Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 119




“Thi Thi, có chuyện gì nữa sao?” Lục Ninh hỏi.

“Hôm đó em quênnóivớianh.” Trần Ngưnói“Em nhớ được chú trấn hồn, cũng biết cách thi triển nó, nhưng emkhôngthể cam đoan là chú trấn hồn này có hiệu quả haykhôngnha.”

“Em có ý gì?” Lục Ninh khó hiểu “Nếu là chú trấn hồnthìtất nhiên là phải trấn hồn rồi, sao lạinóilàkhôngbiết có hiệu quả haykhông?”

“Ây …” Điều này giải thích thế nào đây, cũngkhôngthểnóilà trong đầucôtự nhiênhiệnlên lời niệm chú trấn hồn màcôngờ rằng đây là trong lúc ngủcôtự biết được.

“Trần tiểu hữu, có gìthìcháu cứnóithẳngđi.” Lục Cẩm Giang thấy Trần Ngư khó xửthìlên tiếngnói.

Trần Ngư sắp xếp lại từ ngữ rồinói“Mặc dù chú trấn hồn này được ghi trong sách cổ của môn phái nhưng cả cháu và ông nội đều chưa sử dụng nó lần nào, vì chưa bao giờ sử dụngtrênthực tế nên cháukhôngthể đảm bảo hiệu quả của nó như thế nào.”

Lời giải thích này Trần Ngư vừa chợt nghĩ ra, dù saothìnóilà từ sách cổ của môn phái cũng đáng tin hơnnóilà thấy được trong mơ.

Thực ra đến giờ Trần Ngư có chút hối hận, saocôchưa nắm chắc gì màđãhứa giúp Lục Ninh niệm chú trấn hồn vậy cà?

Cũng may,côđãkiểm tra, xác định chú trấn hồn nàykhôngtạo ra ảnh hưởngkhôngtốt nào đến linh hồn, bằngkhôngthìTrần Ngư nhất địnhsẽrờiđi, thử cũngkhôngdám thử.

Trần Ngư vừa dứt lời, cha con nhà họ Lục đều im lặng, Nghiêm Hân hơi nóng nảy địnhnóiđiều gì đóthìbịanhtrai đứng bên cạnh kéo lại.

“khôngsao cả.” Mẹ Lục phá vỡ im lặng, vừa cười vừanói“Thi Thi, cháu cứ niệm chúđi, dù thành công haykhôngthìdì đều cám ơn cháu.”

“Mẹ …” Lục Ninh kích động quay người.

Ánh mắt Lục Cẩm Giang phức tạp nhìn bà xã, lại quay đầu nhìn Trần Ngư, cuối cùngsựsùng kính trong lòng đối với ông Ngô vẫn chiếm thượng phong (ưu thế): đây là đệ tử của Lạc Hà chân nhân, sách cổ của môn phái Lạc Hà chân nhânthìkhôngthể giả được “Trần tiểu hữu, chú hiểu ý cháu, dù được haykhôngthìgia đình chú đều cám ơn cháu.”

“Sao mọi người lại lo lắng như vậy.” Vẻ mặt Trần Ngư tràn đầy vô tội vàkhôngrõ“Nếukhôngthành côngthìcũng đâu tạo ảnh hưởng gìkhôngtốt với dì Lâm đâu, cùng lắmthìchỉ như tình trạng như bây giờ thôi. Mọi người làm gì mà như cháy nhà đến nơi vậy.”

“…” Đây là Lục Ninh.

“…” Đây là Lục Cẩm Giang.

“Phù …” Đây là mẹ Lụckhôngnhịn được mà bật cười “Thi Thi, con đừng cười, chỉ là họ quá lo lắng cho dì mà thôi.”

Ba con họ Lục liếc nhìn nhau, xấu hổ cườimộttiếng, hiểurõlà mìnhđangquá lo lắng.

“Trần tiểu hữu, có phải chuẩn bị gìkhôngcháu?” Lục Cẩm Giang hỏi.

“Chú chuẩn bị cho cháumộtcăn phòng yên tĩnh là được rồi.” Trần Ngưnói“Linh khí ở đây rất dồi dào, đủ để cháu niệm chú trấn hồn.”

Vì sau khi được niệm chú trấn hồn, mẹ Lụcsẽhôn mêmộtkhoảng thời gian, cho nên cuối cùng Lục Cẩm Giang bố trí địa điểm niệm chú là ở phòng ngủ của hai vợ chồng. Ông và Lục Ninh cùng haianhem họ Nghiêm đứng canh giữ ở ngoài cửa, mặc dù vô cùng hồi hộp, lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

“anhLục Ninh, dìsẽkhôngsao đâu.” Nghiêm Hân nhịnkhôngđược mà an ủi.

“Ừ, cám ơn em.”

Cáchmộtbức tường, trong gian phòng, Trần Ngư để mẹ Lục nằm lên giường, dặn dò “Dì Lâm, chút nữa khi cháu niệm chú trấn hồnthìcó thể dìsẽcảm thấy khó chịu. Dì ráng chịumộtchút nghe.”

“Thi Thi, cháu đừng ngại, dìkhôngsợ đâu.” Mẹ Lục an ủi lại Trần Ngư.

“Vậy dì nhắm mắt ngủmộtlát, khi tỉnh lại làsẽkhỏe ngay thôi.

Mẹ Lục nghe lời nhắm mắt lại, ngón tay Trần Ngư chỉ lên ấn đường của mẹ Lục, sau đónhẹnhàng câu lên, hồn phách của mẹ Lục liền lơ lửng từ trong thân thểhiệnlên.

Bị móc ra dễ dàng vậy sao? Xem ra hồn phách bất ổn hơn là so vớicônghĩ.

Trần Ngư vừa quan sát linh hồn của mẹ Lục vừa niệm chú thầm trong miệng, hi vọng chú trấn hồn có thể thành công cũng coi như là trả ân tình của Lục Ninhđãđưa chuông chiêu hồn chocô.

Sau khi hồn phách ly thể được hai phút, ba hồn bên trong hồn chủ bỗng tách ra, vẻ mặt Trần Ngư biến đổi, đưa tay đem hồn phách tụ lạimộtchỗ.

Công dụng của chú trấn hồn là, ở ba hồn bảy vía riêng biệt đều phải niệm chú trấn hồn, sau đó lại thông quamộtchú ngữ đặc biệt tạosựliên kết ổn định giữa ba hồn bảy vía.

Tuy là sau khi chia tách ba hồn bảy vía thành từng phần riêng biệt, việc niệm chú lên từng phần rất đơn giản. Nhưng nếu để ba hồn bảy vía hoàn toàn bị chia lìa, tu vi của Thiên Sưkhôngcaosẽkhônglàm cho chúng tụ lại thành linh hồn, hoặc cho dù tụ lại, sau khi ba hồn bảy vía chịu niệm chú trấn hồn tác độngsẽgây nênsựđau đớn cùng cực cho thân thể người đó.

Nên Trần Ngư mớinóihồn phách của mẹ Lục ổn định là chuyện tốt, nhưngcôkhôngngờ là, sau khi hồn phách của mẹ Lục ly thể lại dễ dàng bị chia tách như thế. Trần Ngư nhíu mày, hết sức chăm chú nhìn hồn phách của mẹ Lục, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra vị trí ba hồn bảy vía bị chia tách, sau đó nhanh chóng niệm chú lên.

Quá trình này làm tâm sức và linh lực của Trần Ngư bị tiêu hao khá lớn, sau khi làm xong trán Trần Ngưđãtoátmộttầng mồ hôi dày. Nhưngcôcũngkhôngdám ngừng lại nghỉ ngơi, bởi vì ba hồn bảy vía của mẹ Lục lúc nào cũng có thể tách rời nhau ra. Trần Ngư cắn răng, yên lặng niệm chú ngữ.

Mười chú ngữ trấn hồn khắc ở ba hồn bảy vía của mẹ Lục sáng lên, sau đómộtsợi dâynhỏánh sáng vàng sáng lên, nối liền mười chú ngữ trấn hồn với nhauthậtchặt, cho đến khi ba hồn bảy víakhôngcó ý định tách rời nhau nữa.

Trần Ngư dừng động tác, nhìn hồn pháchđãtrở nên chặt chẽ hơnkhôngít, biết là chú trấn hồnđãgần hoàn thành, còn lại chính là chờ sau khi hồn phách trở về thân thể, người tỉnh lạithìxem như là thành công hoàn toàn.

Trần Ngư đưa tay đưa linh hồn mẹ Lục trở về thân thể, chú trấn hồn cảm nhận được linh lực của Trần Ngư bỗng nhiên lóe lênmộtcái, Trần Ngư sững sờ, trong đầu bỗnghiệnlênmộtđoạn đối thoại.

“Có phải là khi chúng ta uống canh Mạnh Bà xong làkhôngcòn nhớ gì nữakhông?”

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng mà, nếu có người, có việc gì đó mà muộikhôngmuốn quênthìlàm sao?”

“Luân hồi tức là muội sốngmộtcuộc sống mới, những gìđãquathìnên quênđi.”

“Muộiđãnóilà nếu như.”

“Canh Mạnh Bà có thể xóađikí ức trong đầu nhưng ký ức đósẽvẫn còn dấu ấn trong linh hồn, dù cho luân hồi bao lần cũngkhôngthể quên được.

Dấu ấn trong linh hồn? Lànóivề chú trấn hồn sao?

Còn có … tại sao bỗng nhiêncôlại biết những điều này? Khó có lúc nào mà Trần Ngư rơi vào trầm tư.

Tác giả có lời muốnnói:

cônương nghenóivề chuyện của chàng thanh niên Nghiêm,thìqua hỏi tội chàng thanh niên Ngô.

cônương: Có phải làanhbắt cương thiđihùanhNghiêmkhông?

Chàng thanh niên Ngô: Đúng vậy.

cônương: Vì sao?

Chàng thanh niên Ngô:anhnhìnhắntakhôngthuận mắt.

cônương: Tại sao?

Chàng thanh niên Ngô:hắnta dám mặc quần áo đụng hàng vớianh.

cônương:anhđừng vớ vẩnĐọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.