Cách ngàn dặm, núi Kỳ Liên.
Ông Ngô nhìn đài tụ hồn bỗng nhiên khởi động màkhônghiểu, lúc trước khi mà ông nhặt được Trần Ngư, đúng là Trần Ngưđãbị tán mất hai hồn, nhưng ôngđãlập tức tìm cách gọi (chiêu) hai hồn đó về ngay.
Ba hồn bảy phách của Trần Ngưđãhoàn chỉnh, đây là việc mà ông có thể xác nhận vô cùng chắc chắn, nhưng mà, tại sao đài tụ hồn lại bỗng nhiên khởi động.
“Ông lão, có chuyện gì xảy ra sao?” Trần Ngư cũngkhôngsợ hãi, bởi vì đài tụ hồn tản ra năng lượng rất ôn hòa,khônglàmcôcảm thấykhôngthoải mái gì cả.
“Đài tụ hồnđãđược con khởi động.”
“Con?” Trần Ngư ngốc ngốc “Nhưng mà con có làm cái gì đâu?”
“Có phải lúc nãy con rót linh lực vào đài tụ hồnkhông?”
“Con …” Trần Ngư sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi, khi linh khí của đài tụ hồn xuyên qua bàn chân thấm vào cơ thểcô, hình như vô thứccôđãlưu chuyểnmộtít linh lực trong cơ thể, lẽ nào cũng bởi vì vậy “Vậy bây giờ phải làm sao ạ?”
“Con ngồi xuống, vận chuyển linh lực, chờ đến khi trận pháp kết thúc.” Ông Ngô hướng dẫn.
“Dạ.” Trần Ngư nghe lời ngồi xuống, nhắm mắt lại, từ từ vận chuyển linh lực toàn thân.
Lúc này đài tụ hồnđãkhởi động hoàn toàn, linh khí nồng đậmkhôngngừng tập trung về đài tụ hồn, lấy trận pháp làm trung tâm, hình thànhmộtkhối linh khí tròn, trong suốt, bọc Trần Ngư vào giữa.
Chỉ chốc lát sau,mộtsức mạnh huyền diệu bỗng nhiên toát ra từ đài tụ hồn, xuyên qua đỉnh thạch thất, cửa hang động, phá tan tầng mây nơi đỉnh núi Kỳ Liên, ở trongkhôngtrung hơi dừng lại, rồi bay thẳng về hướng Đông Nam.
Hướng đó chính là … tỉnh Thanh Sơn!
Chẳng lẽ lúc trước đúng là ông thựcsựlàm mất hồn phách của Trần Ngư? Ông Ngô nhịnkhôngđược mà nghi ngờ chính bản thân mình.
“Vù …” Khoảng nửa giờ sau,mộttiếng động trầm thấp bỗng vang lên, ông Ngô quay đầu nhìn lại, cây trâm trong túi Trần Ngư mang theo bên mình lóe lên ánh sáng bảy màu rồi trôi bồng bềnh, cuối cùng lơ lửngtrênđỉnh đầu Trần Ngư.
“Trâm Thanh Linh?” Ông Ngô kinh ngạcnói“Đây là … nó cảm ứng được cái gì sao?”
Chợt, linh khí trong phòng rung động, ông Ngô cảm giác ngẩng đầu, chỉ thấytrêncửa hang nơi đỉnh đầu bỗng nhiên bay vào vô số hình ảnh hư vô (hư ảnh), như vô số mảnhnhỏ, từng mảnh từng mảnh tụ lại chung quanh phạm vi của Trần Ngư. Hư ảnh theo linh lực xoay tròn, xoay tròn rồi từ từ hòa hợp thànhmột.
Ông Ngô nhìn những mảnh ghép bắt đầu hình thành hình ảnhrõnét, hóa thànhmộtcôgáidịu dàng có mái tóc dài đến eo, mặc áo xanh quần trắng.
“côlà …” Ông Ngô nhịnkhôngđược mà đến gầnmộtbước.
côgáicó vẻ ngoài gần giống Trần Ngư, chỉ là nhìn dịu dàng và trưởng thành hơn mà thôi,trênngười mặc bộ đồ quần áo cổ mang phong thái củacôgáimiền phố cổ sông nước Giang Nam.
Lông mi dài cong vút củacôgáihơi run rẩy, sau đónhẹnhàng mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên củacôkhôngphải nhìn ông Ngô mà giơ tay cầm cây trâm Thanh Linhđangbây lơ lửng giữakhôngtrung.côgáimỉm cười, đôi môi đỏ hé mở, mi mắt cong cong, ngón tay mảnh khảnh khẽ động, giơ tay cầm cây trâm cài lên tóc mình.
Ánh sáng bảy màu chợt lóe, cây trâm cài đen nhánh bỗng nhiên xuấthiệnmàu sắc vốn có của nó,mộtviên trân châu mà trắng ngà cẩn ở phần đuôi trâm cài, thanh tú mà trang nhã.
“côlà …” Ông Ngô thấy đối phươngkhôngđể ý đến mình, nhịnkhôngđược mà hỏi lần nữa.
Dường như lúc nàycôgáimới nhận ra ông Ngô,côngẩng đầu nhìn ông Ngô mỉm cười, sau đó hóa thànhmộtcái bóng mờ từ từ biến mất trong cơ thể Trần Ngư.
“Chờmộtchút …” Ông Ngô vội vàng cản lại nhưngkhôngkịp.
“Cạch!” Trong nháy mắtcôgáibiến mất, cây trâm Thanh Linh từkhôngtrung rơi xuống, lại trở thành dáng vẻ màu đen như lúc nãy.
Ông Ngô ngẩn người, vẫn chưa kịp định thần, cho đến khi Trần Ngưđangngồi ngay ngắntrênđài tụ hồn bỗng nhiên té xỉu, đài tụ hồn ngừng vận chuyển. Ông Ngô chỉ có thể nhặt cây trâm Thanh Linh dưới đất lên, coi chừng Trần Ngưđanghôn mê, thở dài.
“Cuối cùng là có chuyện gì đây!”
==
Nửa đêm, trong biệt thựnhỏnhà họ Lâu.
Cây sáo được đặt trong tủ sắt, linh khí quanh thân bỗng nhiên rung động. Đồng thời, trong phòng ngủ, Lâu Minhđangngủkhôngtự chủ mà nhíu mày, sau đó rơi vàomộtgiấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Lâu Minh đứngtrênmộtsườn núi hoang tàn, vắng vẻ, hoàng hôn im lìm, trong chốc látanhkhôngbiếtđivề phía nào.mộtcảm giáccôđộc quen thuộc theo bóng đêm cuốn tới,anhngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cảm thán, chắc là chỉ có trăng saotrêntrời caosẽkhôngvì sát khítrênngườianhmà chạy trốn.
anhđứng thẳng, ngẩng đầu như người bị điểm huyệt, mặc cho gió đêm lạnh lẽo, cũngkhôngđể ý đến sương đêm thấm đẫm vào quần áo,anhchăm chú nhìn về phương Đông nhưđangđợi mặt trời mọc. Nhưng Lâu Minh biết, trong mơanhthực ra chẳng chờ đợi điều gì,anhchỉđangkhôngbiết mình nên làm gì, chỉ ngây ngốc, mù mờ.
“Rắc …” Làâmthanh của cành cây bị gãy.
“Ai đó?” Nhận thấy có ngườiđangtới gần, trong mơ Lâu Minh nghi hoặc quay đầu.
mộtbóng dáng mơ hồ từ sau thân câyđitới, ngườiđangđitới hình như cầm gì đótrêntay, óng ánh phát ra tia sáng lấp lánh,côgáiđiđến trước mặtanh, cáchmộtmétthìđứng lại.
“Công tử tuấn tú ơi, có muốn làm phu quân của takhông?” Người congáikhẽ cườimộttiếng, giọngnóilộ vẻ trêu đùa.
“cônương,côđừng tới gần tôi.” Trong mơ, Lâu Minh lui về sau mấy bước.
“Công tử sợ ta sao?”
“Ta sợ … làmcôbị thương.” Bùa chútrênngườianhđãbị mất, đại sư vẫn chưa tìm đến đây, lúc nàyanhkhôngđược ở gần bất cứ người nào.
“Công tử muốn chỉ sát khítrênngười công tử sao? Thực ra takhôngsợ đâu.”côgáicườinói.
“cô…côlà hồ tiên sao?” Trong mơ Lâu Minh hỏi, đại sưđãnóivớianh,mộtsố ítyêuquái, ác masẽthích sát khítrênngườianh.
“Chắc công tử muốnnóita là hồ ly chứ gì?”
“không… Tôikhôngcó ý đó.” Lâu Minh cảm giác trong mơanhhơi hoảng loạn.
“Dù công tử có phải có ý đókhông, ta coi như là công tử khen ta xinh đẹp.”côgáikhẽ cười, tiếng cười dường nhưkhôngcẩn thận mà đánh thức mặt trờiđangngủ say, để nó từ từ từng chútmộtló dạngtrênbầu trời.
Cảnh vật đen như mực trong phút chốc sáng bừng lên, đứng trước triền núiđangbay đầy cây bồ cônganhlàmộtcôgáixinh đẹp tuyệt trần, nàng cười cởi mở mà kiều diễm,khôngchút e sợ hỏi người đàn ông ở đối diện “Thế nào, có muốn cùng ta thành thânkhông?”
“Vì … vì sao?”
“Ta cũngkhôngbiết tại sao, vừa thấy công tử tađãmuốn cùng công tử thành thân, luôn cảm thấy chúng ta sớm nên thành thân rồi. Ống tay áo dài màu xanh phất lên,côgáiđưa ống sáo bằng xương trắng cho Lâu Minh “Nếu công tử đồng ý, ta đưa cái này cho công tử làm sính lễ.”
Đây là … suýt nữathìLâu Minh kêu lên.
Lúc này cảnh tượng bỗng nhiên chuyển động, triền núi đầy cây bồ cônganhbỗng chốc hóa thành đầy trời đất vàng.
“Vù vù …” Trong tủ sắt, thanh kiếm đồngnhẹnhàng rung động.
Trong mơ, Lâu Minh nhận ra hình nhưanhđangnắm thứ gì đó,anhcúi đầu nhìnthìpháthiệnmìnhđangnắm thân thanh kiếm đồng. Mà chuôi thanh kiếm đồngđangtrong taymộtngười mặc bộ quần áo màu đỏ rực.
“Từ nay về sau … vĩnh viễnkhônggặp nhau …”
“Thi Thi!” Lâu Minh chợt tỉnh giấc,anhngồitrêngiường, che ngực thở mạnh,mộtcảm xúc thất vọng cùng cực lan tràn trong đầuanh,thậtlâukhôngtanđi.
“Tam thiếu!” Hà Thất nghe tiếng kêu sợ hãi của Lâu Minhthìvọt vào “Tam thiếu,anhlàm sao vậy?”
“Khụ khụ …” Lâu Minh bỗng nhiên bật ho khan dữ dội giống như người chết đuối vừa được cứu lên.
“Tam thiếu, Tam thiếu …”
mộtđêm này, đèn của biệt thự nhà họ Lâukhônglúc nào tắt.
Tác giả có lời muốnnói:
Chàng trai họ Ngô khổ sở vì mối quan hệ của sư môn,khôngthể bày tỏ lòng mình vớicônươngyêudấu. Vì vậy định tạm thời phản bội sư môn.
Sư phụ: Nghịch đồ, sa vào sắc đẹp!
Chàng thanh niên Ngô: Ông lão, do ông chưa biếtyêuthôi.
Sư phụ nghĩthậtlâu, vì trợ giúp cho đồ đệ, đưamộtphong thư đến môn phái củacônương.
Sư phụcônương mở thư: Ta muốn cùng quân nối lại tình xưa!
Sư phụcônương giận dữ, khi chàng thanh niên Ngô đến cửa, bị đánhkhôngkịp chống đỡ.
Sư phụ: Đối vớimộtđạocômà dùng từ ‘nối lại tình xưa’ có phải làkhôngthỏa đáng lắmkhông? Nhưng mà kệ, dù gì thư cũngđãgửi rồi.Đọc nhanh tại AzTruyen.net