Vứt Đi Nương Nương

Chương 85




- Tiểu Văn, nàng đừng về nhà nữa có được không? Ở lại bên ta có được không?

Hắn vừa nói xong thì cũng phát hiện ra trên mặt Mục Tiểu Văn ướt đẫm nước mắt.

Mục Tiểu Văn che mặt, nước mắt không ngừng từ khe tay chảy ra, làm cách nào cũng không ngừng được. Khóc không thành tiếng, thân thể cũng trở nên nhẹ hẫng, trống rỗng, Đúng rồi, nàng không trở về, nàng không thể trở về!

Đây mới chính là hiện thực đối với nàng!

Trốn tránh, không dám đối diện, chỉ nhìn cho qua và tiếp tục trốn tránh. Cái gì mà ném đá thử nghiệm, đều là lừa người dối mình hết! Phải làm sao mới có thể trở về được đây? Nàng không phải là một đứa trẻ mồ côi, nàng còn có mẹ, có bạn bè; nàng cũng không phải là một cô hồn.. không có cách nào thờ ơ xem mọi chuyện như không có để bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Nhưng mà, nàng không thể trở về được!

Tất cả mọi mối quan hệ, mọi tình cảm đều bị thời gian nhẫn tâm chặt đứt hết thảy!

Máu và nước mắt…!

Thân thể Mục Tiểu Văn chao đảo một cái rồi đổ xuống. Phương Mặc bay nhanh tới đem nàng ôm chặt vào lòng ngực rồi rời xa vách núi nguy hiểm. Phương Mặc nhìn lại Mục Tiểu Văn nằm trong lòng, nàng sớm đã hôn mê bất tỉnh, trên mặt vẫn còn vệt vệt nước mắt.

Phương Mặc cúi đầu, thì thầm nói:

- Tiểu Văn, phải làm sao thì mới không để nàng rời xa đây?

Từ khi Mục Tiểu Văn ngất đi nằm ngủ mê man, Phương Mặc đều ở bên cạnh túc trực, chăm sóc. Nàng cứ khóc rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại khóc, mỗi lần như vậy hắn đều ôm nàng vào ngực mà an ủi, vỗ về. Hắn cứ vậy mà ôm lấy nàng, nghe nàng thì thào trong mộng, lau đi những giọt nước mắt trên má nàng.

Ban đêm, rốt cuộc Mục Tiểu Văn cũng tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn thấy người đang ôm mình, nàng vội vàng né tránh. Phương Mặc vì động tác nho nhỏ này mà bừng tỉnh, sau đó thở phào một tiếng:

- Tiểu Văn, nàng tỉnh rồi!

Mục Tiểu Văn không nói lời nào. Nhớ lại mọi chuyện càng khiến cho nàng thêm mơ hồ, mê mang. Trải qua một đêm đấu tranh gay gắt, đau đớn trong lòng mặc dù đã giảm bớt nhưng vẫn bén nhọn như những mũi châm đâm vào tâm khiến nàng vô lực muốn chạy trốn. Sự chăm sóc của Phương Mặc chỉ làm cho trái tim của nàng thêm hỗn loạn.

- Tiểu Văn, nàng theo ta tới một nơi! – Phương Mặc nhẹ nhàng kéo tay nàng nói.

- Đi đâu?

- Nàng cứ đến rồi biết!

Mục Tiểu Văn đi theo Phương Mặc tới một mảnh rừng nhỏ phía sau Phương phủ, ở đây có một chiếc đình nhỏ. Bốn phía đều treo đèn lồng, sáng rực rỡ. Phương Mặc nhìn về phía Mục Tiểu Văn, mỉm cười rồi đột nhiên ngón trỏ bắn ra, những ngọn đèn ở đây đều tắt lịm.

Nhất thời chung quanh tối đen như mực, một cảm giác áp lực kéo tới bao vây quanh Mục Tiểu Văn khiến nàng hít thở không thông.

- Phương Mặc!? – Mục Tiểu Văn run rẩy gọi một tiếng.

Mục Tiểu Văn lập tức ôm nàng vào lòng, lồng ngực ấm áp làm cho Mục Tiểu Văn an tâm vô cùng.

- Phương Mặc, muốn làm cái gì vậy?

- Tiểu Văn, trước hết hy nhắm mắt lại. – Phương Mặc cúi đầu hôn lên tóc nàng, thì thầm.

- Vốn đã tối thui rồi thì cần gì phải nhắm mắt? – dù có chút nghi hoặc nhưng Mục Tiểu Văn vẫn nhắm mắt lại.

- Mở ra đi!

Mục Tiểu Văn mở mắt ra thì nhìn thấy trước mắt là một màn trời đêm huyền ảo.

- Đom đóm đêm! – Mục Tiểu Văn bật thốt thành tiếng.

- Đúng vậy! – Phương Mặc nghiêng đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt tái nhợt đã hiện lên vài tia tức giận, tâm hắn cuối cùng cũng buông lỏng một chút, ngữ khí tràn đầy tình cảm. – Tiểu Văn, không cần sợ bóng tối nữa.

Mục Tiểu Văn ngỡ ngàng khi nhận ra Phương Mặc còn nhớ rõ chuyện nàng sợ bóng tối. Trong lòng bất giác dâng lên một trận cảm xúc phức tạp, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống. Phương Mặc ơi Phương Mặc, cái cách ngây thơ, trẻ con này cũng chỉ có mình hắn mới nghĩ ra được.

Nhưng rất lãng mạn và chân thành! … Sự chân thành này làm cho người ta không đành lòng đối diện!

Nàng vốn tưởng tâm mình đã không còn có thể kích động thêm một lần nào nữa nhưng ai ngờ trong lòng lại nảy lên xôn xao.

Lau nước mắt, nàng cười yếu ớt rồi nghiêng đầu nhìn Phương Mặc:

- Đúng vậy, có ngươi thì ta sẽ không sợ nữa.

Trong đêm đen, những chú đom đóm bay lượn đầy trời. Nhớ tới cái gì đó, nàng lại hỏi:

- Phương Mặc, ngươi có thể mang ta bay lên không?

Phương Mặc mỉm cười rồi ôm người Mục Tiểu Văn bay lên cao, trước khi nàng kịp hét lên thì hai người đã ở trên cây rồi!

Không đợi cho Mục Tiểu Văn mở mắt, Phương Mặc lại đạp lên vài nhánh cây tiếp tục mang Mục Tiểu Văn bay lượn trong khu rừng cây rậm rạp. Những đàm đom đóm nhẹ nhàng bay qua ngay bên cạnh, tựa hồ chóp mũi nàng cũng có thể chạm vào chúng. Không còn cảm giác sợ hãi về bóng tối âm u, ngược lại là một cảm giác thư thái, vui vẻ vô cùng. Khi gió đêm vô tình xoẹt ngang qua mặt nàng, trái tim cũng vì thế mà rung lên đầy hứng thú, tò mò. Tới lúc đáp xuống, nghĩ lại hết thảy mọi chuyện, nàng dám chắc cái người bên cạnh nàng đây bản chất vô cùng quỷ quái mà!

Nhưng mà.. nàng phải hồi đáp báo hắn thế nào đây?

- Tướng công! – xa xa một nữ tử đang tiến lại, là Thạch Diêu. Ánh mắt nàng ta có chút không cam lòng, cũng có chút u oán. – Thần thiếp vừa đi qua nơi này, vô tình quấy rầy tướng công và Văn nương nương, mong tướng quân không thứ tộiMục Tiểu Văn giật mình nghĩ tới chuyện kia. Nàng và Phương Mặc vốn không có gì, bây giờ lại thế này.. Thạch Diêu đã nói đúng. Bất giác có chút xấu hổ, nàng nhẹ nhàng lui về sau từng bước.

- Không có gì, nàng đi về trước đi! – Phương Mặc đi ra phía trước, thản nhiên nói.

Thạch Diêu cắn cắn môi nhưng không muốn đi; tới khi Phương Mặc dùng ánh mắt lãnh đạm liếc qua thì nàng mới bất đắc dĩ xoay người rời đi. Đột nhiên Mục Tiểu Văn thấy có chút bực mình.

- Ngươi luôn miệng nói thích ta nhưng ta không thể cùng người khác hưởng chung một chồng. Ta chỉ muốn chồng của ta chỉ có một thê tử duy nhất là ta mà thôi! Cho dù ngươi có làm được điều ấy thì các nàng biết làm sao? Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy mặt Thạch Diêu, nàng yêu ngươi! Chẳng lẽ chỉ vì sự xuất hiện của ta mà biến các nàng thành quả phụ sao? Nói đi nói lại, ngươi một điểm thành ý cũng không có!

Phương Mặc giật nảy mình! Vừa nãy nàng còn bộ dáng vô lực, ấm thuận bây giờ bỗng chốc biến thành biến thành thế này, nói một trận không ngừng… Rốt cuộc là làm sao vậy?

Mục Tiểu Văn nhìn thấy Phương Mặc chăm chăm nhìn mình, ánh mắt đều là kinh ngạc; bản thân nàng cũng giật mình không kém. Nàng làm sao vậy chứ, nàng có tư cách gì mà nói Phương Mặc như vậy?

Hai người im lặng một hồi, Mục Tiểu Văn chẳng biết nói cái gì nên lẳng lặng xoay người rời đi. Phương Mặc nhìn theo bóng lưng của nàng, chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Nàng nói qua nói lại rõ ràng là lo lắng tới cái gì đó, còn ánh mắt kia nữa, cực kỳ giống như đang ghen với Thạch Diêu, có khi nào…

Có thể có không?…

Một tia vui sướng lui lủi lên trong lòng, nháy mắt liền biến thành một cỗ ấm áp kiên định. Phương Mặc đuổi theo nàng, lần đầu tiên hắn có cảm giác run rẩy cùng khó tin này, cánh tay vươn ra ôm Mục Tiểu Văn giữ chặt trong lòng. Mục Tiểu Văn không nghĩ ngợi gì liền hung hăng đẩy hắn ra. Phương Mặc không những không cảm thấy mất mát, ngược lại khóe miệng cong lên một nụ cười.

Đúng vậy, càng tức giận thì càng thể hiện nàng rất để ý. Còn nữa, chẳng phải hắn đã từng chứng kiến nàng tức giận với người khác sao? Tiểu Văn trước mặt hắn đây là đang lộ ra tính tình thật của nàng!

Lại đuổi theo một lần nữa, Phương Mặc bay nhanh tới lưu lại một nụ hôn trên má nàng rồi chủ động tách xa nàng ra. Nụ cười Phương Mặc tươi rói, hắn cẩn thận đánh giá vẻ mặt Mục Tiểu Văn, thấy nàng đang tức giận, chắc giận vì nụ hôn kia, trong lòng càng thêm vui sướng.

Rất nhiều lần, hắn muốn ôm lấy nàng, hôn môi nàng. Là bạn tốt, cho dù nàng có không ngượng ngùng hay không cố kỵ – bản tính của nữ tử là vậy, thì cũng không thể nào tiếp nhận c chuyện thân mật giữa nam và nữ được.

Cái tên ngốc nghếch này, người ta không nói thích hắn mà hắn cũng không biết cách chủ động sao? Nàng vừa vui vừa ương bướng đánh vào ngực Phương Mặc, mọi đau đớn từ trước tới giờ dường như được sự an ủi của hắn đẩy lui, tất cả đều mãnh liệt! Cho dù đây không phải là sự thật, cho dù sau này có vì lý do gì mà từ hy vọng biến thành thất vọng thì giờ khắc này trong lòng nàng không muốn lo lắng điều gì khác nữa. Nàng thầm nghĩ nguyên nhân khiến cho người ta thấy hạnh phúc, thấy được an ủi thì có vô số nhưng một phần là vì tương tư! Tương tư khiến cho người ta mệt mỏi, uể oải!

Mục Tiểu Văn mơ màng nhìn hắn, ánh mắt kia đang cười và nàng dường như cũng muốn bật cười thành tiếng. Nghĩ lại một chút thì nàng vẫn thấy bực mình sau đó xoay người rời đi. Trong lòng nàng càng loạn, nhưng trải qua một trận rối loạn thế này lại làm cho cái tâm tình trước kia vốn tối tăm dường như được quét sạch sẽ.

Ngồi trên giường tới nửa ngày, không hiểu sao nàng lại hy vọng Phương Mặc đi vào và giải thích gì đó nhưng hắn vẫn không chịu xuất hiện. Nàng thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã là một ngày mới. Hôm nay chính là sinh nhật của Lý Vân Thượng, bất tri bất giác nàng lại nhớ rất kỹ chuyện này.

Phương Mặc nhẹ đẩy cửa tiến vào, dáng vẻ và cử chỉ tao nhã kia hình như đã rất lâu rồi không nhìn thấy. Quần áo trên người hắn không phải là thuần một màu trắng mà là một áo bào gấm hoa lệ thuê thùa rất phức tạp, loại này đúng là một phục sức xa hoa rất xứng với cái ánh mắt linh động tự tiếu phi tiếu kia. Mục Tiểu Văn bỗng thấy hắn rất được nha!

- Đẹp sao? – Phương Mặc không chút nào giấu mà dùng ánh mắt đắc ý nhìn nàng chờ được khen.

Trong lòng Mục Tiểu Văn vẫn còn phức tạp, bình tĩnh nhìn nửa ngày nàng mới gật đầu. Phương Mặc không để cho tâm tình của nàng ảnh hưởng, hắn chủ động kéo tay nàng cùng tới dự tiệc tại phủ nhị hoàng tử. Phương Mặc chuẩn bị quần áo cho nàng từ trước giờ chỉ cần gọi nha hoàn vào thay sau đó cầm lấy miếng ngọc mà Dực nhi đưa đặt vào tay nàng. Hắn ôm nàng lên xe ngựa, nắm tay nàng đi vào phủ rồi lại cùng nàng bái kiến nhị hoàng tử.

Từ đầu tới cuối, Mục Tiểu Văn cứ như một tượng gỗ mặc cho hắn bài bố. Sự tức giận hôm qua đã biến mất không sót lại chút gì, nàng lại trở về trạng thái mê mang. Những tiếng nói ồn ào, những ánh mắt chăm chú, thế giới xung quanh nàng dường như không có tiếng động, trong mộng và ngoài mộng là hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Ánh mắt thương tiếc, ôn hòa của đại hoàng tử tiến vào mắt nàng nhưng trong lòng nàng đột nhiên có gì đó vỡ òa, tựa hồ có nhiều thứ đã rõ ràng nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ càm thấy mơ hồ, không rõ. Khi thấy Lý Vân Thượng và Thạch Lan xuất hiện ở phòng khách, thậm chí Mục Tiểu Văn nhắm thẳng sau lưng Phương Mặc mà trốn. Lúc trốn nàng thoáng nhìn thấy Dực nhi thiếu chút nữa là hét ầm lên.

Mọi thứ đều thu vào tầm mắt của Phương Mặc, ánh mắt vốn vui vẻ bỗng trở nên ảm đạm. Ánh mắt lạnh lùng của nhị hoàng tử càng làm cho người ta sợ hãi. Có một số việc không hài lòng với cái quyết định mình đưa ra nhưng rồi cũng nhanh chóng tan như mây khói. Đem lễ vật giao cho quản gia sau đó rời khỏi phủ nhị hoàng tử, Phương Mặc đem Mục Tiểu Văn quay về Phương phủ. Hắn đặt nàng nằm xuống giường cẩn thận rồi đem chăm mền bọc lấy nàng, dùng giọng nói nhè nhẹ mà an ủi nàng.

Lúc này Mục Tiểu Văn mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy, chỉ nhìn thấy phủ nhị hoàng thôi mà trống ngực nàng đã đập thình thịch rồi. Từng ngụm.. từng ngụm.. nàng hít lấy từng ngụm không khí, thở phì phò và dần bĩnh tĩnh trở lại trong cái ôm ấm áp, an toàn của Phương Mặc.

- Tiểu Văn, nàng hãy nghe kỹ! – Phương Mặc dùng một thứ thanh âm mềm nhẹ nhất nói. – Ta không biết rốt cuộc là nàng sợ cái gì nhưng ta sẽ luôn bên cạnh nàng, nàng muốn làm cái gì thì Phương phủ sẽ dùng hết tất thảy để ủng hộ nàng. Hơn nữa, nàng không phải cảm thấy nợ ta, đây đều là ta cam tâm tình nguyện, không liên quan tới chuyện nàng có đáp ứng tình cảm của ta hay không? Ta yêu nàng, đó là chuyện của ta, nếu vì vậy mà làm cho nàng bị áp lực thì cứ trừng phạt ta đây!

Phương Mặc vừa an ủi nàng vừa để ý tinh thần của nàng:

- Nàng có phải là chi nữ của tể tướng hay không không quan trọng, quan trọng là nàng đã an ủi nỗi đau mất con của tể tướng đại nhân và phu nhân. Bởi vậy, nàng không nên tự trách mình. Mặc dù Dực nhi nói những lời kia nhưng thời gian dài ở chung với nhau nhất định là có tình cảm, ta biết nàng xem nha đầu kia là bằng hữu, ta nhất định sẽ giúp nàng lấy lại những tình cảm đó.

Phương Mặc thay Mục Tiểu Văn lau đi nước mắt, giọng nói càng nhẹ hơn:

- Ta biết nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng là không thể quay về nhà, Tiểu Văn, ta không hề ngăn cản nàng, chỉ cần nàng muốn ta sẽ dùng hết toàn lực đưa nàng trở về. – nói tới đây Phương Mặc ôm Mục Tiểu Văn càng chặt hơn; những lời vừa nói ra thật sự làm cho tâm can hắn khó chịu vô cùng.

Nhìn tới nàng, chì vì mấy lời của hắn mà khuôn thêm vài phần thần thái nhưng trong lòng hắn lại tăng thêm đau đớn. Thở dài một tiếng, Phương Mặc đem nàng đặt nằm xuống, lấy chăn đắp lên người nàng cẩn thận rồi mới xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.