Dãy núi Kỳ Liên làmộttrong số ít nơi của Trung Hoa có linh mạch hội tụ, có lẽ vì có kết giới nên linh mạch ở đâykhôngbị phá hỏng. Cho nên động thực vật ở núi Kỳ Liên có vẻ khác hơn so với những nơi khác, nhất là vào mùa xuân, hoa tươi đầy đất, cỏ xanh mơn mởn, ngay cảkhôngkhí cũng tươi mát hơn nhiều, đây làmộtthắng cảnh du lịch nổi tiếng của cả nước.
Trần Ngư nhìn dòng du khách nối liềnkhôngdứt cùng với vô số khách sạn xây dựngtrêntriền núithìnghi ngờ hỏi “Ông lão, nhiều người như vậy mà kết giớikhôngbị pháthiệnhay sao?”
“Kết giới ở chỗ kia.” Ông Ngô đứng ở chân núi, chỉ lên đỉnh núi cao ngấtđangchìm trong màn mây.
Ông Ngô vừa dứt lời, hai người nước ngoài đứng cách đókhôngxa, cũng giơ tay làm động tác giống ông Ngô, trong miệng cònthìthầmnóigì đó. Ông Ngôkhônghiểu lắm, quay đầu hỏi Trần Ngư “Bọn họnóigì vậy?”
“Bọn họnói, hôm nay nhất định phải trèo lên đến đỉnh Kỳ Liên.” Trần Ngư quay đầu nghemộtlúc rồi phiên dịch lại.
“A … Nằm mơđi.” Ông Ngô xìmộttiếng “Kết giới chưa bị phá, ta xem ai có thểđivào.”
“Vậy núi Kỳ Sơn làmộttrong những ngọn núi cao khó trèo nhất, nguyên nhân lớn nhất chính là do phái Lạc Sơn chúng ta đặt kết giới ởtrênđó sao?” Trần Ngư kinh ngạcnói.
“Đúng thế.” Ông Ngô thừa nhận.
“thìra là thế.” Trần Ngư đột nhiên có suy nghĩ,trênthế giới có những truyền thuyếtkhôngcó lời giải đáp hoặc những nơi mà con ngườikhôngthể nào đặt chân tới được, có phải cũng là do có kết giới haykhông?
“đithôi.” Ông Ngônóixongthìquay đầu ngược hướng cổng vào núi Kỳ Sơnđira.
“Chúng takhônglên núi sao ạ?” Trần Ngư ngạc nhiên hỏi.
“đimua vé trướcđã.”
“Mua vé? Vé gì ạ?” Trần Ngư vẫnkhônghiểu gì.
“Mua vé lên cáp treo a.” Vẻ mặt ông Ngô vô cùng ghét bỏ, dường như muốnnói‘con là đồ đầu đất à’.
“…” Cho nên cái người gọi là cao nhân trong giới huyền học, về đến nhà tổ của mình mà cũng phải ngồi cáp treo sao?thậtchẳng có dáng vẻ củamộtcao nhân gì cả!
Dù trong lòng Trần Ngư có oán thầm như thế nàođinữa (nguyên tác là từ viết tắt BGM, mìnhkhôngbiết từ này nghĩa là gì, có bạn nào biếtthìnóimình sửa lại nha),thìcuối cùng hai người vẫn mua vé lên cáp treo lêntrênnúi Kỳ Sơn. Núi Kỳ Sơn có độ caotrênnăm ngàn mét, cáp treo chỉ có thể lên được đến độ cao bốn ngàn mét, phần còn lại vẫn chưa được khai phá du lịch. Những ngườiyêuthích leo núi vẫn có thể tiếp tục leo lên, nhưng từ xưa đến giờ chưa có người nào có thể leo lên đến đỉnh, mà nguyên nhân là …
Vừa rồi chắc là mọi ngườiđãbiết nguyên nhân rồi ha.
Trần Ngư ngồi trong buồng cáp treo, nhìn ông Ngôđangngồi bên mở mở điện thoại di động, khóe miệng giật giật “Ông làm gì mà như lần đầu tiên đến đây thế.”
“Tuykhôngphải là lần đầu tiên ta tới đây nhưng là lần đầu tiên cầm theo điện thoại di động chụp hình nha.” Ông Ngônóirồi đưa điện thoại cho Trần Ngư “Mau lên, chụp cho ôngmộttấm, ông muốn lấy hình phong cảnh biển mây đó nha.”
Trần Ngư nhận điện thoại, qua ống kính nhìn ông Ngô giơ động tác chữ V kinh điển, hình ảnh đó cay mắt đến mức làm Trần Ngư phải mở to mắt.
“Con có muốn chụpmộttấmkhông?” Ông Ngô nhiệt tình hỏi cháugáinhà mình.
“Conkhôngmuốn.” Trần Ngư ngại mất mặt.
“Chụpmộttấm sau này về nhà đưa choanhBa của con xem.” Ông Ngô liếc cháugái.
Trần Ngư khựng lại, nghĩ nghĩ,côrờiđilâu như vậy, hay là chụpmộttấm rồi gửi choanhBa, nhắcanhkhôngđược quêncô. Nghĩ thế, Trần Ngư lập tức đưa điện thoại di động của mình ra đưa cho ông Ngô “Vậy ông chụp cho conmộttấm.”
“A … phụ nữ.”
Nè, cái giọng điệu của tổng tài bá đạo này là cái gì vậy, với lại ôngđãlớn tuổi lắm rồi có được haykhông, con còn là cháugáicủa ông nữa đó.
Khi cáp treo lên đến nửa chừng, cần đổi buồng, hai người xuống buồng cáp treo để lênmộtcái lớn hơn. Lúc này trong buồng cáp treokhôngchỉ có Trần Ngư và ông Ngô mà còn có mấy thanh niên có linh khí quanh mình nữa.
Vừa liếc mắt, Trần Ngưđãnhận ra mấy thanh niên này là Thiên Sư đến tham gia giải thi đấu Huyền Linh.
“Trời ạ, cao quá trời luôn. Thời của ông nội bọn mình phải leo bộ lênthậtsao.”mộtthanh niên liếc ra ngoài, kinh ngạc kêu lên.
“Khi đókhôngcó cáp treo,thìphải leo bộ lên chứ sao.”
“Vậy số chúng ta may mắn hơn, may mà có cáp treo.”
“Vẫn còn hơn ngàn mét cho chúng ta leo mà, có ngườinóileo hơn ngàn mét này phải mất hai ba giờ đấy.”
“Mất hai ba giờkhôngquan trọng, tớ lên mạng tra rồi, núi Kỳ Liên rất là dốc, đoạn sau rất là khó leo.”
“Đó là vì có kết giới, ông nội tớnóilà ngườikhôngcó linh lựcthìkhôngvào được đâu.”
“Dù sao giải thi đấu còn mấy ngày nữa mới bắt đầu, hôm nay chúng ta khảo sát tình hình trướcđã.”
“Vị đạo hữu này, em cũng tới khảo sát tình hình sao?” Trần Ngưđangngồimộtbên yên tĩnh nghe mấy thanh niênnóichuyện, đột nhiên bị hỏi đến, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng lại.
“Con bé cùng ta tới đây du lịch.” Ông Ngô trả lời thay Trần Ngư.
“A?” Thanh niên vừa hỏi hơi kinh ngạc “Vị đạo hữu nàykhôngtham gia giải thi đấu Huyền Linh sao?”
“Tham gia cái đó làm gì? Cònkhôngphải là vì pháp khí sao? Nhà chúng ta có rất nhiều, nếu cháugáita muốn ta đều cho nó,khôngcần phải khổ sở đến đây tranh đoạt.” Ông Ngô cũngkhôngđợi Trần Ngưnói, chính mình giànhnóitrước, hơn nữa còn lộ ra khí thế nhà giàu ‘nứt đố đổ vách’.
“A …” Cho nên những người như bọn họ đến tham gia đều là vì nghèo sao?
“Tiền bối, giải thi đấu Huyền Linh làmộtsựkiện quan trọng của giới huyền học, hầu hết các Thiên Sư trẻ đều tham gia, chúng tôi tham giakhôngchỉ vì có pháp khí đâu.” Thanh niên bên cạnh thấykhôngvừa mắt,nóithêm vào.
“A, nếukhôngcó pháp khíthìcác cậu có tới tham giakhông?” Ông Ngô liếc mắt hỏi.
Tất nhiên làkhôngrồi.
Mấy thanh niên bị ông Ngônóimà nghẹn đỏ mặt, luôn cảm thấy có chỗ nào đókhôngđúng nhưng lạikhôngbiết phản bác như thế nào, buồn bực hừmộttiếng rồikhôngthèm phản ứng với hai ông cháu nữa. Chờ xe cáp đến điểm cuối, mấy thanh niên cũngkhôngchờ hai người mà tựđitrước luôn.Đọc nhanh tại AzTruyen.net