏi.
“Đó là do oán khí, oán khí của ác ma tương đối nặng.” Trần Ngư giải thích.
“Vậy phải xử lý như thế nào?” Vết thương thông thườngthìanhcòn xử lý được, còn vết thương do oán khí gây raanhchẳng biết phải làm sao.
“khôngsao, để tôi làm cho.” Trần Ngưnói, nâng tay lên, tay phải áp vào vết thương,mộtluồng linh khí nhàn nhạt xuađioán khí bám xung quanh vết thương, vết thương vừa nãy còn đen thui dần dần trở thành vết máu đỏ bình thường.
Mặc dù lúc trước cũng biết làcônhóc này cũng có chút bản lĩnh nhưng tận mắt nhìn thấymộtmàn này, Lâu Minh vẫn im lặng trong giây lát rồi mới cầm bông gòn xử lý vết thương cho Trần Ngư.
“Vậy … à …anhvừanóisẽtiễn tôi về nhà hả?” Trần Ngưnhỏgiọng xác nhận.
“Ừm.” Lâu Minh vừa lau vết thương vừanhẹnhàng ừmộttiếng.
“Vậy tốt quá.” Trần Ngư lập tức thở phàomộthơi “Lúc nãy bác tài xế vừa mới gọinóiphía chân núi đột nhiên bị trạm kiểm soát chặn lại, ông ấykhônglên đây được nên về trước rồi. Nếuanhkhôngđưa tôi vềthìtôikhôngvề kịp tập quânsự.”
Lâu Minh dừng tay bôi thuốc, cau màynói“Em còn muốn chạy về tham gia tập quânsựnữa.”
“Vâng.” Trần Ngư gật đầu.
“Đêm nay là em leo trộm tường ra ngoài?” Lâu Minh hỏi
“Làm saoanhbiết tôi leo tường?” Trần Ngư kinh ngạcnói.
Bởi vì lần leo tường đầu tiên của em là leo tường nhà tôi.
“Ngày mai em báo bệnh xin nghỉđi, đừng tập quânsựnữa.” Lâu Minhđãrửa vết thương, bắt đầu băng lại chocônhóc.
“khôngsao, vết thươngnhỏthôi.” Trần Ngư chẳng để ý.
“Vậy để tôi nhờ người xin giúp em.” Lâu Minh pháthiệnhình như từ hồi về Đế Đô,cônhóc này chưa an phậnmộtchút xíu nào.
Nhờ người khác xin giúp tôi? Có ý gì? Là tí nữa tiễn tôi về xongsẽcho người trực tiếp xin phép nghỉ chocôsao? Vậy chẳng phải là việccôlén nửa đêm trốnđisẽbại lộ sao?
“khôngcần,khôngcần, để tự tôi xin nghỉ, để tự …” Trần Ngư lo lắng lắc đầu liên tục.
“Đừng nhúc nhích!” Lâu Minh đè cánh tay củacônhócđangquơ loạn xạ, băng gạc lạithậttốt rồi mới buông tay “Tự em xin?”
“Ừ!” Trần Ngư sợ chết, xin nghỉ tập quânsựchỉ phải xin phép thầy giáo chứ còn lén trốn khỏi doanh trại quân độithìlà việc lớn à nha.
“Mấy người của tôikhôngthể lên núi, chút nữa em tựđixuống núi, đến ngã basẽcó người đưa em về.” Lâu Minh cất dụng cụ y tế rồi bỏ vào ngăn kéo bàn.
Trần Ngư giật giật cánh tayđãđược băng bó kĩ, pháthiệnkhôngcòn đau nữa,cômặc áo khoác vào, nghĩ nghĩ rồi đến sau lưng Lâu Minhnóicảm ơn “Cám ơnanhnha! À, còn nữa, tôi vẫn chưa biết tên củaanh,anhxem trong thời gian ngắn vậy mà chúng tađãgặp nhau hai lần rồi, chúng ta làm quenmộtchút, được chứ.”
Lâu Minh xoay người.
“Để tôi giới thiệu trước, tôi là Trần Ngư,anhcó thể gọi tôi là Tây Thi hoặc là Tiểu mỹ nhân …” Trần Ngư tự giới thiệu.
“Tiểu mỹ nhân?” Lâu Minhkhôngthể tin lặp lại.
“Đúng rồi?” Trần Ngư rất tự giác trả lời.
“Khụ …” Lâu Minh thựcsựkhôngnhịn được, xoay người lấy tay đỡ cánh tủ nén cười đến gãy lưng.
“A,khôngđúng,khôngthể để nam giới gọi tôi là tiểu mỹ nhân được,anhvẫn nên gọi tôi là Tây Thiđi, nếukhôngthìnghe giống như đùa giỡn lưu manh.” Trần Ngư bổ sung.
Lâu Minh dựa tay lên cánh tủ nén cười đau cả bụng,mộtlúc lâu mới bình tĩnh lại.
“Cònanhtên là gì?” Chẳng hề biết gì, Trần Ngư thấy đối phương lâukhôngtrả lời mình, thế là chủ động hỏi.
“Lâu Minh.” Lâu Minh vất vả mới nén được cười, quay người nhìncônhóc đứng chỉ đến cằm mình “Em có thể gọi tôi làanhBa.”
“Lâu Minh, tên này có chút quen quen.” Trần Ngư suy tư ba giây, sau đó mắt sáng lên, ngón tay chỉ vào Lâu Minh, cả người kích động đến ngón tay cũng run run, lắp bắpnói“A,anhlà người … cái nhà đó, tòa nhà phía bắc khu tập thể.”
Lâu Minh dù bận vẫn ung dung nhìn dáng vẻ khiếp sợkhôngthôi củacônhóc này.
“Đúng rồi,anhcòn đưa cho tôimộtcon gấu bôngnhỏ, đúngkhông?” Trần Ngư hỏi.
Lâu Minh mỉm cười gật đầu.
“Đúng làanh?” Trần Ngưkhôngthể tinnói.
“Làanh.” Lâu Minh gật đầu lần nữa.
“anhBa!” Trần Ngư đột nhiên nhào đến, ôm cánh tay người nào đókhôngbuông, hai con mắt chớp chớp như con cúnnhỏ, nhấp nháy nhấp nháy như muốn làm nũng.
Lâu Tam thiếu kinh ngạc nhướng mày, nhưng rồi dè dặtkhônghất ra.Đọc nhanh tại AzTruyen.net