Vương Phi Quyền Lực

Chương 35: Buồn của mèo




"Này Cao Hàn, người con gái ôm chú mèo trắng khi nãy là ai vậy?!"

"Phu nhân của ta, ngươi nên tránh xa nàng ấy ra thì hơn, nếu không ta không chắc sẽ giữ lại cái mạng của ngươi đâu!"

"Vì một nữ nhân mà huynh nỡ ra tay với ta sao, như vậy có đáng không hả!?"1

"Đáng chứ, nàng ta có lợi hơn ngươi nhiều. Ngoan ngoãn im lặng và làm theo lời ta đi, đừng cố ý gây sự nữa"

"Được được, ta biết rồi. Nếu như huynh lợi dụng xong nàng ta rồi thì cứ việc tặng lại cho ta, mang về làm tình nhân cũng được"1

"Ngươi nghĩ bản thân là ai? đừng cố vọng tưởng nữa, chưa đụng đến một cộng tóc thì ngươi đã bị nàng chôn vùi dưới lòng đất lạnh lẽo rồi"1

"Dù sao thì cũng là lựa chọn của ngươi, muốn chết hay sống thì tùy. Ta không muốn quản nữa"

"Lạp Tra, bé còn thần dược không cho ta xin hai viên đi" Lam Ly đặt bé mèo xuống giường, nói.

"Mèo meo meo mèo meo meo~"

(Ở dưới gối của con đấy, ngươi muốn lấy bao nhiêu tùy thích, giờ thì con đi ngủ đây).

"Đúng là con mèo mập, ham ăn lười làm" Lam Ly luôn miệng trách yêu nhưng tay vẫn chu đáo đắp chăn cẩn thận cho nó.

Sau khi cả hai rượt đuổi nhau chạy quanh Hàn vương phủ thì cũng đã đúi sức đành quay về phòng nghỉ ngơi.

"Này mèo con, chúng ta ở đây bao lâu thì có thể về thế giới cũ"

"Méo meoo"

(Mẫu thân, người đã chết rồi. Muốn sống lại ở thế giới thực tại thì người cần hoàn thành nhiệm vụ mới trở về được. Nhưng thay vì chịu khổ cực, sao người không thử sống một cuộc đời thật hạnh phúc ở đây cơ chứ)

"Ừm, bé cưng nói đúng lắm. Là ta không tốt ta sẽ không để em phải chịu khổ nữa" Lam Ly nhẹ vuốt ve chiếc mèo lười biếng vừa thì thầm nói. Rồi nhẹ hôn lên trán Lạp Tra.

"Meoooo~"

(Người mau đi cứu hai nam nhân kia đi, nếu không thì họ sẽ bị phế võ công, hoàn toàn trở thành người thực vật, sẽ không có ích cho chúng ta đâu) Vừa nói vừa liếm lông tay của mình kêu ư ử.

"Được ta biết rồi, ta đi nhé. Bé ngoan ngủ ngon nhé, ta đi rồi sẽ về ngay"

Nói rồi Lam Ly liền cầm thuốc chạy một mạch đến chỗ hai người kia. Đẩy cửa vào liền thấy Hương Thảo cùng Lan Nguyệt đang chăm sóc cho hai người hấp hối trên giường.

"Lan Nguyệt, em cho hai người kia uống thuốc này vào, mỗi người một viên, mau lên" Lam Ly hối thúc, sợ bản thân sẽ mất đi hai nhân tài. Cô cũng muốn giúp lắm nhưng nếu Cao Hàn biết cô đụng vào người đàn ông khác có khi hắn sẽ lột da người đó ra mất.

"Vâng"

"Nguyệt Nguyệt, cô đưa đây để ta phụ cho" Hương Thảo cũng bắt tay vào giúp đỡ.

Sau một hồi miệt mài thì cuối cùng hai người này cũng tỉnh lại. Trời cũng khuya khoắt, Lam Ly đành về phòng nghỉ ngơi giao bọn họ cho hai nô tỳ thân cận của mình chăm sóc.

"Vương phi, trời cũng khuya rồi người mau về nghỉ ngơi đi, không vương gia lại lo" Hương Thảo đã và đang nói lên tiếng lòng của Cao Hàn.

"Đu..đúng vậy đó vương phi. Ngươi mau về nghỉ ngơi đi, nếu thức khuya sẽ rất có hại cho sức khỏe" La Mao lên tiếng, y là một trong hai nam nhân được Lam Ly cứu về.

"Được rồi, được rồi. Ta về là được chứ gì, các ngươi cũng vậy, lo mà chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không sẽ không ai hầu hạ ta thì ta sẽ bâm các ngươi ra cho mèo cưng ta ăn đấy" Tuy nghe cô nói vậy nhưng mọi người ở đây đều rất vui vẻ cười to.

"Đa tạ vương phi đã ra tay cứu giúp" La Miêu cũng lên tiếng cảm ơn cô.

"Không cần đa lễ, chỉ cần các ngươi sau này trung thành, một lòng tận tụy, hi sinh vì ta là được"

"Tuân lệnh"

"Thôi được rồi ta về đây lo mà nghỉ ngơi lấy lại sức đi" Nói rồi cô cũng mở cửa bước ra ngoài, đi về biệt viện của mình.

Lê thân người mệt mỏi vào phòng, đập vào mắt cô là thân ảnh to lớn đang ngồi chăm chú đọc sách, uống trà. Hình ảnh đẹp như tạc tượng, người ngồi đó thì đẹp tựa như mơ, cảnh vật hữu tình, thật muốn ngâm thơ nhưng tiếc rằng cô không có duyên với văn học.

"Nàng về rồi à, nào mau đi ngủ thôi đêm khuya rồi" Hắn thấy cô về liền cất sách sang một bên, dang rộng hai tay đợi cô chạy lại.

Lam Ly hiểu ý bèn lon ta lon ton chạy đến ngã nhào vào lòng hắn. Hai tay vòng qua cổ, mặt thì úp vào cổ hắn ngửi ngửi mùi hương đặc trưng.

"Thế nào, đi chơi có vui không?!" Hắn nhẹ cúi đầu hỏi.

"Đi đâu cơ chứ, từ khi rời khỏi thư phòng của ngươi thì ta toàn ở trong phủ, không hề bước chân ra ngoài nữa bước đấy nhé!!" Lam Ly bức xúc ngước mặt lên trừng mắt nói, vì nghi hắn hiểu lầm mình.

"Sao lúc chiều nàng bảo có hẹn cơ mà, không đi à!?" Hắn hơi ngạc nhiên hỏi.

"Không, ta bảo thị vệ đi nói với người đó hôm nay ta bận, hẹn ngày khác gặp rồi" Gục mặt vào ngực hắn thiu thiu ngủ.

"Ừm ta biết mà, nàng sẽ không bỏ ta một mình đâu" Hắn nói rồi nhẹ hôn lên tóc cô.

"Ngoan, bây giờ thì đi ngủ thôi, nguyên ngày hôm nay chạy đôn chạy đáo chắc nàng cũng đã mệt rồi. Là ta không tốt, không chịu tin tưởng nàng, ta hứa sẽ không có lần sau" Nói rồi liền bồng cô lên giường, đắp chăn lên cho cả hai, rồi ôm nhau ngủ.

Lạp Tra lẳng lặng chui xuống sàn nằm.

"Meoooo~.."

(Số tôi khổ quá mà..)1

_____________________________________

Được một độc giả khen hay nên tui rất có tinh thần, ra liền tù tì hai chap:>

________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.