Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị

Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 3: Cuộc sống an nhàn




" ui da, đau chết bản vương rồi! ". Giọng nghe có vẻ đau đớn nhưng trên mặt Mộ U Minh không có một nét cảm xúc nào.

Tưởng Lan Nguyệt bước tới phía hắn:

" Ngươi là ai? tại sai lại chốn ở đây, nghe lén chuyện nhà người khác? Có vẻ ngươi rất muốn chết thì phải ". Cô nắm cổ tay hắn bẻ ngược ra đằng sau một cách mạnh mẽ, khí thế lãnh lẽo mà coi tỏa ra làm Mộ U Minh cảm thấy sợ sệt.

" A đau! Ngươi nhẹ tay thôi! Bình tĩnh có gì từ từ nói, đừng động tay động chân. " U Minh nói

Cô nhìn hắn, trông hắn có vẻ đẹp trai đấy, nhất là đôi mắt tím kia rất hút người. Nhưng:

" Nhẹ tay, hừ, trước giờ người ta muốn giết thì không bao giờ thoát được. Người nghĩ ta sẽ tha cho người sao???."

Cô nắm chặt cổ tay của U Minh, thân hình cô sát vào cơ thể hắn, từng hơi thở của hắn và của cô phả lẫn vào nhau. Trên người của Lan Nguyệt toát ra một mùi hương rất dễ chịu, nó thoang thoảng giống mùi hoa sen trắng, một mùi hương dịu nhẹ khiến người khác có cảm giác thoải mái. Tay cô bắt đầu thả lỏng đang chuẩn bị lấy con dai găm được cô dắt ở sau lưng. Khi cô xuyên không đến đây không hiểu thế nào con dao ấy cũng xuyên qua cùng cô. Đang định đâm hắn thì cô bỗng bị một bàn tay lạnh giá ôm lấy.

Hai thân thể áp sát vào nhau, cô bị ngã xuống đất, hắn đè lên người cô, một nay giữ lấy đầu cô tránh để cô bị va vào nền đất, một tay nâng cằm cô. Vừa tiếp xúc với Lan Nguyệt, U Minh cảm thấy da nàng rất mịn, rất trắng, khuôn mặt nàng rất đẹp giống như tiên nữ vậy. Nàng đẹp một cách tự nhiên, hắn rất muốn mang nàng về chiếm làm của riêng mình. Hắn ghé vào tai nàng:

" Thế nào! Nàng muốn giết bản vương sao? Trên cái vương quốc này chưa ai dám giết ta. Nàng thật to gan, nàng là người đầu tiên giám dọa ta. "1

Cô nhìn cái bản mặt phóng đại , đẹp đến động lòng người của hắn, giọng nói của hắn nhẹ nhàng, thủi vào tai cô khiến cô khiến mặt trở nên đỏ bừng:

" Bà đây muốn giết chết ngươi. Bỏ ta ra, ta phải giết chết loại người vô sỉ như ngươi. Cái đồ thiểu năng, bỏ ta ra. "

Cô cứ chửi hắn, hắn càng giữ chặt không buông. Hai người giữ tư thế ấy đến khi có một tiếng động vang lên

" Có người tới " Cả hai đồng thanh nói

Ý Lan: " Tiểu thư người ở đâu rồi . Tiểu thư người đang ở đâu? "

Lúc này hắn mới bỏ ray nàng ra. Chạy rất nhanh, leo lên cây và biến mất trước khi đi hắn nói:

" Hãy nhớ kỹ ta là Mộ U Minh. Ta sẽ còn trở lại, vì thế nương tử phải nhớ vi phu nhiều đó nha. "

Cô tức giận quát:

" Ai là nương tử của ngươi, cái đồ não úng kia, ngươi mà còn quay trở lại ta sẽ giết chết ngươi, tốt nhất ngươi hãy tự mang xác tới cho ta chém đi."

Ý Lan chạy tới thấy tiểu thư nhà mình đang nằm dưới đất bèn tiến lại gần đỡ nàng dậy. Quần áo nàng lấm lem, bùn đất khắp người. Lan Nguyệt được Ý Lan đỡ dậy rồi tiến về phía viện của mình. Lúc cô xuyên không qua, cô không kịp để ý nơi nguyên chủ ở. Nói thật, nơi này rất đẹp! đâu đâu cũng có hoa sen trắng đang nở, nó giống như chốn bồng lai tiên cảnh nơi mà các tiên nhân hay ở. Nàng đi đến phòng mình căn dặn nha hoàn chuẩn bị nước tắm rửa.

Sau khi thay xong bộ y phục bẩn kia, nàng khoác lên mình chiếc váy trắng. Chiếc váy này nàng vận lên người rất đẹp, màu sắc hòa nhất cùng vườn hoa. Cô bước tới bên đình được xây dựng giữa đầm sen trắng để hóng mát , các cột đình đều được chọn là loại gỗ quý nhất, giữa đình có một bàn đá, trên bàn có bộ chén lưu ly. Nhìn toàn bộ khung cảnh trên Ý Lan thấy tiểu thư nhà mình rất đẹp. Nàng giống như tiên nữ bên nhành hoa sen, một người cao quý không ai dám lại gần.

Lan Nguyệt ngồi bên bàn vừa thưởng thức những chiếc bán ngọt, vừa thưởng trà, ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ này. Cô ước gì ngày nào cũng như thế, sống trong cuộc sống nhàn hạ, không lo lắng gì hết. Cô nghĩ lại những việc chém giết trước kia, nếu như phải lựa chọn giữa hai cuộc sống này. Cô rất muốn sống một cuộc sống bình yên như bao người khác. Cô tương tư về quá khứ của mình. Khi còn bé cô đã mất cha mất mẹ, cô phải sống lang thang phiêu bạc. Đến một ngày,cô được một gia đình nuôi dưỡng, họ đối sử với cô rất tốt, họ cho cô cái ăn cái mặc cho cô mọi thứ, họ huấn luyện cô trở thành một sát thủ đứng trên vạn người. Nhưng cô rất chán nghét cuộc sống cứ chém giết này. Cô muốn sống một cuộc sống cho riêng mình , sống một đời như bao người khác. Nhưng không may trong lần làm nhiệm vụ cuối cùng kia, cô đã xuyên không tới đây.

Khi đến thế giới này, cô muốn thay đổi, cô sẽ tự chủ, sẽ làm cho cuộc sống mình trở nên vui vẻ không tẻ nhạt như trước nữa. Cuộc sống của cô không còn cảnh chém chém, giết giết nữa. Cô sẽ sống một cuộc sống của riêng mình, một cuộc sống tự do tự tại không phụ thuộc vào ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.