Ông tức giận lắm, ông không muốn con gái mình gặp nguy hiểm. Từ bé đến lớn, ông luôn chiều chuộng cô, không để cô xảy ra chuyện gì, kể cả bị đứt hay xước một ngón tay thì ông đau lắm rồi. Ông có mỗi mình cô là con gái thôi.
" Con biết không, chiến trường là nơi giành cho nam nhi lập công, là nơi giết địch để bảo vệ giang sơn này, hy sinh mình để bảo vệ sự yên bình cho người dân. Con có biết ở đó rất nguy hiểm, có biết bao người đã phải nộp mạng ở đấy. Con là thân nữ nhi sao giống với nam nhi đại trượng phu được. Thân là nữ nhi phải hiền thục, đoan trang lễ độ, tiên chi đạt lễ, nhưng con thì sao, con lại muốn ta cho con đi đánh trận. Tức chết ta mà.."
Tưởng Lan Nguyệt có vẻ hơi sửng sốt trước thái độ của Tưởng thừa tướng. Cô không thể ngờ người cha này lại có tính bảo thủ như thế, ông quyết không để con gái mình mất một sợi tóc nào. Nhưng với cô một người sống ở thế kỷ 21 thì khác. Đối với cô thì con gái cũng như con trai, nam nhân đánh trận được thì con gái cũng đánh trận được, nam nhân làm được việc khó thì nữ nhân cũng thế. Và hơn hết cô cũng lo cho Tưởng thừa tướng. Vì từ khi cô đến đây ông đã cho cô biết tình cha là như thế nào!
" Cha, con biết cha lo cho con, nhưng con vẫn muốn đi, nam nhân làm được thì nữ nhi cũng làm được, con đi thì cha có rất nhiều lợi ích. "
Tưởng thừa tướng ngạc nhiên:
" Lợi ích gì? Kể cả con có làm gì ta cũng không cho con đi. "
Ông nói xong thì đứng dậy đi luôn, còn cô thì vẫn đứng đấy nhìn bóng lưng ông khuất dần. Tưởng phu nhân và Tưởng Tiện Nguyên cũng không biết ngừng khóc từ bao giờ, cả hai đều đứng dậy, ả Tiện Nguyên đỡ Tưởng phu nhân đứng dậy ngồi vào nghế gia chủ mà nói:
" Nguyệt nhi a, con là con gái, việc đầu binh đánh trận là của nam nhân. Con hãy nghe lời cha mà yên phận làm tiểu thư phủ thừa tướng chờ ngày xuất giá lấy thất vương gia đi. Con là thân nữ nhi, phải đoan trang hiền thục, giống như muội muội của con này, hiểu chuyện biết bao. "
Tưởng Tiện Nguyên không biết trong khoảng thời gian cô ăn không ngồi dồi trong suốt một tháng kia, ả đã làm gì mà lại lấy được lòng của Tưởng phu nhân, lấy được sự sủng ái của bà. Ả cất tiếng:
" Tỷ tỷ, người là đại tiểu thư phủ ta, người đòi đi tòng quân thì khác nào bôi do, nói với bàn dân thiên hạ là phủ này đói xử với tỷ không ra gì, bắt tỷ phải đi tòng quân. "
Tưởng Tiện Nguyên nói với một giọng khinh bỉ, chua ngoa, mắt liếc xéo nàng. Nàng nhìn thẳng vào mặt ả mà đáp rằng:
" Ta làm gì là việc của ta không cần các ngươi quản. "
Nói rồi cô đi luôn, đi một cách tự tin đầy kiêu hãnh, bước đi cô nhanh nhưng không dồn dập mà lại rất nhẹ nhàng như bước đi trên mây. Cô đi thẳng, lại đi đến vườn hoa cửu anh ăn bánh uống trà hưởng thụ cuộc sống bình yên. Nhưng đang ngồi được một lúc thì cái người mà cô không muốn gặp nhất lại xuất hiện:
" Nương tử nàng có nhớ ta không. Ta không gặp nàng mấy ngày thôi mà ta nhớ đến đau lòng rồi đây. "
Tưởng Lan Nguyệt ngẩng mặt lên, một thân hình người đàn ông cao lớn, trên ngươi khoác trường bào đen, không ai khác chính là Mộ U Minh, hắn đứng trên thân cây nói vọng xuống. Tưởng Lan Nguyệt nhìn hắn, rồi lại cắm đầu vào ăn bánh không thèm nói chuyện với hắn thậm chí không thèm để ý đến hắn. Hắn cảm thấy là lạ, bình thường mỗi lần hắn đến, nàng không cầm kiếm chém hắn thì cũng chửi mắng hắn, nhưng hôm nay thì khác, trông nàng có vẻ lạnh lùng hơn trước rồi.
" Lan Nguyệt,nàng có chuyện gì vậy, ta có thể giúp gì không? "
Tưởng Lan Nguyệt nhìn hắn rồi lại thở dài:
" Cái tên thiểu năng như ngươi thì giúp được gì cho ta?. "
" Ta có thể giúp nàng rất nhiều việc ví dụ như làm ấm giường chẳng hạn..... " . Đam Mỹ Hài
"Cái tên chết bầm nhà ngươi, may cho ngươi là ta có việc cần suy nghĩ nếu không bà đây băm ngươi thành chăm mảnh mang cho lợn ăn."
Mộ U Minh cười tươi, ung dung đáp:
" Được chết dưới tay nàng là vinh hạnh của ta. "
Nàng tức lắm rồi, nàng ước gì mình có thể chém chết tên bại não kia ngay lập tức cho khỏi vướng mắt. Nhưng ước vẫn chỉ là ước, mơ vẫn hoàn là mơ, sự thật là cô không làm được gì hắn cả. Cô phất lờ hắn, kệ hắn luôn, đứng dậy đi về phía dãy nhà điều chế thuốc. Hắn thấy cô đi rồi, muốn chạy đến nhưng sợ cô nổi giận chém hắn như chém củi thì cái mạng này coi như bỏ, vợ chưa lấy được mà còn bị giết. Hắn rời đi, trở lại phủ của mình. Tiểu Lý Tử từ nóc nhà nhảy xuống:
" Bẩm báo vương gia, thủ hạ đã có manh mối về người hạ độc ngài vào đêm hôm ấy. "
Thất vương vẫn cắm vúi ngồi viết tấu xớ, chàng không ngẩng mặt lên, giọng nói u lãnh phát ra :
" Nói! "
" Bẩm vương gia thủ hạ phát hiện người của Lang vương hôm ấy hạ thủ, Lang vương đã sắp xếp thủ hạ để hạ độc ngài nhằm chiếm lấy vương vị và binh quyền trong tay vương gia. Hắn cấu kết với thái tử giặc Ung nhằm mưu đồ làm phản,cướp ngôi soán vị. "
Mộ U Minh lạnh nhạt đáp:
" Tiếp tục theo dõi. "
Tiểu Lý Tử:
" Vậy vương gia tại sao không trừ khử hắn luôn ạ. "
" Đâu chưa phải là lúc để giết hắn, ngươi tiếp tục theo dõi, đừng để phát hiện, tránh bứt dây động dừng. "
" Thuộc hạ tuân mệnh. "