Vương Phi Quyền Lực

Chương 47: "..ta sẽ luôn đứng ở phía sau bảo vệ nàng"




Hắn thất thần cầm miếng ngọc bội mà mình tặng cô trên tay, vừa nhìn mà nước mắt vẫn cứ rơi.

Cao Hàn bay lên mái nhà ngồi ngắm trăng, hắn muốn cho cô thấy cảnh trăng đêm nay đẹp thế nào nhưng đã quá muộn rồi.

"Ngữ Yên ơi!!?"

"Vương gia, xin người đừng quá đau buồn, như thế sẽ không tốt cho sức khỏe đâu nếu vương phi ở nơi suối vàng biết được sẽ buồn người lắm" Liên Nhi đi đến vỗ vai Cao Hàn an ủi, ngồi xuống cùng hắn nhìn lên bầu trời chỉ còn là mây đen, chắc sắp mưa mất rồi. Những giọt nước nhẹ rơi rồi lại ngày một dày đặc, hắn thân thể ướt sũng mà mắt vẫn vô hồn, nhìn về một phía.

"Tại sao, tại sao lại không mưa sớm hơn. Nếu như trận mưa này tới vào ba canh giờ trước thì chắc chắn ta đã cứu được nàng ấy rồi, Ngữ Yên!!" Hắn oán trách mệnh trời, tại sao lại luôn muốn cướp đi những người mà hắn yêu thương, lấy nước mắt và nỗi đau của người khác ra làm niềm vui.

'Chắc các ngươi đang ăn mừng nhỉ, thời gian để các ngươi sống sót đã không còn nữa rồi. Dám đụng đến người thương của ta, cái giá phải trả nó không đơn giản chỉ là chết thôi đâu, Liêu thừa tướng!!' Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đã dần quay trở lại, nhẹ nhếch môi cười giễu cợt trong làng mưa.

Liên Nhi bên cạnh cũng chịu mưa cùng hắn nhưng không thấy lạnh nhưng khi nhìn nụ cười cùng ánh mắt chết người đó thì cô lại run run.

"Đi thôi, mau về phòng thay y phục. Lát nữa sẽ có một màn biểu diễn chờ chúng ta đến thưởng thức"

"Này, xong chưa đấy?!!"

"Xử lý ổn thỏa cả rồi, từ việc triều chính đến việc cứu mẫu thân, ta cũng đã làm rồi. Đêm nay ngươi cùng ta hưởng thụ sự ngọt ngào được không!?" Dao Luân than vãn đủ điều rồi đi lại trước mặt Lạp Tra nói.

"Không" Lạp Tra thẳng thừng từ chối mà không cần suy nghĩ.

"Này, dù sao thì người chủ động cũng là ta và người nằm dưới cũng là ta, ngươi chỉ nằm trên hưởng thụ thôi thì còn đòi gì nữa. Sao ngươi cứ nằm lần bảy lượt từ chối ta cơ chứ!!?"

"Ngươi cũng biết ta là động vật hóa thân thành người nên việc ngủ cùng ngươi là chuyện cũng bình thường nếu như ngươi chấp thuận. Nhưng Dao Luân à! ngươi thừa biết ta làm rất mạnh bạo và nhiều lần. Ta từ chối đơn giản vì không muốn ngươi bị thương" Lạp Tra lý lẽ phân tích mạch lạc từng chữ.

"Ôi, cảm động chết mất nếu ngươi đã lo cho ta như vậy, ta cũng phải đáp lễ chứ. Nào mau tới đây" Dao Luân dang hai tay ra trước mặt.

"Được rồi, mẫu thân của ta như thế nào!?"

"Đang thực hiện kế hoạch, mọi thứ đều suôn sẻ và nằm trong từng đường đi nước bước mà chúng ta đã định sẵn"

"Tốt, ngươi muốn ta thưởng gì không!?"

"Ngươi.."

"Tới đây, nếu đêm nay mà ngươi bảo dừng thì từ nay về sau đừng ngủ cùng ta nữa" Ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn y.1

"Được ta biết rồi.."

Cao Hàn đi ngang qua thấy cảnh tượng cùng những lời thoại sặc mùi cẩu lương liền ngứa mắt nhưng không muốn làm phiền.

'Ngữ Yên ơi, nàng đâu rồi'

Hắn chạy đi, tới phòng mà Lam Ly ở hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, liền thấy cô đang thay đồ. Nhìn lại thân phận của mình hiện tại thì dư sức ngắm nhìn cô mà không ai dám làm gì.

"Ngữ Yên" Hắn nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

"Hửm, Cao Hàn đấy à sao ngươi lại ở đây, mau mau lại đây thay y phục cho ta đi" Lam Ly thấy hắn liền trèo lên ghế ngồi, hắn chưa kịp hỏi thăm thì cô đã nhờ vả.

"Nhóc con này, ta là gì của nàng mà cứ sai ta làm mấy việc vặt này thế hả?" Hắn thấy Lam Ly lòng liền nhẹ nhõm, đi bên cạnh cô miệng thì cứ than vãn tay thì vẫn cứ làm, phải nói là rất thành thạo.

"Chàng là phu quân của thiếp cơ mà, không mặc y phục cho thiếp được sao, vậy thiếp nhờ người khác nhé!?" Lam Ly tâm trạng đang rất tốt nên mở miệng ra liền trêu chọc hắn, cố nói móc để chọc giận ai kia. Đúng như dự đoán, không, hơn cả dự đoán hắn hùng hồn đè Lam Ly lên ghế hôn.

"Ưm.." Lam Ly vòng tay qua ôm cổ hắn, đắm chìm trong hạnh phúc một lần thôi, sợ rằng mai này sóng gió cả hai sẽ lạc mất nhau. Cũng nên tìm cách giải thoát cho đối phương cô không muốn hắn vì mình mà đảo lộn cuộc sống đâu. Hiện tại hắn thừa sức đấu với đám quan triều đình nhưng có cô thì hắn lại thêm một gánh nặng.

"Đừng có mà suy nghĩ tiêu cực nữa, hôm nay nàng làm ta lo lắm đấy nếu không phải vì thấy chữ khắc trên ngọc bội thì ta đã tin đó là bộ xương của nàng rồi. Ta đã cố khóc để diễn cho đám kia xem đấy, xong việc phải nhớ ban thưởng cho ta, biết chưa?" Hắn ủy khuất dụi đầu vào hõm vai cô trách cứ.

"Ừm, ta cũng bất đắc dĩ thôi, ngoan nào đừng có mà khóc vì ta lần nào nữa nhé. Ta sót" Lam Ly ôm đầu hắn tựa vào ngực mình, yêu thương nói.

"Thế giữa ta và tên Triết Lãng kia nàng thích ai hơn?!" Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, câu hỏi bất ngờ làm Lam Ly hoang mang không biết trả lời thế nào cho đúng.

"Ngươi và Triết Lãng đâu giống nhau sao có thể so sánh được, hắn như một người anh trai vậy luôn ấm áp, dịu dàng, ân cần chu đáo. Còn ngươi thì là tướng công của ta, lạnh lùng, hay nhõng nhẽo, ghen tuông đủ điều" Nói dối không được thì nói sự thật, tình cảm cô dành cho hai người là hoàn toàn khác nhau. Nhưng chỉ là thích còn tình yêu thì khó dành tặng cho ai thêm lần nữa, vì cô đã đóng cửa trái tim từ rất lâu rồi.

"Vậy sao!?" Hắn nghi ngờ hỏi nhưng trong lòng lại vui như mở hội.

"Ừ, được rồi đi thôi, chuẩn bị sẵn sàng nào. Ta muốn cá cược một vố lớn, nếu lão không chết thì ta chết" Ánh mắt của cô đã thay đổi từ khi nói về việc chiến đấu, như một con mãnh hổ hung hăng giành lại chủ quyền.

"Yên tâm ta không để nàng có chuyện gì đâu"

"Chắc không đó?" Lam Ly lại trêu chọc hắn, vừa cười vừa nói.

"Nàng muốn làm gì tùy thích, khi nào chán rồi thì cứ về bên ta. Ta luôn đứng phía sau bảo vệ nàng"

_____________________________________

Đêm qua máy hết pin nên không đăng được mong các bạn đọc giả thông cảm nha .

good luck


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.