Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 43




Kiều Hân có thể cảm giác được khi cô nói xong hai chữ không muốn, không khí trở nên áp lực.

Cô cũng không quan tâm, nghĩ tới cùng lắm thì anh còn có thể như thế nào, tiếp tục mạnh mẽ ép buộc cô vài lần, nỗ lực đạp cô mấy đá, bây giờ cuộc sống cô đã như vậy, còn có cái gì tốt để gây sức ép đâu?

Nhưng sau khi đợi một lúc, Kiều Hân cũng không đợi được con thịnh nộ của anh, cô cho là Kiều Bùi đang cố ý nhẫn nhịn chờ đợi, bởi vì lúc Kiều Bùi không nổi giận còn kinh khủng hơn lúc nổi giận.

Kiều Hân rất khẩn trương, cô nói xong, không muốn quay đầu sang chỗ khác, lúc này cô theo bản năng xoay đầu lại, liếc mắt nhìn phương hướng kia, sau đó cô liền thấy biểu cảm, động tác của Kiều Bùi đều không có thay đổi.

Bộ dạng anh giống như giấu kín như bưng, vừa không biểu hiện ẩn nhẫn, cũng không có bất kỳ khắc chế gì, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở đó.

Kiều Hân có chút buồn bực, không hiểu Kiều Bùi bị gì, là muốn ẩn nhẫn không phát, hay là đang đợi cô hoàn toàn tỉnh ngộ, nói xin lỗi cầu xin tha thứ?

Ngược lại lúc cô đang nghĩ như vậy, Kiều Bùi rốt cuộc động. Anh nhanh chóng đứng lên từ trên ghế, hơn nữa sau khi đứng lên, anh còn thuận tay dời ghế trở lại vị trí cũ.

Động tác kia đơn giản nhẹ nhàng, hơn nữa sau khi làm xong động tác đó, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh sửa sang lại đồ trên bàn, bao gồm mấy tạp chí bên cạnh bàn, anh đều □ đi sửa sang lại.

Thật sự chính là ngồi xổm xuống, từ từ sắp xếp ngay ngắn những tạp chí cần bỏ đi kia, sau đó lại ôm đống lớn tạp chí đó. Anh cũng không quản trên người mình mặc quần áo gì, cứ như vậy không ngần ngại ôm những tạp chí kia đi ra ngoài.

Kiều Hân thấy vậy liền kinh sợ nhảy dựng, cô vội vàng đi theo.

Hai tay anh đều cầm đồ, cho nên lúc đi ra ngoài có hơi khó khăn, thấy cô đi theo, Kiều Bùi liền làm động tác nhường đường, ý bảo cô đi ra mở cửa.

Kiều Hân thật sự là bị dọa sợ, sau khi anh dừng lại, cô vội đi qua mở cửa, tiếp đó Kiều Hân liền giương mắt nhìn Kiều Bùi đi ra ngoài.

Anh thật đúng là muốn đi ra ngoài vứt rác sao?!

Chỗ Kiều Hân thuê không tốt, quản lý tiểu khu rất bình thường, có rác thì cần mình tự mang tới đổ ở thùng rác dưới lâu.

Lúc này hiển nhiên là Kiều Bùi muốn đi ném những tạp chí kia.

Chỉ là người khác thì Kiều Hân không rõ ràng lắm, nhưng đây chính là Kiều Bùi đó!!

Kiều Hân sắp bị một màn này hù sợ, quả thật so với lời nói anh muốn cưới cô vào vừa rồi càng khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!!

Cô lớn như vậy, đừng nói tới chuyện cần Kiều Bùi vứt rác, chủ yếu là cuộc sống ở nhà họ Kiều không cần phải làm loại chuyện nhà này.

Chính cô cũng là đến nhà Đỗ Thiến Thiến mới bắt đầu giúp đỡ đổ rác, lúc trước Kiều Hân đều cho rằng sẽ có người cố định đi tới từng nhà thu đổ bỏ đi.

Nhưng bây giờ Kiều Bùi lại ở giúp cô ném những thứ tạp chí cũ kia. . . . . .

Đầu Kiều Hân hơi choáng váng, cô cảm thấy chuyện như vậy đặc biệt không chân thật, cô vội lấy chìa khóa treo ở cạnh cửa, một đường vội vàng đi theo.

Kiều Bùi thật sự không có lý do làm việc này?

Kiều Hân vẫn đi theo sau lưng Kiều Bùi, lúc đang đợi thang máy, cô vội tiến tới giúp Kiều Bùi nhấn phím, sau khi thang máy tới, cô vội đỡ cửa thang máy, để Kiều Bùi thuận lợi đi vào.

Mãi cho đến khi tới nửa đường, Kiều Hân mới như nhớ tới cái gì, chợt nghĩ. . . . . . Tại sao cô phải đi theo sau lưng Kiều Bùi chứ?

Cũng bởi vì anh đi đổ rác liền chuyện bé xé to, cô có cần phải làm vậy sao?

Kiều Hân vừa nghĩ rõ điều này, rất nhanh muốn đi trở về, hơn nữa cô còn cố ý cách khỏi Kiều Bùi một khoảng cách.

Kết quả là có một chuyện trùng hợp, cửa thang máy ngừng ở tầng lầu kế tiếp, rất nhanh có một người lớn tuổi đi vào bên trong thang máy.

Bác gái đó rất nhiệt tình, có lẽ là biết thang máy dừng lại ở phía trên, vừa thấy Kiều Hân, bác gái đó rất thân thiện nói: "Cháu mới vừa chuyển đến phòng 2016 đúng không?"

"Dạ." Kiều Hân khách khí đáp lời.

Bác gái cười híp mắt quan sát hai nguời Kiều Hân và Kiều Bùi, vội nói: "Bác ở dưới nhà các cháu. phòng 1916. Bác đã lớn tuổi rồi, sợ ầm ĩ, lần trước thuê phòng là có một đứa bé rất ồn ào. Đúng rồi, đây là chồng của cháu à? Nhìn các cháu còn trẻ như vậy nên chắc chưa muốn có con đâu nhỉ? Chỉ là các cháu là người có văn hóa, vừa nhìn liền biết là rất thông tình đạt lý ."

Kiều Hân có chút không biết nên nói gì rồi, bà bác này hơn phân nửa là muốn thân thiện hơn một chút để ngừa lầu trên gây ầm ĩ. Dù sao chất lượng kiến trúc của loại phòng này không tệ thì không tệ, nhưng chỉ là không thế nào cách âm.

Đoán chừng bà bác này là sợ ồn ào, muốn nói tốt trước thôi. Kiều Hân cũng không nhiều lời, chỉ là trong lòng rất kỳ quái câu nói chồng của cháu kia. . . . . .

Cô đã tách khỏi Kiều Bùi một khoảng cách, sao lại có thể bị người ta nói là chồng chứ. . . . . .

Chờ đến dưới lầu, Kiều Bùi vừa đi ra ngoài, Kiều Hân lập tức nhấn phím. Cô không biết mình muốn tránh né cái gì, cô chỉ cảm thấy. . . . . . chuyện vừa mới phát sinh đặc biệt không giải thích được.

Sau khi cô trở lại gian phòng, đầu trống không, cũng không suy nghĩ mấy chuyện kia nữa, vội đặt toàn bộ tinh lực trên việc vệ sinh gian phòng.

Cô tiếp tục dọn dẹp đồ trong tay, ngược lại sau khi Kiều Bùi đi vào lần nữa, cũng theo quét dọn giúp.

Kiều Hân len lén quan sát anh, sau đó cô liền phát hiện hình như Kiều Bùi đang phụ quét dọn, chỉ là động tác quơ chổi của anh rất quỷ dị. Kiều Hân thấy kì quái đến phát hoảng, có phải đầu óc Kiều Bùi bị nước vào rồi không? Làm vậy làm gì, là muốn lấy lòng cô, khiến cô cảm động ư? Nhưng cũng phải làm cho tốt mới được chứ?

Cô chỉ thấy, Kiều Bùi thuộc về kiểu càng nhiệt tình giúp thì càng rối, hơn nữa làm việc nhà không có một chút hiệu suất, chỉ gây rối thêm.

Anh có thể có được chìa khóa phòng thuê của cô, như vậy trước đó tìm người tới trợ giúp quét sạch sẽ, rồi để cho cô vào ở chẳng phải tốt hơn sao, hiện tại xoay quanh như vậy làm gì?

Diễn khổ nhục kế cũng không nên diễn theo phương pháp như vậy chứ! Cho dù là thật muốn biểu hiện, cũng xin nâng cao năng lực làm việc nhà của mình đến mức người bình thường được không? !

Anh như vậy. . . . . . thật thật thật là quỷ dị!!

Hơn nữa sau khi Kiều Bùi làm xong những chuyện kia, lại có thể không nói gì, cũng không ép buộc cô làm gì, liền trực tiếp đi luôn.

Đây thật sự giống như là đặc biệt làm người tốt việc tốt vậy, lại có thể không uống một ngụm nước... Chỉ là Kiều Hân cũng không để ý, tài nghệ làm việc nhà cỡ đó của anh, cô thật không cảm thấy mình có chút cảm giác cảm động gì, hơn nữa cô chỉ muốn trải qua cuộc sống thật tốt của mình thôi, anh ép buộc hay yêu đương gì đó đều không có quan hệ với cô.

Ngược lại sau khi dọn nhà, tất cả đều tiến vào quỹ đạo mới, hoàn cảnh việc làm mới rất tốt, Kiều Hân rất thuận buồm xuôi gió ở nơi làm việc mới. Cô dạy học là không thể chê, soạn bài vô cùng nghiêm túc, giảng bài cũng có thể điều động cảm xúc của bọn nhỏ, vả lại thời gian dạy học rất tự do, đều không cần làm việc đúng giờ, gần như hết tiết là có thể về nhà.

Kiều Hân lập tức rãnh rỗi rất nhiều thời gian, thời gian còn lại cô cho mình một khóa tập thể hình. Lúc trước ở dưới sự an bài của Kiều Bùi, cô đã học yoga một thời gian, thật ra thì cô thích tập thể dục aerobic hơn.

Kết quả lúc cô đi đăng kí tham gia, lại nhìn thấy luyện Taekwondo, Kiều Hân liền có chút động lòng. Cô không hy vọng xa vời có thể học được trình độ đánh thắng Kiều Bùi, nhưng học một vài chiêu thức không để cho mình thua thiệt cũng không tệ lắm.

Hơn nữa khiến Kiều Hân kỳ quái là loại khóa học này con gái lại đăng kí rất nhiều, phần lớn đều là nữ sinh đang học đại học, ngược lại rất ít nam sinh.

Lúc ở trong giờ học, số tuổi Kiều Hân cũng không lớn, liền ở chung một chỗ hàn huyên mấy câu với mấy nữ sinh đại học. Mấy nữ sinh kia, mỗi lần bị hỏi nguyên nhân đều rất kích động nói: "Rèn luyện thân thể, lại nói hiện tại biến thái càng ngày càng nhiều, học một chút để bảo vệ mình cũng không tệ."

Có lẽ là giáo viên giảng bài cũng nhìn thấy đám nữ sinh này thú vị, khoảng thời gian sau khi học xong sẽ cố ý dạy những chiêu thức phòng thân.

Chờ Kiều Hân học được mấy ngày, lúc trở về liền không ngừng đá chân, đánh quyền trong không khí.

Cô thuê nhà cũng không lớn, là một nhà hai phòng ngủ vô cùng đơn giản. Một phòng ngủ cô dùng để nghỉ ngơi, một phòng khác được dùng làm phòng làm việc.

Phòng khách thì sao, thật ra thì không gian cũng không lớn. Cuối cùng Kiều Hân liền chọn một góc ở trong phòng khách luyện tập quyền cước, nhưng cô đang luyện tập, chợt cửa vang lên một tiếng, rất nhanh có người mở cửa.

Lúc Kiều Bùi tiến vào, chính là sững sờ, bởi vì Kiều Hân nhà anh giống như con thỏ có lỗ tai dài, ở đó đánh đá nhảy nhót sôi nổi.

Kiều Hân liếc anh một cái, từ sau khi rời đi vào lần trước, đây là lần đầu Kiều Bùi tới lại.

Cô cũng không biết tâm tình của Kiều Bùi là gì, lẽ ra lần trước cô đã nói đến trình độ đó rồi, Kiều Bùi lại là người cực kỳ tự tôn, lẽ ra anh không thể nào tới nữa chứ?

Chỉ là lúc cô nhìn qua, liền cảm thấy đường cong trên mặt Kiều Bùi trong nháy mắt giống như nhu hòa đi một chút. Anh đứng ở cửa, nhìn cô luyện tập một lát, mới cười hỏi cô: "Em đang làm cái gì đấy?"

"Thuật phòng thân của con gái, đặc biệt phòng sắc lang." Mặt Kiều Hân không đổi sắc, sau đó liền làm một động tác đá, hoàn toàn là một bộ dáng hung ác giẫm đối phương dưới lòng bàn chân.

"À. . . . . ." Trước giờ Kiều Bùi sẽ không nói chuyện như vậy, hiện tại ngược lại giống như bị cô chọc cười.

"Có muốn thử với anh một chút không?" Anh tới gần.

Kiều Hân lại không ngốc, dĩ nhiên biết Kiều Bùi đang trêu chọc mình. Sao cô có thể đánh lại anh, anh dùng một tay là có thể giữ chặt cô, nếu không phải lần trước thừa dịp lúc anh thất thần chiếm tiên cơ, cô hoàn toàn không đánh trúng anh.

Kiều Hân sẽ không để ý đến anh, nhưng Kiều Bùi lại nghĩ thật, vội đưa tay ôm lấy cô từ phía sau.

Lần này Kiều Hân không để bị xúc phạm, dứt khoát dùng chiêu thức mới học, trực tiếp làm một động tác, thuận tiện dẫm lên chân anh một cước. Chỉ là còn chưa dậm chân lên, người cô đã bị bế lên.

Chân của cô đá lung tung ở giữa không trung.

Kiều Bùi quả nhiên nhanh chóng đặt cô lên trên giường, đè ép thân thể của cô.

Kiều Hân tức giận đến mặt đỏ rần.

"Đừng động." Kiều Bùi ôm hông của cô, tay chân của anh đã ngăn lại ở bộ phận cô có thể giãy giụa. Anh cúi xuống, Kiều Hân cho là anh muốn cưỡng hôn mình, kết quả người nào đó tiến tới, cũng không có hôn cô, mà là rất thân mật dán lên mặt của cô.

Kiều Hân vội nghiêng đầu tránh, có lẽ là lần này không có bị cưỡng hôn, Kiều Hân lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến một vật. Cô và Kiều Bùi ở cùng nhau đã lâu rồi, nhưng mỗi lần cô đều lười nhìn anh, lần này cô mới nhìn vết sẹo ẩn sâu trong mái tóc dày của anh.

Đó hơn phân nửa là vết sẹo lưu lại vào lần trước cô đả thương anh. . . . . . Nét mặt của cô liền dừng ở. . . . . .

Có lẽ là đã nhận ra tầm mắt của cô, Kiều Bùi rất tùy ý nói: "Lúc làm giải phẫu, cạo không ít tóc, có đoạn thời gian anh đều đội tóc giả."

Kiều Hân ồ một tiếng.

Kiều Bùi nhìn cô chăm chú, hai nguời đã sớm không cần nói rõ liền có thể đoán được tâm tư của đối phương rồi. Anh lập tức biết cô nghĩ những thứ kia, lập tức hỏi cô: "Em đều không phát hiện sao?"

Kiều Hân không nhịn được nói: "Anh cảm giác tôi sẽ nhìn kỹ anh, quan sát anh ư?"

Nhìn một người cưỡng bức mình, ép buộc mình, lòng cô có lớn như vậy sao? Lại nói Kiều Bùi anh muốn dùng tóc giả, có thể để cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra ư?

Kiều Bùi không nói chuyện nữa, hai người đều trầm mặc.

Ngược lại lúc đang trầm mặc, không biết vì sao Kiều Hân lại đưa tay sờ tóc của anh.

Thật ra thì tóc của anh rất cứng, cô lớn như vậy, lúc làm anh em thân cận bên Kiều Bùi, nhưng cũng chỉ làm đúng phận sự, chưa bao giờ sờ qua tóc Kiều Bùi như vậy.

Hiện tại vừa sờ, Kiều Hân mới phát hiện, thì ra là tóc Kiều Bùi rất cứng.

Hơn nữa tóc của anh rất ngắn, ước chừng là biết dáng dấp mình trắng noãn vô cùng lịch sự, cho nên tới bây giờ tóc của Kiều Bùi đều là kiểu dáng cứng cáp.

Bao gồm quần áo, giày dép phối hợp của anh cũng thống nhất là đơn giản hào phóng, không hề phô trương.

Sau khi Kiều Hân sờ hết tóc của anh, chợt ý thức được tư thế của bọn họ mập mờ tới cực điểm, cô vội nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra.

Lần này Kiều Bùi thật để cô đẩy ra, lúc cô đẩy mình ra, anh rất tự giác trực tiếp nâng người, cong đầu gối, chậm rãi đứng dậy từ trên người cô.

Kiều Hân cũng nhanh đứng dậy sửa sang lại tóc rơi xuống. Khi cô làm điều này, cô có thể cảm thấy Kiều Bùi vẫn luôn nhìn cô.

Bọn họ dựa vào quá gần rồi, Kiều Hân cũng cảm thấy tim giống như bị đè ép. Đợi một lúc sau, Kiều Hân chỉ nghe thấy Kiều Bùi giống như thở dài: nói "Hân Hân, về nhà với anh đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.