"Nàng định đi đâu đấy?" Hắn bước vào phòng liền thấy Lam Ly đang sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi đâu đó liền hỏi.
"Ta đi đón tỷ tỷ ta- Đào Liên"
"Đi đón thôi mà có cần mang theo nhiều đồ như vậy không?" Hắn thấy cô cùng người hầu tay xách nách mang cả đống đồ liền không kiềm được lên tiếng hỏi.
"Ta có việc cần phải làm, sẽ cùng tỷ ấy đi xử lý, chắc khá lâu mới về được" Cô nói không thèm nhìn hắn lấy một cái.
"Nàng đi đâu? sao lại không nói trước cho ta biết?!" Hắn cau mày hỏi.
"Nói với ngươi làm gì, ta chỉ muốn thông báo cho có lệ thôi. Đảm bảo sẽ về trước ngày tổ chức hôn lễ. Thôi được rồi ta đi đây, bảo trọng" Cô cùng Lan Nguyệt và Hương Thảo đi ngang qua hắn, cô còn không quên vỗ nhẹ vai như những người bạn hay làm với nhau.
"Nàng có cần ta cho người đi theo bảo vệ không?" Hắn luyến tiếc kéo nhẹ cánh tay cô.
"Không cần đâu, nhưng nếu ta không về được thì cũng đừng tìm, kiếm người khác mà lấy đi. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại, mong rằng vẫn giữ mãi tình bạn này" Cô cũng nắm tay hắn, cười tươi nói.
"Ừmm.. vậy nàng cứ đi đi, nhưng nhớ phải bảo đảm an toàn, cho dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ chờ..." Hắn chần chừ nói. Sao nghe chính miệng cô bảo cả hai chỉ là bạn mà lòng hắn lại đau đến vậy.
"..mãi là bạn" Hắn cũng cười cười nhìn cô, thầm khắc ghi khuôn mặt này vào tim.
"Ừ" Nói rồi cô chạy đi mất, sợ rằng sẽ trễ hẹn thì không hay.
"Nô tỳ, xin cáo lui" Hương Thảo cùng Lan Nguyệt cúi chào hắn rồi cũng nhanh chóng chạy theo cô.
Hắn chết trân tại chỗ lặng lặng nhìn ngắm bóng hình cô dần đi xa.
Cách đây không lâu còn tươi cười, đùa giỡn mà giờ chớp mắt một cái đã phải xa nhau.
"Chủ thượng, vương phi đi rồi thì chúng ta không còn con cờ tốt để lại dụng, chuyện này phải xử lý như thế nào ạ?"
"Cứ theo kế hoạch mà làm, chỉ mất đi vài người không nhất thiết phải bận tâm, từ nay về sau đừng hỏi những câu vô ích nữa, mất thời gian" Nói rồi hắn liền lạnh mặt đi đến thư phòng.
"Thuộc hạ xin ghi nhớ, hứa sẽ không tái phạm"
"Được rồi, cho người đi theo bảo vệ nàng ta đi"
"Dạ, rõ"
…
Đào Liên vừa về đến nơi liền cho người đến phủ vương gia báo tin cho cô ngay.
"Vương phi, có người đến đưa đồ cho người" Lan Nguyệt bưng một thùng gỗ đi vào.
"Mau mở ra xem nào?" Lam Ly thấy có điểm bất thường.
"Dạ"
Lan Nguyệt được đưa chìa khoá mở thùng gỗ ra, bên trong toàn gấm vóc, nhung lụa đắt đỏ nhìn sơ là Lam Ly đã biết ai gửi đến. Những thứ này là đồ có khắp mọi nơi ở Tam Thiên, người gửi cũng chỉ có thể là Đào Liên mà thôi.
Lam Ly nằm ngang trên giường gỗ nhỏ, tay chống xuống giường, tay đỡ mặt. Được Hương Thảo phục vụ đồ ăn vặt, phải gọi là sướng hơn một bà hoàng.
"Vương phi, bên trong có một quyển sách rất đẹp, mời người xem qua" Ba người cùng chú mèo ở trong phòng đều biết bên ngoài đang có người rình rập nghe lén nhưng vẫn điềm nhiên như không có gì.
"Đưa ta xem nào" Cô ngồi thẳng dậy, nhìn quyển sách trên tay.
Bên trong có một lá thư được giấu kín, Lan Nguyệt tuy biết nhưng vẫn nói chuyện bình thường như chưa từng thấy gì để tránh sự nghi ngờ của người bên ngoài.
'Ngữ Yên, ta có chuyện quan trọng cần nói với muội. Chuyện muội nhờ ta điều tra đã có kết quả, ngày mai chúng ta cùng lên đường nhưng đừng nói cho Cao Hàn biết, hắn ta là một tên mưu mô, đừng để chuyện này bị lộ ra ngoài. Trên đường đi ta sẽ nói rõ cho muội.
Đào Liên.'
'Không lẽ những gì mình nghĩ đều là sự thật' Lam Ly ôm mặt, thở hắt.
Đưa lá thư cho Hương Thảo bảo y đem đốt nó đi, Hương Thảo hiểu ý liền không chậm trễ mà đốt cháy nó.
"Hương Thảo em đem đốt lá thư này đi, đảm bảo phải cháy rụi không sót lại một mẩu giấy vụn nào"
"Dạ em hiểu rồi, sẽ đi làm ngay đây ạ"
"Các em có muốn theo ta không, chuyến đi này sợ là lành ít dữ nhiều, các em cứ nói thật lòng mình đi, không sao đâu" Lam Ly nhẹ nhàng nhìn họ hỏi.
"Chúng em nguyện cả đời theo hầu hạ vương phi, có chết cũng cam lòng" Dường như cả hai đã tập vợt sẵn rồi, đồng thanh nói không sai một chữ. Làm cả ba nhìn nhau rồi bật cười khúc khích sau đó thì cười thành tiếng.
"Các em chắc chứ, ta không có gia đình nếu có chuyện gì sẽ không khiến ai phải lo lắng nhưng còn các em.." Lam Ly e ngại nói, cô không muốn vì mình mà hai người cô xem như tỷ muội phải xa cách gia đình, chịu khổ cùng cô.
"Từ nhỏ em đã bị bán đi làm người hầu cho Hàn phủ, căn bản không có người thân" Hương Thảo cười cười nói nhưng ai biết bên trong cô buồn nhiều đến thế nào.
"Còn em thì là trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ, năm 10 tuổi được nhận vào Hàn phủ làm" Lan Nguyệt thì bình tĩnh hơn, trầm lặng nói.
"Nếu vậy thì cứ xem ta là gia đình của các em đi, có được không?" Lam Ly cười tươi, cô không muốn bầu không khí im lặng này cứ tiếp diễn.
"Được ạ" Cả hai lại một lần nữa đồng thanh đáp.
"Hai cái người này sao lại ăn ý như thế, định khi nào thì tổ chức hôn lễ đây, có ý định đặt tên con là gì chưa?" Lam Ly cười đùa nói. Vậy mà Hương Thảo lại phản ứng mạnh làm cô bất ngờ.
"Vươ.. vương phi người nói gì vậy!!?" Hương Thảo căng thẳng đến mặt đỏ như quả cà chua chín. Hai tay ôm má thẹn thùng trách cứ cô. Còn Lan Nguyệt thì ngại ngùng, không nói gì.
"Ta chỉ nói giỡn thôi mà, sao các em phản ứng ghê thế, chẳng lẽ.." Cô cố ý kéo dài từ cuối làm mặt Hương Thảo càng lúc càng nóng ran.
"Vương phi!!"
"Sao, em nói đi ta nghe" Cô cười hì hì nói.
"E..em đi lấy đồ ăn cho người" Nói rồi liền chạy đi mất.
Lam Ly liên liếc về phía Lan Nguyệt.
"Dạ, em đi phụ Thảo nhi, vương phi cứ ngồi chơi đi ạ" Nói rồi cũng chạy đi mất dạng.
"Lạp Tra ngươi đoán xem chuyện gì đây?" Lam Ly ranh ma cười cười.
"Meooo~"
(Yêu rồi) Kêu xong cũng lười nhát nằm lên đùi cô ngủ mất.
_____________________________________
Tự nhiên nổi hứng viết ngược
Nhưng ngược cặp nv9 còn, còn cặp phụ thì bao ngọt ngào..1
Chắc thế.