Sau bao nhiêu ngày cùng tháng năm chờ đợi thì cuối cùng cũng sắp đến ngày thành hôn, chỉ còn vài ngày nữa là hắn có thể đường đường chính chính đón cô về phủ, sau này ngủ chung không còn sợ bị Đào Liên nhắc nhở nữa.
Ai ai cũng háo hức mong chờ, đặt biệt là Cao Hàn. Hắn đã phải thức khuya dậy sớm để chuẩn bị, muốn cho cô một hôn lễ hoành tráng, nhà nhà người người đều mơ ước, còn hay được người dân gọi nôm na là đám cưới thế kỷ.
Nhà nào Cao Hàn cũng cho người long trọng gửi thư mời, hắn muốn cô cảm nhận được thứ tình cảm thầm kín của hắn sau những việc hắn đã làm.
Cao Hàn muốn cô được hạnh phúc và luôn khắc ghi mãi khoảnh khắc tuyệt đẹp này vào tim. Khoảnh khắc mà cô chính thức bước chân vào gia phả nhà hắn, chuyện chung thân đại sự quan trọng nhất đời con gái. Chỉ cần thấy cô cười hắn chắc chắn rằng mình đã thành công trong việc làm người thương hạnh phúc.
"Nào nào nhanh nhẹn lên, lát nữa vương gia sẽ đi đến kiểm tra, đừng để ngài ấy phật lòng!!". Tiếng thị vệ cùng hạ nhân náo nức chuẩn bị cho hôn lễ của hắn.
Cao Hàn cũng bận rộn không kém gì người hầu kẻ hạ trong phủ mà tất bật chuẩn bị đồ đạc, cắt, dán giấy treo tường, tất cả đều do một tay hắn chỉ đạo, không thì hắn cũng tự mình làm.
"Dáng miếng giấy này lên đây, ừ đúng rồi, bên kia bên kia, đúng rồi, được rồi".
Nhìn hắn chẳng giống cái người mà ba ngày trước từng bảo với dáng vẻ chẳng quan tâm, khi cô nói về việc tự tay chuẩn bị cho hôn lễ.
"Mấy đồ trang trí trong phủ hay pháo hoa các thứ cứ để người hầu làm là được, bản vương dạo này rất bận chẳng có thời gian quan tâm những thứ vô bổ".
Lam Ly cùng chẳng chịu thua mà cãi tay đôi với hắn:
"Ừ được rồi, vương gia nhà chúng ta bận rộn chuyện triều chính làm gì có thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ của mình đâu, hứ, nếu ngươi không làm thì ta tự làm, đỡ tốn thời gian!!".
Cũng là cô - người con gái đã hiên ngang cất lên lời ấy. Mới sáng sớm đã đi cùng Đào Liên, Hương Thảo đến chợ mua đồ, sắm sửa ăn diện từ sớm.
Còn phía bên đây, Cao Hàn mở mắt ra cũng chẳng thấy cô đâu, đơn giản vì cả hai không ngủ chung phòng một người ở đằng đông, một người ở đằng tây.
Chỉ mới canh tư, mặt trời còn chưa mọc, gà còn chưa gáy mà hắn đã bận bịu thay y phục, sửa soạn tóc tai gọn gàng, cứ như chuẩn bị rước dâu.
Hắn đi đến phòng cô, mở cửa ra thì chẳng thấy bóng ai, nghĩ thầm chắc là Lam Ly đã đi mua đồ, chuẩn bị từ sớm rồi, nhưng không.
Khi nghe tin cô đi mua sắm y phục, trâm cài, mỹ phẩm các thứ đủ loại mà hắn bàng hoàng, vậy người bỏ bê không lo cho hôn nhân đại sự, cái ngày được xem là quan trọng nhất đời người là ai, là cô hay hắn?.
Cao Hàn chỉ biết bất lực thở dài, càng lúc càng yêu chiều cô dâu nhỏ. Mọi việc trong phủ đến cả đồ ăn thức uống, bánh trái, rượu mừng hắn cũng tự tay chuẩn bị chỉnh chu mọi thứ. Chỉ cần đợi người thương về là cưới.
…
Tới tận giờ dậu khi hắn đang nhàn nhã thưởng trà thì Lam Ly với Đào Liên cùng cô người hầu thân cận mới ló đầu về nhà. Cả ba người rón rén đi vào, nhón chân từng bước chỉ sợ chân chạm đất.
"Bản vương cứ tưởng nàng ngủ ngoài chợ rồi chứ!?".
Cao Hàn từ đâu đi đến cất tiếng làm ba người giật cả mình, nhất là Lam Ly. Mấy hôm trước còn hùng hổ bảo sẽ tự mình chuẩn bị cho hôn lễ, sáng định đi rồi về sớm nhưng bị rủ rê thế là tới tận khuya mới mò về, làm cô tự nhiên thấy ái ngại, mắt không dám nhìn thẳng mà ngó nghiêng xung quanh né tránh.
Lam Ly lên tiếng đánh tan bầu không khí càng lúc càng lạnh lẽo, muốn đánh trống lảng để chị em tìm đường trốn thoát nhưng số phận lại bi thương.
"Aha, vương gia, à không không phu quân, đêm khuya rồi mà sao chàng còn ở ngoài đây thế hả. Dễ bị cảm lắm, sợ rằng hai hôm nữa hôn lễ sẽ không thực hiện được suôn sẻ, với lại ta cũng sẽ rất buồn vì chàng bị cảm đó, ta sót. Đượ.. được rồi, mau vào trong thôi, ở ngoài này sẽ lạnh".
Lam Ly ôm hắn chặt cứng, đầu ngoảnh lại nháy mắt liên hồi ra hiệu cho 'đồng bọn'. Đào Liên thì hiểu ý nhưng cô nhóc Hương Thảo bên cạnh thì không.
Hương Thảo hốt hoảng, lo lắng khi thấy mắt cô nháy nháy mắt liên hồi. Làm Lam Ly bất lực chẳng buồn nói.
"Vương phi sao vậy, sao mắt người co giật dữ vậy, có cần muội gọi thái y không?!"
"Hửm, vương phi của ta bị gì sao?".
Cao Hàn cười cười gian tà, hỏi nhỏ, thì thầm rồi khẽ liếm vào vành tai mẫn cảm của cô. Hắn thương cô, chỉ cần Lam Ly thích là được, miễn sao cô vui hắn đều chấp nhận, chỉ là muốn tỏ thái độ cọc cằn chọc cô chút thôi, chứ thương còn không hết sao mà nỡ giận.
"Ta có bị gì đâu, hì hì"
Nếu không phải vì anh em thì Lam Ly đã thẳng chân đá mạnh vào hạ bộ của người trước mắt rồi, nhưng vì những người tỷ muội ruột thừa nên Lam Ly chỉ đành câm nín mà chịu đựng.
Nhưng mọi công sức của cô đều đổ vỡ khi hai giọng nói quen thuộc, đầy vẻ tức giận vang lên. Lam Ly chỉ có thể niệm Phật, cầu cho Đào Liên và Hương Thảo bình an thoát khỏi kiếp nạn lần này.
La Mao cùng Lan Nguyệt bước đến, đồng thanh nói, dáng vẻ hết sức giận dữ.
"Nàng đi đâu mới về?!!".
Còn La Miêu thì cầm cái bánh bao đi phía sau vừa nhâm nhi đồ ngon vừa xem kịch hay, đúng là hết xảy. Nếu có Dao Luân và Lạp Tra ở đây thì chắc cả nhà đầy đủ sum vầy nhưng vì một vài lý do cá nhân nhưng nói thẳng ra luôn là Lạp Tra đi ra mắt gia đình của chồng bé nên không có mặt ở trong phủ.
Quay lại việc của hai cặp kia thì không đơn giản như cách mà Cao Hàn yêu chiều Lam Ly mà là thái độ tức giận ra mặt, điều đó thể hiện tính chiếm hữu rất cao. Hắn cũng vậy, cũng muốn độc chiếm cô cho riêng mình, cũng có thể là sự chiếm hữu còn cao hơn cả hai người kia nhưng hắn sợ nếu lộ ra cô sẽ bỏ hắn, nên mọi thứ hắn làm đều kiềm chế để có được trái tim và lòng tin của cô.
La Mao tiếng lên một bước, đứng trước mặt Đào Liên chất vấn.
"Đào Liên, nàng nói đi. Tại sao lại bảo chỉ đi tới giờ ngọ là về, mà bây giờ nàng nhìn xem, hiện tại đã giờ dậu rồi, trời cũng đã tối khuya, cũng tắt nắng cả rồi!!".
Đào Liên biết mình có lỗi liền đi đến gần kề với La Mao mà vùi đầu vào lòng y xin lỗi.
"Là lỗi của thiếp, là thiếp không tốt, chàng đừng giận nữa có được không?!".
Lam Ly với Cao Hàn vẫn đứng ôm nhau như vậy, vừa nhìn những hành động và những câu từ được phát ra từ miệng Đào Liên khiến Lam Ly nổi cả da gà, da vịt.
Còn cặp Nguyệt - Thảo thì yên ả hơn nhiều, Hương Thảo chỉ cần đi lại hôn chụt chụt vào môi ai đó đảm bảo mọi hờn giận đều được xua tan.
Cao Hàn đứng nhìn họ xong lại cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt chứa đầy khát khao cháy bỏng. Hắn cất lời nói khéo muốn người yêu nhỏ hiểu. Cứ tựa như lời nói vu vơ nhưng Lam Ly biết thầm là hắn đang ám chỉ ai.
"Ôi nếu mà có ai đó hôn vào môi mình thì cá là chẳng còn giận hờn gì đâu"
Lam Ly cũng chẳng ngại đáp trả, hướng người có ý muốn hôn hắn, nhưng chưa kịp vui mừng thì cô liền bẻ lái chuyển sang cắn nhẹ vào má của ai kia.
Sau hồi lâu ngậm cắn thỏa thích thì Lam Ly cũng buông ra, cất lời trêu ghẹo rồi hất mặt, cất bước hiên ngang về phòng, chứ ở lại chắc cô có nước chết cóng mất.
"Cho chừa, tưởng đồ chùa hay gì mà muốn hôn thì hôn, hứ" Lam Ly híp mắt, trề môi nói.
Còn hắn thì không hề tức giận mà ngược lại càng lúc càng yêu cái con người này hơn. Đôi khi trưởng thành là thế nhưng đâu ai biết sau dáng vẻ đó là một sự đáng yêu hết sức trẻ con, hắn mỉm cười ôn nhu nhanh chân chạy đuổi theo tình yêu nhỏ.
Còn hai cặp kia cũng xách tay nhau về phòng bàn 'công chuyện', chỉ còn một cậu bé cô đơn giữa đám rừng tình yêu, bản thân chỉ biết tuyệt vọng mà đứng ôm cây cột gỗ lạnh ngắt, cho đỡ tủi thân.
Tình yêu đôi khi giản dị thế đấy, tình cảm đủ lớn sẽ dẫn ta đến một cái kết đẹp. Kết thúc một chuyện tình ngọt ngào như mơ bằng một cái đám cưới.
Nhưng chuyện tình nào mà chẳng có trắc trở, gập ghềnh đi đến hôn nhân thì cũng chưa chắc sẽ hạnh phúc, quan trọng là tình yêu cả hai có đủ lớn để cùng nhau vượt qua hay không..
Chắc là không.
_____________________________________
Nay ra một chap thôi.
Mà tui định cho kết SE giờ shao.1
Xin lỗi vì đã để các bạn độc giả phải chờ đợi, tuy là một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng mình cũng rất cảm ơn vì sự ủng hộ của các bạn. Mình sẽ trở lại và ra chap đều đều mỗi ngày như lịch đã up trên phần giới thiệu truyện, cảm ơn rất nhiều.