Nàng chầm chậm bước xuống, thong thả bước đi, mặc cho mọi người xung quanh nói gì. Nàng không bận tâm, nàng chỉ muốn sống bình yên, không muốn va chạm với mấy người vẻ ngoài thì đoan trang lễ độ nhưng đằng sau là gian ác, tàn độc này. Những người phụ nữ ở đây là thế vì lợi ích của mình mà không từ thủ đoạn.
Nàng không muốn dây vào họ. Nàng bước vào đại điện ngồi vào vị trí của đại tiểu thư phủ Thừa Tướng ngồi. Nàng ngồi ngay đầu tiên phía dướu đại điện, nơi dành cho các tiểu thư nhà các đại thần ngồi.
Mọi vật ở trong điện đều được trang trí lỗng lẫy, khung cảnh mỹ lệ. Những điều đó càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng. Mọi ánh nhìn đều dồn về phía nàng. Nhưng nàng không quan tâm, ung dung ngồi đó, đâu ai biết nàng muồn kết thúc buổi tiệc này sớm sớm đề về phủ.
Đợi được một lúc, mọi người đến dự tiệc đều có mặt đầy đủ. Một tên thái giám bước đến:
" Hoàng hậu nương nương giá đáo. "
Mọi người trong đại điện ai nấy đều cúi người xuống, hành lễ:
" Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương. "
" Diệp Lan muội muội, nay là sinh thần của muội, muội mau đứng lên, lên đây ngồi với bổn cung. "
" Thần thiếp xin nghe. "
Hoàng hậu nương tiến về ghế phượng, phất tay, ý bảo chúng phi tần và các vị hoàng tử, thiếu gia, tiểu thư phía bên dưới an tọa. Bà ngồi trên phượng vị, ưu nhã, phục sức tinh tế, trang nhã, thật khác xa với chúng phi tần bên dưới ai cũng ăn mặc lồng lộn khoe sắc.
" Nay sinh thần của hoàng quý phi, ta thân làm hoàng hậu sao có thể không tặng gì được.Ta và hoàng thượng tặng muội khối ngọc lưu ly này. Mong muội muội đừng chê. "
" Muội cảm ơn tấm lòng của tỷ tỷ. "
" Nay sinh thần của quý phi các vị không cần đa lễ,các vị cứ thưởng thức bữa tiệc. "
" Tạ hoàng hậu nương nương. "
" Chúng ái khanh chớ đa lễ. "
" Ta không thể nán lại ở đây lâu, mọi người cứ tiếp tục thưởng tiệc. "
Bà đứng dậy, ưu nhã, hiền hậu, thật đúng là mẫu nghi thiên hạ có khác. Hiền hậu, vẻ mặt bà tràn ngập vẻ nhân từ. Bà đi qua chỗ Tưởng Lan Nguyệt vỗ nhẹ vào vai nàng. Tưởng Lan Nguyệt không hiểu chuyện gì, chỉ ngước lên nhìn bà, bà nhìn cô cười nhẹ nhàng. Rồi rời đi.
" Cung tiễn hoàng hậu nương nương. "
Khi hoàng hậu vừa bước ra khỏi cửa cung, vị quý phi kia giờ là người có địa vị cao nhất ở đây. Vẻ mặt Lan quý phi tràn ngập sự ghét bỏ, quăng ánh mặt khinh thường về phía nàng. Tưởng Lan Nguyệt cảm thấy có ánh mắt kì lạ nhìn về phía mình, nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Ngay lập tức khi nhìn thẳng vào mắt nàng , vị hoàng quý phi kia cảm thấy run lạnh cả người. Bà ta không ngờ rằng một cô gái trẻ như nàng lại có ánh mắt lạnh lẽo, chết chóc như thế.
Lan quý phi, bình tĩnh trở lại, bảo vị công công bên cạnh khai tiệc:
" Khai tiệc. "
Từ ngoài cửa cung, các cô nương múa trong cung tiến đến biểu diễn tiết mục đã chuẩn bị trước. Không khí trong đại điện sôi nổi, nhưng điều đó cô không bận tâm, điều cô thấy kì lạ là tại sao hoàng hậu lại vỗ vai cô. Trong kí ức của nguyên chủ không có ấn tượng về vị hoàng hậu này cả. Cô cảm thấy cái vỗ vai ấy như lời nhắc nhở bảo rằng cô hãy cẩn thận. Nhưng tại sao bà ấy lại làm vậy?
Một người không quen biết tự dưng lại giúp đỡ cô. Một câu hỏi khó xuất hiện trong đầu cô. Thấy cô cứ ngồi như vậy ở chỗ của mình, vị quý phi kia nghé mình nói vào tai cung nữ bên cạnh điều gì đó. Sau đó nhìn thấy nàng ta đi lại chỗ Tưởng Lan Nguyệt trên tay bê khay đựng một ly rượu nhỏ.
" Quý phi thưởng cho đại tiểu thư một ly rượu. Mong Tưởng tiểu thư không chê. "
Nói rồi nàng ta đặ ly rượu lên trên mặt bàn chỗ cô. Những vị phi tần nhìn thấy hành động này của Lan quý phi đều có cùng một suy nghĩ:
" Không biết vị tiểu thư nhà nào lại xui xẻo, lọt vào mắt đen của vị kia. Thật đáng thương. "
Nàng nhìn chằm chằm ly rượu trên mặt bàn đưa tay đón lấy li rượu. Đưa đến gần mũi, một mùi hương lạ sộc vào mũi nàng " Xuân Dược. "