Trần Ngư về trường học xin nghỉ học, rồinóivới ba mẹmộttiếng, sau đó mua vé máy bay ngày hôm sau cùng ông nội bay đến núi Kỳ Sơn.
Lâu Minh biết Trần Ngư muốn đến núi Kỳ Sơn trước, đêm hôm đóanhgọi Trần Ngư đến biệt thự, đưamộthộpnhỏra trước mặt Trần Ngư.
“Đây là cái gì vậyanh?” Trần Ngư tò mò hỏi.
Lâu Minh thấy Trần Ngưkhôngcầm,thìtự mình mở hộp lấy đồ ra đưa cho Trần Ngư “Trâm Thanh Linh.”
“anhBa, trâm Thanh Linh này để dành để làm sạch sát khí choanh, saoanhlại đưa cho em?” Trần Ngưkhôngcầm.
“Em mang theo phòng thânđi.”khôngphải là Lâu Minh quá nhạy cảm, nhưng thựcsựlà mỗi lần Trần Ngư muốn làm việc gì đóthìđều cómộtchút ít rắc rối kéo đến theo, từ xác sống (hoạt tử nhân) đến Ma Vương rồi lại đến cương thi ngàn năm, mỗimộtlần đều vô cùng nguy hiểm. Lần này Trần Ngư muốn đến núi Kỳ Sơn, Lâu Minhkhôngcó cách nàođicùngcônên chỉ có thể đưa pháp khí chocôphòng thân.
“khôngcần đâu ạ. Emđãnóivớianhrồi mà, núi Kỳ Sơn chính là nhà tổ của phái Lạc Sơn bọn em mà, mấy ác ma trong giải thi đấu Huyền Linh cũng đều là do ông nội em bắt bỏ vào, căn bản làkhôngcó gì nguy hiểm đâu.” Vì giữ bí mật, Trần Ngư chỉnóichuyện này cho Lâu Minh biết, mấy người Mao đại sư cũngkhôngbiết đâu.
“anhbiết, nhưnganhmuốn em mang theo, có như vậyanhmới an tâm được.” Lâu Minhnói.
“Nhưng mà … Emkhôngở Đế Đô, trâm Thanh Linh cũng bị em mangđi, sát khí củaanhbùng phátthìlàm sao?” Trần Ngư lắc đầu, kiên quyếtkhôngnhận.
“Em quên rồi sao, ông Ngô mới giúpanhtách rời sát khíkhônglâu mà, trong vòngmộtnăm, sát khí củaanhsẽkhôngbùng phát.” Lâu Minhnói“Đưa trâm Thanh Linh cho em,anhcũngđãnóicho Mao đại sư biết, Mao đại sư cũng đồng ý.”
“Nhưng mà emkhôngcần dùng cái này mà.” Nếu nhưnóiTrần Ngư mang trâm Thanh Linhđisẽlàm Lâu Minh an tâm, cũng giống vậy, Trần Ngưkhôngcầm trâm Thanh Linhđilà đểcôthấy yên tâm. Mỗi lần Lâu Minh đềunóisát khí củaanhkhôngdễ dàng mà bùng phát, nhưng luôn có vô số ngoài ý muốn khiến sát khí củaanhhết lần này đến lần khác bùng phát. Lần nàycôvà ông nội đều rời khỏi Đế Đô, nhỡ đâu Lâu Minh gặp chuyện gì đóthìbọn họkhôngthể nào về kịp được.
“anhcũng hi vọng emkhôngphải dùng nó.” Lâu Minh nhíu mày, bỗng nhiênnói“Em còn nhớ Linh Khí ở địa điểm hồ Ngũ Phươngkhông?”
“Em nhớ, Linh Khí thứ hai trong Sổ Sinh Tử,đãkhai quật được rồi saoanh?” Trần Ngư vui mừngnói.
“Vẫn chưa.” Lâu Minh lắc đầu “Khi việc khai quật đượcmộtnửathìThiên Sư được Mao đại sư phái đến cảm giác được bên trong đó có cương thi.”
“Cương thi? Vậy để em đến hồ Ngũ Phương tiêu diệt con cương thi đó trước rồi đến núi Kỳ Sơn sau cũng được.” Trần Ngư nhẩm tính,đimáy bay vừađivừa vềthìnhiều lắm là trễ mấtmộtngày.
“khôngcần đâu, Mao đại sưđãliên hệ với Nghiêm đại sư để xử lý.” Lâu Minhnóitới Nghiêm đại sư chính là ông Nghiêmđãgặp ở thành phố Bình, Thiên Sư chuyên gia bắt cương thi.
“Sau khi biết chuyện này, Mao đại sư cho người kiểm tra hai địa điểm hai mộ cổđãkhai quật thanh kiếm đồng và cây sáo trước đó,thìđều pháthiệncó dấu vết của cương thi, chỉ là ở hai địa điểm này cương thiđãsớm bị người khác tiêu diệt.” Lâu Minhnói“Mao đại sưnóinhững Linh Khí này đều vật chứa sát khí củaanh, cho nên xung quanh Linh Khí có khả lớn là có cương thi hoặc ác ma.”
Nghe đến đó, Trần Ngư bỗng nhiên hiểu được tại sao Lâu Minh nhất quyết muốncômang trâm Thanh Linhđi.
“Trừ thanh kiếm đồng là Linh Khí được phong ấn lâu nhấtthìemđitìm Linh Khí nàyđãbị phong ấn hơn 900 năm, nếu như bên trong có cương thithìchắcsẽlà cương thi ngàn năm.” Lâu Minh lo lắngnói“Nên em mang theo trâm Thanh Linh để phòng ngừa bất trắc,anhmuốn em được bình an trở về.”
Lâu Minh lại đưa trâm đến trước mặt Trần Ngư.
Lờinóicủa Lâu Minh rất thấu đáo, chỉ từ câu đầu tiên Trần Ngưđãđược thuyết phục.cômuốn mang Linh Khí trở về như vậy mới có thể ở bên Lâu Minh được. Nghĩ như vậy, Trần Ngư quyết định mang trâm Thanh Linhđi.
Trần Ngư tiếp nhận trâm Thanh Linh, rồinói“Vậy emsẽmang theo.”
Lâu Minh hài lòng cười.
“anhBa,anhyên tâm, chắc chắn emsẽmang Linh Khí bình an trở về.” Trần Ngư nắm trâm Thanh Linh trong tay, sau đó có chút tiếc nuốinói“Nếu emkhôngcắt tóc ngắnthìhay quá, như vậy em có thể dùng trâm Thanh Linh cài búi tóc lên, khi gặp cương thi các loại, em chỉ cần rút ramộtcái …”
Trần Ngư tưởng tượng đến cảnh mình gặp phải cương thi, giơ tay rút trâm Thanh Linh trong tóc ra, sau đó … mái tóc đen dài xõa ra, tung bay theo gió, nhịnkhôngđược kích độngnói“Chủ cũ của cây trâm Thanh Linh này chắc chắn làmộtmỹ nhân (người đẹp).”
Có lẽ là Trần Ngư miêu tả quá sinh động, Lâu Minh dường như cũng có thể nhìn thấy hình ảnh đó,anhliếc nhìn mái tóc ngắn ngang cổ của Trần Ngư, cườinói“Em cũng có thể mà.”
Trần Ngư đưa tay sờ sờ đầu mình, rồi cài trâm Thanh Linh lên, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâu Minh “anhBa,anhnhìn em có giốngmộtđạo sĩkhông?”
“Em chắc chỉ được coi là đạo đồng thôi.” Lâu Minh cườinhẹmộtcái, nhìn trâm càitrêntóc Trần Ngưđãbị lệch,anhđưa tay rút xuống sau đó cài lại chocô.
“Vậy em cũng là đạo đồng xinh đẹp nhất.” Trần Ngư tự kỷ.
Dù Trần Ngư có phải là đạo đồng đẹp nhất haykhôngnhưng trong mắt Lâu Minh, Trần Ngư là độc nhất vô nhị. Lâu Minh cười gật đầu,đangmuốnnóigì đóthìchợt cómộthình ảnh chợt lóe lên trong đầuanh, làmanhnhịnkhôngđược mà nhíu mày.
“anhBa,anhlàm sao vậy?” Trần Ngư nhạy cảm pháthiệnLâu Minhkhôngđúng lắm.
“anhkhôngsao, chỉ bị choángmộtchút thôi.” Lâu Minh nhìn Trần Ngưnói“đãtrễ rồi, ngày mai em bay sớm, về nghỉ ngơiđi.”
Trần Ngư nhìn đồng hồ thấyđãsắp mười hai giờthìngạc nhiên “đãtrễ vậy rồi sao.”
Nghĩ đến ngày mai phảiđixa mà còn trong thời gian dài, Trần Ngư có chút tủi thân nhìn Lâu Minh,khôngmuốn về nhà.
“Ngày maianhBakhôngthể đưa emđi, emđibình an nha.” Lâu Minh tiếc nuốinói.
Trần Ngư bĩu môi, lưu luyếnđira ngoài, đến lúc sắp đến cửathìTrần Ngư xoay người lại chạy nhanh vào.
“Sao thế em?” Lâu Minh ngạc nhiên nhìn Trần Ngư chạy đến bênanh.
“anhBa.” Trần Ngư đỏ mặt lên, lắp bắpnói“Tuy … tuy là sát khí trong cơ thểanhđãổn định hơn nhiều rồi, nhưng … nhưng lần này có lẽ là emđikhá lâu, nên … cho nên …”
Cho nên làm sao? Lâu Minh nghi ngờ nhìn Trần Ngư.
“Nếukhông… em lại giúpanhphong ấnmộtlần nữa.” Trần Ngư mở to hai mắt, rụt rè giơmộtngón tay lên.
“…”
“Có đượckhônganh?” Trần Ngư thấy Lâu Minh yên lặngkhôngnóilời nào, lại lên tiếng hỏi lần nữa, hoàn toànkhôngcó chút rụt rè nào củamộtcôgái.
Trần Ngư vừa dứt lời, Lâu Minhkhôngcòn kiềm chế được nữa,anhcúi đầu xuống, khi Trần Ngư còn chưa kịp phản ứngthìanhđãđặt môi lên môicô.
Đây là … đây là … lần đầu tiênanhBa ở trạng thái thanh tỉnh tự chủ động hôncô?
Trần Ngư che đôi môi tê dại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rời khỏi biệt thự, hồn nhiên quên mất việccôchỉ lo hôn môi mà quên làm động tác làm bộ hấp thu sát khí cho Lâu Minh.
Mà Lâu Minhmộtmình đứng trong phòng khách, vừa từ cái hôn ngọt ngào kia định thần lại, nghĩ đến hình ảnh chợt lóe lên khianhcài lại trâm Thanh Linh cho Trần Ngư.
“Thanh Linh? Nàng thíchkhông?” Người đàn ông thu tay từ búi tóc mềm mại của người phụ nữ, nhìn chiếc trâm tinh xảo vừa được đeo lên, dịu dàng hỏi.
Đó là … trâm Thanh Linh?
Tác giả có lời muốnnói:
Mỗi mười năm, ông Ngô đều trở về để mở kết giới.
Ông Ngô: Nhóc con, con nhớ cho kỹ, sau này bắt mấy con ác ma vềthìnhớ đổi cho bọn chúng y phục cổ đại.
Tây Thi: Tại sao?
Ông Ngô: Kết giới năm trăm năm mà có ác ma mặc trang phụchiệnđại, cái này có hợp lýkhông?
Tây Thi: …Đọc nhanh tại AzTruyen.net