Vương Phi Quyền Lực

Chương 50: Bị cấm cản




Đêm đến ở trong một căn phòng to lớn, rộng rãi vẫn không ngừng sáng đèn. Chủ nhân của nó thì nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Xong lại bần thần ngồi dậy, mang giày khoác áo vào rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, ngồi thẫn thờ nhìn ánh trăng đêm đang sáng rọi.

Cao Hàn chống khuỷu tay xuống khung cửa, tựa mặt vào lòng bàn tay mà không ngừng thở dài thường thượt. Tay còn lại nhẹ rõ từng tiếng nhỏ vào khung cửa, đầu không ngừng nhảy số, tìm cách muốn gặp cô.

'Hay là đuổi thẳng cổ Đào Liên ra khỏi phủ nhỉ, mình là vương gia mà có gì phải sợ!'

'Nhưng cô ta lại là tỷ tỷ của Ngữ Yên không thể đối xử như thế được lỡ nàng ấy biết rồi giận mình luôn thì sao!!'

'Assii!! chết tiệt. Giờ nàng bắt ta phải làm sao đây Ngữ Yên!!' Hắn vò đầu bứt tóc, rối rắm suy nghĩ.

Cũng tại Đào Liên không biết vì cớ sự gì mà bắt hắn và cô ngủ riêng còn bảo là:

"Nam nữ thụ thụ bất thân, cả hai còn chưa thành hôn vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn. Lỡ mai này ngươi muốn hủy hôn với muội muội ta thì biết phải làm sao, ai dám lấy con bé nữa. Khi trước không có ta nên cho ngươi muốn làm gì thì làm nhưng bây giờ ta ở đây rồi đừng hòng đụng đến một sợi tóc của muội ấy!!"

Nàng đanh thép nói, còn hắn đang định cùng Lam Ly về phòng thì nghe Đào Liên bảo mà như sét đánh giữa trời quang. Hắn đứng chết trân tại chỗ định giục bỏ hình tượng mỹ nam ngầu lòi siêu cấp đẹp trai của mình để cải tay đôi với nàng thì Lam Ly đã vui vẻ chấp nhận từ lâu, rồi nắm tay Đào Liên kéo đi ăn chập hai mà không thèm hỏi hang hắn tiếng nói nào. Trái tim mỹ nam lần nữa vỡ vụn.

Người của Lam Ly đi phía sau cố nín cười, đi lại vỗ vai hắn an ủi rồi cũng xách dép chạy theo cô.

Cao Hàn thầm hứa với lòng sẽ giận cô lâu một chút cuối cùng tối đến lại thấy nhớ, không được nằm trong lòng cô liền ngủ không được. Lòng thầm khắc ghi mối hận này, có dịp hắn hứa sẽ trả đủ cho Đào Liên cả chì lẫn trài.

Cao Hàn mở cửa đi ra ngoài lon ta lon ton chạy đến trước cửa phòng cô. Cả hai ở rất xa phòng nhau một người ở dãy phòng phía tây người thì ở phía đông, hắn cố gắng lắm mới tránh được tai mắt của Đào Liên mà bay đến chỗ cô.

Cao Hàn đi qua đi lại trước cửa phòng, hai tay nắm chặt vào nhau làm Lam Ly bên trong phòng đọc sách mà cứ tưởng hắn là thích khách, chuẩn bị sẵn tư thế, cầm sẵn kiếm chỉ đợi hắn nhảy vào thì ra tay.

Phía bên ngoài thì vẫn vậy, lòng hắn rối như tơ vò. Cứ đi tới đi lui làm ám vệ ẩn náu xung quanh bảo vệ phủ nhìn mà nhức cả đầu.

'Không được, cứ đi qua đi lại thế này chắc chắn sẽ bị phát hiện. Thân là một vương gia đầu đội trời chân đạp ngân lượng mà nay lại đi sợ một người phụ nữ sao. Không! cho dù có bị phát hiện thì sao chứ, để xem cô ta làm được gì bản vương!' Hắn ngạo mạn mở cửa bước vào, chân trái vừa bước qua bên vạch cửa, chưa kịp làm gì thì một thanh kiếm nhọn bay thẳng vào trán hắn.

Nhờ được rèn luyện từ nhỏ nên phản xạ rất nhanh, không là bây giờ hắn đã nằm ngay ngắn trên vũng máu rồi. Vừa lấy lại tinh thần thì bây giờ đây lại như người mất hồn hoang mang nhìn thanh kiếm.

'Ôi trời!! may là né kịp không thì bản vương chỉ có nước đi gặp ông bà tổ tiên sớm hơn dự định rồi!' Hắn lấy tay nhẹ vút lòng ngực.

Lam Ly thấy Cao Hàn liền vui vẻ chạy đến xà vào lòng hắn. Hai tay ôm chặt cứng, đầu tựa vào vai, chẳng qua cô sợ hắn tính toán chuyện khi nãy rồi bắt bồi thường thôi, chứ cô có yêu thương gì hắn đâu. Xa nhau một chút là nhớ, nó không nằm trong từ điển của cô.

Hắn thì tưởng cô đang nhớ mình, lòng thầm hạnh phúc. Một tay thì ôm eo Lam Ly tay còn lại nhanh nhẹn đóng cửa.

"Mà này, sao ngươi lại chạy đến đây. Chẳng phải Đào Liên tỷ ấy cấm là không được ở chung hay thân thiết quá mức trước ngày thành hôn sao?" Lam Ly nhìn hắn hỏi.

"Thế nàng nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô ta sao, bản vương thân là vương gia uy quyền một nước nay lại bị cấm cản không được gặp thê tử chưa cưới nghe vô lý lắm đúng không?!" Trán kề trán hắn hỏi.

"Không, ta thấy bình thường. Nếu không nghe lời, thì tỷ ấy không gả ta cho ngươi. Người thiệt thòi là ai thì ngươi cũng biết rồi đó." Lam Ly phủ thẳng thừng, thoát khỏi vòng tay hắn đi lại chỗ cũ ngồi xuống đọc sách.

"Nàng hết thương ta rồi à!" Hắn lại dở trò nhõng nhẽo, làm nũng với cô. Lam Ly bất lực không muốn nhận người quen. Hắn đi đến trước mặt cô, ngồi xuống kế bên, tay chân không yên sờ mó lung tung. Tay thì ôm eo đầu thì dụi dụi vào hõm vai cô.

Làm Lam Ly không tập trung đọc sách được, cứ thấy nhồn nhột ở cổ. Dùng tay đẩy nhẹ đầu hắn ra, Cao Hàn bỗng ngước mặt lên nhìn cô. Rồi quay mặt đi hướng khác, khoanh hai tay lại.

"Giận rồi!!"

'Ừ giận đi!' Lam Ly thật sự muốn nói thành lời nhưng sợ hắn giận thật nên dỗ dành vẫn là cách giải quyết tốt nhất.

"Thôi nào, phu quân yêu dấu của ta à. Ta sai rồi cho ta xin lỗi nhé!"

'Ôi trời, Cao Hàn lạnh lùng của tôi đâu. Mau trả người lại đii'

_____________________________________

Nghĩ ra có mấy ngày mà nó flop quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.