Bỗng nhiên, Trần Ngư hét lênmộttiếng thảm thiết, Lâu Minh nháy mắt nhảy lên, nhưmộttrận gió chạy lên lầu hai. Khí thế sắc bén đến nỗimộtbộ đội đặc chủng như Hà Thất cũngkhôngdám đoạt vị trí của Tam thiếu nhà mình vọt vào phòng sách đầu tiên.
“Thi Thi!” Lâu Minh hoảng hốt đẩy cửa phòng.
Trần Ngư quay đầu lại, tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt ‘sốngkhôngcòn gì luyến tiếc’ nhìn Lâu Minh.
“đãxảy ra chuyện gì?” Thoạt nhìn, hình như là …khôngcó gì nguy hiểm.
“Em … Điểm tích lũy của emkhôngđủ.” Trần Ngư nước mắt đầm đìa nhìn điện thoại di động của mình,trênđóhiệnlên số 98 làm Trần Ngư đau lòngkhôngthở nổi.
“Điểm tích lũy cái gì?” Lâu Minh kinh ngạcnói.
“Điểm tích lũytrêntrang web huyền học á, hôm giao thừa, trang web huyền học đưa ra nhiệm vụ, chỉ cần ‘làm sạch’ 100 con ác ma tích lũy được 100 điểm là em có thể thăng cấp lên hạng A. Nhưng mà vừa rồi em mới tra … em tra …” Trần Ngư vô cùng đau lòng “Chỉ còn thiếu có 2 điểm, 2 điểm mà thôi.”
Lâu Minh dở khóc dở cười “Còn thiếu có 2 điểmthìemđi‘làm sạch’ thêm 2 ác ma nữa là được mà.”
“Nhưng mà hoạt động nàyđãkết thúc rồi, kết thúc rồi a!” Lúc nãy ông Ngô nhắccôviệc kiếm tiền, Trần Ngư cònnóibây giờcôđãlên cấp độ A, kiếm tiền còn nhiều hơn trước rất nhiều. Ai biết được lấy điện thoại di động ra tra để xin cấp duyệt lại pháthiệncòn thiếu 2 điểm. Nhưmộttiếng sét giữa trời quang, đánh chocôkêu lên thảm thiết.
“Vậy … vậythìem thăng cấp từ từ cũng được mà.” Lâu Minh cũngkhôngbiết phải an ủi như thế nào.”
“rõràng là emđãthăng cấp,rõràngđãthăng cấp rồi mà …” Trần Ngư càng nghĩ càng tuyệt vọng, giống như người biết mình trúng sổ xốmộttrăm triệu nhưng lại pháthiệnmìnhđãlàm mất vé số.
“Có chuyện gì vậy?” Mao đại sưđiđến phòng sách, nhìn thấy bộ dạng thương tâm muốn chết của Trần Ngưthìvô cùng tò mò.
Trần Ngư cònđangchìm trong cảm xúc đau thương,khôngcòn hơi sức đâu đểnóivới Mao đại sư. Lâu Minh đành phải dở khóc dở cườinóithay “Tài khoản trong mạng huyền học củacôấykhôngđược thăng lên cấp A nêncôấyđangkhó chịu.”
“Hả? Tài khoản của Trần tiểu hữu còn chưa được lên cấp A sao?” Mao đại sư kinh ngạc.
Trần Ngư nghe thế lại càng khó chịu, tức giận đến mức giậm chân bình bịch.
“Mao đại sư, ông đừng kích thíchcôấy.” Lâu Minhnhỏgiọngnóivới Mao đại sư, nhưngnóixong chính bản thânanhlạikhôngnhịn được mà cười khẽ.
“Tôikhôngcó ý này, tôi muốnnóilà tu vi của Trần tiểu hữu hoàn toàn có thể trực tiếp xin thăng lên cấp A, căn bản làkhôngcần phải lên theo từng bước.”
Trần Ngư ngẩng phắt đầu lên,khôngthể tin nhìn Mao đại sư.
“Có thể xin trực tiếp sao?” Lâu Minh cũng giật mình.
“Đương nhiên, dù saothìthực lực của Trần tiểu hữu cũng đạt mà, chỉ cần có người đề cử … Để tôi đề cử.” Mao đại sư vừanóivừa dứt khoát lấy điện thoại di động ra “Tài khoản của Trần tiểu hữu là gì, bây giờ tôi đề cử chocô. Rất nhanh thôi, ngày mai làcôcó thể thăng lên cấp A rồi.”
“Loảng xoảng!” Mao đại sư đoán là Trần Ngưsẽvô cùng cao hứng nhưng cũngkhôngthể nghĩcôcao hứng đến mức lấy đầu nện xuống bàn a.
“A …” Lâu Minhkhôngnhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
==
Nửa tháng sau, mặt mũi Trần Ngư xanh xao từ trong phòng thiđira,côthề là từnhỏđến giờ chưa bao giờ thấy giám thị nào coi nghiêm như vậy. Móa, cả phòng thi cómộtmìnhcô, toàn bộ thời gian giám thị coi thi đều nhìncôchằm chằm.
“Thi Thi, cậu thi thế nào?” Mấy người Hàn Du, Phương Phỉ Phỉ, Trương Mộc Oảnđãchờ từ bên ngoài từ sớm.
“Tớkhôngbiết nữa.” Trần Ngư hết sức lực, lắc đầunói.
“khôngphải là cậuđãchăm chỉ ôn luyện từ nửa tháng trước à?” Phương Phỉ Phỉ hỏi.
“Tớ quá hồi hộp, cả cái phòng thi có mỗi mình tớ, giám thịthìcứ kè kè ngồi bên cạnh tớ.”nóiđến đây, Trần Ngư nhịnkhôngđược mà bi thương “Lẽ nào môn toán cao cấp này cả trường chỉ có tớ rớt môn thôi sao?”
“Ừ!” Ba người thống nhất gật đầu.
“khôngphải chứ!” Trần Ngư kinh hãi.
“Có thể đậu đại học Đế Đôthìngười nào mà chả là học bá, có ai mà ngay học kì đầu tiênđãthi rớt môn chứ.” Trương Mộc Oảnnói“Từmộtgóc độ nào đó mànóithìcậuđãlà người nổi tiếng rồi đó.”
“…” Mặt Trần Ngưđãxanh nay còn xanh hơn, OMG, chỉ có mìnhcôrớt môn màkhôngthể tha chocôđược sao? Vìmộtmìnhcômà phải tổ chức cảmộtkì thi lại, tốn kém bao nhiêu tiền chứ!
“Thi xong rồithìbỏ quađi, chúng tađiăn cơm nào.” Phương Phỉ Phỉ vỗ vỗ vai Trần Ngưnói“Trước cổng trường mới mởmộtquán, nghenóiđồ ăn rất ngon đó.”
Trog chớp mắt, Trần Ngư tỉnh lại,đitheo ba bạn học ra khỏi trường, nhưng vừa mới đến cổngđãnghe có người gọicô.
“Thi Thi!” Từ xa, Lục Ninhđãnhìn thấy nhóm người Trần Ngư.
“Lục Ninh?” Trần Ngư nhìn chàng thanh niên tuấn túđangđứng cách đókhôngxa vẫy vẫy tay, cườiđitới “Saoanhlại đến đây?”
“anhcó chút việc muốn tìm em.” Từ lần trước khi Lục Ninh đưa chuông chiêu hồn cho Trần Ngư, Trần Ngư đối xử thân thiết với Lục Ninh hơn nhiều, hai người thỉnh thoảngsẽliên lạctrênmạng, sau đó Trần Ngư cònnóiLục Ninh gọi tên thân mật củacô. Lục Ninh nhìn về phía sau Trần Ngư “Em với các bạnđiăn cơm à?”
“khôngphải,khôngphải, chỉ có ba bọn emđiăn thôi, Thi Thikhôngđicùng chúng em đâu.” Hàn Dukhôngđợi Trần Ngư liền mở miệngnóitrước.
“Lục Ninh?anhtên là Lục Ninh?” Phương Phỉ Phỉ nhìn chàng trai có khí chất tươi mát, hào hoa phong nhãthìnhịnkhôngđược mà tấm tắc khen ngợi.
“Chào các em,anhtên là Lục Ninh.” Lục Ninh rất tự nhiên phóng khoáng giới thiệu tên mình.
“Chàoanh, chàoanh…” Vẻ mặt Phương Phỉ Phỉ nhiều chuyện “anhlà … bạn trai của Thi Thi nhà chúng em sao?”
Lục Ninh sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Các cậunóibậy cái gì đấy,khôngphải đâu.” Trần Ngư nóng nảy khẽ đẩy Phương Phỉđangkêu oai oái.
“Mặtanhấy đỏ rần rồi kìa, cònnóikhôngphải cái gì.” Hiển nhiên là bacôbạnkhôngtin.
“Các cậu có thôiđikhông!” Trần Ngư chống nạnh, giả bộ tức giận.
“Ai da, được rồi, được rồi, chúng tớđiăn trước đây.” Trương Mộc Oản khoác tay hai bạn, kéo dài giọng “Chúng takhôngnên quấy rối thế giới hai người các cậu.”
“Đúng thế, đúng thế, chúng ta mauđithôi.”nóixong, bacôcười cười nhốn nháo rờiđi.
Trần Ngư tức giận hừmộttiếng, lúc quay đầu lại, mặt Lục Ninhđãđỏ như tôm luộc, đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ vô cùng xấu hổ (nhưng trong mắt Tây Thi của chúng ta đó là ánh mắt lúng túng).
“anhđừng để trong lòng nha, mấy bạn em đùa đó.” Trần Ngư vội giải thích.
“không…khôngsao đâu.”mộttia mất mátnhỏánh lên trong mắt người thanh niên.
“anhnóicó việc tìm em sao?” Trần Ngư lại hỏi.
“Ừ.” Lục Ninh điều chỉnh cảm xúc “anhđến hỏi em có định tham gia giải thi đấu Huyền Linh năm naykhông?”
“Giải thi đấu Huyền Linh? Đó là cái gì?” Trần Ngư ngạc nhiên hỏi.
“Emkhôngbiết sao?” Lúc này đến phiên Lục Ninh kinh ngạc, ai là người trong giới huyền họcthìđều biết giải thi đấu Huyền Linh này mà.
Sau khi được Lục Ninh phổ cập kiến thức, cuối cùng Trần Ngư cũngđãhiểu về giải thi đấu Huyền Linh. Cái gọi là giải thi đấu Huyền Linh, thực ra là trận tranh tài về huyền học cho các thanh thiếu niên Thiên Sư do giới huyền học tổ chức, tất cả Thiên Sư dưới ba mươi tuổi đều có tư cách tham dự.
Nhưng giải thi đấu Huyền Linh khác với các giải thi đấu thông thường, đó làmộtgiải thi đấu về huyền học có truyền thống từ xưađãđược mấy trăm năm nay. Quan trọng hơn cả là địa điểm tổ chức chính là ở dãy núi Kỳ Liên Ngũ Linh hội tụ. Cho dù ngày nay huyền họcđãxuống dốc, kết giớiđãgần như thất truyền, nhưng nơi này vẫn luôn được bao trùm trong kết giới.
Kết giới Ngũ Linh hội tụ mười nămsẽmởmộtlần, nên giải thi đấu Huyền Linh cũng mười năm tổ chứcmộtlần.
“Tất cả mọi người đều tham gia, có phải bên trong có vật gì tốt haykhông?” Trần Ngư hỏi.
“Có chứ, mỗi lần kết giới mở ra, trong đósẽxuấthiệnmộtpháp khí có phẩm cấp cực cao, nhưng mà rất khó để có được nó.” Lục Ninhnói“Lần trước là cây kiếm gỗ đào ngàn năm, chính là kiếm trong tay Lương Vũ, là thanh kiếm mà ba mươi năm trước bác Lươngđãgiành được khi tham gia giải Huyền Linh.”(Ủa mình nhớ thanh kiếm gỗ đào này tác giảnóilà Lương Vũ mua được ở tiệm đồ cổ mà ta)
Trần Ngư tính toán trong lòng “Giải thi đầu Huyền Linh khi nào bắt đầu?”
“Ngày sáu tháng sau.” Lục Ninh đáp.
Mười năm mới tổ chứcmộtlần, vậythìkhôngthể nào bỏ qua được, với lại pháp khí cực phẩm có thể bán mấy triệu, thậm chí mấy trăm triệu luôn, vậy là kiếm tiền còn nhanh hơnđilàm nhiệm vụ.
“Lục Ninh, cám ơnanhcho em biết việc này. Em hứa vớianh, nếu em giành được pháp khí bán được tiềnsẽchia choanhmộtphần.” Vì cám ơn Lục Ninh cung cấp ‘tin tức’ mà hiếm khi Trần Ngư rộng rãimộtphen.
“khôngcần …khôngcần khách sáo.” Lục Ninh xấu hổ giật giật khóe miệng.
Cách đókhôngxa, Hà Thất lái xe đón Trần Ngư về, yên lặng chụpmộttấm hình rồi gửi cho Tam thiếu nhà mình cùng hàng chữ “Bạn cùng phòng của tiểu thư Trần Ngư đều nghĩ lầm đây là bạn trai của tiểu thư Trần Ngư.”
==
“Rắc rắc!”đangcùng Mao đại sư và bộ trưởng Lâu ăn cơm, Lâu Minh ‘khôngcẩn thận’ bẻ gãy đũa trong tay.
“Con sao thế?” Bộ trưởng Lâu ngạc nhiên hỏi.
“khôngcó gì ạ.” Lâu Minh đặt điện thoại di động xuống, đổi đôi đũa khác, tiếp tục ăn cơm.
Tác giả có lời muốnnói:
đãlâukhônggặp nhóm chat “Bảy trợ lý”
Hà Thất: Thế nào, Tam thiếu phản ứng ra sao?
Hà Thất: Tiểu Bằng, đừng có giả chết.
Trình Bằngđangtrong ca trực, bất đắc dĩ đáp lại: Bẻ gãy đũa rồi! (cuối cùng Trình Bằng cũng bị kéo vào nhóm ‘ông Tám’ rồi)Đọc nhanh tại AzTruyen.net