Cả ba người, cùng một chú mèo trắng chạy lon ton ra ngoài cửa chính, sau khi sắp xếp đồ đạc ngay ngắn, đang chuẩn bị lên xe ngựa thì từ đâu có hai nam nhân xuất hiện.
"Vương phi, ngươi cho chúng tôi theo với" Là La Mao cùng La Miêu, cả hai dọn xong đồ đạc cầm chúng trên tay, nếu như bây giờ Lam Ly từ chối thì họ cũng sẽ đi theo cho bằng được.
"Các ngươi bị thương nặng như thế nên ở lại vương phủ dưỡng thương thì hơn, đi theo chỉ thêm vướng tay vướng chân thôi" Lam Ly tuy biết không thể lay động được tấm lòng của họ nhưng vẫn nói cho có, thể hiện mình là một người chủ tốt.1
"Không được, mạng của chúng tôi là do vương phi cứu, người là chủ nhân của chúng tôi, tôi không muốn ở lại vương phủ nhàn rỗi từng ngày, trong khi đó người đi đường lỡ gặp bất trắc gì, thì sao chúng tôi có thể sống tiếp được" La Mao nghiêm nghị nói.
"Thôi được rồi, muốn đi theo chứ gì. Hai ngươi lại đây, chạy xe ngựa thay cho phu mã đi" Lam Ly bất lực, xoa trán.
"Đa tạ vương phi" Nói rồi cả hai liền nhanh chóng trèo lên xe ngựa.
Cao Hàn thì chẳng thấy ra từ biệt cô, Lam Ly tuy hơi buồn nhưng rồi cũng thôi. Giữa họ luôn bị ngăn cách bởi một từ 'bạn'..
…
Tiếng thúc ngựa cứ vang vang, chạy được một lúc thì cũng đến tửu lầu mà Đào Liên ở.
"Tỷ tỷ"
"Sao muội đến lâu vậy, ủa đây là.." Đào Liên nhìn cô trách cứ, rồi liền dời mắt sang hai nam nhân bên cạnh cô.
"À, đây là thuộc hạ của em mọi người cứ làm quen với nhau đi. Sau này sẽ là người một nhà cả thôi" Lam Ly cười hì hì giới thiệu từng người một, còn bồi thêm câu người nhà làm mặt ai nấy tự nhiên đỏ lên.
"Vậy hả, thôi được rồi chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng đi, sau đó chúng ta xuất phát đi đến biên cương, nước Hi Mạc" Đào Liên đúng là ra dáng nữ vương quyền lực, chỉ cần nhắc đến công việc thì mặc nàng y như rằng sẽ trầm lặng và nghiêm túc chỉ trong vòng một nốt nhạc.
"Biên cương? nước Hi Mạc? cho nô tỳ xin mạng phép hỏi nhưng chúng ta đến đó để làm gì?" Hương Thảo không thể chịu được cảnh phải ôm một bụng thắc mắc mà không có lời giải đáp, chỉ đành hỏi thẳng để lấp đầy sự tò mò.
"Cứu người"
…
Tất cả đã có mặt trên xe, nhìn chung chỉ có ba chiếc xe ngựa mà thôi. Đơn giản không cầu kỳ khoa trương, là thứ mà cô muốn nếu đem theo nhiều người hoặc mang quá nhiều đồ có giá trị, dùng xe ngựa xa hoa chắc chắn sẽ gây sự chú ý với người dân đến lúc đó sẽ khó mà giải quyết.
"Tỷ tỷ, tỷ có gì muốn nói thì cứ nói đi" Lam Ly cùng Đào Liên ở chung một xe ngựa. Cô thấy nàng chần chừ không muốn nói liền lên tiếng nhắc.
"Muội à, ta vừa nhớ ra là có một người phụ nữ tên Uyên Linh bà ta có một hình xăm trên cánh tay phải. Người phụ nữ quyền lực, từ sự tài giỏi của bản thân và mưu kế đầy thâm hiểm đã lật đổ cả một vương triều, nếu có gặp bà ta muội hãy chiêu mộ về bên phe mình chắc chắn sẽ vô cùng có lợi. Nhưng mà bà ấy nổi tiếng khó chiều, nếu làm phật ý, bà sẽ ngay lập tức giết chết người đó. Rất ít người gặp được bà ta sau khi lật đổ vương triều. Bà ta cũng mai danh ẩn tích cả chục năm rồi, thuật dịch dung cũng sử dụng rất thành thạo nên muội hãy cẩn thận"
"Muội biết rồi"
'Trên đời lại có người như vậy nữa sao, thú vị rồi đây'
"À, ừm thì, muội cũng thấy đó cả hai quen nhau cũng lâu rồi muội có thể tác thành cho ta với chàng ấy không. Nhưng ta lại sợ chàng không thích ta, người con gái đã qua một đời chồng thì ai muốn lấy cơ chứ" Đào Liên tự nói tự buồn làm Lam Ly hoang mang không kịp an ủi.
"Chàng? chàng nào đừng nói với muội là Cao Hàn đấy nhé, nhưng hai người chỉ mới gặp nhau có hai ba lần thì sao gọi là quen lâu được?!!" Lam Ly sốc, trong bức thư nàng bảo cô đề phòng hắn thì ra là thích hắn nên không muốn cô tiếp xúc hay gần gũi với hắn sao.
"Cao Hàn gì ở đây, ý ta nói chàng ấy là La Mao đó" Đào Liên nhẹ thều thào câu cuối vào tai cô, câu đầu thì hùng hồn lắm, còn câu sau thì ngại ngùng e thẹn, sợ nói lớn ai đó sẽ nghe thấy. Tuy La Mao lái xe ngựa kế bên lận.
"À, thì ra là vậy. Tỷ làm muội hết hồn" Lam Ly thầm thở phào.
"Mà công nhận Cao Hàn đẹp trai thật đó, nhưng tiếc thay đã là người của muội rồi, nếu không phải là người của muội thì ta cũng không dám đụng, tại..."
"Tại sợ La Mao ghen" Đào Liên chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lam Ly chen ngang.
"Muội muội à!!" Đào Liên cố tỏ ra tức giận nhưng làm sao qua được con mắt nhìn thấu hồng trần của Lam Ly và Lạp Tra cơ chứ.
"Ta xin lỗi mà tỷ tỷ đừng giận ta nhé, tại ta mà tỷ ngại đến mặt đỏ như tôm luộc rồi kia kìa" Lúc đầu thì thành khẩn nhận sai ai ngờ rằng cô đang cố ý trêu chọc nàng.
"Muội nghiêm túc xíu đi"
"Nếu tỷ không đỏ mặt nữa thì ta sẽ nghiêm túc, hứa đảm bảo, còn nếu như thấy không ổn thì ta kêu La Mao qua chửa cho tỷ, tên đó có 'y thuật' hay lắm" Một người thì ngại đỏ mặt tía tai còn một người thì trêu không ngớt mồm.
"Hừ ta không cần" Nàng quay đầu đi hướng khác, ôm mặt cười cười.
'Tự nhiên kể cho Ngữ Yên nghe chi không biết, đúng là một sai lầm to lớn, cứ tưởng muội ấy sẽ ngạc nhiên rồi giúp mình, ai ngờ..'
"Ủa sao không thấy ai hết vậy?" Đào Liên ngồi chờ nãy giờ mà vẫn không thấy người mà mình cần tìm xuất hiện thì sốt ruột hỏi.
"Tỷ tỷ bảo không cần mà, nên ta không gọi" Lam Ly ngây thơ đáp.
"Ơ kìa muội thật là!!"
"Hì hì, nói thế thôi chứ muội kêu y rồi, người đó của tỷ đang đi lấy hộp thuốc qua chữa cho tỷ đó"
"Coi như muội còn có tâm"
"Mà theo muội thấy thì y đang lo sốt vó kia kìa, còn bảo sợ người ta không thương mình"
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi, mà khi nãy muội có bảo là khỏi lấy hộp thuốc cũng được nhưng y không chịu"
"Không chịu là đúng rồi, chữa bệnh mà không lấy thuốc chứ lấy gì, con bé này"
"Bệnh tương tư thì cần gì thuốc, cần người là đủ rồi, đúng không tỷ tỷ ha" Lam Ly lại được một phen trêu chọc Đào Liên.
"Muội hay lắm, hôm nay ta nhất định sẽ.." Đào Liên định đứng lên đánh tay đôi với cô thì La Mao bước vào.
"Khụ khụ.." Không một động tác dư thừa nào nàng liền ngồi xuống tay ôm ngực ho sặc sụa. Còn không quên nhìn nhìn Lam Ly. Hiểu ý cô kiếm cớ chuồn lẹ.
"Thôi đêm nay ngươi cứ ở lại chăm sóc cho tỷ ấy đi, ta còn có việc cần phải xử lý không tiện ở lâu, bảo vệ tỷ ấy cho tốt" Nói rồi không quên nháy mắt ra hiệu với nàng.
"Tuân lệnh" La Mao dìu cô xuống ngựa liền chạy như bay đến, ôm Đào Yên vào lòng.
"Tỷ tỷ không sao chứ, có bị thương ở đâu không?" Y lo lắng hỏi han đủ thứ.
"Ta không sao, đúng như Ngữ Yên đã nói ta bị bệnh tương tư rồi, nhưng chỉ cần gặp người đó liền khỏi ngay"
"Ai!!?"
"Người đang ôm ta.."
"Tỷ à!"
/Chụt chụt/
Trời đã khuya mà còn bị bắt ăn cơm chó. Lạp Tra quá mệt mỏi với tình yêu loài người đành chui vào trong xe ngựa của Nguyệt - Thảo ngủ nhờ. Lam Ly cũng muốn vào ngủ ké nhưng nhìn cảnh tình bể bình bên trong thì đột nhiên muốn suy nghĩ lại.
"Tự nhiên thấy nhớ Cao Hàn quá, hay là mình cũng bị bệnh tương tư giống tỷ tỷ rồi chăng.."
"Thật muốn bay về ôm Cao Hàn ngủ, oáp.." Mắt mở hết lên cô vừa đi vừa ngáp không đề phòng xung quanh.
Từ đâu xuất hiện một bàn tay bịt miệng cô lại, lôi vào trong bụi rậm ven đường...
_____________________________________
Hãy nhớ rằng tag "Ngọt sủng" nhé các tình yêu của Vợ Tae .
Chủ nhật 2 chap